13.
Cuối cùng thì tôi cũng đã vượt qua được tuần học cuối cùng dài đằng đẳng trước khi bước vào kì nghỉ ngắn hạn.
Tôi đã dành trọn ngày nghỉ đầu tiên chỉ để ngủ, và ngủ. Tôi ngủ bù cho những ngày đi học vất vả cũng như những ngày tháng tối mặt, tối mũi sắp tới. Rồi những ngày nghỉ kế tiếp thì về nhà với gia đình, thăm ngoại.
Và còn dành ra vài ngày cho những cuộc hẹn với vài người bạn cũ lâu rồi chưa gặp, hoặc gặp hoài cũng không sao. *cười*
Vào một hôm bia bọt chỉ có những thằng đực rựa như thường lệ, chúng tôi cùng nhau nhâm nhi vài lon bia, kể cho nhau nghe vài câu chuyện về cuộc sống. Đám chúng tôi lớn lên cùng nhau, học cùng nhau tận mấy năm trời, cùng nhau hò hét om sòm khắp sân trường ngày còn cấp ba. Cho nên thân thiết với nhau nhiều lắm, có điều gì tôi cũng chia sẽ cho chúng nó biết. Tuy nhiên chỉ có mỗi việc tôi thích cậu ấy thì vẫn được giữ lại trong lòng. Nói là như vậy nhưng vẫn có Joochan biết điều này, nhưng chỉ biết được một nữa câu chuyện, tôi chưa từng kể cho Joochan nghe về người tôi thích mắt mũi miệng, dung nhan ra làm sao.
Cũng vào cái ngày hôm đó, đứa bạn thân nhất của tôi, trong người có chút men đã lôi chuyện tôi thích một người nào đó ra để nói.
"Mày"_Nó chỉ thẳng vào tôi. "Dạo này còn thích người ta không?"
Rồi một tiếng 'ồ' lớn được phát ra từ đám bạn ngồi xung quanh, hơi chấn động một chút!. Tôi biết ngay là thể nào chuyện này cũng diễn ra như vậy mà.
"Còn!"_Tôi cá chắc tụi bạn của tôi sẽ cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút. Ngày trước ở trường cấp 3, hầu như những đứa bạn của tôi đều cặp kè một hoặc một vài cô bé xinh xinh ở trường. Nhưng cho dù chúng nó có cặp được một trăm cô đi nữa thì tôi cũng không có lấy một mảnh tình vắt vai. Ngày đó cũng có kha khá người đến gặp tôi và đề cập đến việc hẹn hò, nhưng tôi vẫn không là không. Chưa từng có ai khiến tôi rung động nhiều hơn mức bạn bè dù chỉ là một chút. Bọn nó thường đùa nhau rằng tôi là thằng có trái tim sắt đá, cứ như vậy thì có mà đơn thân đến cuối đời. Rồi còn tỉ tỉ thứ khác về việc tôi không hề rung động trước một ai. Cho nên đến lúc này khi nghe tôi biết thích một người nào đó chúng nó ngạt nhiên là điều dễ hiểu.
"Người đó như thế nào?"_Một đứa bạn vừa hỏi vừa tán đầu tôi. "Chắc cũng soft (mềm) lắm hã?"
"Ngon không?"
"Theo đuổi người ta sắp thành chưa?"_Tiếp theo đó là cả tá câu hỏi được đặt ra từ đám bạn tôi.
"Đủ rồi chúng mày."_Joochan lên giọng chen ngang. "Jibeom."_Nó lại hướng mắt về phía tôi một lần nữa. "Mày vẫn còn thích trong khi người ta đã có người yêu hả?"
Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt ngay lúc đó, tất cả mấy đứa bạn đều quay sang nhìn tôi. Nhưng với tính cách của những đứa con trai thì làm gì có việc dễ dàng đồng cảm hay thông cảm các thứ như khi những cô nàng ngồi cùng nhau.
"Gắt vậy hả bạn?"_Một đứa lên tiếng.
"Rồi định đập chậu cướp bông khi nào? Nhớ nói để tao giúp."_Một đứa bạn khác vỗ vai tôi vài cái.
