Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Stranglow] Hiệp ước đen tối (1)

Trung Hiếu: gã

Thanh An: cậu

_____

Trong thế giới này, bóng tối không chỉ là một phần của ngày đêm mà nó đã ăn sâu vào từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim người sống. 

Mặt trời, như một vị thần đã kiệt sức, không bao giờ mọc trọn vẹn. Ánh sáng của nó chỉ còn là những vệt nhạt nhòa, lẩn khuất sau một bức màn mờ đục của sương lạnh. 

Mỗi bước chân trên mặt đất, bạn đều có thể cảm nhận được hơi ẩm lạnh ngấm qua da, như một bàn tay vô hình đang siết chặt, bóp nghẹt tâm hồn.

Con người không còn làm chủ số phận mình. Họ đã quỳ gối, đánh đổi linh hồn trong những hiệp ước thân xác đầy tăm tối. Những khế ước ấy không chỉ là lời thề mà là sự ràng buộc bằng thịt da, bằng dục vọng cháy bỏng và sự phục tùng không điều kiện trước những sinh vật cổ quái – những Thượng Chủ quyền năng, bóng dáng của những kẻ thống trị cả sinh lẫn tử.

Giữa đống tro tàn, Trung Hiếu sinh ra như một ngọn lửa nhỏ trong đêm đen. 

Làng của gã đã bị thiêu rụi trong đêm Hiến Tế – một nghi lễ kinh hoàng mà tiếng rên xiết và mùi khét cháy còn ám ảnh cả những kẻ sống sót. Gã lớn lên trong sự hận thù, trong tiếng thở dài của những người còn lại, trong bóng ma của những linh hồn bị đánh cắp bởi những hiệp ước quỷ dị. Gã không tin vào cái gọi là bình yên được mua bằng thân xác và sự khuất phục. Gã tin vào thanh kiếm rỉ máu, tin vào sự tự do dù nó có phải trả bằng cả mạng sống.

.

Cho đến khi gã gặp Thanh An.

An không giống bất kỳ ai mà Trung Hiếu từng thấy. Gã gọi cậu là một kẻ được chọn, một tế nhân nhưng với dân chúng, cậu chỉ là một "hoa dâng" – cái tên mỉa mai dành cho những người đã chấp nhận ký vào khế ước đen tối ấy. Một danh hiệu vừa như lời nguyền vừa như một vết thương không bao giờ lành.

Thanh An như một bản giao hưởng u trầm giữa những bóng tối dày đặc. Đẹp đẽ, tinh tế vừa mềm mại vừa tĩnh lặng, khiến người ta không thể rời mắt khỏi cậu. 

Không gian như bị đóng băng, từng hơi thở dường như bị hút cạn trong sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Nằm sâu dưới lòng đất, trong lòng đền tế cổ kính, ánh sáng duy nhất là những khối hổ phách khổng lồ găm chặt vào vách đá xù xì, phát ra thứ ánh sáng đỏ quạch

Trung Hiếu đứng đó, nửa người trần trụi, da thịt lấm lem vết máu khô và những vết thương chưa lành. Mùi khói thuốc súng và mùi sắt rỉ còn đọng lại trên bàn tay gã. 

Trước mặt gã, Thanh An nằm bất động trên bệ đá đen. Thân hình trần trụi như một vật hiến tế. Nhưng không có sự khuất phục trong ánh mắt cậu, chỉ là một sự lặng thinh, lạnh lùng và đầy thách thức.

Ánh mắt ấy sâu thẳm như mặt nước tĩnh mịch bị nguyền rủa, không một chút cầu xin, không một lời mời gọi, chỉ đơn giản là chờ đợi.

Hiếu bước tới, mỗi bước chân nặng trịch như thể đánh dấu từng vết khắc lên số phận mình. Gã không vội chạm vào An, chỉ đứng lặng, nhìn chăm chú. Cảm giác vừa như muốn xé rách lớp băng lạnh lẽo vừa sợ chạm phải điều gì đó quá khác biệt và bí ẩn.

Cơ thể An mỏng manh, tinh tế như thể được may đo bằng ánh trăng lạnh, làn da trắng bệch phát sáng nhè nhẹ trong ánh hổ phách mờ ảo. Nhưng ở phần bụng dưới và ngực cậu, những vết ấn sẫm màu hiện lên rõ nét – những hình xoắn ốc kỳ bí, như những cánh cổng bị khóa chặt bởi phép thuật cổ xưa. Chúng nhấp nháy, phát ra những tia sáng mờ ảo, như mạch máu bí mật đang chảy ẩn giấu dưới lớp da mịn màng ấy.



Gã chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay lạnh buốt khẽ chạm lên một trong những vết ấn xoắn ốc, đầu lưỡi thầm thì trong lòng. Làn da dưới đầu ngón tay dần nóng lên, phản ứng lại từng hơi thở, từng cử động tinh tế của Trung Hiếu.

