Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Editor: Gấu Gầy

"Ting -" một tiếng, thang máy mở ra.

Nhân viên mặc đồng phục khách sạn đã đợi sẵn ở cửa.

Sở Thu Bạch mặc áo khoác dày và Sở Giang Lai cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

"Sở tiên sinh, chào buổi sáng." Người quản lý nam cúi đầu chào bọn họ một cách cung kính: "Rất xin lỗi đã làm phiền hai vị, nhưng sự việc xảy ra đột ngột, cộng thêm việc cảnh sát can thiệp, chúng tôi buộc phải..."

"Nói trọng điểm đi." Sở Giang Lai không khách sáo cắt ngang anh ta, hỏi: "Cảnh sát đâu?"

Người quản lý vội vàng dẫn đường: "Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, tôi đưa hai vị qua đó."

Nhiệt độ vào rạng sáng mùa thu sau cơn mưa rất thấp, trên đường đi, Sở Thu Bạch lạnh đến mức khoanh tay lại, sắc mặt Sở Giang Lai càng khó coi hơn.

Người quản lý run rẩy giải thích với bọn họ về sự việc.

"Bom?" Nghe thấy từ khóa, Sở Thu Bạch dừng bước, không thể tin được hỏi lại anh ta: "Ý anh là, trong xe của Văn Nhân có bom?"

Người quản lý gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy. Chuyên gia gỡ bom của cảnh sát đã loại bỏ nguy cơ nổ bom rồi."

"Vậy Văn Nhân thế nào?"

"Yên tâm, chắc chắn không chết được." Sở Giang Lai lạnh lùng xen vào: "Tục ngữ nói tai hoạ lưu ngàn năm, người như cô ta, mạng thường rất lớn."

"Đừng nói bậy." Sở Thu Bạch nhẹ nhàng quở trách một câu, rồi quay sang hỏi người quản lý: "Cô ấy thế nào rồi?"

"Cô Văn không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút. Nhưng chương trình do tên tội phạm cài đặt đã khóa tất cả cửa xe, cảnh sát sợ mở khóa vội vàng sẽ nguy hiểm, nên sau khi gỡ bom xong mới đập cửa kính cứu người."

Bọn họ đi đến chỗ cách chỗ đậu xe của Văn Nhân hai mươi mét, xung quanh đều được giăng dây cảnh giới. Hai cảnh sát mặc áo phản quang đang nói chuyện với nhau ở phía xa.

"Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nói đúng ra, đã không còn đơn giản là trò đùa dai nữa rồi!"

"Đúng vậy." Người cảnh sát trẻ hơn kéo vành mũ xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nhưng nạn nhân hoàn toàn không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai. Quan hệ xã hội của cô ấy không phức tạp, không biết loại sâu mọt nào lại làm ra chuyện này vào ngày cưới của cô ấy!"

"Đồng chí cảnh sát, tôi đã đưa người nhà của cô Văn đến rồi." Người quản lý cúi người chui vào trong dây cảnh giới, anh ta mở khóa dây thun màu vàng, mở một lối đi trong dây cảnh giới được kéo dài, rồi ra hiệu cho Sở Thu Bạch và Sở Giang Lai đi qua.

Vượt qua dây cảnh giới, Sở Thu Bạch nhíu mày hỏi cảnh sát: "Xin hỏi vợ tôi ở đâu?"

Viên cảnh sát để râu quai nón kia nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh là chồng của Văn Nhân?"

"Phải."

"Ồ, vợ anh vừa được chúng tôi giải cứu khỏi xe, bây giờ đang ở đó phối hợp điều tra. Nhưng mà -" Người râu quai nón kéo dài giọng: "Hai người vừa mới cưới xong, đã để vợ mới cưới một mình lái xe về giữa đêm, anh làm chồng thật là nhàn nhã đấy."

Sở Thu Bạch nghe ra sự nghi ngờ và khinh thường trong giọng điệu của đối phương, nhưng y còn chưa kịp mở miệng, đã có người lạnh lùng đáp lại thay y phía sau: "Anh ấy say rượu."

Sở Giang Lai mặt mày khó chịu đi đến bên cạnh y, cao giọng nói với đối phương: "Chẳng lẽ lại lái xe về trong tình trạng say xỉn sao. Hơn nữa, luật pháp nước ta quy định độ tuổi kết hôn hợp pháp của nữ giới là hai mươi tuổi. Đồng chí cảnh sát, anh tôi để một người trưởng thành có năng lực hành vi dân sự tự mình lái xe về nhà, xin hỏi có vấn đề gì?"