"Thôi đi."_Tôi đặt tay lên trán một cách chán chường vì những thứ đang diễn ra xung quanh mình ngay lúc này. "Chúng mày không thể nào hỏi từng người một sao?"_ Tôi quắc mắt nhìn mấy đứa bạn của mình, rồi thở dài chán ngán với tụi nó. "Người tao thích xinh xinh, trắng trắng, một chút cao nữa, nhưng không soft lắm, 'cứng như đá' kiểu vậy, ok chưa?"
Tôi không biết tôi diễn tả buồn cười đến mức nào, nhưng chúng nó thì bắt đầu cười nghiên ngã.
"Rồi sao. Vẫn muốn tiếp tục thích hả? Người yêu của người ta thì sao.?"_Joochan tiếp tục hỏi.
"Lúc trước thì tao cũng hơi mệt mỏi về việc này. Nhưng lúc này đối phương đã chia tay rồi."_Nhắc đến việc này khiến tôi không thể nhịn mà cười hứng khởi. "Đầu tuần sau tụi tao cùng nhau đi du lịch, biết đâu."_Tôi nhún vai.
"Mẹ!!!"_Đó là tổ hợp âm thanh do những đứa bạn thân của tôi tạo ra, bất ngờ chăng, có lẽ!
"Vậy thì đừng có ngu như vừa rồi nữa nha. Cố lên bạn yêu."_Đó là câu nói cuối cùng mà Joochan gửi đến tôi sau khi kết thúc chủ đề là tôi. Rồi cả đám con trai bắt đầu chuyển sang chủ đề khác là người yêu Joochan.
"Jibeom"
"Jibeom, nhanh nào."
Tôi giật mình, quay người sang hướng người đang gọi tôi ngay lúc này. Jaehyun đang vội vội vàng vàng lấy hai cái vali của cả tôi và cậu ấy xuống. Trong lúc tôi đang nhập tâm thì máy bay đã đáp xuống từ lúc nào, trên khoang máy bay dường như cũng chỉ còn lại hai chúng tôi cùng với vài nhân viên hàng không.
"Lúc nãy cậu nhớ về ai mà sao không nghe tôi gọi vậy."_Jaehyun cười nhẹ với tôi.
"Tôi chỉ là nghỉ vớ vẫn thôi."_Tôi xua tay từ chối, rồi tiếp tục vẫy gọi taxi để về đến khách sạn.
Jeju mùa này, dân du lịch hay người ở phương khác thường không ưu tiên chọn là địa điểm nên đến, nên đường phố được cho là thông thoáng, dễ chịu. Và chỉ mất một ít thời gian là đã đến khác sạn nơi chúng tôi đã đặt trước.
Chúng tôi đặt một phòng lớn giường đôi, và tôi còn yêu cầu nhân viên khách sạn chọn cho chúng tôi phòng có ban công hướng ra biển. Tôi khá là ưng ý với thiết kế căn phòng, tao nhã nhẹ nhàng, có lẽ là hợp với kiểu người như tôi. Có điều duy nhất khiến tôi hơi khó hiểu một chút là cái tủ lạnh màu xanh lại được đặt không một chút ăn nhập nào cả.
Nhưng tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến nó nhiều làm gì, tôi chỉ muốn ngã người xuống và nghỉ ngơi trước đã.
Tôi đoán chừng là tôi ngủ được gần 2 giờ đồng hồ thì Jaehyun gọi tôi dậy. Tôi uể oải ngồi dậy rồi quay sang hỏi người bên cạnh.
"Trong lúc tôi ngủ cậu đã làm gì?"
"Ngủ bên cạnh cậu."_Nói rồi cậu ấy cười với tôi. "Cậu thay đồ nhanh đi rồi ra biển chơi một chút.
Tôi gật đầu, sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân, thay cái áo Hawaii để hợp với khung cảnh biển rồi lại vội vội vàng quay ngược trở ra.
Khách sạn của chúng tôi nằm cách biển không xa, bước không tới 5 bước là đã đến bãi cát. Trời lúc này đã gần về chiều nên gió thổi nhè nhẹ, nắng trời cũng không quá gắt gỏng. Đột nhiên Jaehyun quay sang khều tôi.
"Hửm."
