[DươngCap] Ma cà rồng
Ở một thế giới khác – nơi bóng tối ngự trị và ma cà rồng thống trị các vùng đất lạnh lẽo, có một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong dãy núi đá đen, nơi ánh sáng mặt trời chưa từng chiếu rọi.
Tại nơi đó, giữa muôn vàn ma cà rồng với gương mặt hung ác, đôi mắt đỏ rực như máu và trái tim băng giá, lại tồn tại một sinh linh kỳ lạ – một ma cà rồng mang vẻ đẹp mong manh, tựa ánh trăng non phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng. Em tên là Hoàng Đức Duy. Một đứa trẻ của bóng tối nhưng mang trong mình khí chất dịu dàng đến mức khiến chính những kẻ cùng giống loài cũng cảm thấy bất an.
Duy không giống bất kỳ ai. Gương mặt em không có nét dữ dội, mà lại mềm mại và sáng sủa. Làn da em trắng ngần nhưng không lạnh lẽo, ánh mắt em sâu thẳm nhưng chứa chan tình cảm, một thứ cảm xúc lẽ ra đã tuyệt chủng trong giống loài uống máu người để sinh tồn. Em là một nghịch lý sống – một ma cà rồng mang dáng hình của con người, và có lẽ... cả một trái tim người.
Khác biệt ấy, thay vì được chào đón, lại khiến em bị cả làng xa lánh. Người lớn thì sợ hãi, trẻ con thì chế giễu. Họ gọi em là "đứa máu loãng", là "bóng tối không trọn vẹn". Dù em không làm hại ai, dù trái tim em chỉ khao khát yêu thương như những đứa trẻ khác, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của đồng loại khiến em dần co mình trong cô độc.
.
Năm em vừa tròn 18 tuổi. Một cột mốc trưởng thành quan trọng của ma cà rồng.
Trưởng làng, một kẻ già nua và khắc khổ, đã đến gặp em. Ông nói chậm rãi, nhưng dứt khoát.
"Duy, con không thuộc về nơi này. Vẻ ngoài con mang là dấu hiệu của một số phận khác. Con hãy rời khỏi đây, đi về phía Nam – nơi đó có thể con sẽ tìm thấy câu trả lời cho chính mình."
Lời ông như nhát chém cuối cùng vào trái tim mỏng manh của em. Đêm đó, em khóc. Không phải vì sợ hãi, mà vì hụt hẫng. Em từng hy vọng, từng mong một ngày mình được chấp nhận, được yêu thương. Nhưng hi vọng đó tan biến như sương mù dưới ánh trăng lạnh.
Em chạy. Rời khỏi ngôi làng đã giam giữ tuổi thơ em trong những tiếng xì xào và ánh nhìn soi mói. Em băng qua rừng sâu, khu rừng bị cấm nơi biên giới giữa thế giới ma cà rồng và loài người. Gió rít lên như tiếng thét cảnh báo, cành cây vươn ra như những bàn tay ma quái cố kéo em lại. Nhưng em không dừng.
Phía trước là một thế giới mới, thế giới của con người. Nơi đó có thể còn nguy hiểm hơn, nhưng cũng có thể là nơi duy nhất cho em hy vọng. Em không biết liệu loài người có chấp nhận một sinh vật nửa người nửa ma như em không. Nhưng em biết: nếu không bước tiếp, em sẽ mãi mãi chỉ là cái bóng bị lãng quên trong vùng đất không thuộc về mình.
.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên rọi qua khung cửa sổ bằng gỗ, Duy từ từ mở mắt. Thứ ánh sáng vàng nhạt ấy không thiêu đốt da thịt em như những lời đồn từ quê cũ. Thay vào đó, nó dịu dàng và ấm áp, như một cái ôm nhẹ nhàng từ thế giới mà em chưa từng biết đến.
Em nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường phủ chăn bông mềm mại, trong một căn nhà đơn sơ nhưng đầy ấm cúng. Mùi gỗ mới, hương trà thảo mộc thoang thoảng trong không khí, mọi thứ thật xa lạ nhưng cũng đầy thân thuộc.
Em nhắm mắt lại, cố gắng lục lại ký ức đêm qua. Trước khi ngất lịm trong rừng sâu vì mệt và đói, em đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã đạp trên lá khô. Một giọng nói trầm ấm vang lên trong hỗn loạn của tiếng gió đêm và nhịp tim dồn dập. "Có ai không? Này... em còn sống chứ?"