Viên cảnh sát râu quai nón sững người: "Vấn đề thì không có vấn đề gì -"

"Vậy thì -" Sở Giang Lai giơ tay nhìn đồng hồ: "Bốn giờ hai mươi bảy phút sáng, các anh gấp gáp gọi chúng tôi dậy có chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ để thảo luận những chuyện vớ vẩn không nên xen vào này sao?"

Thái độ của hắn rất lạnh nhạt, khác với những trạng thái mà Sở Thu Bạch quen thuộc, như một cỗ máy đàm phán lạnh lùng. So với hắn, bất cứ người nào giỏi ăn nói cũng sẽ lập tức trở nên ngốc nghếch.

Viên cảnh sát râu quai nón bị hắn làm cho nghẹn lời, im lặng vài giây mới giơ tay gọi một cảnh sát trẻ hơn bên cạnh đến, nói như thể đang ném củ khoai lang nóng phỏng tay: "Văn Địch, cậu nói chuyện với bọn họ đi."

Cảnh sát trẻ trùng họ với Văn Nhân đã kể lại sơ lược tình hình tối nay cho bọn họ.

Máy tính trên xe của Văn Nhân đã bị cài đặt virus, tên tội phạm đã lợi dụng chương trình để nhốt cô trong xe, đồng thời kích hoạt thiết bị nổ nhỏ được cài đặt sẵn.

Động cơ phía trước của chiếc SUV màu trắng đã phát nổ nhỏ trong vòng năm phút sau khi cửa xe bị khóa. Nhưng chương trình được thiết lập chính xác khiến vụ nổ này không lan đến bình xăng gây ra thiệt hại lớn hơn, chỉ có nắp capo màu trắng ở phía trước xe bốc khói đen, phồng lên, biến dạng nghiêm trọng.

Cảnh sát đến hiện trường sau khi nhận được tin báo lập tức liên lạc với bộ phận gỡ bom.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ kiểm tra kỹ lưỡng, bọn họ đã tìm thấy một chiếc hộp đen hình vuông ở dưới cùng của thiết bị thoát hiểm trong cốp xe bị khóa chặt.

Chuyên gia gỡ bom mặc đồ bảo hộ cẩn thận mang chiếc hộp ra ngoài, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chiếc hộp nhỏ đó. Đúng lúc này, màn hình LCD màu đỏ phía trên chiếc hộp đen đột nhiên hiện lên một dãy số nhấp nháy đếm ngược.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một...

Thời gian phản ứng dành cho mọi người quá ngắn, ngay cả chuyên gia gỡ bom giàu kinh nghiệm cũng chỉ kịp hét lớn "Mau tản ra!".

Nhưng sau khi đếm ngược kết thúc, vụ nổ lớn dự kiến đã không xảy ra.

Các cảnh sát toát mồ hôi lạnh, nín thở nhìn chiếc hộp đen "bùm -" một tiếng bật mở. Ngay sau đó, một con rối hề lò xo mũi đỏ nhảy ra khỏi hộp, trên mặt nở nụ cười toe toét.

Trong phòng nghỉ của nhân viên vệ sinh ở tầng hầm, Văn Nhân vừa trả lời câu hỏi của cảnh sát vừa mệt mỏi dựa vào bàn nghỉ ngơi. Cô khoác một chiếc chăn trên vai, lớp trang điểm trên mặt đã lem luốc.

Sở Giang Lai đi cùng viên cảnh sát râu quai nón đến phòng giám sát xem camera quan sát, để lại Sở Thu Bạch và người cảnh sát trẻ tên Văn Địch đến gặp Văn Nhân.

Trước khi đi, Sở Giang Lai không yên tâm dặn dò: "Nếu cô ta phản ứng thái quá hoặc kích động thì anh gọi điện cho em, để em nói chuyện với cô ta."

Ngoại trừ Sở Thu Bạch, không ai có mặt nhận ra sự thù địch không rõ ràng của Sở Giang Lai đối với Văn Nhân.