"Mình chơi trò gì đi."_Cậu ấy nhướng mày với tôi. Tâm trạng của Jaehyun đã gần như là bình ổn như lúc đầu. Vì lúc này cậu ấy còn đủ cao hứng để rũ tôi chơi trò chơi.
"Cậu muốn chơi trò gì?"_Tôi nhướn mày với cậu ấy.
"Chơi gì đó cho hấp dẫn một chút."_Cậu ấy đảo mắt suy nghĩ. "Cậu thấy biển báo ở phía gần biển không?"_Cậu ấy chỉ vào một biển báo to. "Giờ ai chạy đến đó trước thì thắng, người đến sau thì phải trả tiền cơm. Vậy nha!"
Dứt lời, cậu ấy liền một mạch mà chạy trước tôi, cặp mắt nheo lại cười rất tươi. Và đặc biệt là không thèm quan tâm đến sự đồng ý của tôi. Đây là cái cảm giác mà lần đầu tiên được cảm nhận, vừa vui vẻ như khi đi cùng với bạn, vừa hạnh phúc khi mà được vui vẻ, gần gũi với người mình thích. Thế là tôi đành phải cắm đầu chạy theo cậu ấy dù biết chắc chắn là phần ăn tối nay tôi phãi trả tiền.
Sau đó chúng tôi đua nhau chạy nhảy ở gần biển, la hét vui đùa cùng nhau như mấy đứa trẻ con lần đầu tiên được đi chơi biển. Cậu ấy chạy hết bên này sang bên kia, xong rồi chúng tôi lại thi nhau trèo lên người đối phương, rồi quật ngã nhau xuống cát đến khi không còn chút năng lượng nào nữa.
Jaehyun cứ cười tít mắt từ lúc chúng tôi nô đùa ở biển. Tôi cảm thấy rất vui vì Jaehyun đã không còn ủ rũ như những ngày trước. Đã vui vẻ trở lại và cũng không tự nhốt mình một cách vô độ ở trong phòng nữa.
Chúng tôi nô đùa cùng nhau đến mệt lã người, ngồi bệt xuống bãi cát rồi cùng nhau đợi ngắm hoàng hôn. Mặt trời đang dần ngã sang đỏ, cảnh đẹp làm sao đành lỡ, thế là tôi vội lôi con điện thoại ra chụp vài tấm hình.
Quay sang nhìn người bên cạnh, tôi không dám chắc là cậu ấy có thích việc làm mẫu cho tôi chụp ảnh hay không, nhưng tôi vẫn cứ bạo dạng hỏi.
"Cậu đứng ở phía đó."_Tôi chỉ về phìa biển nơi mặt trời đang lặng xuống. "để tôi chụp hình cho cậu, được không?"
"Ừm."_Jaehyun gật đầu. Phủi quần vài cái rồi đứng về phía mà tôi đã chỉ cậu ấy.
Ánh sáng vàng hơi ngã đỏ ở phía xa làm cho gương mặt của Jaehyun mở đi một chút. Thế là tôi lại nhích camera sang một chút để thấy được Jaehyun rõ ràng nhất. Tôi cứ chụp hình Jaehyun liên tục, cậu ấy cũng chỉ đứng đó cười và để yên cho tôi chụp.
"Cậu chụp được chưa Jibeom."
"Ừm."_tôi gãi đầu. "Có lẽ là sắp được."_Jaehyun đột nhiên cười lớn, cậu ấy cười tươi đến mức mặt trời ở phía sau kia cũng sắp lu mờ. Tôi chột dạ, vội vàng chụp lại khoảnh khắc lúc Jaehyun cười tươi nhất, rồi vẫy điện thoại hét lớn "Chụp xong rồi nè!".
Mặt trời cũng đã khuất ở phía xa đường chân trời, bóng tối cũng đã dần bao trùm lên hết khoảng không gian xung quanh chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau lê hai thân xác mệt mỏi đến một quán ăn ở gần đó. Bởi vì lúc nãy tôi là người thua cuộc nên bây giờ tôi để cậu ấy gọi thỏa thích và tôi sẽ là người trả tiền.
Jaehyun nói với tôi rằng cậu ấy muốn đăng hình lên instagram, thế nên tôi đã lựa ra những tất hình được cho là xuất sắc nhất để gửi cho cậu ấy, kể cả tấm hình cậu ấy vô tư cười to.
