Chap 54: Vụt mất
Quán cà phê bỗng đông bất thường. Sau 9h tối, mưa bắt đầu tạnh, các bàn trong quán đều kín người. Hậu ngồi ở một bàn cách khá xa Trinh Trần, do cậu không thể chọn được một bàn phù hợp cạnh đó, và cũng không dám liều vì sợ bị phát hiện sẽ khiến Trinh cảnh giác.
Trinh không có vẻ gì nóng ruột vì phải chờ đợi. Cô ngồi ở bàn có hai ghế, có lẽ đây là một cuộc hẹn hai người. Hậu bồn chồn nhìn giờ trong điện thoại, rồi lại phải ngẩng lên canh chừng Trinh.
Chừng 30 phút, chẳng có vẻ gì là Trinh sẽ gặp thêm một ai. Hậu đắn đo rằng có nên quyết định kết thúc ngày theo dõi đầu tiên tại đây. Vì giờ giới nghiêm không cho phép bọn cậu ra ngoài sau 10h để đảm bảo bọn cậu ngủ đủ giấc, mặc dù về phòng không có nghĩa là ngủ nhưng với một cậu bé ngoan như Hậu, việc nghe lời vẫn phải đặt lên hàng đầu.
Cậu thu đồ đạc, vừa đứng dậy thì nhìn thấy bóng Mỹ Linh bước vào quán.
Lần này tim cậu đập còn mạnh hơn lúc sáng gấp hai gấp ba lần. Cậu vội ngồi thụp lại xuống bàn, tay lôi chiếc mũ đen của Dụng trong balo rồi đội lên che mặt.
Mặc dù bàn khá xa nhưng nếu chú ý thì chẳng có gì khó để nhận ra cậu từ bàn của chị Trinh, nơi mà Mỹ Linh vừa niềm nở ngồi xuống. Hai người bắt đầu trò chuyện, vui vẻ như đã quen thân từ lâu, trái ngược với những gì hồi sáng cậu và Dụng nhìn thấy.
Hậu thấy bất an. Cậu tò mò về nội dung cuộc trò chuyện.
Do tiếng ồn trong quán nên cậu không thể nghe được hai người đang nói gì, chỉ thi thoảng có tiếng cười lớn của chị Trinh Trần.
Rõ ràng là hai người đang rất thoải mái.
***
Mặt Mỹ Linh biến sắc sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại.
"Có gì vậy cô em?" Trinh đang ngồi ngả ngớn trên ghế, thấy thái độ của Linh kì lạ bèn ngồi thẳng dậy. "Có chuyện gì nghiêm trọng à?"
"Chị này." Linh ngẩng lên nhìn Trinh nghiêm túc, "Lại có con chuột đi theo chị em mình."
Trinh giật mình, cô không quay ngang dọc khiến kẻ theo dõi kia sinh nghi. Cô chỉ ngồi ngả về phía trước để có thể nói nhỏ hơn.
"Em nói gì? Chuột nào?"
"Cậu em trai yêu quý của chị đấy." Linh cười nhếch mép giơ điện thoại lên trước mặt Trinh. Trên đó là ảnh Hậu, trang phục thì đã khác nhưng vẫn đeo kính và đội mũ, chẳng khó để biết cậu không muốn người khác nhận ra mình. "Người của em chụp được từ một chiếc bàn khác khi thấy cậu bé này có hành động giơ điện thoại lên chụp chị em mình."
Trinh Trần nhìn bức ảnh chụp Hậu cũng có thể định vị được chiếc bàn mà cậu đang ngồi trong quán. Cô có phần yên tâm vì cậu chắc chắn không thể nghe được những gì mà hai người vừa bàn bạc.
"Thằng oắt này, không ngờ cũng dai như đỉa." Trinh nghiến răng, "Biết sớm có ngày này thì chị đã để lão già kia chuốc thuốc ngủ rồi xơi tái nó rồi."
"Giờ cũng chưa muộn mà." Linh nháy mắt, "Chị để thằng nhóc phanh phui việc hai chị em mình thân quen thì cũng không vui đâu."
Nghe Mỹ Linh nói, Trinh chột dạ. Nếu để chuyện này lộ ra ngoài, mọi thứ mà cô đã dàn xếp trước đó rất dễ để mọi người nghi ngờ rồi lật lại. Không chỉ phi vụ này của Dũng, mà nhiều lần mai mối trước giữa các cậu em và những cô bạn gái đều từ Trinh mà ra.
"Không được." Trinh xua tay, "Lão ta là người của chị. Giờ mà để lão ấy xử thằng oắt này coi như chị trực tiếp dính dáng đến việc nó bị xâm hại. Bớt liên quan bớt lo."
"Bà chị suy nghĩ nhiều lại hóa dở hơi. Hay không dám chơi lớn?" Linh vẫn nở nụ cười tự tin như chưa hề biết có người đang theo dõi. "Nếu chị không ngại thì để mấy anh người của em. Thằng bé như tiểu thịt tươi thế này, hai ba anh cũng chăn được."
Trinh Trần ngẫm nghĩ hồi lâu. Với cô, Hậu trước giờ vẫn được cô cho vào danh sách giữ mối quan hệ thân thiết. Ngày cậu mới được lên tuyển, Trinh đã nhắm Hậu như một món hàng cần phải được chăm sóc và bảo quản, phòng một ngày một anh đại gia nào có nhu cầu cần bao nuôi trai trẻ. Vậy mà chưa bao lâu sau, Hậu bỗng tâm sự rằng mình đang yêu cậu em họ Bùi. Đến khi cô giật mình, biết công sức mình chăm bẵm bao lâu sắp có nguy cơ đổ sông đổ bể thì Hậu lại tuyên bố sẽ sớm kết hôn với cậu Dụng kia.
