Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Oneshort-Dramione dịch) Because of the Chestnuts and Cherry Stains



Because of the Chestnuts and Cherry Stains

Vào ngày Giáng Sinh đầu tiên Draco dành cho Hội Phượng Hoàng, anh đã nhốt mình trong một phòng ngủ ở căn nhà số 12 Quảng Trường Grimmauld, và nhất định không ra ngoài cho tới khi tiếng cười của Arthur Weasley và những chiếc bánh lựu đạn tắt dần. Khi cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện trong khoảng hai mươi tiếng sau đó, vào những giờ đầu tiên của buổi sáng ngày tặng quà, anh đã tìm thấy một đĩa thức ăn Giáng sinh đang chờ trên bàn, sử dụng một vài bùa chú để giữ nóng, và bên cạnh là mẩu giấy nhỏ viết nguệch ngoạc tên anh như một vết sẹo.

Vì lý do anh không bao giờ hiểu được, nó nhắc anh nhớ về Dấu Hiệu Hắc Ám sâm sâu vào cánh tay trái của mình, rồi anh tìm thêm một chút thức ăn trong mấy cái tủ cách xa bữa tiệc. Sau khi tìm thấy một hộp đậu mà không cần hâm lại, anh trở lại phòng ngủ và ăn một mình trong bóng tối và im lặng.

Chỉ đến ngày mùng 2 tháng giêng, khi bà Molly Weasley đã giật hết mấy cái vòng trang trí hào nháng cuối cùng xuống đất, Draco mới tự giải phóng mình khỏi sự cô độc. Mọi thứ nhanh chóng quay lại bình thường; Lượng thức ăn ổn định trở lại; nụ cười nhường chỗ cho những cái cau mày, và lũ Tử Thần Thực Tử tiếp tục giết người.

Chỉ có một điều duy nhất thay đổi, và Draco đã không nhận ra nó cho đến tháng 3, đó là Granger không bao giờ gọi anh là "Chồn Sương" nữa, và đôi mắt luôn-luôn-trầm-ngâm của cô ấy trông cũng dịu dàng hơn.

Thỉnh thoảng, họ lại nhắc nhở anh vài điều cũ rích. Đặc biệt là khi thời tiết trở lạnh.

Anh cũng nhận ra vào tháng Sáu là chữ viết tay của Granger giống hệt nét chữ trong mẩu giấy để lại sau bữa tiệc Giáng sinh, và sự chậm tiêu của anh về điều đó đã khiến anh bực bội trong suốt nhiều tuần, nhưng còn khuya mới đủ để khiến anh đi hỏi lý do của cô khi làm vậy.

.

.

Vào ngày lễ Giáng Sinh thứ hai Draco dành cho Hội Phượng Hoàng, anh đã định khóa mình lại như lần trước, và thậm chí còn cất sẵn vài hộp đậu trong phòng. Vấn đề duy nhất là bạn cùng phòng với anh: Longbottom. Khi Quảng Trường số 12 trở nên quá đông, một nhóm của Hội đã chuyển đến nhà của Remus và Tonks, trong đó có Bộ Ba Vàng, Longbottom, Lovegood, cặp song sinh Weasley, anh và một vài người khác.

Mặc kệ những nỗ lực vô tận của Draco để nhắc Longbottom rằng họ đang ở rất xa bạn bè hoặc thậm chí là chỉ dừng lại ở mức quen biết, Neville vẫn thấy việc giải thích các truyền thống và sự kiện Giáng Sinh ngu ngốc đã từng xảy ra là vô cùng cần thiết vào buổi sáng hôm sau.

Trước trận chiến.

Sau khi phải chịu thêm một câu chuyện nữa về việc Longbottom đã làm rơi miếng gà tây lên chân của nó, Draco đã nghĩ đến việc dùng mấy cái khăn choàng để xiết cổ thằng lắm chuyện nhà Gryffindor, nhưng kế hoạch giết người của anh bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa, và Granger bước vào mà không cần đợi trả lời.