Giọng nói ấy... không hề sợ hãi, không chứa đựng sự ghê tởm như ánh mắt của dân làng trước kia. Nó như một ngọn lửa nhỏ giữa đêm đông, khiến em, dù chỉ trong khoảnh khắc cũng cảm thấy chút ấm áp trong lòng.
Rời khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ, em chống tay ngồi dậy, chăn trượt nhẹ xuống đôi vai gầy. Căn phòng nhỏ được bày trí đơn giản, với vài tấm tranh vẽ phong cảnh treo trên tường, một kệ sách cũ, và ánh sáng nhè nhẹ của ngọn đèn dầu chưa tắt hẳn. Có tiếng lách cách vang lên từ gian bếp bên cạnh. Ai đó đang pha trà hoặc nấu gì đó.
.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, và một người đàn ông bước vào, mang theo hương thơm dịu dàng của món cháo nóng. Duy ngẩng lên, và ánh mắt em chạm phải một khuôn mặt khiến tim em như chững lại một nhịp.
Người ấy thật điển trai, theo một cách dịu dàng nhưng cuốn hút. Mái tóc đen hơi rối, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên sự điềm tĩnh và quan tâm, làn da rám nắng khỏe khoắn. Anh ta mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm giản dị, nhưng lại toát lên vẻ ấm áp lạ kỳ như thể cả mùa đông tan chảy khi anh xuất hiện.
"Em tỉnh rồi à?" – giọng nói ấy vang lên, vẫn là chất giọng đêm qua mà Duy nhớ mãi không quên, ấm như than hồng, dịu như gió xuân.
Anh ngồi xuống cạnh em, đặt bát cháo lên bàn nhỏ, rồi múc từng muỗng một, thổi nhẹ, và đút cho em một cách kiên nhẫn như thể em là người quen thân từ rất lâu. Duy còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết ngồi yên, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, chưa từng trong đời có ai chăm sóc em như vậy.
"Em tên gì?" – anh hỏi trong lúc chờ em nuốt muỗng cháo đầu tiên.
"...Hoàng Đức Duy," em đáp nhỏ, như sợ cái tên mình sẽ khiến người ta thay đổi sắc mặt như bao lần trước. Nhưng không anh mỉm cười, nụ cười khiến cả căn phòng sáng lên.
"Ừm... Đức Duy... tên đẹp thật đấy và cũng rất êm tai nữa," anh gật đầu, mắt vẫn nhìn em đầy trìu mến. "Anh là Trần Đăng Dương. Gọi anh là Dương cũng được. Anh sống ở đây một mình, gần rừng chắc là định mệnh cho anh gặp được em."
Duy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông ấy. Trái tim em, vốn bị che phủ bởi lạnh lẽo, cô độc và tổn thương đang bắt đầu cảm nhận một thứ gì đó rất lạ. Ấm. Rất ấm.
.
Những ngày sau đó trôi qua êm đềm như một giấc mơ – giấc mơ mà Duy chưa từng dám mơ khi còn ở thế giới cũ. Em ở lại trong căn nhà nhỏ giữa rừng của anh, như một loài chim lạc tổ tìm được chốn nương thân.
Dương vẫn ân cần như ngày đầu. Anh nấu cho em những bữa ăn đơn giản mà đầy yêu thương, thay băng vết xước trên tay, pha trà thảo mộc mỗi tối, và luôn để lại bên giường em một tấm chăn ấm, phòng khi đêm xuống trời trở gió. Duy cũng muốn giúp lại, quét nhà, rửa bát, nấu vài món em học được từ anh... nhưng phần lớn thời gian, Dương vẫn là người chăm lo cho em như thể em là điều gì đó rất quý giá.
Mỗi sáng Duy thức dậy, ánh mắt đầu tiên em tìm là của anh. Mỗi lần anh mỉm cười, tim em như lỡ một nhịp. Tình cảm nhen lên trong lòng em – dịu dàng, trong trẻo, nhưng cũng khiến em sợ. Em là một ma cà rồng còn anh là con người. Hai thế giới, hai bản chất khác nhau. Thế nhưng, mỗi khi anh chạm nhẹ vào tóc em, hay gọi tên em bằng giọng trầm thấp ấy, em lại không thể nào ngăn được bản thân rung động.
Lạ thay... cùng lúc đó, em cũng nhận ra có điều gì đó đang thay đổi.
Gương mặt em từng mang dấu vết của giống loài ma cà rồng giờ đây ngày càng giống một con người thật sự. Da bớt tái, môi hồng hơn, đôi mắt dần chuyển sang màu nâu nhạt dưới ánh sáng. Cơ thể em không còn cảm thấy đói máu, mà lại thích mùi vị cháo gạo, trà nóng, những thứ rất đỗi... người.
