Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: khoái lạc lầm lỗi

Thời gian ở Việt Nam trôi qua nhanh như một giấc mơ đẹp. Những tháng ngày đắm mình trong văn hóa, cảnh sắc và ẩm thực nơi đây đã giúp tôi tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn, và quan trọng hơn cả, hoàn thành bộ sưu tập "Thiên Đường" – di sản cuối cùng của tôi với tư cách là một nhà thiết kế. Cố Chiêu Thần vẫn luôn ở bên, lặng lẽ, kiên trì. Mỗi khi nhìn thấy cậu ấy, tôi lại cảm thấy tim mình thắt lại, nỗi đau đan xen cùng tình yêu không thể nói thành lời. Nhưng tôi biết, đã đến lúc phải trở về. Sinh nhật Giang Nhi, chị gái yêu quý của tôi, là lý do chính đáng nhất để tôi quay về Trung Quốc.

Chuyến bay hạ cánh xuống Trùng Khánh vào một buổi chiều muộn. Chiêu Thần đã đợi sẵn ở sân bay. Cậu ấy không nói nhiều, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa bao điều muốn nói, rồi nhẹ nhàng cầm lấy hành lý của tôi. Chúng tôi trở về căn penthouse quen thuộc. Căn nhà vẫn ấm cúng như xưa, nhưng tôi biết, mọi thứ đã không còn như trước nữa.

Tiệc sinh nhật của Giang Nhi được tổ chức tại một khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất thành phố. Ngay từ sảnh vào, không khí đã ngập tràn vẻ lộng lẫy và xa hoa. Những chùm đèn pha lê khổng lồ lấp lánh ánh vàng, rủ xuống từ trần nhà cao vút, soi chiếu lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Sắc tím và bạc là chủ đạo, tạo nên một không gian vừa huyền ảo vừa đẳng cấp. Những lẵng hoa tươi nhập khẩu được sắp đặt tinh tế ở khắp nơi, tỏa hương thơm dịu nhẹ. Ánh nến lung linh trên mỗi bàn tiệc, cùng với tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí ấm cúng nhưng không kém phần tráng lệ.

Khách mời đa phần là những nhân vật có tiếng tăm trong giới giải trí, thời trang và kinh doanh. Họ xúng xính trong những bộ cánh lộng lẫy, tiếng cười nói và những ly rượu vang chạm vào nhau tạo nên một bản hòa tấu sôi động. Giang Nhi xuất hiện như một nữ thần, lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội màu bạc lấp lánh, khoe trọn vóc dáng chuẩn siêu mẫu và khí chất của một ngôi sao hàng đầu. Chị ấy rạng rỡ chào đón mọi người, nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi.

Cố Chiêu Thần, với tư cách là bạn trai của Giang Nhi, không ngừng đi lại bên cạnh chị ấy, giúp chị tiếp khách và trò chuyện thân mật. Cậu ấy mặc một bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, trông càng thêm phần trưởng thành và phong độ. Ánh mắt cậu ấy không rời khỏi Giang Nhi, tràn đầy sự trân trọng và yêu chiều. Nhìn họ đứng cạnh nhau, tôi không khỏi thở dài. Họ thật sự rất đẹp đôi. Tôi cảm thấy vui cho Chiêu Thần, vui vì cậu ấy đã tìm được hạnh phúc của mình. Đồng thời, một nỗi buồn sâu lắng cũng len lỏi trong lòng tôi.

Tôi, trong chiếc váy dạ hội đơn giản hơn, đứng nép mình ở một góc, quan sát mọi thứ. Mọi người đến chúc mừng Giang Nhi, và tôi cũng nhận được nhiều lời hỏi thăm về sự trở lại của mình. Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Tôi biết, cơ thể tôi đang dần yếu đi.

Đêm tiệc ngày càng sôi động. Âm nhạc mạnh hơn, những điệu nhảy bắt đầu xuất hiện. Tôi thấy Chiêu Thần và Giang Nhi cùng nhau khiêu vũ, trông họ thật hạnh phúc. Đột nhiên, tôi để ý Chiêu Thần có vẻ không ổn. Cậu ấy cứ liên tục đưa tay xoa thái dương, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, ánh mắt có chút mơ màng. Cậu ấy cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng những bước nhảy đã trở nên loạng choạng.

Tôi bước đến gần cậu ấy. "Chiêu Thần, cậu sao thế? Trông cậu không khỏe."