Anh xem xét cô cẩn thận từ đầu đến chân, như từ trước đến giờ. Tóc cô thậm chí còn hoang dã và rậm rạp hơn bình thường; Xù ra ở mọi góc độ kỳ quái và hoàn toàn hỗn loạn trên khuôn mặt. Má cô đỏ hồng và bối rối, thậm chí cả quần áo của cô cũng nhăn lại, với nhiều vết thức ăn dính trên đó. Rõ ràng là cô đã giúp bà Weasley nấu ăn, và nó nhắc Draco nhớ về tất cả những bài tập Độc Dược mà cô đã hoàn toàn đánh bại anh, nhưng cô luôn biểu lộ vài nét điềm tĩnh vô tình như cái cách cô từ chối bộc lộ sự mệt mỏi trên khuôn mặt.

Có lẽ anh nhận ra điều đó bởi vì anh cũng giống như cô.

"Neville, bữa tối đã sẵn sàng," cô nói, khoanh tay lại và dựa lưng vào khung cửa, cười toe toét và nháy mắt: "Mình đã dành chỗ cho bồ bên cạnh Luna."

"Hermione, bồ đúng là một người tuyệt vời," Longbottom mỉm cười, đi ra khỏi phòng. "Bồ không xuống à?"

"Bồ xuống trước đi, mình muốn kiểm tra một vài thứ."

Draco chậm rãi nghiên cứu cô từ bên dưới lông mi của mình khi cô nấn ná nơi cánh cửa, dịch chuyển trọng lượng của cô sang một cảm xúc khác gần như là lo lắng, rồi bặm môi lại theo thói quen, và điều đó luôn khiến anh nhìn cô chằm chằm lâu hơn anh nghĩ. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian tưởng như cả giờ đồng hồ, cô cũng chịu buông đôi môi mình ra, và ánh mắt quan sát cô với từng cử chỉ nhỏ nhất của anh cũng vậy.

"Anh không tham gia bữa tối Giáng sinh cùng chúng tôi, Malfoy?" Cô hỏi. "Tôi có thể làm cho anh cái gì đó nếu-

"Không."

Đôi lông mày của cô đan lại với nhau. "Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Cô có thể hỏi bất cứ điều gì cô thích," anh nhún vai. "Nhưng tôi có muốn trả lời hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác."

"Được rồi, hay là anh không thích đồ ăn? Hoặc mọi người-

"Đây là toàn bộ những điều chết tiệt này à," anh lạnh lùng nói. "Cô và tôi đều biết lượng thức ăn đó ở đây là vì một lý do, Granger, chúng ta đang có chiến tranh. Chúng ta không thể phí thời gian hay đổ công sức và lương thực cho một ngày lễ ngu ngốc nào đó."

"Nhưng ngày này chỉ đến một lần trong năm -

"Một ngày mà Hội có thể sử dụng hiệu quả để lên kế hoạch hay bổ sung gì đó. Thành thật mà nói, Granger, cô là một người nhạy cảm và thông minh. Làm thế nào cô có thể bỏ qua điều này vậy?

"Bởi vì nó tốt nhiều hơn là hại", cô trả lời. "Giáng sinh giúp nâng cao tinh thần, khiến mọi người cảm thấy bình yên và ấm áp, nó mang chúng ta lại với nhau, và chúng ta cần những điều đó bây giờ và sau này, hoặc một nửa chúng ta có thể điên lên-

"Cô và tất cả những người khác đều điên cả rồi," anh chế giễu. "Và không chỉ về toàn bộ cái Giáng Sinh nhảm nhí này, tôi đang muốn nói đến chiến tranh, cô thực sự nghĩ rằng có thể thắng được bọn chúng hay sao. Những điều hay ho cô rút ra giữa lạc quan và ngu xuẩn đang càng trở nên vô nghĩa với tất cả mọi người đấy."

Hermione mím môi. "Vậy tại sao anh lại rời bỏ bọn chúng? Tại sao anh lại gia nhập với chúng tôi?"

Một tiếng ồn nhỏ lóe lên trong ngực anh, một thứ gì đó giữa tiếng cười đau đớn và tiếng gầm gừ ghê tởm. "Bởi vì rõ ràng là tôi có lương tâm, và cái lương tâm chết tiệt đó nghĩ rằng sẽ thật hài hước khi bỗng dưng xuất hiện sau mười chín năm. Nhưng làm đếch ai biết, đúng không?"

"Có lẽ nó luôn ở bên trong anh, từ trước đến giờ, nhưng anh đã chọn cách làm ngơ nó."