Nhưng trong khi em dần trở nên sống động hơn bao giờ hết, thì Dương lại ngày một tiều tụy. Anh bắt đầu ngủ nhiều hơn, sắc mặt xanh xao, bước đi chậm chạp như người đang gánh một sức nặng vô hình. Em hỏi, anh chỉ cười. "Chắc do dạo này làm việc nhiều... đừng lo, anh ổn."
Nhưng em biết, không phải vậy.
Mỗi ngày em cảm thấy khỏe mạnh hơn, như đang hấp thu một nguồn năng lượng nào đó, thì Dương lại trở nên nhợt nhạt, như một ngọn đèn dần cạn dầu. Và rồi, một đêm, em thức giấc giữa giấc mơ kỳ lạ, thấy bóng anh ngồi thẫn thờ trước lò sưởi, bàn tay ôm ngực, mắt đăm đăm nhìn ra khoảng tối vô tận.
Có điều gì đó đang diễn ra. Một điều đáng sợ. Và trái tim em, một trái tim ma cà rồng đang học cách yêu bắt đầu run lên vì sợ mất anh.
.
Hôm sau, em không thể chịu đựng thêm cái cảm giác bất lực khi nhìn người đàn ông mình yêu ngày một tiều tụy. Không do dự nữa, em nắm tay anh, kéo đi trên con đường mòn dẫn ra khỏi rừng về phía ngôi làng nhỏ nơi có một người thầy sư già nổi tiếng am hiểu những điều huyền bí. Dương còn ngạc nhiên, nhưng thấy ánh mắt cương quyết của em, anh không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đi theo.
Ngôi nhà của thầy sư nằm bên một gốc cây cổ thụ to lớn, mái lợp lá khô và những dải bùa vàng treo khắp nơi. Khi Duy bước qua ngưỡng cửa, không khí trong nhà bỗng chùng xuống. Ông thầy già mở mắt , một đôi mắt đã trải qua hàng trăm mùa mưa nắng và nhìn thẳng vào em.
"Cậu không phải người," ông nói ngay, giọng trầm đục như tiếng trống cổ. "Ta ngửi thấy mùi của bóng tối... nhưng cũng thấy ánh sáng rất lạ trong con."
Duy siết chặt tay Dương. Em không định giấu, chỉ là em sợ. Sợ ông ta sẽ xua đuổi, hoặc tệ hơn... sẽ muốn hại Dương vì đang ở gần một ma cà rồng như em.
"Người phàm và sinh vật huyết giới không nên ở cạnh nhau quá lâu," ông nói tiếp, ánh mắt nghiêm nghị. "Sinh lực của cậu ấy đang bị rút dần ra mà không ai nhận ra, không phải do cậu cố ý, mà là vì sự chênh lệch bản chất. Nếu cứ tiếp tục, một người sẽ sống... còn người kia sẽ dần lụi tàn."
Duy cúi đầu. Em biết điều đó, em đã thấy, đã cảm nhận từng chút. Em không muốn làm hại anh, nhưng em không thể rời xa anh. Không thể.
Ông thầy nhìn em một lúc lâu, rồi như đọc được điều gì trong ánh mắt em, ông thở dài, lục lọi trong rương gỗ, lấy ra một tấm bùa kỳ lạ và một quyển sách cổ nát bìa.
"Có một cách... nhưng không phải ai cũng dám chọn," ông nói chậm rãi. "Nếu hai người thực sự có duyên sâu có thể vượt ranh giới loài và linh hồn thì việc hợp thể trong nghi thức vợ chồng cổ xưa sẽ làm cả hai thay đổi mãi mãi. Một nửa bóng tối, một nửa ánh sáng – cân bằng nhau, hóa giải độc khí. Khi đó, cả hai sẽ sống như người, trái tim đồng nhịp, sinh lực cùng chia sẻ và không còn nguy hiểm nữa."
Duy sững người. Mặt em đỏ bừng không phải vì ngại, mà vì kinh ngạc. "Quan hệ vợ chồng"... là điều thiêng liêng nhất giữa hai người. Một nghi thức gắn bó cả thể xác lẫn linh hồn.
"Không phải chỉ là thể xác," ông thầy nói, như đọc được suy nghĩ em. "Nghi thức ấy chỉ thành công nếu cả hai thật lòng yêu nhau. Nếu không... hậu quả sẽ rất khủng khiếp."
Trên đường trở về, Duy nắm chặt tay Dương, im lặng. Tim em đập nhanh hơn bao giờ hết. Trong đầu em là hàng ngàn câu hỏi, hàng vạn lo lắng. Nhưng sâu trong đáy tim, một điều vẫn cháy lên âm ỉ, rằng nếu có thể giữ được Dương, giữ được tình yêu này... thì dù phải đánh đổi điều gì, em cũng sẵn sàng.
.
Tối đó dưới ánh lửa bập bùng, Dương nhẹ nhàng vuốt tóc em, dịu giọng nói." Anh yêu em, Duy ạ. Anh chỉ yêu và tin em nên mình thử nhé!"
Duy gật nhẹ, bước lại gần anh, hai bàn tay đặt lên ngực , nơi trái tim vẫn đang đập, yếu ớt nhưng đầy chân thật. Không lời, không cần nghi thức trang trọng. Chỉ có hơi thở, ánh mắt, sự thấu hiểu lặng lẽ và một tình yêu vượt khỏi ranh giới của loài.
Cả hai hòa vào nhau, như hai dòng máu, hai nửa của ánh sáng và bóng tối quyện chặt, một năng lượng kỳ lạ bắt đầu lan tỏa không dữ dội, không bùng nổ, mà nhẹ nhàng, sâu thẳm... như sự sống đang được khởi sinh lần thứ hai.
Nụ hôn của cả hai sâu lắng, đầu lưỡi quấn lấy nhau, anh từ từ chiếm thế chủ động, thưởng thức từng chút hương vị ngọt ngào bên trong sự ẩm ướt.
Anh nhẹ nhàng thoát y cho cả hai. Bàn tay hơi run khẽ chạm vào những điểm mẫn cảm, xoa nhẹ vòng eo thon, đôi chân thẳng dài và dần tiến vào vùng nhạy cảm của đối phương. Hai ngón tay tách phần thịt hồng bên ngoài bắt đầu khuấy động bên trong.
Sự căng trướng cùng một chút gì đó tê dại lần đầu trải nghiệm làm thân người em run lên từng đợt, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra. Anh nhanh chóng lau đi nó, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên vầng trán, giọng anh cũng hơi khàn." Ráng chút nhé, anh hứa sẽ nhẹ nhàng hơn. "
Rút hai ngón tay ra, anh thay vào đó là thứ dương vật đã cương đến phát đau nhưng vẫn phải chậm rãi nhất có thể để không làm người bên dưới đau. Đỉnh đầu dần tiến vào, em bấu chặt lấy lưng trần của hắn, từng cử chỉ, cảm xúc của em đều được anh thu hết vào tầm mắt.
" Ngoan, thả lỏng ra đôi chút, sẽ nhanh thấy thoải mái "
Em cũng thả mình ra đôi chút, đó cũng là lúc vật nóng bỏng tiến nhanh vào thâm nhập địa đạo ẩm ướt bên trong. Lớp thịt ấm nóng bao bọc vừa vặn dương vật, còn co bóp mãnh liệt, không ngừng tiết ra dâm thuỷ.
Đây là lần đầu anh nếm thử trái cẩm, người ta nói đúng đã thử một lần là nghiện. Cái cảm giác bên trong người mình yêu nó là một cái xúc cảm mãnh liệt mà khó gọi thành tên.
Vật nam tính bắt đầu chuyển động ra vào, mỗi lần rút ra là kéo theo cả mị thịt đỏ au, còn mỗi lần thúc vào là mỗi lần cuồng nhiệt, gần như chạm đến điểm sâu nhất của em.
Khoái cảm dồn dập làm em ứa nước mắt, anh lại dịu dàng hôn lên bờ mi dài, khoé mắt đẫm sương để an ủi. Trước kia, dù có thế nào anh vẫn muốn ở bên em. Còn sau đêm nay, không chỉ là muốn ở bên mà còn muốn " yêu thương " em, trân quý em, chăm sóc cho em trọn đời.
Khi mọi thứ đã hoà làm một, hai thân thể trần trụi đã hoàn toàn trao đi tất cả cho nhau, cảm xúc mãnh liệt giao thoa cũng là lúc lên tới đỉnh điểm.
Một dòng ấm nóng tràn ngập bên trong em, khiến bé ma cà rồng nhỏ không cầm được mà lịm đi. Anh thoả mãn thở hắt, dọn dẹp sơ qua rồi vòng tay ôm chặt lấy em vào lòng. " Nhất định anh sẽ mãi yêu và bảo vệ em, thiên thần mang đôi cánh đen xinh đẹp ạ! "
Lâu lắm rồi mới quay lại viết nhỏ này nên cảm thấy nó chưa đủ đô cho lắm, cảm giác cứ non non kiểu gì ý =)) Có gì các nàng thông cảm để tui tập viết lại nha
lovv uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com