Cậu ấy cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười méo mó: "Không sao đâu, Linh Linh. Có lẽ... có lẽ tôi uống hơi nhiều một chút."

Nhưng tôi biết không phải vậy. Ánh mắt cậu ấy trở nên đờ đẫn, cơ thể hơi run rẩy. Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn. "Không, cậu không ổn. Để tôi đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi."

Tôi dìu Chiêu Thần ra khỏi khu vực tiệc tùng ồn ào. Cậu ấy dựa vào tôi, cơ thể ngày càng nặng trĩu. Tôi cố gắng đưa cậu ấy đến một căn phòng riêng mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn cho khách VIP. Mở cửa phòng, tôi đẩy cậu ấy vào bên trong. Căn phòng sang trọng với chiếc giường lớn và phòng tắm tiện nghi.

"Cậu vào tắm nước lạnh đi, Chiêu Thần. Như vậy sẽ tỉnh táo hơn," tôi nói, cố gắng dìu cậu ấy về phía phòng tắm. Tôi nghĩ rằng một dòng nước mát lạnh sẽ giúp cậu ấy lấy lại tỉnh táo sau khi bị "bỏ thuốc" như tôi linh cảm.

Nhưng khi chúng tôi vừa đến gần cửa phòng tắm, Chiêu Thần đột nhiên dùng hết sức lực còn lại, quay người lại, đẩy mạnh tôi vào tường. Cơ thể cậu ấy nóng ran, hơi thở dồn dập phả vào mặt tôi. Ánh mắt cậu ấy đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm lĩnh.

"Chiêu Thần... Cậu làm gì vậy?" Tôi hoảng hốt, cố gắng đẩy cậu ấy ra. Nhưng cậu ấy quá mạnh, sức lực của tôi, vốn đã yếu đi vì bệnh tật, không thể nào chống cự được.

Cậu ấy không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn lấy môi tôi một cách cuồng nhiệt. Nụ hôn thô bạo, vồ vập, khác hẳn với sự dịu dàng mà tôi từng biết ở cậu ấy. Tôi cố gắng né tránh, nhưng cậu ấy lại càng siết chặt tôi hơn, không cho tôi một lối thoát. Bàn tay cậu ấy luồn vào mái tóc tôi, bàn tay còn lại thì tìm cách cởi chiếc váy dạ hội của tôi. Tôi cảm thấy như bị nhấn chìm trong ngọn lửa đang bùng cháy trong cậu ấy.

Tôi vẫn kháng cự yếu ớt, trong đầu tôi là một mớ hỗn độn. Tôi yêu cậu ấy, nhưng tôi không muốn chuyện này xảy ra trong hoàn cảnh như thế này, và đặc biệt là khi tôi không còn nhiều thời gian.

"Chiêu Thần... Dừng lại... Cậu không tỉnh táo... cậu có biết tôi là ai không?." Tôi cố gắng nói, nhưng giọng tôi lạc đi trong nụ hôn của cậu ấy.

Cậu ấy không nghe, hoặc không thể nghe. Lý trí cậu ấy đã bị thuốc và dục vọng làm lu mờ. Cậu ấy nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên, đặt tôi xuống chiếc giường lớn. Chiếc váy dạ hội của tôi bị xé toạc một cách thô bạo. Sự mềm mại của lớp lụa, sự tinh tế của những đường thêu tay, tất cả đều trở nên vô nghĩa trong khoảnh khắc đó. Chiếc váy của một nhà thiết kế tài năng, tượng trưng cho những giấc mơ, giờ đây lại bị xé nát bởi dục vọng không kiểm soát. Tôi cảm nhận được từng nụ hôn nóng bỏng của cậu ấy trên cổ, trên xương quai xanh, rồi dần di chuyển xuống dưới. Bàn tay cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cong trên cơ thể tôi, rồi từ từ trượt xuống, mở khóa áo ngực của tôi. Chiếc áo ngực ren trắng mềm mại trượt khỏi cơ thể, để lộ đôi gò bồng đảo trắng ngần, căng tròn, và núm vú hồng hào, nhỏ nhắn, đang từ từ cương cứng dưới những vuốt ve của Chiêu Thần. Cậu ấy cúi xuống, hôn nhẹ lên một bên ngực tôi, rồi liếm láp, mút mát, khiến một dòng điện chạy khắp cơ thể tôi. Tôi khẽ rên lên, cơ thể phản ứng một cách bản năng. Lồng ngực tôi phập phồng, nhịp thở ngày càng dồn dập.