Anh nghiêng đầu để nhìn cô đúng cách, thở ra nặng nề như đã làm và nhận thấy cái nhìn của cô hơi quá dịu dàng. Gần như là dịu dàng quá đáng, giống như là cô đã cảm thấy mãn nguyện. "Có lẽ," Anh thờ ơ thừa nhận. "Tại sao cô không xuống dưới đó và tham gia cùng những người khác đi, Granger? Cô sẽ không thể nói gì với tôi lúc xuống ăn tối đâu, nên tốt hơn là đi đi."

"Rất tốt," cô thở dài. "Đó là quyết định của anh, nhưng tôi sẽ để những lời này lại đây trong trường hợp anh thay đổi suy nghĩ -

"Không có chuyện đó đâu."

.

.

Vào ngày Giáng Sinh thứ ba Draco dành cho Hội Phượng Hoàng, anh vẫn ở nhà của Remus và Tonks, đọc một quyển sách có tựa là Độc Dược Trái Ngược Và Bùa Chú Từ Ma Thuật Hắc Ám, tự hỏi liệu có nên thử nghiệm một vài bùa chú không lời khi một trong cặp song sinh Weasley cất tiếng cười táo tợn và cắt đứt sự tập trung của anh. Anh liếc qua một trang khác ngay khi Hermione xông thẳng vào phòng ngủ, cố gắng giữ chặt hai cái đĩa trong tay một cách vụng về giả tạo và tỏ vẻ "Tôi có lý do" khi tiến về phía anh.

"Granger, cái quái gì vậy?" Draco đánh rơi quyển sách xuống đất. "Cô không biết gõ cửa à?"

"Làm thế nào tôi có thể gõ cửa khi bưng hai cái đĩa này trong tay hả?"

Anh cằn nhằn gì đó rời rạc dưới hơi thở, rồi nhìn cô chờ đợi. "Cô muốn gì?"

"Nhìn này, tôi mang cho anh bữa tối Giáng Sinh, và một vài cái bánh pudding nữa," cô nói, đặt hai đĩa đồ ăn xuống cái bàn ọp ẹp . "Và đừng giả vờ anh không thích bánh pate Giáng Sinh, hôm qua tôi đã thấy anh cướp một trong những cái bánh của Luna đấy-

"Granger, bây giờ tôi không có tâm trạng cho cái Giáng Sinh ngu ngốc của cô-

"Anh chẳng bao giờ có tâm trạng cả."

Anh gầm gừ sau hàm răng và xoa mạnh sống mũi của mình giữa hai ngón tay. Đây rõ ràng là một hình phạt cho anh vì dám để cô cảm thấy quá thoải mái trước sự hiện diện của anh suốt hai năm sáu tháng qua. Giữa giọng điệu bà chủ và sự nhọc công vô ích của cô khi anh cố gắng đuổi cô đi bằng những lời lẽ xúc phạm hết sức sáng tạo, cô đã không thể phủ nhận được sự bực bội của anh, nhưng ... anh thừa nhận cô đã trở nên thú vị hơn, ở một mức độ nào đó. Anh thực sự thích chọc cho cô tức điên lên; Anh thường bị mê hoặc lặng lẽ qua đồng tử màu hạt dẻ mở to của cô khi họ cãi nhau, hoặc nét mặt gần như run lên khi cô cảm thấy kích động, và anh vẫn thấy mình đang nhìn cô chằm chằm lâu quá mức bình thường khi cô mím chặt môi lại...

"Granger, biến ra khỏi đây. Tôi đang đọc sách."

"Vậy ra anh thích món quà Giáng sinh của mình, phải không?" Cô hỏi với một nụ cười tự mãn.

"Cô để nó ở ngoài cửa phòng tôi à?"

"Tất nhiên là tôi. Và trước khi anh nghĩ đến việc phàn nàn, tôi đã không mua nó. Cô McGonagall đã trao nó cho tôi hồi năm thứ sáu và tôi thực sự trân trọng điều đó bằng cả trái tim. "

Anh cau mày. "Vậy sao cô lại đưa nó cho tôi?"

"Bởi vì tôi biết anh không có nó, và tôi đã thấy anh đọc đi đọc lại năm cuốn sách của anh rất nhiều lần trong suốt hai năm qua," cô giải thích. "Thêm vào đó, đây là một ấn bản đặc biệt, thậm chí họ còn không hề có nó trong thư viện của Hogwarts, vì vậy tôi đoán anh chưa từng đọc nó trước đây, ngoài ra còn có một số Cổ Ngữ Runes mà tôi chưa bao giờ có thể dịch đầy đủ. Tôi nghĩ anh có thể thử dịch nó."

