Gặp lại
Sau vài giây nhìn quanh, em thấy một quán cà phê nhỏ đang dọn dẹp, cửa chưa kéo xuống, bên trong còn ánh sáng hắt ra, mờ và ấm
Không suy nghĩ thêm, em đẩy cửa bước vào, đóng lại thật nhanh
Tiếng chuông gió 'leng keng' nhẹ vang lên
Một người đang cúi dọn bàn ngẩng đầu lên vì tiếng động, ánh đèn từ quầy hắt lên gương mặt người đó
Người đó không ai khác chính là chị
Chỉ cần một giây ánh mắt chạm nhau, chị đã hiểu chuyện gì đang xảy ra
Không hỏi, không ngạc nhiên chỉ đặt vội cái khăn xuống, đi về phía em, giọng trầm và nhỏ
"Lại đây! Mau!"
Em thở hổn hển, gật đầu, bước theo chị đi vòng ra phía sau quầy. Ngoài kia, tiếng bước chân và tiếng gọi vẫn còn vang vọng đâu đó ngoài phố
Trong quán, chỉ còn tiếng thở gấp và hơi cà phê thoang thoảng
Tiếng gió ngoài phố vẫn thổi ràn rạt qua khe cửa. Em ngồi thụp sau quầy, tim vẫn đập mạnh, hơi thở chưa kịp ổn
Chị vừa kéo rèm vừa liếc ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh nhưng tập trung
Chưa kịp nói gì, chuông cửa khẽ reo
Leng keng!
Cả hai cùng khựng lại
Ba người trẻ bước vào, trên tay cầm điện thoại sáng rực, giọng hớn hở
"Ê, nãy thấy rõ ràng chạy vô đây mà!"
"Chắc chắn là Freen luôn! Tao quay được bóng lưng rồi!"
Chị không đổi sắc mặt, bước ra, giọng nhẹ và điềm đạm "Xin lỗi, quán chuẩn bị đóng rồi! Các bạn cần mua mang đi không?"
Một cô gái nhìn quanh, nhíu mày "Chị ơi, hồi nãy có ai chạy vô đây không? Tụi em thấy giống Freen lắm, idol đó!"
Chị cười nhẹ, không lộ chút lúng túng nào "Chị chỉ đang dọn quán thôi, đâu có ai vào. Chắc các bạn nhìn nhầm, khu này nhiều người qua lại lắm"
"Thiệt hả chị? Nhưng mà—"
"Không sao đâu, về sớm nha, trễ rồi! Khu này khuya hay có mấy vụ cướp lắm đó" Chị chen lời, giọng mềm mà dứt khoát
Ba người kia nhìn nhau, do dự giây lát
Không khí trong quán ấm và tĩnh đến lạ, khiến họ hơi bối rối cuối cùng, một người lên tiếng
"Thôi chắc tụi em nhìn nhầm thiệt, xin lỗi chị"
"Không sao" Chị gật đầu, vẫn giữ nụ cười nhỏ "Về cẩn thận nha"
Cửa đóng lại, tiếng leng keng lần nữa vang lên rồi tắt hẳn
Chị đứng im vài giây, lắng nghe tiếng chân xa dần, rồi mới từ từ kéo rèm kín, khóa cửa chắc chắn
Phía sau quầy, em vẫn nấp trong bóng tối, bàn tay siết chặt mép áo, hơi thở dồn dập. Khi chij quay lại, em nhìn chị, mắt vẫn còn ánh sợ
"Em... xin lỗi, em không nghĩ họ bám theo nhanh vậy"
Chị khẽ lắc đầu, giọng trầm, bình thản "Không sao đâu, họ đi rồi! Em làm đúng mà"
Chị đi vòng qua quầy, mở cánh cửa nhỏ dẫn ra sau, ánh sáng vàng hắt xuống sàn gỗ, mùi cà phê quyện trong không khí
"Vào trong đi! Ở đây có phòng nghỉ, em tạm ngồi đó cho yên"
Em gật đầu, bước theo chị
Căn phòng phía sau nhỏ nhưng ấm
Ánh đèn mờ, có sofa và chiếc giường đơn kê sát tường. Chị khép cửa, kéo chốt lại cẩn thận, rồi quay sang
"Ngồi xuống đi, em còn đang run lắm đó"
Em ngồi xuống mép ghế, hai tay đan vào nhau, một hồi sau, em mới khẽ thở ra, cười gượng
"Em tưởng... chắc bị họ kéo lại luôn rồi đó"
Chị khẽ nhướng mày, đáp nhẹ "Chị không để ai làm vậy được"
Giọng chị không to, nhưng chắc và ấm, khiến em hơi sững, ánh mắt em dừng lại trên gương mặt chị — mũi cao, tóc nâu buộc hờ, ánh đèn hắt lên làm mọi thứ trông dịu đi
Một nhịp im lặng trôi qua
Rồi em khẽ nghiêng đầu, nhìn kỹ hơn, ánh mắt em chớp nhẹ một cái như có tia sáng lóe lên trong trí nhớ
"Khoan..." Em nói nhỏ, giọng ngập ngừng "Chị... chị là..."