Kể từ ngày đó Trinh không còn để mắt gắt gao đến Hậu nữa. Một phần vì giá trị sử dụng của Hậu không còn cao, một phần vì cô không được thân thiết với Dụng, làm gì khiến Dụng nghi ngờ rồi phanh phui thì cũng hóa trắng tay. Nhưng khi nghe Linh nói muốn xử đẹp cậu em Hậu, trong lòng Trinh cũng đấu tranh. Dù gì cũng từng được cô chăm sóc, giờ thằng nhóc bị hai ba tên dày vò, trong lòng cô cũng nhiều phần có lỗi.
"Thôi được." Trinh lo lắng, "Nhưng chỉ đến mức bắt nó xóa tấm ảnh và không được nói với ai về chuyện hôm nay gặp chị em mình. Còn chị sẽ tìm cách nói chuyện với nó sau."
Linh mỉm cười hài lòng.
Cô trước nay vẫn giữ mối thù với Dụng trong lòng từ ngày cô tới ra mắt gia đình Dũng.
Thôi thì coi như vợ nhận lỗi thay chồng.
Cô nhắn tin cho anh chàng to con vốn đang bảo vệ cô từ xa. Cô muốn có thêm hai ba anh tới chăm sóc cậu bé này. Chăm thế nào cho đáng mặt đàn ông.
***
Đã quá 10h tối nhưng đường phố vẫn náo nhiệt. Sau cơn mưa, thanh niên đổ ra đường đi lại ồn ã. Trời cũng bắt đầu vào đông nên đôi lúc có cơn gió lạnh, mang theo lo lắng và bất an đến vây quanh chàng trai đang đi một mình trên phố.
Dụng đứng lại giữa một ngã rẽ, mắt đảo các hướng để tìm bạn trai. Anh biết việc tìm cậu trong lòng thành phố đông nghẹt người với người thế này cũng chỉ như mò kim đáy bể. Anh tìm cậu suốt 2 tiếng đồng hồ vừa rồi. Đi loanh quanh các quán cà phê gần khách sạn, rồi tới những con đường xa hơn một chút, nơi mà thi thoảng hai người vẫn thường đi dạo.
Dù Chinh nói yên tâm đợi cậu về nhưng lòng anh bồn chồn. Đi loanh quanh, nhỡ đâu gặp được cậu thì anh sẽ yên sớm hơn chốc lát. Anh cũng không gọi cho Hậu nữa. Anh biết nếu cậu thực sự muốn nói chuyện thì đã bắt máy, hoặc ít nhất cũng trả lời vài chục cái tin nhắn xin lỗi của anh.
Dụng mệt mỏi ngồi xuống trước thềm của một cửa hàng đã đóng.
Hậu quan trọng với anh.
Rất khó để có thể so sánh Hậu với gia đình hay những người bạn thân trong cuộc đời. Nhưng với Dụng, cậu là một thứ đẹp đẽ mà anh muốn bảo vệ.
Anh tự thấy mình may mắn khi có cơ hội ở cạnh cậu, tới nay cũng đã hơn một năm. Kể từ ngày đầu hai người gặp nhau, cậu gần như thay đổi toàn bộ mọi thứ xung quanh anh, khiến anh trở nên tích cực, rất khác với Dụng của một năm trước đây.
Dụng chưa khi nào tự tin về bản thân mình. Anh luôn phải sống dưới cái bóng của người anh trai, luôn luôn bị ba mẹ lôi ra so sánh, bị những lời của thầy cô hay những người bạn trang lứa làm anh tự ti về bản thân mình.
Nhưng chỉ có mình Hậu nhìn anh nhưng một chàng trai vẫn từng ngày theo đuổi ước mơ của mình. Có lẽ cái đầu còn ngây thơ non nớt ấy làm anh thoải mái mà bộc lộ con người thật của mình: Anh là một chàng trai còn trẻ, vẫn từng ngày phấn đấu, từng ngày cố gắng để trở nên tốt hơn. Anh muốn được chứng tỏ bản thân mình, muốn được yêu thương, muốn được chăm sóc những người mà anh yêu quý.
Hai người thân thiết hơn, hiểu nhau hơn và dành thời gian cho nhau nhiều hơn. Nếu phải thú nhận thì mùa đông năm ấy, cũng vì cái giá lạnh của mưa tuyết giúp tình cảm hai người lớn dần theo từng ngày ở cạnh nhau. Anh tỏ tình rồi hạnh phúc khi cậu ngượng ngùng gật đầu.
Khoảnh khắc nhìn khuôn mặt cậu ửng đỏ, anh biết mình không hề thua kém ai cả, rằng anh vẫn đang từng bước đi đúng hướng tới ước mơ mà anh vẫn ấp ủ. Nhưng anh không còn phải đi một mình mà anh có cậu bên cạnh.
Dụng mỉm cười.
Trong thoáng chốc, những kí ức đẹp đẽ ấy bỗng trở lại trong suy nghĩ của anh, như muốn gào lên bên tai rằng anh phải bảo vệ cậu, giữ gìn cậu quyết liệt hơn nữa.
Dụng đứng dậy. Anh hít một hơi căng tràn lồng ngực. Khí lạnh cùng hơi ẩm khiến anh phấn chấn hơn.
Anh bấm máy gọi lại cho Hậu.
Nhưng lần này thì có người bắt máy.
Chỉ khác là một giọng đàn ông hoàn toàn lạ lẫm trả lời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com