Bất ngờ thay là cậu ấy chọn tấm hình cậu ấy vô tư cười tươi để up lên instagram với dòng trạng thái: Jaehyun cùng với mặt trời (Jibeomie).
Và đặc biệt là cậu ấy chọn từ Jibeomie để viết chứ không phải là từ Jibeom. Tôi cảm thấy có chút vui sướng trong lòng. Tôi biết điều này có vẻ hơi trẻ con và có một chút ngây ngô, nhưng tôi lại không hiểu là vì sao tôi lại vui như mở cờ trong bụng vậy. Hái má tôi bắt đầu nóng lên, ngại ngùng giống như những cô gái mới lớn.
Chúng tôi trở về khách sạn vào khoảng 8 giờ tối, rồi thay phiên nhau tắm táp. Tôi cũng đã phải cực lực nghĩ ra một trò trẻ con nào đó để giành việc tắm trước, cậu ấy tắm sau. Bởi vì tôi cần thời gian để tặng cho cậu ấy một chút bất ngờ.
"Jaehyun"_Tôi gọi lớn tên cậu ấy khi thấy Jaehyun bước ra khỏi phòng tắm cùng với cái khăn lông trắng.
"Có chuyện gì sao Jibeom?"_Cậu ấy lớn tiếng hỏi tôi.
"Lau tóc xong chưa? Ra đây ngắm...ngắm ờ...ngắm cảnh biển một chút."_Tôi gãi đầu.
Cậu ấy chà xát mớ tóc của mình bằng khăn lông một cách qua loa, rồi bước ra ban công cùng với tôi.
"Mấy thứ này là sao đây?"_Jaehyun nheo mắt cười với tôi.
"Chỉ là làm sinh nhật rất muộn."_Tôi đưa chiếc bánh kem lại gần cậu ấy. Ở phần ban công, tôi đã yêu cầu khách sạn gắn đèn vào thành ban công cho tôi. Bánh sinh nhật cũng đã được tôi đặt sẵn. Tôi chỉ gọi điện thoại và họ mang đến cho tôi.
"Ghi đúng ngày luôn nè. Sao cậu lại biết ngày sinh nhật của tôi?"_Cậu ấy nhận bánh kem từ tay của tôi, ngắm nhìn nó một chút.
"Thì lúc mua vé máy bay ra Jeju, thì biết lúc đó. Biết là quá muộn nhưng tôi vẫn muốn tặng nó cho cậu."
Sinh nhật của Jaehyun vào tháng 1, vào lúc đó thì cậu ấy vẫn còn đang phiền lòng về chuyện cô người yêu đến độ không thèm cười một cái huống chi là việc làm sinh nhật. Cho nên sinh nhật của cậu ấy năm nay có vẻ là không được vui vẻ cho lắm. Do đó tôi muốn làm chút gì đó cho cậu ấy để bù đắp lại phần nào, cũng như là ghi thêm một chút kỉ niệm giữa cả hai chúng tôi vậy.
"Cảm ơn nhé."_Cậu ấy làm biểu cảm dễ thương để cảm ơn tôi.
Cậu đừng làm như vậy nữa! Cậu làm tôi sắp phát điên lên vì cậu rồi. Yêu đến sắp điên rồi.
"Ừm."_Tôi gật đầu.
"Ôm một cái đi."_Tôi bất ngờ quay sang nhìn Jaehyun khi cậu ấy nói như vậy.
"Sao lại là ôm chứ?"_Tôi hỏi lại.
"Chỉ là muốn ôm cậu một chút, cảm ơn nữa. Cảm nhận sự chân thành từ tôi. 555"
Vậy là, cậu ấy đem đặt bánh sang một bên, vòng tay ôm lấy tôi, tôi cũng vòng tay sang ôm lấy thân người cậu ấy. Tôi cảm nhận được là cả hai chúng tôi đang ôm chặt nhau hết mức, má của chúng tôi cũng đã chạm nhẹ vào nhau. Jaehyun đặt một bên má lên vai tôi, nói thỏ thẻ vào tai tôi: "Cảm ơn cậu nhiều nhé Jibeomie."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com