Thanh An không cử động, không chống trả, chỉ nhắm mắt, để cho cảm giác bị cuốn trôi trong một dòng nước lặng lẽ, sâu thẳm. Cậu như một linh hồn đang hòa quyện vào bóng tối, tìm kiếm trong từng cái chạm của Trung Hiếu một sự cứu rỗi hoặc một sự phán xét.

Từng giây trôi qua như kéo dài vô tận, khi tay Hiếu lướt dọc theo những đường cong mảnh mai, từng mảnh da mịn màng đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, như một bản nhạc buông lơi từng nốt, vừa dập dìu vừa gợi cảm, vừa đau đớn vừa mê hoặc.

Tay Trung Hiếu không còn nhẹ nhàng nữa. Ngón tay gã bỗng trở nên thô ráp, mạnh mẽ hơn, trượt dọc trên làn da trắng mỏng manh của cậu như muốn xé nát.

Gã không ngần ngại để những ngón tay thăm dò, siết chặt rồi buông lỏng, kéo căng từng mảnh da. Da thịt dưới đầu ngón tay phản ứng mãnh liệt, nóng ran, rung lên từng hồi, như khắc sâu từng dấu vết không thể xóa nhòa.

Gã cúi xuống, môi lạnh lùng khẽ chạm lên cổ An, nơi xương quai xanh hiện lên mềm mại, quyến rũ như một đường cong mời gọi ẩn mình trong bóng đêm dày đặc. Cảm giác đầu môi gã tiếp xúc với da thịt như dòng nước lạnh chảy qua, len lỏi vào từng thớ thịt, khơi dậy những mạch máu tưởng chừng đã ngừng đập từ lâu.

Từng hơi thở gã đọng lại trên làn da mỏng manh của An. Làn da nơi cổ run lên từng đợt, như phản ứng trước sự xâm nhập không lời ấy, vừa mong manh vừa mãnh liệt, vừa sợ hãi vừa khao khát.

Ánh mắt Thanh An hé mở nửa vời, tràn đầy sự mong chờ và một nỗi sợ không tên để biết liệu sự giao hòa này sẽ là sự giải thoát hay sự kết liễu.

Hiếu chậm rãi thả tay xuống, đặt nhẹ lên eo cậu, cảm nhận sự co giãn tinh tế của từng thớ thịt, từng hơi thở dồn dập mà không thành tiếng. Gã như đang vẽ nên một bản giao hưởng bằng những ngón tay, một bản tình ca của những người điên dại giữa đêm tối bất tận.



Giữa căn phòng lạnh lẽo, không gian dường như ngừng trôi. Tiếng thở của hai người vang lên đều đều, hòa quyện vào nhau như một bản thánh ca bất tận, tạo nên một lời thề ngầm không lời trong sự tĩnh lặng ngột ngạt của bóng tối.

 Dưới ánh sáng hổ phách mờ ảo, da thịt họ lấp lánh như được phủ lên một lớp sương mỏng của sự sống và cái chết, giữa ranh giới của đau đớn và khoái cảm.

Từng nhịp đâm rút chậm rãi như tiếng trống vọng trong đêm tĩnh mịch, mỗi chuyển động là một câu chuyện không lời, một lời thì thầm giữa hai thân thể đang hòa làm một. 

Trung Hiếu đẩy đến, rồi rút lui, từng cử động dứt khoát nhưng mang đầy cảm xúc thầm kín. Mỗi lần rút ra như một lời hẹn hò lặng lẽ với khoái cảm, mỗi lần đâm vào lại như một cú hủy diệt dịu dàng, vừa đốt cháy vừa làm dịu đi mọi nỗi cô đơn tích tụ trong tâm hồn.

Thanh An đáp trả bằng hơi thở gấp gáp và những cử động tinh tế, như muốn giữ chặt lấy khoảnh khắc mỏng manh ấy giữa vô vàn tăm tối bao phủ. Cậu không chỉ là vật thể, mà là một thế giới cảm xúc sâu thẳm, đầy mâu thuẫn và mãnh liệt, nơi sự yếu đuối và sức mạnh hòa quyện thành một bản giao hưởng nghẹt thở.




Gã không giữ lại, đẩy mạnh vào cậu một cách dữ dội, từng cú đâm sâu không ngừng nghỉ như muốn xé toạc mọi rào cản, tiếng thở hổn hển của hai người hòa quyện thành bản giao hưởng hỗn loạn của máu thịt và đam mê.

"Mày cảm thấy chưa? Lỗ nhỏ của mày ôm lấy tao chặt đến phát đau rồi, nhưng tao thích thế đấy. Rên lên cho tao nghe đi, đừng cố giấu" gã thì thầm với giọng tràn đầy quyền lực và cơn đói khát điên cuồng. 

Cậu rên khẽ, mắt hé mở trong hỗn độn của sự sợ hãi lẫn khao khát. Lỗ nhỏ co thắt dữ dội, ôm chặt lấy gã như muốn nuốt trọn từng thớ thịt cứng đầu.

