Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50: Dũng cảm

Mạnh hạ một túi lưới đầy bóng đã bơm căng xuống nền cỏ. Cái công việc này tuy không vất vả nhưng sẽ được xoay vòng lần lượt, mỗi hôm hai người, đảm bảo công bằng cho anh em trong đội.

Nhưng hôm nay Mạnh nhận làm thay Hải. Không chỉ hôm nay, mà trước giờ những việc gì được coi là nhiệm vụ phải luân phiên nhau làm, Mạnh đều làm hộ cậu cả.

"Chú mày với Hải . . ." Trường quệt mồ hôi trên trán. "Có nợ tiền nhau không ? Sao mà chú mày giúp đỡ nó hoài vậy?"

"Không nợ tiền, chỉ nợ tình." Mạnh buồn rầu. Nói rồi quay mặt nhìn về phía Hải đang ôm cái balo về phía tập kết.

"Ai nợ tình ai?" Trường không chắc là mình có nghe lầm hay không.

Nhưng chẳng cần cậu em phải trả lời, nhìn ánh mắt của Mạnh thì Trường cũng đoán được Quang Hải đang là người khiến Mạnh rầu rĩ như thế.

"Chia buồn với chú." Trường vỗ vai, anh hiểu được cảm giác khi không được người mình yêu đáp lại tình cảm là như thế nào, "Chỉ tiếc cậu nhóc lại đang hẹn hò với anh Lâm tây mất rồi."

Đôi phút im lặng, Mạnh quay sang nhìn Trường nói với vẻ thản nhiên.

"Hải đầu có hẹn hò với anh Lâm."

"Không hẹn hò?" Điều này còn làm Trường ngạc nhiên hơn khi nãy. "Rõ ràng anh Lâm nói với anh như vậy mà."

Mạnh nhìu mày. Anh tỏ ra không vui với phản ứng của ông anh mắt híp.

"Em đảm bảo là không." Mạnh quả quyết, "Em ấy nói với em là hai người chẳng có gì. Hơn nữa ngoài giờ tập, Hải chỉ có ở cạnh em, đâu có chuyện là yêu anh Tây kia."

Trường ngờ vực.

"Thế nó ở cạnh mày, lại không yêu mày." Trường bắt bẻ, "Như vậy có phải là vô lí không?"

Nghe câu này thì Mạnh cứng họng. Không sai khi nói rằng anh và Hải đang dành thời gian rất nhiều ở cạnh nhau. Nhưng để nói rằng Hải có tình cảm với anh giống như anh đang si mê cậu thì Mạnh không dám chắc.

"Nếu người ta không phải đang hẹn hò." Trường vỗ vãi cậu rồi khích tướng, "Chú có dám tấn công không?"

Nhìn khuôn mặt khổ sở của Mạnh, Trường cũng thấy có chút an ủi. Một người thất bại trong tình yêu như anh, tìm được đồng minh kể ra cũng vui.

Nhưng có lẽ anh phải xem xét lại chuyện giữa Lâm và Hải. Vì chính anh là người đã khơi mào cái chuyện đó lên trong nhóm chat bí mật kia. Nếu như những điều Mạnh nói là thật, có lẽ tội của anh là không nhỏ.

***

"Anh Lâm."

Trường gọi Lâm khi thấy ông anh đang chạy bộ buổi sáng quanh sân của khách sạn.

"Trường hả?" Lâm dừng lại, chấm mồ hôi bằng chiếc khăn vắt quanh cổ, "Em cũng chạy bộ buổi sáng à?"

"Em thi thoảng." Trường đang tìm cách để có thể bắt đầu câu chuyện. "Dạo này anh khỏe chứ?"

Lâm làm bộ mặt khó hiểu. Ngày nào cả đội cùng gặp nhau, anh với Trường dù không tập ở chung một khu vực như cũng không đến mức không nắm được  tình trạng sức khỏe của người kia. Tuy vậy, Lâm vẫn trả lời rằng anh khỏe, có lẽ đó là một thói quen trong phong tục của người Việt Nam mà anh chưa biết.

"Anh với Hải . . . Ý em là Quang Hải."  Trường ấp úng, " . . . vẫn tốt chứ?"

Nghe thấy tên Quang Hải, Lâm bỗng thấy gượng gạo. Kể từ lần anh tìm gặp cậu nhóc ấy và mắng cho cậu một trận vì tội dám tung tin đồn hai người đang hẹn hò, Lâm chưa hề nói chuyện lại với Quang Hải. Có thể lúc ấy cả giận mất khôn, đôi khi anh cũng nghĩ mình có lẽ đã hơi nặng lời, hoặc do anh chưa biết cách dùng từ ngữ nên nhiều khả năng cậu sẽ tổn thương. Nhưng từ phía Quang Hải, cậu luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh nên anh cũng khó mà kiếm được cơ hội để nói lời xin lỗi.

"Chưa bao giờ tốt." Lâm nói thẳng thừng.

Đây là câu nói khiến Trường hoang mang nhất.

"Là sao ạ?" Trường vội hỏi lại, "Không phải là hai người đang . . ."