Chiếc hộp trò đùa chứa con rối hề đã bị lấy đi làm tang vật, cảnh sát trẻ mở ảnh cho Sở Thu Bạch xem, nhìn đôi mắt cười hình trăng khuyết của chú hề, trong lòng Sở Thu Bạch đột nhiên nảy ra một suy đoán vô lý nhưng đáng sợ.

Việc trích xuất camera quan sát mất chút thời gian, khi Sở Giang Lai quay lại, Văn Nhân đã làm xong biên bản. Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt mệt mỏi.

Đã hơn sáu giờ, trời bắt đầu hửng sáng. Sở Thu Bạch hỏi cô có muốn ở lại khách sạn một đêm không.

Cô lắc đầu từ chối: "Thôi, hôm nay em vẫn nên về nhà ba mẹ em, cảm thấy an toàn hơn."

"Em cũng có thể về nhà." Sở Thu Bạch nhìn cô: "Anh về cùng em."

Văn Nhân biết y đang nói đến căn hộ mà bọn họ dự định sẽ ở tạm sau khi kết hôn. Nhưng cô đã bị hoảng sợ quá mức, thật sự không muốn đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, cho nên từ chối.

Cảnh sát cũng đồng ý với cách làm của cô, đồng thời đề nghị đưa cô về nhà, còn nhắc nhở cô tốt nhất không nên hành động một mình trước khi bọn họ bắt được hung thủ.

Từ khi xem camera quan sát trở về, Sở Giang Lai nhìn Văn Nhân nhiều hơn, vẻ mặt cũng rất phức tạp.

Sở Thu Bạch bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, đã chú ý đến sự bất thường của hắn. Đợi đến khi tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn hai người bọn họ trở về phòng, y đột nhiên hỏi Sở Giang Lai: "Cái đó, có phải em làm không?"

Sở Giang Lai sững người: "Cái gì?" Sự bối rối vừa đúng lúc trên mặt hắn khiến tất cả những suy đoán xấu xa trở nên phi thực tế.

"Không có gì." Sở Thu Bạch từ bỏ.

Nhưng Sở Giang Lai dường như đột nhiên hiểu ra, đột nhiên nắm chặt cổ tay y: "Anh nghi ngờ em?"

Sở Thu Bạch theo bản năng phủ nhận: "Không có. Anh biết không phải em làm."

"Anh không biết!" Sở Giang Lai buông y ra, nhưng không hề có ý định chứng minh mình vô tội, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nhưng lại khác với vẻ lạnh lùng nắm chắc mọi thứ khi nói chuyện với người ngoài, mà còn có thêm sự nóng nảy khi bị chọc giận: "Nếu là em, cô ta đã chết tám trăm lần rồi, còn ngồi đó làm biên bản được sao?!" Hắn nói xong vẫn chưa hả giận, lại đá vào chiếc ghế xui xẻo đã va vào chân Sở Thu Bạch: "Mẹ kiếp, ai làm thì nên tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đã nổ bom rồi còn làm giả, con mẹ nó thật là mất hứng!"

Sở Thu Bạch hiếm khi nghe hắn chửi thề, lúc này nhìn thấy lại cảm thấy hơi buồn cười: "Anh nói gì mà em tức giận như vậy?"

"Anh nghi ngờ em." Hắn quay lưng về phía y không chịu quay lại, tức giận bổ sung: "Còn nghi ngờ năng lực làm chuyện xấu của em."

Sở Thu Bạch không chỉ nghi ngờ chuyện này, nhưng điều y không nghi ngờ nhất chính là bản lĩnh làm chuyện xấu của Sở Giang Lai. Y lại không cười nổi nữa: "Em không có động cơ sao?"

"Em có." Sở Giang Lai quay người lại thẳng thắn thừa nhận: "Nhưng nếu là em, sẽ không chỉ đơn giản là dọa cô ta như vậy."

Trán Sở Thu Bạch giật giật đau, y ngồi xuống mép giường, xoa thái dương hỏi: "Vậy em muốn thế nào?"

Sở Giang Lai ngồi xổm xuống bên giường, dùng đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn y: "Anh Thu Bạch, em thật sự hy vọng anh có thể sớm thành người góa vợ."

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, giọng điệu thành khẩn. Hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

Một luồng khí lạnh từ thái dương căng cứng lan xuống sống lưng của Sở Thu Bạch. Y quay mặt đi, tránh né ánh mắt quá nghiêm túc trước mặt, im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Sở Giang Lai, đừng làm anh sợ."

—-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com