"Đừng kìm lại, tao muốn thấy mày tan chảy vì tao, muốn cảm nhận từng giọt sữa trắng tràn ra, từng lần co bóp níu giữ tao lại, gã nói, giọng nghẹn ngào pha lẫn mệnh lệnh.

Gã đâm rút với nhịp độ không ngừng tăng, mỗi cú va chạm là một dấu ấn khắc sâu quyền sở hữu không thể chối cãi.





Gã siết chặt hông cậu, đẩy sâu từng nhát một như muốn khoan tận xương tủy, phá tan mọi rào cản giữa hai người. Từng cú đâm như búa bổ, cuốn trôi lý trí, đánh thức mọi giác quan đang ngậm ngùi chịu đựng. Tiếng rên nghẹn ngào, đan xen với hơi thở gấp gáp của gã, vang vọng như tiếng sấm giữa cơn bão đêm.

Cậu quặn người theo từng nhịp đâm, lỗ nhỏ siết chặt lấy gã như muốn giữ chặt từng thớ thịt gân guốc không chịu buông bỏ. Mỗi cú rút rồi đâm vào là một cơn bão cảm xúc, vừa đau đớn vừa ngọt ngào, kéo cậu vào mê cung của khoái cảm không lối thoát.

"Đừng giấu đi nữa. Tao biết mày đang tan chảy, bị tao điều khiển bằng từng cơn rên, từng hơi thở dồn dập" gã tiếp tục, giọng nghẹn ngào pha mệnh lệnh, tay bấu chặt lấy thân hình cậu, đánh dấu từng cú đâm như đóng đinh lên chủ quyền.

Chuyển động dồn dập không ngừng, mồ hôi hòa nước mắt, tiếng rên vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo, khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối của gã lên thân xác và tâm hồn cậu giữa bóng tối vĩnh hằng, nơi chỉ có máu và khát vọng thỏa mãn, nơi thân xác và linh hồn đan quyện trong trận chiến của dục vọng không hồi kết. Mỗi cú đâm là một lời tuyên ngôn quyền lực, mỗi tiếng rên là sự thừa nhận không thể chối từ về sự chiếm hữu tuyệt đối. Ở đây, giữa bóng tối dày đặc, chỉ còn lại họ – những kẻ sống sót bằng cách trao đi và nhận lấy cơn mê đắm không lối thoát.

Trung Hiếu cúi xuống, cắn nhẹ vào vai mềm mại của An, một dấu tích ngọt ngào pha lẫn đau đớn, như muốn đóng dấu một lần nữa lên linh hồn đã bị cướp đi quá nhiều tự do.





Dưới ánh sáng hổ phách mờ ảo, không gian như nín thở theo từng nhịp đâm rút dồn dập của Trung Hiếu. Gã siết chặt hông, đẩy mạnh đến tận cùng, từng cú va chạm sâu hun hút như muốn khoan thẳng vào tâm can Thanh An.

"Chuẩn bị đi, tao sẽ làm mày tan chảy trong lửa, gã thì thầm đứt quãng, giọng nghẹn ngào đam mê.

Thanh An co người lại, lỗ nhỏ siết chặt đến mức nghẹt thở, cơ thể run lên trong cơn khoái cảm dâng trào. Gã cảm nhận rõ từng lần co bóp kéo níu lấy mình, như muốn giữ lấy kho báu riêng biệt giữa hai người.

Rồi khoảnh khắc vỡ òa tới.

Trung Hiếu đẩy mạnh một lần cuối cùng, toàn bộ cơn dồn nén trong người gã tuôn trào ấm nóng, dâng trào trong lỗ nhỏ đang mở rộng của cậu như dòng thác dữ dội không thể ngăn cản. Tinh dịch nóng hổi lan tỏa, len lỏi sâu vào bên trong, đánh dấu chủ quyền bằng thứ ngôn ngữ chỉ có thể cảm nhận bằng da thịt và tâm hồn.

Cả hai thở dốc, ngập tràn sự mệt mỏi và thỏa mãn, nhưng cũng là dấu hiệu của một sự liên kết không thể phá vỡ . Một hiệp ước bằng máu và thịt, vượt lên trên mọi giới hạn của thể xác và tinh thần.

CÒN TIẾP...

T LUỴ RAPVIET MÙA 3, LUỴ ANDRAY, LUỴ TRANGLOW 😭 😭

OTP NÀY CHẮC HƠI KÉN NGƯỜI NHƯNG POV NÀY FLOP CŨNG ĐƯỢC TẠI VÃ QUÁ RỒI. 

I LOVE RVSS3 🖤

À fic này viết trong lúc au ko được ổn cho lắm nên cũng hơi nhạt với cũng chả dám đọc lại nên có lỗi gì thì cả nhà nói nha

Lovv uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com