Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 52: Từ phía xa

Ban ngày trời còn nắng đẹp, đến tối bỗng nổi cơn giông. Đứng từ sảnh khách sạn, ngoài trời như một ngọn thác. Nước đổ ào ào cùng những đốm sáng lẫn giữa các tầng mây, thi thoảng mang theo vài tiếng nổ lớn.

Mạnh sốt ruột nhìn ra ngoài trời mưa.

"Trời không thương con, không cho con được ở cạnh người con yêu hả?" Mạnh buồn thiu.

Bao nhiêu tối không mưa, nhắm đúng cái hôm anh muốn dẫn cậu đi ăn tối rồi tỏ tình thì dở chứng. Mạnh chản nản quay lại ghế đợi, nơi cậu nhóc con kia đang ngồi thượt trên đó nghịch điện thoại.

"Anh gọi taxi nhé?" Mạnh suy nghĩ rồi quyết định thế nào cũng phải đi, "Nhà hàng đó cũng không xa đây."

"Nếu mưa to quá thì mai chúng ta đi cũng được." Mắt Hải không thể rời màn hình điện thoại. Cậu không ngẩng lên nhìn anh. "Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà."

"Nhưng anh hứa với em rồi." Mạnh đắn đo, "Anh không muốn thất hứa."

Hải bỏ điện thoại xuống nhìn khuôn mặt nửa buồn nửa thất vọng của Mạnh.

"Chỉ chưa đi thôi, đâu phải là không đi." Hải với tay vỗ vỗ má của Mạnh, "Hơn nữa hôm nay anh mặc đẹp như vậy, để bị ướt là không tốt chút nào."

Mấy cái hành động tình cảm mà Hải cứ nghĩ là bình thường giữa anh em trai với nhau luôn khiến tim anh đập loạn nhịp. Mạnh thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.

"Đợi thêm chút nữa rồi mình đi nhé."

***

Dụng nóng ruột đi loanh quanh trong phòng. Cậu nhóc của anh suốt từ sau buổi tập chiều đến giờ tự dưng biến mất. Anh đã thấy cậu có phản ứng không bình thường từ khi hai người trở về khách sạn. Cậu chẳng hề nói lời nào với anh suốt cả buổi tập, dù anh có ra bày trò hay trêu trọc cậu như mọi lần. Không trêu thì anh chăm sóc cậu theo kiểu "vợ yêu" mà anh vẫn thường làm. Thế nhưng khuôn mặt Hậu cũng chẳng thể hiện là cậu đã nguôi giận.

Ban đầu anh chỉ nghĩ rằng có lẽ vì phi vụ theo dõi kia không như mong muốn khiến cậu suy nghĩ nhiều, đâm ra cảm xúc có phần tiêu cực. Nhưng tiêu cực đến độ bỏ luôn cả bữa tối thì không bình thường chút nào. Người ở cùng phòng với cậu là Huy cũng nói ngay sau khi tập, cậu trở về phòng tắm trước rồi rời khỏi khách sạn.

Dụng càng lo lắng hơn khi anh gọi cậu nhất quyết không chịu nghe.

Trong lòng anh thấy bất an.

Chẳng lẽ vì vài ba câu nói hồi sáng mà cậu giận anh, muốn anh phải lo sốt vó thế này?

Dụng lại bấm số cậu gọi lại. Vẫn là những tiếng tút tưởng như sẽ không bao giờ có người bắt máy.

***

"Em đây rồi." Lâm mừng rỡ khi nhìn thấy Quang Hải đang ngồi cạnh Mạnh ở sảnh chờ khách sạn.

Vừa thấy ông anh Tây, cậu lập tức co rúm người lại, tay níu chặt vào bắp tay dưới lớp áo sơ mi trắng của Mạnh. Thật sự là cậu rất sợ anh Lâm.

Nhìn cậu như vậy, Lâm cũng đoán được cậu vẫn luôn đề phòng với anh sau sự vụ hôm đó. Bỗng dưng từ đâu, cơn sóng tội lỗi cuộn qua tâm trí anh. Lâm bối rối, hai tay nâng lên rồi lại hạ xuống giống như thừa thãi.

"Anh nói chuyện với em một lúc nhé?" Lâm nhìn vào đôi mắt hoang mang của Hải.

"Nếu chuyện gì không quan trọng thì anh nói tại đây luôn được không?" Mạnh thấy không thoải mái khi người đàn ông này năm lần bảy lượt muốn gặp riêng Quang Hải của anh. "Có em ở đây, anh không phiền chứ."

"Tất nhiên là không." Lâm bối rối, "Nhưng anh nghĩ là chỉ có anh và Hải thì sẽ tốt hơn."

Mạnh nghe ý tứ ấy cũng biết ông anh này đang muốn đuổi khéo mình đi. Anh quay sang nhìn Hải để xem thái độ của cậu thế nào. Anh giờ đã quyết bảo vệ cậu, chỉ cần cậu muốn anh ở cạnh, anh sẽ không rời một bước.

"Anh cứ đi đi ạ." Hải vừa nói vừa run. "Em không sao đâu."

Khuôn mặt Mạnh méo xệch. Anh nhìn Lâm, rồi lại cúi xuống nhìn Hải. Chừng đôi ba phút, Mạnh đành miễn cưỡng rời khỏi chiếc ghế mà mình đang ngồi. Tất nhiên anh chỉ đứng ra xa vị trí ấy một khoảng , đủ để có thể quan sát cậu, cũng như đủ để không nghe được điều gì từ cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người.

Lâm ngồi xuống cạnh Hải khi Mạnh vừa đi khỏi.

"Hải này." Lâm thấy xấu hổ khi phải nói mấy câu này, "chuyện hôm nọ là do anh sai. Anh muốn xin lỗi em."

Hải chưa cần hiểu, thấy ông anh nói gì chỉ biết gật đầu lia lịa.

"Chắc có sự nhầm lẫn nào đó, anh lại cứ nghĩ lỗi là do em." Lâm đặt nhẹ một tay lên đùi trái của Hải, đang run cầm cập lập tức đông cứng như hóa đá. "Em bỏ qua cho anh nhé."

Hành động thân mật thế này, từ khi có nhận thức đến giờ chưa có ai làm với cậu. Thực sự có một bí mật mà cậu chưa dám nói cho ai: Đùi trong của cậu chính là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể.

Vậy mà ông anh này không chỉ đặt tay lên đó, thi thoảng lại còn nắn nhẹ khiến từng đợt xung điện chạy dọc cột sống làm cậu không khỏi rùng mình.

Đến lúc này thì mấy lời của Lâm vừa nói mới lọt qua tai cậu. Hải vẫn run rẩy như chống lại từng đợt kích thích kia. Cậu ngẩn lên nhìn ánh mắt vốn đã hút hồn của Lâm, nay chất chứa sự ăn năn bỗng khiến tim cậu hẫng đi vài nhịp.

Trước giờ vì sợ hãi mà chưa khi nào cậu dám ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh ấy ở một cự li gần đến thế. Lâm quả thực quá đẹp trai, vượt ra khỏi tiêu chuẩn của một cầu thủ áo số.

Khuôn mặt Hải dần đỏ như trái cà chua chín. Cậu vội quay đi.

"Vậy em có bỏ qua cho anh không?" Giọng của Lâm vẫn như mật ngọt liên tục rót vào tai Hải.

"Em . . ." Hải lắp bắp. Tim cậu đập rộn ràng một cách khó hiểu. "em không biết."

Lâm bật cười, tay anh chuyển từ đùi trái lên đôi má đang ửng hồng của cậu. Nhìn Hải từ trên xuống thế này, anh cứ ngỡ chỉ đang ngồi cạnh một cậu nhóc vừa học hết cấp 3. Anh véo nhẹ vào má của cậu.

Đứng từ xa quan sát, máu nóng bắt đầu cuộn lên trong người Mạnh. Anh nhìn người anh thương bị kẻ khác sờ nắn, lại còn bị nhéo má. Má của cậu, trước giờ chỉ có anh được chạm vào. Dù là thằng bạn thân hay một đứa con gái bánh bèo nào lỡ tay chạm phải, anh đều không tha mà bẻ trái tay cho đến đau điếng.

Cho chừa cái tội sợ má Quang Hải của anh.

Thế mà nhìn Lâm làm vậy, Mạnh lại chỉ biết chôn chân chờ đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc. Người anh giống đeo chì, như thể có cố gắng mấy anh cũng không thể chạy tới mà giằng tay người kia ra khỏi Quang Hải.

"Em không để bụng đâu." Hải cũng giật mình vì hành động gần gũi đột ngột. "Chuyện không có gì."

Lâm mỉm cười nhìn cái phản ứng dễ cưng ấy. Anh cũng có em trai và em gái, nhưng không hiểu sao cái cảm giác muốn cưng chiều cậu thoáng chốc vụt qua đầu anh. Cảm giác khắc hẳn với việc muốn cưng nhiều mấy đứa em ở nhà.

"Hay là để anh tạ lỗi với em?" Lâm câu này là nói thật lòng, "Em muốn điều gì thì cứ nói với anh, anh sẽ thực hiện."

Cái combo lịch lãm cộng với cách ăn nói như thiêu đốt lòng người kia khiến mạch máu trong Hải như nổ tung. Cậu cảm thấy máu đang chảy khỏi mũi, phun qua hai tai một cách không thể cầm lại.

"Dạ không sao đâu ạ." Hải vối chối, "Chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."

Lâm không nói gì. Anh chỉ mỉm cười với cậu rồi đứng dậy, tay xoa đầu Hải như một cậu nhóc ngoan ngoãn biết vâng lời.

Anh quay sang nhìn Mạnh gật đầu, muốn nói cuộc trò chuyện đã kết thúc và cảm ơn cậu. Nhìn khuôn mặt tối đi vì giận dữ phía xa, Lâm chẳng khó để biết Mạnh đang cảm thấy thế nào. Lâm vẫn cười, nụ cười như muốn khiêu khích Mạnh, dù anh chẳng hề có ý định gì với cậu nhóc kia.

Mạnh hai tay đút vào túi quần Jeans, khuôn mặt lầm lì tiến về chỗ Hải, người khi này đang vỗ hai tay liên tục vào má để cho hạ nhiệt. Vừa thấy Mạnh, cậu vội đứng dậy.

"Mình đi ăn thôi anh." Cậu nói như thể trời mưa ngoài kia chẳng ảnh hưởng chút gì đến kế hoạch đã định sẵn của cả hai. "Em đói rồi."

Mạnh vẫn không nói gì. Anh thật sự là đã quá ghen, đến độ chỉ cần mở miệng sẽ toàn câu từ gắt gỏng.

"Em thấy trong người nóng quá." Mặt Hải vẫn đỏ, "Có lẽ em phải ra tắm mưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com