"Em định nói là bọn anh hẹn hò chứ gì?" Lâm thở dài, "Chẳng hiểu vì lí do gì mà cậu nhóc ấy lại tung tin như vậy, rồi làm cả đội tưởng bọn anh đang yêu nhau thật. Trong khi trước giờ, mặt nhau còn không rõ."

Trường nghe Lâm nói như sét đánh ngang tai.

"Rồi khiến cả người ấy hiểu lầm anh." Lâm chua xót nói.

"Vậy là không phải hai người đang là một đôi à?" Trường vẫn muốn xác nhận lại một lần. Nếu đúng là như vậy thì anh đã làm nên trọng tội.

"Không có gì hết." Lâm đảm bảo.

"Thôi chết rồi." Trường ôm đầu, "Anh à . . . cái vụ đó . . . cái vụ hai người . . . là lỗi của em chứ không phải của nhóc con ấy."

Mặt Lâm nghệt ra.

"Là em, có lẽ đã có chút nhầm lẫn." Trường vẫn chưa hết shock, "Em xin lồi, em xin lỗi . . . em xin lỗi. Thật sự nếu vì chuyện này mà người ấy hiểu lầm anh thì . . . em xin lỗi."

Lâm vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Được rồi em sẽ đính chính lại với mọi người." Trường đặt tay lên ngôi sao thêu trên ngực trái. Trường quả quyết. "Và nếu cần thiết, em sẽ đi xin lỗi người ấy của anh."

"Thôi không cần đâu." Lâm xua tay chán nản, "Dù chuyện có thế nào thì giữa anh và người ấy đã chẳng còn gì nữa. Nhưng có điều . . ."

"Có chuyện gì sao anh?" Trường vội hỏi, "Có gì em sẽ tình nguyện làm giúp anh."

"Anh vì không rõ mà lỡ lời với em nhỏ kia." Lâm vò đầu, "Chuyện này thì chắc anh phải tự mình đi xin lỗi cậu nhóc."

Trường chỉ dám nói dạ lí nhí. Không ngờ vì một phút lầm lỡ mà lại khiến câu chuyện đi xa như vậy.

***

Quang Hải từ ngày bị Lâm mắng, không khi nào là cậu mất cảnh giác. Trước khi đi đâu, làm gì, cậu đều phải nhìn một vòng xem anh Lâm có đang ở đó không. Nếu thấy anh, cậu tuyệt nhiên không dám hành động. Hải cũng nhận ra rằng người đàn ông này đang dần chiếm trọn cả tâm trí cậu. Đôi khi ngồi cả đội cùng nhau, cậu luôn phải để mắt canh chừng thái độ của anh. Nếu thấy anh không thoải mái, cậu sẽ bồn chồn vì không biết liệu có phải cậu chính là nguyên nhân khiến anh đang cảm thấy khó chịu hay không.

Tất nhiên cậu lo rằng anh sẽ tiến lại gần mà cho cậu một trận mắng mỏ như hôm đó.

Hải tự hỏi sao cậu lại khổ sở như vậy. Vốn chẳng làm gì nên tội mà cuộc sống của cậu lúc nào cũng trong khủng hoảng.

"Hải à?" Mạnh ngồi bên cạnh, với tay xoa đầu cậu, "Tối nay mình đi ăn tối bên ngoài được không?"

Mạnh hồi hộp chờ phản ứng của cậu.

Sau cuộc trò chuyện với Trường hôm qua, anh quyết sẽ không hèn nhát rồi nhường cậu cho bất cứ ai cả. Nhất là khi anh biết cậu vẫn đang còn độc thân.

"Sao lại đi ăn ngoài?" Hải có vẻ ngạc nhiên vì lời đề nghị bất ngờ, "Anh đẹp trai mới trúng vé số à?"

"Ừ cũng đại loại là anh mua vé số, nhưng chưa biết có trúng không." Mạnh luống cuống tìm lí do, "em phải đi cùng anh thì mới biết là trúng hay không?"

Nghe đến đây thì Hải nhăn trán. Cận vận dụng đầu óc vốn đơn giản của mình để hiểu được mấy câu nói kia.

Nhưng thực sự cậu chẳng hiểu gì hết.

"Em sẽ đi cùng anh." Hải bỏ cái mớ lộn xộn kia ra khỏi đầu, "Sẽ chỉ có em với anh thôi hả?"

"Ừ chỉ có hai ta thôi."

Nói cậu này, Mạnh cũng sến xẩm. Anh không quen nói mấy câu tình cảm kiểu này bao giờ.

"Em không có vấn đề gì." Cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý. "Mà đi với anh trai thì có vấn đề gì được cơ chứ."

Mạnh đứng người khi nghe cậu gọi mình hai tiếng "anh trai." Cũng phải thôi, đã có lần anh tự nhận như vậy mà.

"Đúng là cái miệng hại cái thân." Mạnh lẩm nhẩm tự rủa mình.

"Sao cơ ạ?" Hải vừa cúi xuống nhìn cái điện thoại, mặt lại ngẩng lên nhìn anh.

"À không có gì." Mạnh xua tay, "Vậy tối nay mình sẽ đi ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com