"Này, cô đang thừa nhận thất bại à?" Anh hỏi, giọng hơi quá ngạc nhiên. "Granger, Granger, tôi nghĩ cuộc chiến này đang ảnh hưởng đến cô hơi nhiều đấy."

"Tôi không thừa nhận thất bại," cô nhanh chóng khống chế. "Tôi nghĩ chúng ta có thể ... ừm, có thể dịch nó cùng nhau?"

Anh nhướn một bên chân mày. "Cô chấp nhận tôi dịch chung với cô à? Cô muốn tham khảo ý kiến của tôi à? Cô có điên không?"

"Tôi biết anh rất nhạy cảm, Malfoy-

"Đúng đấy, cô luôn bướng bỉnh tin vào những điều tốt đẹp. Cô đã cảm thấy lo lắng và bắt đầu gõ chân xuống sàn một cách khó chịu suốt từ nãy đến giờ-."

Mắt cô phần nào mở to kinh ngạc. "Tôi không biết anh chú ý đến điều đó."

Anh bắt gặp đôi mắt bối rối của cô. "Tôi chú ý đến rất nhiều thứ..."

Về cô.

"Anh sẽ ăn bữa tối Giáng Sinh của mình chứ?" Cô hỏi, và anh nghĩ đó có thể là cách khắc phục sự im lặng lúng túng giữa hai người họ.

"Không."

"Và anh sẽ không tham gia cùng chúng tôi ở tầng dưới?"

"Không."

"Anh biết đấy, tôi có vài đĩa hạt dẻ rang nếu anh chịu-

Anh thu mình lại và đảo mắt nhìn quanh, tất cả trừ đôi mắt của cô. "Không, hoàn toàn không."

Hermione nhún vai. "Tốt thôi."

Draco nhìn chằm chằm vào cô khi cô bước ra khỏi phòng, và đúng với những gì anh nói, anh không hề động vào bữa tối Giáng sinh.

Nhưng anh đã ăn cái bánh thịt băm đó.

.

.

Vào ngày Giáng Sinh thứ tư Draco dành cho Hội Phượng Hoàng, không còn tiếng ồn ào náo nhiệt từ tầng dưới và cũng không còn những nỗ lực vô vọng nào từ Granger nhằm thuyết phục anh xuống ăn tối cùng những người khác. Vào ngày 23 tháng 12, cách đây hai ngày, cô Tonks, thầy Remus, Seamus, và Lavender đã thiệt mạng trong một cuộc phục kích lũ Tử Thần Thực Tử. Granger và Shacklebolt là hai người duy nhất trong nhóm phục kích sống sót trở về, và kết quả là, không ai đề cập gì đến lễ Giáng sinh thường niên hay thậm chí là lầm bầm một lời chúc 'Giáng sinh vui vẻ.'

Draco giận dữ trút một tiếng thở dài thất vọng rồi bỏ cuộc, mặc kệ cho đôi chân và nỗi lo ngại sẽ không được chào đón mang anh đến trước phòng Granger, với một đĩa bánh pate Giáng Sinh trong tay. Anh ngập ngừng bên ngoài căn phòng của cô và cố vươn thẳng vai mình trước khi mở cửa đi vào, và một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm ngực anh khi đôi mắt của anh tìm thấy cô.

Cô đang ngồi trên giường, xiết chặt cái gối vào ngực, và ánh lửa bập bùng lẻ loi tỏa ra từ cây nến duy nhất chiếu sáng những giọt nước mắt nóng hổi chảy trên má cô. Khi anh bước vào căn phòng, anh đã nghĩ rằng cô trông khá ám ảnh; Làn da của cô tái nhợt và đôi mắt của cô, nó trống rỗng. Bên cạnh cô là một cái hộp nhỏ đựng đầy những trái anh đào, và trong ba năm qua, anh đã học được rằng anh đào là thứ trái cây giúp cô cảm thấy bình yên và thoải mái, và cô chỉ đụng vào nó khi ai đó bị giết hoặc chỉ đơn giản là cô nhớ đến gia đình.

Đôi môi của cô nhuốm màu anh đào; Một màu đỏ đậm đà đẹp đẽ khiến anh nhớ tới những giọt máu đỏ tươi trong ánh nến chập chờn, và anh không thể quyết định được môi cô trông gợi cảm hay là một điềm gở báo trước.