Cậu ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đầy lửa cháy, rồi di chuyển xuống dưới. Cậu ấy vuốt ve vùng bụng dưới của tôi, chiếc váy dạ hội bị đẩy lên cao, để lộ đôi chân thon dài và vòng ba săn chắc. Cậu ấy hôn lên đùi tôi, rồi từ từ trướt lên trên, đến nơi nhạy cảm nhất. Hơi thở nóng bỏng của cậu ấy phả vào tôi, kích thích mọi giác quan. Tôi cảm thấy một sự ẩm ướt ở vùng kín, cơ thể tôi đã bắt đầu phản ứng lại, dù lý trí tôi vẫn cố gắng chống cự.

Chiêu Thần nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy như muốn thiêu đốt tôi. Cậu ấy từ từ kéo quần lót của tôi xuống, rồi đặt một nụ hôn nóng bỏng lên vùng kín. Tôi giật bắn người, nhưng lại không thể phản kháng. Cậu ấy bắt đầu liếm láp, mút mát một cách điên cuồng, khiến tôi rên rỉ không ngừng. Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, một dòng nước nóng chạy khắp cơ thể, và một cảm giác rạo rực, khó chịu nhưng cũng đầy khoái cảm ập đến. Đầu óc tôi quay cuồng, mọi suy nghĩ về bệnh tật, về cái chết đều bị đẩy lùi. Chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt đang xâm chiếm lấy tôi.

Chiêu Thần rời khỏi vùng kín của tôi, ánh mắt cậu ấy vẫn đầy dục vọng. Cậu ấy nhìn tôi, rồi từ từ cởi bỏ bộ vest của mình. Cơ thể săn chắc, cường tráng của cậu ấy hiện ra, với cơ bụng sáu múi và cơ bắp cuồn cuộn. Cậu ấy nhìn tôi, rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi tôi, lưỡi cậu ấy luồn vào khoang miệng tôi, khuấy đảo mọi giác quan. Bàn tay cậu ấy vuốt ve cơ thể tôi, từ eo xuống hông, rồi xuống đùi. Cậu ấy đẩy chân tôi sang một bên, rồi từ từ tiến vào.

Một cơn đau nhói ập đến, nhưng ngay sau đó là cảm giác lấp đầy, hòa quyện. Cậu ấy bắt đầu di chuyển, chậm rãi lúc đầu, rồi dần nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi ôm chặt lấy lưng cậu ấy, cả hai hòa quyện vào nhau trong điệu valse của dục vọng. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, và tiếng da thịt chạm vào nhau vang vọng khắp căn phòng. Tôi không biết mình nên cảm thấy thế nào. Vừa đau đớn, vừa hạnh phúc, vừa hối tiếc. Đây là lần đầu tiên của tôi, một lần đầu không như tôi từng mơ ước, nhưng lại là với người tôi yêu. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ mọi thứ. Trong khoảnh khắc này, tôi muốn được là chính mình, được yêu và được cảm nhận sự sống.

Sau đêm đó, Chiêu Thần ngủ say trong vòng tay tôi. Khi ánh bình minh le lói qua khe cửa, cậu ấy tỉnh dậy. Ánh mắt cậu ấy trở lại bình thường, nhưng khi nhìn thấy tôi nằm bên cạnh, cùng với chiếc váy dạ hội bị xé toạc và những vết bầm tím trên cơ thể tôi, cậu ấy bàng hoàng.

"Linh Linh... Tôi... tôi đã làm gì thế này?" Giọng cậu ấy run rẩy, ánh mắt đầy hối hận và đau đớn.

Tôi khẽ mỉm cười yếu ớt, lắc đầu. "Không sao đâu, Chiêu Thần. Không phải lỗi của cậu." Tôi không trách cậu ấy. Tôi biết cậu ấy bị bỏ thuốc, và tôi cũng không muốn cậu ấy phải dằn vặt vì chuyện này. Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tiên của tôi, và nó là với cậu ấy, người tôi yêu.

Chiêu Thần ôm chặt lấy tôi, nước mắt cậu ấy lăn dài trên vai tôi. "Linh Linh... Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi..."

Tôi chỉ có thể vuốt nhẹ mái tóc cậu ấy, cố gắng kìm nén nước mắt. Tôi biết, tôi không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng ít ra, tôi đã có một đêm, một đêm không trọn vẹn, nhưng lại đầy ý nghĩa với người tôi yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngontinh