[LuânCap] Tịnh Thất Huyền Hư (2)
Gà chưa gáy, nhưng bầu trời đã loang đỏ. Không phải màu bình minh. Mà là huyết sắc.
Trên đỉnh Thái Huyền Phong, cột sáng đen tím dựng cao như một vết rạn trong trời đêm. Ma trận nghịch đạo vừa vỡ. Lưới trói linh hồn hai kẻ phản nghịch vừa giáng xuống.
Tĩnh thất Huyền Hư giờ là tro bụi. Tàn tro quẩn quanh, chưa kịp rơi xuống đã bị hàn phong xé tan. Hai thân ảnh trần trụi quỳ gối giữa thiên địa, tay bị khóa bằng phong ấn linh lực, mắt phủ chú Vong Tâm.
"Phản nghịch đạo tâm, câu thông ma khí. Tội không thể tha."
Thanh âm từ trên cao vang vọng xuống, là giọng của Vô Ngôn Chân Nhân – thượng thủ chấp pháp, như tiếng trời giáng phạt.
Trường Sinh ngẩng đầu. Mái tóc bạc thấm máu, rũ xuống như mưa rơi vô vọng. Đức Duy ở bên cạnh, gục đầu vào vai hắn, hơi thở yếu đến mức tưởng như tan vào cát bụi.
Nhưng tay em, dù đã bị hạ ấn cấm, vẫn tìm lấy tay hắn trong vô thức. Chỉ một cái siết rất khẽ nhưng đủ để cả hai cảm giác như đã có cả thế giới rộng lớn ngoài kia trong lòng.
"Không cần xét xử."
Hắn nói. Âm thanh nhẹ như khói, nhưng vang rền như sấm. "Mọi tội nghiệt là ta gây ra."
"Không phải"
Đức Duy bật dậy, cơn ho bật máu khiến thân thể em run lên.
"Ta cam tâm! Là ta lựa chọn!"
Đôi mắt em dù phủ màn máu vẫn ánh lên một tia sáng quật cường đến đau lòng. Không phải thứ ánh sáng của chính đạo. Mà là ngọn đèn nhỏ giữa biển tối, chấp nhận tiêu hao bản thân, chỉ để soi rọi cho người thương một chút đường lui.
Nhưng Trường Sinh không còn đường lui.
Hắn cúi xuống, đặt môi lên trán em. Một nụ hôn vừa là lời tạ tội và cũng là lời từ biệt.
"Vĩnh sinh bất diệt là lừa dối," hắn thì thầm. "Nhưng nếu kiếp sau có thật ta vẫn nguyện gặp lại em, dù có phải lội ngược thời không, hay rơi xuống mười tám tầng U Minh."
Cánh tay hắn bốc cháy.
Không phải lửa thật. Mà là Linh Hồn Hỏa – khi một bậc đại tu sĩ tự nguyện thiêu rụi đạo căn, phá vỡ giới khế để nghịch thiên. Cái giá là tan biến khỏi tam giới lục đạo, không vào luân hồi.
Hắn đổi lấy một điều: để Đức Duy được sống.
"Không!"
Đức Duy hét lên, cả thân thể nhỏ bé bị bùa trói linh hồn xiết lại, máu tươi rỉ ra nơi mắt, mũi, tai. Nhưng em vẫn giãy giụa, gào thét, em muốn đổi thân mình để chặn lấy luồng sáng đang xé nát Trường Sinh.
"Ngươi hứa với ta... chỉ một lần..."
"Ta đã hứa ba lần," Trường Sinh mỉm cười. "Nên đến lần thứ tư ta giữ lời bằng cả mạng sống."
Ánh sáng nổ tung.
Một khắc đó, thiên địa chao đảo.
Gió gào thét, linh thạch nứt vỡ, pháp giới biến sắc. Trên trời, một vì sao đỏ rực rơi xuống, chạm đất không một âm thanh như thể trời đất cũng cúi đầu tiễn biệt.
Và ở giữa tro tàn, chỉ còn một dấu tay cháy đen trên nền đất lạnh.
Một dấu tay áp chặt lên nơi lồng ngực Đức Duy – nơi trái tim vẫn đập, nhưng đau như bị bóp nát từng nhịp.
.
.
.
Một vùng không gian trắng toát, không có bầu trời, không có mặt đất, không có âm thanh.
Chỉ có hai người.
Một kẻ đã chết. Một kẻ không được phép sống tiếp.
Giữa mảnh vụn của thời không, ý niệm cuối cùng mà Trường Sinh để lại không tan vào cõi mờ vô định. Nó tụ lại như một ngọn gió cuối mùa còn lưu luyến hình dáng của cành hoa đã rơi.
Đức Duy bước vào vùng trắng ấy như kẻ mộng du. Máu vẫn chảy từ khóe mi, từ cổ tay bị siết bởi cấm ấn. Có một cơn rạo rực trong xương tủy như thể có thứ gì đó vừa bị cắt lìa, và cũng vừa được trao tặng.
Rồi em thấy người ấy.
Trường Sinh.
Không mặc đạo bào và mang phong ấn. Đôi mắt trầm mặc của bậc đại tu sĩ đã từ bỏ hết thế tục.
Chỉ còn ánh nhìn như dòng dung nham u tối, vừa cuồng dại vừa thiết tha, vừa dịu dàng vừa cháy bỏng.
Hắn không nói lời nào.
Chỉ duỗi tay về phía em, một cử chỉ đơn thuần nhưng cả không gian lập tức vỡ nát thành từng mảnh sáng. Và trong từng mảnh sáng ấy, là những mảnh ký ức vỡ vụn: những cái chạm ngón tay, những tiếng thở khe khẽ, những đêm mưa tĩnh thất, những lời thì thầm không bao giờ nên nói.
Đức Duy bước tới. Một bước, hai bước.
Cho đến khi em nằm gọn trong vòng tay hắn. Dù biết rõ đây không phải hiện thực. Dù biết rõ, cái ôm này sẽ là cuối cùng.
"Trường Sinh..."
Một tiếng gọi thoảng qua, như khói nhang chiều muộn, như tiếng niệm kinh trước giờ diệt độ.
Hắn không trả lời. Chỉ cúi xuống và trong một chuyển động chậm rãi, đôi môi đã tìm đến cổ em – nơi huyết mạch chảy mạnh nhất, nơi những đêm trước hắn từng tránh né.
Giờ đây, lại cắn xuống như một lời tuyên thệ.
Một lần cuối cùng.
Ngón tay hắn chạm vào lưng em – nơi đạo mạch hội tụ. Và từng nơi hắn đi qua, ánh sáng bùng lên đỏ như máu, tím như ma viêm, trắng như tinh hồn chưa lộ.
Mỗi điểm chạm là một ký ức. Mỗi luồng khí hòa tan là một nhịp đập nghẹt thở.
Cả hai hòa vào nhau như hai dòng lửa trái dấu vừa khao khát vừa hủy diệt.
Hắn nghiêng người, chậm rãi đưa bản thân mình như một luồng thủy ngân mềm mại hòa nhập vào một không gian bí mật và thầm kín, nơi những dòng chảy tinh thần và thể xác giao thoa.
Mỗi bước di chuyển là một nốt nhạc dịu dàng vang lên trong bản giao hưởng của hai linh hồn, trầm bổng, nhịp nhàng như sóng vỗ ven bờ.
Huyệt đạo em mở ra như một cánh cửa cổ xưa, nóng bỏng đầy kiên cường, đón nhận và hòa nhập. Hơi ấm từ hắn lan tỏa, dịu dàng chạm vào từng lớp màng sâu thẳm, đánh thức những khúc nhạc ngủ quên bên trong tâm can.
Chạm vào nhau, không chỉ là thể xác mà còn là sự tiếp xúc của những nguồn năng lượng mơ hồ, như hai dòng sông hòa vào nhau tạo thành đại dương rộng lớn không bến bờ.
Sự kết nối ấy là một điệu vũ uyển chuyển, từng lớp cảm xúc tràn ngập trong nhịp thở. Đó là sự đồng điệu của hai bản thể, cùng tan chảy và kết tinh lại trong một khoảnh khắc vô tận, nơi mọi đau đớn trở thành thăng hoa, mọi ranh giới trở nên vô nghĩa.
Hắn nhẹ nhàng nhấn sâu hơn, như một cánh chim đang tìm tổ ấm giữa đại ngàn mênh mông.
Sự đón nhận của em không phải là sự khuất phục, mà là lời mời gọi bằng tất cả sự dịu dàng và sức sống mãnh liệt nhất. Mỗi lần trượt vào, như ngọn gió lùa qua khe núi, mang theo hơi thở của thiên nhiên và cả những ký ức chưa kịp thành lời.
Nơi giao hòa ấy, từng nhịp rung như những nốt ngân dài của đàn tranh, vang vọng qua không gian tâm linh, mở ra những khoảnh khắc thanh thản và hoang dại cùng lúc. Đau đớn và khoái cảm hòa quyện như sương mai chạm vào hoa sớm, tinh khiết mà rực rỡ.
Mọi giới hạn đều tan biến trong ánh sáng tím sâu thẳm chỉ còn sự ấm áp lan tỏa, sự gắn kết thiêng liêng không lời.
"Đức Duy."
Trường Sinh gọi tên em trong thế giới trắng toát ấy
Và khi hắn gọi tên, cả không gian bắt đầu sụp đổ. Nhưng trong cơn sụp đổ ấy, ánh sáng từ thân thể họ bùng lên lần nữa và có lẽ cũng lần cuối cùng.
Em nghẹn ngào thở dốc. Cơn đau không đến từ xác thịt, mà từ linh hồn đang bị xé đôi,
từng mảnh từng mảnh.
Cái siết tay cuối cùng.
Cái ôm chặt cuối cùng.
Cái chạm trán cuối cùng.
Để mãi ghi nhớ hình dáng nhau, trước khi bị tan biến trong vô cực.
"Duy, phải sống thật tốt" Trường Sinh nói khẽ, làn môi vẫn còn áp sát bên tai em
" N- nếu có kiếp sau...chúng ta nguyện sẽ ở bên nhau mãi mãi nhé " Em nức nở, trong giọng nói đã chẳng còn giữ được sự bình tĩnh
Luồng sáng cuối cùng từ linh hồn hắn, đỏ thẫm
nhập thẳng vào trái tim em, để lại một vết nứt không bao giờ lành, cũng không bao giờ quên.
Rồi hắn tan...
.
Trở lại hiện thực – tuyết trên Thái Huyền Phong vẫn rơi.
Giữa đống tro tàn, một thiếu niên thanh tú quỳ gối. Bùa phong linh lực tự động vỡ vụn, không ai giải cũng tự tiêu tan. Cấm ấn trong mắt cũng hóa thành một vệt đỏ kéo dài đến tận mang tai.
Đức Duy đứng dậy.
Chỉ lặng lẽ bước đi, như thể phía sau là một ngôi mộ không tên, và trong lòng mang theo một câu chú hắn sẽ lặp đi lặp lại đến tận mạt kiếp:
"Nếu kiếp sau là thật, em sẽ đợi người trước một bước."
Hêh xong được cái chap này là tui phải đau đầu dữ lắm đó, vừa phải nghĩ cho H vào sao lại còn làm sao cho nó không bị nhạy cảm quá nhưng được cả nhà ủng hộ nên vẫn cố gắng
Lovv uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com