Các cử động của anh dần trở nên cương quyết khi anh bước đến bên cô, cô đang ngồi tựa vào tường, đặt đĩa bánh lên cái bàn cạnh giường ngủ trước khi anh ngồi xuống, đối diện với cô, gần như thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cô cũng nhận thấy sự hiện diên của anh.

"Anh đang làm gì ở đây?" Cô hỏi với một giọng trầm thấp hết sức ảm đạm.

"Cô có thể gọi đây là hoàn vốn, tôi đến để ép cô ăn một cái gì đó liên quan đến Giáng sinh. Tôi đương nhiên là không thể tự nhấc mông lên nấu một bữa tối Giáng sinh được rồi, vậy nên cô phải ăn cái bánh thịt băm này, mau lên."

"Tôi không đói."

"Cô đang cố gắng giảm đi vài cân bằng mấy quả anh đào đấy à."

Cô rít lên một tiếng ồn nho nhỏ, nhưng Draco không thể phân biệt được đó có phải là tiếng rên rỉ chán chường hay một nụ cười nửa vời. "Draco, tôi đánh giá cao nỗ lực của anh và-

"Đừng ném cho tôi mấy câu nói tào lao ấy chứ," anh ngắt lời. "Chỉ cần ăn cái bánh thịt băm này thôi, hay là hát một trong mấy bài hát kinh khủng mà cô thích. Nhìn này, tôi thậm chí còn có thể giả vờ vỗ tay theo -

"Tại sao anh lại làm điều này?"

Anh dừng lại và cố gắng tiêu hóa câu hỏi của cô trong đầu. Sự thật là, anh không biết. Nhìn thấy cô suy sụp và hỗn loạn, vì một lý do nào đó, đã ảnh hưởng đến anh một cách tiêu cực, và anh hồi tưởng lại cái khoảng thời gian khi chứng kiến cô đau đớn chẳng mang lại gì cho anh ngoại trừ niềm vui và sự hài lòng. Nhưng bây giờ..., bây giờ anh cảm thấy như một phần ngực mình đang đau đớn dữ dội, rồi anh trút một tiếng thở dài.

"Bởi vì nếu cô bỏ cuộc, chúng ta có còn chút hy vọng nào nữa không?" Anh nói vài lời thay thế. "Tôi ... Chỉ là nhìn thấy cô thế này thì không phù hợp với tôi. Nó khiến tôi cảm thấy ... đau đớn."

"Đó là lỗi của tôi," cô đột nhiên thốt lên. "Tôi-tôi đã làm mất Khóa Cảng của mình, v-vì vậy cô Tonks đã phải cho tôi cái của cô ấy. Cô ấy sẽ vẫn còn sống nếu không đưa nó cho tôi."

"Đó không phải là lỗi của cô."

"Nhưng đúng vậy, đó là-

"Granger," anh rít lên. "Không phải, đó là lỗi của bọn họ chứ không phải lỗi của cô, cô biết điều đó, cô chỉ đang suy sụp mà thôi."

Cô khịt mũi và dụi hai tay lên mặt, cố lau đi những giọt nước mắt, những ngón tay của cô run rẩy như đã làm. "Làm ơn ở lại đây với tôi, một chút thôi cũng được?"

"Uh ..." Anh ngập ngừng. "Cô có chắc là muốn tôi ở lại chứ không phải là Potter hay Weasley?"

"Không," Cô lắc đầu. "Làm ơn, tôi chỉ muốn anh ở lại thôi, được không?"

"Nếu điều đó làm cho cô cảm thấy tốt hơn?"

"Tôi nghĩ thế."

Anh gật đầu một cái. "Thôi được"

Và bằng cách nào đó, cô đã ngủ thiếp đi và gục đầu mình vào lòng anh, anh lơ đãng luồn tay qua mái tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt nó cho đến khi nhận ra là đã vuốt thẳng tất cả các lọn tóc rối của cô. Và sau khi làm thế, anh tiếp tục vuốt nhẹ ngón tay dọc theo xương sống, rồi lướt qua những vết trầy xước trên cánh tay cô, và dù rằng Giáng sinh thứ tư của anh với Hội không còn vui vẻ hay hạnh phúc nữa, anh vẫn cảm thấy đó là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất.

.

.