Chị khẽ nhíu mày, chưa hiểu "Có chuyện gì sao?"
Em nhìn chị thêm vài giây nữa, rồi bỗng bật dậy nhẹ, mắt tròn xoe "Trời đất, chị là người hôm concert phải không?! Cái chị mà em kéo lên hát chung đó!"
Chị hơi giật mình rồi bật cười khẽ "Em còn nhớ à?"
Em gật đầu lia lịa, nụ cười bỗng hiện rõ, cả khuôn mặt sáng bừng lên "Nhớ chứ! Làm sao quên được! Hôm đó chị cởi khẩu trang ra, em thấy rồi em còn nói 'Chị đẹp lắm' đó!"
Chị bật cười, che miệng "Ờ, em nói câu đó làm chị ngại muốn chết"
Em cười lớn, giọng vẫn còn lẫn hơi thở gấp "Thì, em nói thiệt mà! Không ngờ lại gặp chị ở đây... em cứ tưởng chị bay về rồi chứ"
Chị khẽ ngồi xuống đối diện, chống tay lên đầu gối "Chị sống ở đây mà còn em, lén quản lý đi dạo hả?"
"Hong phải..." Em chu môi, lí nhí "Nay em trống lịch buổi tối nên muốn đi dạo một xíu thôi, hổng nghĩ bị bắt gặp nhanh vậy..."
Chị nghiêng đầu, nhìn em cười "Nổi tiếng mà còn nói vậy"
Em cười trừ, rồi cúi đầu "Thì... em biết là dại rồi mà.. chị cho em biết tên được không? Hôm trước chị hong chịu nói"
"Chị tên Becky" Chị đưa ly nước về phía em "Nè em uống đi cho bình tĩnh lại, chờ thêm lát cho chắc rồi chị đưa em về"
"Dạ" Em đỡ lấy ly nước, mắt vẫn lén nhìn chị, nói nhỏ, giọng như trút hơi "Hồi nãy... chị ra nói chuyện với họ, cách chị nói nó bình tĩnh nó lành lạnh... em ngồi trong còn cảm thấy sợ á"
Chị cười khẽ, hơi nghiêng người "Thật ra chị cũng sợ, chỉ là phải làm ra vẻ bình tĩnh thôi"
"Vậy là em nợ chị hai lần rồi đó nha" Em nói, giọng nửa đùa nửa thật
Chị nhìn em, ánh mắt hiền "Không cần đếm chỉ cần em về tới nhà an toàn là được"
Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi, gõ nhịp đều lên mái hiên. Trong căn phòng nhỏ, hơi ấm dần lan ra, hòa cùng tiếng tim đập còn chưa đều của cả hai
Một lát sau
Chị đứng dậy, khoác áo mưa lên vai "Đi thôi! Khuya rồi, để chị đưa em về chứ trễ hơn nữa là mưa to đó"
Em ngẩng lên, hơi do dự "Chị có chắc không? Mưa vậy lại còn tối... chị đưa em về rồi có tiện đường về nhà chị không?"
"Không sao đâu, em phải an toàn trước đã"
Chị nói, giọng nhẹ mà dứt khoát rồi mở cửa sau, lấy chiếc mô tô dựng dưới mái hiên, đưa thêm áo mưa cho em
"Mặc vô, không thôi bệnh đó"
Em cười khẽ, giọng nhỏ "Dạ... cảm ơn chị"
Cơn mưa rắc nhẹ khi hai người lên xe
Chị nổ máy, tiếng động cơ vang nhỏ trong không gian ướt mưa
Xe lăn bánh, gió đêm lùa qua, lạnh nhưng dễ chịu
Em ngồi phía sau, tay nắm hờ lấy vạt áo chị, đầu hơi cúi tựa vào vai chị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com