Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Thổ lộ


-Haibara này! Tớ thích cậu!

Lời tỏ tình đột ngột của Conan làm Haibara bất ngờ. Cô lặng người một lúc lâu, sau đó ném quyển tạp chí đang cầm trên tay về phía tên thám tử, giọng lạnh băng:

-Đùa không vui chút nào đâu Kudou-kun!

Đúng, nó không vui, không hề vui chút nào. Bởi vì, cô thật sự thích cậu, Haibara thật sự thích Conan. Khoảng khắc nghe cậu nói xong, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc. Nhưng sau đó rất nhanh nó đã bị thay thế bằng sự tức giận. Cậu ta đã có Ran rồi, bây giờ nói vậy là để trêu đùa tình cảm của người khác sao?

Thường thì khi thấy Haibara tức giận vì trò đùa của mình, Conan sẽ ngay lập tức nhận lỗi. Nhưng lần này thì không, cậu nhẹ nhàng đặt cuốn tạp chí xuống, nhìn thẳng vào Haibara, nói đanh thép:

-Tớ không đùa! Haibara, tớ thích cậu!

Conan tiến lại gần Haibara, cậu nắm lấy tay cô, khẳng định lại điều mình vừa nói lần nữa:

-Tớ thích cậu, thật đấy!

Lần này, Haibara thật sự sốc rồi. Cô không thể tin những gì mình vừa nghe là thật. Nhưng thật sự cậu ấy đang ở đây, đang đứng trước mặt cô, hơi ấm từ bàn tay cậu ấy cũng rất chân thật. Đây không phải là một giấc mơ.

Nhưng dù sao Haibara vẫn là một cô gái rất lý trí, cô rất nhanh chóng tỉnh táo lại, giật tay mình ra và nói:

-Cậu nói cậu thích tôi? Không phải cậu có Ran rồi sao? Cậu đã thích cô ấy từ rất lâu rồi cơ mà? Sao giờ lại nói là mình thích tôi cơ chứ?

Nói xong câu này, Haibara thật sự cảm thấy hối hận. Sao những lời cô nói lại đầy ý ghen tuông như vậy? Tại sao cô không từ chối cậu ta đi cho rồi? Tại sao .... ?

Hàng loạt các câu hỏi vì sao quay cuồng trong đầu Haibara, cô thật sự không biết nên làm gì nữa trong tình huống này?

Trái ngược lại với cô, Conan vẫn rất bình tĩnh, cậu trả lời:

-Tớ biết, tớ từng nói tớ thích Ran. Cô ấy là người bạn từ nhỏ của tớ, chúng tớ vẫn luôn bên nhau suốt từ đó đến giờ. Luôn quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, luôn thấu hiểu người kia đang muốn gì...

-Mấy câu tình cảm này cậu nên nói với cô ấy mới đúng, Kudou-kun!- Haibara gắt lên.

-Xin cậu đấy, hãy nghe tớ nói... - Conan vẫn kiên nhẫn- Một chút thôi...

-...

-Tớ đã rất thích cô ấy. Tớ đã từng suýt tức điên khi thấy cô ấy đi gặp bác sĩ Araide. Cũng từng rất sợ sẽ để mất cô ấy... Nhưng chưa bao giờ cái cảm giác sợ hãi nó lại lớn đến mức khiến tớ suýt gục ngã như cái lần ở khách sạn Beika đó... Tớ rất sợ, rất sợ, sợ sẽ mất đi cậu mãi mãi, sợ sẽ không bao giờ còn gặp được cậu nữa...

Conan cố gắng giữ giọng mình bình ổn nhất có thể, nhưng giọng cậu đã lạc hẳn đi.

-Lúc nghe thấy tiếng súng, tớ gần như đã phát điên... Nhưng mà may sao, may mà lần đó cậu không sao... Nếu không tớ không biết mình sẽ như thế nào nữa....

Conan một lần nữa nắm lấy tay của Haibara, cậu tiếp tục:

-Thời điểm đó, tớ mới nhận ra cậu quan trọng với tớ đến nhường nào! Nhưng tớ ngu ngốc, vậy mà lại còn làm tổn thương cậu rất nhiều, rất nhiều lần!

Hít sâu 1 hơi, cậu nói tiếp:

_Không phải là tớ không biết đâu... Tớ chỉ cố tỏ ra như không biết thôi, nhưng tớ biết, biết hết... Haibara, tớ biết tình cảm cậu giành cho tớ!

Lời nói của Conan làm Haibara choáng váng, nhưng cô không ngã, vì Conan vẫn giữ chặt lấy tay cô. Sao cậu ấy lại biết? Mình thể hiện lộ liểu vậy sao? Vậy những người khác có biết không?....

Trong khi Haibara lại tiếp tục quay cuồng trong mớ câu hỏi, thì Conan đã siết chặt lấy tay cô, kéo cô về lại với thực tại. Bốn mắt nhìn nhau, cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:

-Haibara, tớ thích cậu!

Haibara hé miệng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra. Hai vai cô rung lên nhè nhẹ, có lẽ là xúc động, có lẽ là hạnh phúc, hoặc có thể là 1 cảm xúc không tên...

-Cậu.. cậu đợi tôi một lát...

Giọng nói của Haibara có 1 chút vỡ lạc đi. Cô quay người định đi vào phòng tắm thì bị giật lại, ngã nhào vào lòng Conan. Hóa ra do nãy giờ cậu vẫn nắm chặt tay cô, còn cô do quá bối rối nên đã không để ý lại còn định vọt đi rất nhanh!

Việc này xảy ra là điều cả hai người không lường trước. Conan mất hẳn vẻ bình tĩnh nãy giờ, mặt cậu đỏ lựng như trái cà chua chín, tay còn lại run run, cậu muốn ôm cô gái này vào lòng. Còn Haibara, cô úp mặt vào lồng ngực của Conan, nghe tiếng tim cậu đập liên hồi mà con tim cô cũng đập không kém. Hai má cô lúc này nóng bừng, thậm chí cô còn cảm thấy 2 tai của mình cũng nóng lên...

Hai người cứ nằm như thế một lúc, đến khi Conan lấy hết can đảm để ôm lấy Haibara vào lòng thì cô bật dậy. Hai má đỏ ửng lên như sắp rỉ ra máu đến nơi, cô giật tay cậu ra, bối rối chạy về phía nhà tắm. Để lại Conan thẫn thờ nằm trên ghế. Tại sao, cô ấy lại có thể dễ thương đến như vậy?

Về phần Haibara, sau khi chạy vào phòng tắm, cô vội vàng chốt cửa lại. Nhìn gương mặt đã đỏ bừng của mình mà cô chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Bây giờ làm sao dám ra gặp cậu ta đây?

Phải mất một lúc lâu Haibara mới bình ổn lại tâm trạng của mình được. Bước vào phòng khách, thấy mặt gã thám tử ngốc kia vẫn còn đang nghệt ra, chắc vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa nãy. Bỗng dưng Haibara lại phát cáu. Mình mới là người bị hại, cậu ta lại còn muốn chiếm tiện nghi còn khoe mẽ à?

Haibara gắt:

-Kudou-kun!!

Lúc này Conan mới giật mình tỉnh mộng, miệng lắp bắp:

-À, Haibara! Chào... chào buổi sáng!

Nhìn vẻ bối rối của cậu ta khiến cho Haibara không nhịn được mà bật cười. Nụ cười đẹp rạng rỡ tựa ánh ban mai ấy khiến Conan ngất ngây. Nhìn cô ấy như vậy, cậu càng quyết tâm sẽ phải bảo vệ nụ cười này!

Nhận thấy vẻ bất thường của Conan, Haibara đỏ mặt. Cô thầm trách gã thám tử ngốc không biết kiếm chế này. Cũng tự trách mình sao lại dễ cười đến như vậy. Cái sự lạnh lùng băng giá thường ngày cô vẫn mang đâu mất rồi?

Không khí lại trở nên ngại ngùng và đầy bối rối.

-Vậy, câu trả lời của cậu là...? – tiếng của Conan vang lên đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.

Nhìn đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của Conan, Haibara biết mình không thể trốn tránh được nữa. Cô cũng không thể lại tiếp tục lừa dối con tim của mình. Cô đã luôn chôn sâu tình yêu của mình dành cho cậu, vẫn nghĩ rằng mình sẽ luôn đứng sau để chúc phúc cho cậu và Ran. Vẫn luôn tin rằng Haibara sẽ là cộng sự tốt nhất của Conan. Cô tự tạo cho mình một lớp bảo vệ như vậy. Nhưng những lời chân thành của Conan khi nãy đã phá tan lớp bảo vệ đó và chạm đến trái tim cô!

Haibara cúi đầu, nói:

-Tôi... tôi đồng ý! – giọng nói lí nhí không khác gì tiếng muỗi kêu!

-Hả? Cậu nói gì?

Conan hỏi lại. Nhưng nghe cái giọng đầy phấn khích của cậu ta là biết rõ đã nghe thấy rồi, vậy mà vẫn còn cố tình hỏi lại. Cậu ta muốn làm mình xấu hổ đến chết hay sao đây...?

-Sao vậy Haibara? Tớ chưa nghe rõ. Cậu nói lại lần nữa được không? – Conan vẫn tiếp tục nhây. "Dù sao thì vẻ mặt đỏ ửng đầy đáng yêu này của cô ấy đâu có dễ thấy"- cậu nghĩ thầm.

-Cậu tự đi mà hiểu!!! – Haibara gắt lên, với một chút xấu hổ.

Nói rồi cô quay người định bỏ đi. Conan biết rõ cô nàng này thẹn quá hóa giận rồi. Mình mà còn nhây thì chết mất xác quá. Cậu vội vàng chạy theo, giữ lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói:

-Tớ xin lỗi! Chỉ là... do niềm vui bất ngờ quá. Tớ chưa kịp định thần lại nên mới thế!

Nghe vậy, Haibara cũng bình tĩnh hơn, cô quay người lại nhìn cậu. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như đóng băng lại, mọi vật xung quanh đều trở nên hư ảo. Lúc này, trong mắt hai người họ, chỉ có người kia mới là chân thật.

Lần đầu tiên, Conan và Haibara, cả hai người cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào từ tình yêu. Cảm giác hạnh phúc như tràn ngập đến từng góc nhỏ của cơ thể. Hai người ôm chặt lấy nhau. Đưa cả không gian bừng lên sắc hồng của tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com