Vào ngày Giáng Sinh thứ năm Draco dành cho Hội Phượng Hoàng, anh đã ở lại Chòi Đất, nhà của Bill và Fleur. Ngay sau khi cô Tonks và thầy Remus qua đời, Hội đã chuyển đến đây và ở lại từ đó. Ngôi nhà này có ít phòng hơn, và anh đã chia sẻ căn phòng với Longbottom, một lần nữa, và Granger chia sẻ với Lovegood, tuy nhiên, Lovegood và Longbottom đã có một quan hệ lãng mạn trong vài năm nay và thường yêu cầu anh và cô để họ ở cùng nhau. Và sau cùng, Granger và anh sẽ mắc kẹt trong cùng một căn phòng, mặc dù nó đã không thực sự làm phiền anh nữa. Đúng vậy, anh thích sự riêng tư, nhưng nếu anh bị mắc kẹt với ai đó, anh sẽ thích Granger hơn Potter hoặc, lạy Salazar, Weasley.

Và bây giờ, cả anh và cô đang cùng ngồi trên một cái giường, dù trong phòng có những hai cái, với vài cuốn sách nằm giữa, trong khi Granger đọc sách theo cách của mình, với hộp anh đào bên cạnh, và Draco vu vơ nhặt lấy một vài mẩu vụn từ cái bánh thịt băm thứ hai của mình.

"Được rồi," Hermione nói. "Tôi sẽ trao đổi với anh cuốn Giết Rồng: Làm Thế Nào Để Huấn Luyện Chúng cho Hogwarts, Một Lịch sử."

Anh đảo mắt. "Granger, cô đã đọc cuốn đó khoảng một nghìn lần rồi đấy."

"Đó là sở thích của tôi."

"Tôi biết, nhưng đừng nói là cô không thích cuốn sách của tôi, Nỗi Sợ Bay: Hướng Dẫn Bay Mà Không Sợ Hãi? Chắc chỉ có Merlin mới biết cô có thể làm gì với nó."

Cô nuốt nước bọt và đưa một quả anh đào khác lên miệng, quên mất rằng Draco đang theo dõi hành động đó một cách chăm chú. "Không, tôi thực sự muốn Hogwarts, Một Lịch Sử."

Anh lầm bầm trong cổ họng. "Tốt thôi, đó là quyết định của cô."

"Cám ơn", cô mỉm cười, nhưng nó tắt ngúm khi cô liếc qua đồng hồ. "Chỉ còn lại mười phút cuối cùng của ngày Giáng sinh, và sau đó mọi thứ trở lại bình thường."

"Tôi thấy cô hơi kì quặc khi coi việc chiến đấu với bọn Tử Thần Thực Tử là bình thường," anh lầm bầm. "Chắc chắn 'quay lại địa ngục' sẽ hợp hơn?"

"Tôi đoán thế," cô gật đầu. "Tôi luôn cảm thấy thất vọng khi Giáng sinh qua đi, thậm chí khi còn nhỏ, tôi từng tiếc nuối Giáng Sinh đến mức bị trầm cảm vào tháng Một".

"Tôi sẽ không bao giờ hiểu được nỗi ám ảnh của cô với Giáng sinh."

"Chuyện đó bình thường thôi." Cô chỉ ra, rồi nghiêng đầu suy nghĩ. "Nhưng, tôi đoán...ừm, khi tôi không biết rằng mình là một phù thủy, và không biết chút gì về phép thuật, Giáng Sinh đã tạo ra những phép màu kì diệu đó, cho tôi. Nó đem đến cho tôi cái cảm giác kì lạ, y hệt như khoảng khắc tôi bắt đầu tìm hiểu về Thế Giới Phép Thuật; Anh biết đấy, cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim, giống như tất cả mọi chuyện trên đời này đều có thể xảy ra vậy."

Anh im lặng nhìn cô; Nhìn cái cách đôi mắt màu hạt dẻ của cô vấn vương chút tiếc nuối và xa xôi khi cô nói; và ánh mắt của anh dừng lại ở môi cô, đôi môi đã nhuộm màu anh đào đỏ thắm, anh biết, nó thật quá...cám dỗ. Cô luôn làm thế với anh, đánh mất bản thân trong những hoài niệm cường điệu của chính mình, giống như là cô tin tưởng vào anh, và anh chỉ luôn nhìn cô, nhìn cái cách khuôn mặt cô trở nên sống động. Cô thật sự không hề biết chút gì về sự quyến rũ mà cô có.

"Tôi đoán là mình không thể giải thích cho anh hiểu được," cô tiếp tục. "Tôi nghĩ, anh đã được phép thuật bao phủ trong suốt toàn bộ cuộc đời, phép thuật đã trở nên quá quen thuộc với anh, nhưng đối với tôi, tôi vẫn cảm thấy phấn khích và cuốn hút bởi tất cả các phép màu. Tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ chúng, và đó là ... Tôi nghĩ đó là cái cách tình yêu có thể cảm nhận, anh biết đấy ... Điều đó có kì cục lắm không? "

Anh ngập ngừng. "Tôi không chắc."

Cô cười nhẹ, nhưng có gì đó rất khác ở cô khiến anh mê mẩn quan sát, rồi cô trượt thêm một quả anh đào khác vào miệng, và Draco bất chợt liếm môi. Anh nhìn cô thở dài khi liếc qua đồng hồ một lần nữa.

"Năm phút," cô thì thầm buồn bã. "Anh có muốn vài quả anh đào không, Draco?"

Đôi mắt anh quay trở lại môi cô khi cô nhắc đến từ anh đào, và anh ngập ngừng trong giây lát trước khi nghiêng người về phía trước và ép môi mình vào môi cô. Anh giữ nó nhẹ nhàng, chờ đợi sự chấp thuận hay từ chối của cô, nhưng khi anh nhận được sự đáp trả, anh hôn cô sâu hơn, mở đường vào miệng và đẩy lưỡi anh qua cô. Anh cảm nhận được những ngón tay run rẩy của cô chạm vào khuôn mặt anh, lướt qua xương hàm và điểm nhạy cảm ngay dưới tai anh.

Anh nắm chặt tay cô, nhận thấy một vài lọn tóc xoăn của cô rủ xuống ngón áp út của anh khi anh kéo cô lại gần hơn, cọ răng vào môi dưới của cô và nhếch mép hài lòng khi thấy dấu răng của mình trên đó. Cô cố kìm nén tiếng run rẩy khi anh ép răng vào môi cô, nhưng sau cùng vẫn là đôi môi mềm mại đó, hút chặt lấy môi Hermione chỉ vừa đủ để cô phát ra tiếng rên rỉ khoái lạc. Mùi vị anh đào ở khắp nơi trong miệng cô và Draco đã nếm hết tất cả, cho đến khi tiếng chuông đầu tiên báo hiệu mười hai giờ đêm từ cái đồng hồ của Granger bắt đầu rung lên.

Họ đã chấm dứt nụ hôn, nhưng vẫn còn gì đó đọng lại, hơi thở gấp gáp của họ gặp nhau giữa tiếng chuông thứ hai, thứ ba và thứ tư vang vọng.

"Tám giây", Hermione nói như không kịp thở. "Chúc mừng Giáng Sinh, Draco."

"Chúc mừng Giáng Sinh, Granger," anh lặp lại, mò mẫm trong miệng cô lần nữa khi tiếng chuông cuối cùng tắt dần. Anh cảm nhận nụ cười của cô hơn là thấy nó, và khi cô đẩy mình ra khỏi anh, anh chắc chắn rằng đã nhìn thấy một ánh lửa nhen nhóm trong đôi mắt màu hạt dẻ của cô, mà theo anh thì nó phù hợp với cô đến hoàn hảo.

"Vậy," Cô bắt đầu, gần như là xấu hổ. "Tôi vừa nói gì?"

"Tôi không biết," Anh nhún vai."Một cái gì đó nhảm nhí về phép thuật và tình yêu." 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Để lại gì đó cho mình chứng tỏ các bồ có đọc nhé <3 Nói thật là tuy cái fic này ngắn hơn nhưng nó ngốn của mình nhiều công sức hơn tất cả các fic kia nữa. Mà mình có cảm giác là dịch cho ma đọc hay sao ấy :vvv Đáng lẽ là đăng từ hai ngày trước, nhưng mình bị cấm dùng máy vào ngày đi học rồi các bồ ơi, sắp thi nên tiến trình có thể bị chậm lại, mình sẽ cố gắng khắc phục. Ủng hộ mình nhé <3

Và lần nữa, để lại cho mình và lời đi, chê bai cũng được, yêu các bồ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: