23
Kim Sarang tháo kính râm ra cùng lúc trợ lý mới giới thiệu cô ả. Có một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt của cô ta, và nó hơi nhếch lên khi những nhân viên há hốc mồm trước vẻ đẹp của ả.
"Xin chào tất cả mọi người." Không có gì đáng ngạc nhiên, giọng nói của cô ả cũng đẹp như chính cô, nghe mềm mại và nữ tính. "Tên tôi là Kim Sarang, như trợ lý mới đáng yêu của tôi đã nói, và tôi là sếp mới của các bạn. Mặc dù trông tôi còn trẻ nhưng tôi có thể đảm bảo với các bạn rằng tôi biết điều gì phù hợp với công ty này. Điều đó nói rằng, tôi rất nóng lòng được làm việc với từng người trong số các bạn và làm quen với tất cả các bạn." Nhưng, không giống như cách cư xử của một người bình thường, Sarang thậm chí còn không cúi chào hay làm bất cứ điều gì, cô ả chỉ tiếp tục mỉm cười với mọi người trước mặt mình.
Không biết phải làm gì khác, những người nhân viên chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Mãi cho đến khi trợ lý mới của Sarang bắt đầu vỗ tay thì những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo. Sarang mỉm cười khi nghe thấy âm thanh đó, cảm thấy bản ngã của mình được thúc đẩy.
"Được rồi, mọi người, trở lại làm việc đi!" trợ lý thông báo.
Và đó là tất cả những gì cần thiết để mọi người thực sự quay trở lại làm việc. Yeonjun và Taehyun nhìn nhau khi họ đi về phía thang máy. Họ không phải là những người duy nhất, vì vậy họ không nói gì cả. Họ im lặng trong vài phút tiếp theo và không nói gì, cho đến khi họ đến bàn làm việc.
"Sếp mới của chúng ta trông như một con điếm vậy," là điều đầu tiên mà Yeonjun nói khi họ đặt đồ xuống.
"Hyung, chúng ta chỉ vừa mới gặp cô ấy thôi," Taehyun nói thẳng thừng, nhưng em cũng đồng ý với Yeonjun.
"Anh biết, nhưng có điều gì đó về cô ta," y nói. "Anh không biết nó là gì, nhưng anh chỉ biết rằng nó không phải là thứ gì tốt đẹp."
"Có lẽ anh chỉ đang tự tưởng tượng thôi."
"Có thể..." Bất chấp những gì em nói, Yeonjun biết linh cảm của mình không bao giờ sai.
Vì cuộc trò chuyện của họ kết thúc ở đó, cả hai bắt đầu làm việc. Họ đã hoàn thành dự án cuối cùng của mình và một dự án mới vẫn chưa được giao, vì vậy họ không có nhiều việc phải làm. Nhưng họ có thủ tục giấy tờ để điền vào thiết kế, vì vậy cuối cùng họ sẽ làm điều đó. Họ dành khoảng một giờ tiếp theo trong im lặng, đặc biệt là khi có một lượng giấy tờ khổng lồ cần điền một cách ngu ngốc.
Toàn bộ tầng của họ dường như có cùng một kế hoạch về thủ tục giấy tờ vì hầu như không nghe thấy bất kỳ tiếng ồn nào. Âm thanh duy nhất là tiếng bút viết nguệch ngoạc, tiếng giấy sột soạt và thỉnh thoảng có tiếng thì thầm nhỏ đây đó.
Tuy nhiên, sự im lặng giữa toàn bộ tầng bị gián đoạn khi tất cả họ nghe thấy tiếng thang máy. Điều đó thường có nghĩa là sự xuất hiện của một người mới. Vì vậy, tất cả họ đều nhìn lên để xem đó là ai, và trở nên ngạc nhiên khi ánh mắt của họ đổ dồn vào người sếp mới duy nhất của họ. Trợ lý đang theo sau ả, một nụ cười nhẹ trên đôi môi mỏng của cô, trong khi nụ cười tự mãn là của Sarang. Họ dừng bước khi đến giữa sàn và thậm chí không cần phải thu hút sự chú ý của nhân viên vì nó đã có sẵn trên họ.
"Xin chào mọi người," Sarang chào. "Tôi biết chúng ta mới gặp nhau chưa lâu, nhưng rất vui được gặp lại tất cả các bạn. Dù sao thì tôi và trợ lý của tôi đến đây là có lý do. Tôi vui mừng thông báo với tất cả các bạn rằng tất cả các bạn đều có một dự án mới."
Hầu như tất cả nhân viên đều há hốc mồm, bao gồm cả Yeonjun và Taehyun. Một số người há hốc mồm vì họ thậm chí còn chưa hoàn thành dự án mà họ đang làm dở, những người khác ngạc nhiên vì họ thậm chí còn chưa bắt đầu, và những người còn lại ngạc nhiên vì Sarang đã ở đây thậm chí chưa được hai tiếng đồng hồ mà cô ấy đã giao dự án?
"Ừm, xin lỗi, cô Kim?" Một nhân viên omega hơi do dự và hơi giơ tay lên, cố gắng thu hút sự chú ý của Sarang.
"Ừ?" Cô ta quay sang người nhân viên, mỉm cười với cô ấy - nhưng nó không có vẻ thân thiện chút nào.
Tuy nhiên, người nhân viên ấy không chùn bước. "Ừm, một số người trong chúng tôi vẫn chưa hoàn thành dự án cuối cùng được giao. Và...Tôi xin lỗi nếu điều này nghe có vẻ thô lỗ, nhưng cô chỉ mới ở đây được bao lâu, hai tiếng? Không phải là hơi sớm để cô giao dự án sao?"
Sarang tiếp tục mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười thể hiện lòng tốt. Tuy nhiên, nụ cười vẫn không biến mất trên khuôn mặt ả, và cô ta bắt đầu đi về phía omega. Đôi mắt của omega hơi mở to, nhưng cô ấy cố tỏ ra dũng cảm và giữ vững lập trường của mình.
"Cô tên gì, sweetie?" Sarang hỏi, hơi nghiêng đầu.
"J-Jang Iseul," cô trả lời bằng một tiếng thì thầm khe khẽ.
"Để xem nào, cô Jang," Sarang bắt đầu, nụ cười của cô ta càng lúc càng giả tạo, "Cô có phải là một trong những người cấp cao hơn không?"
"K-không."
"Vậy cô có phải là một người quản lý của một số người?"
"K-không."
"Cô có ở phòng nhân sự không?"
"...K-không."
"Không nghĩ vậy." Sarang mỉm cười với cô ấy một cách ngọt ngào, nhưng nó chỉ chứa đầy nọc độc đằng sau nó. "Trừ khi cô có thẩm quyền, đặc biệt là đối với tôi, cô không được phép đặt câu hỏi về hành động của tôi. Rốt cuộc, cô chỉ là một nhân viên tầm thường ở đây với một vị trí vô dụng. Nếu cô không cẩn thận, tôi có thể kết thúc sự nghiệp của cô ngay tức khắc như thế này." Ả búng ngón tay, vẫn mỉm cười với omega tội nghiệp. "Đó là điều cô muốn?"
Vì tầng của họ đang ở gần như yên tĩnh, ngoài âm thanh giọng nói của Sarang và Iseul, mọi người có thể nghe thấy tiếng thút thít nhỏ mà Iseul phát ra. Cô tránh giao tiếp bằng mắt với Sarang, nuốt nước bọt.
"K-không, thưa cô."
"Đó là những gì tôi nghĩ." Sarang khẽ thở dài hài lòng và bước ra khỏi Iseul để quay lại với những nhân viên còn lại của mình. "Có ai khác cảm thấy cần phải đặt câu hỏi về hành động của tôi không?"
Tất nhiên, không ai trả lời. Sarang mỉm cười đắc thắng và quay trở lại vị trí của mình bên cạnh trợ lý.
Yeonjun-hyung đã đúng, Taehyun nghĩ trong khi cố gắng bằng tất cả ý chí của mình để ngăn bản thân khỏi lườm Sarang, sếp mới thực sự là một con khốn. Thật xấu hổ cho vì đã cố gắng bảo vệ cô ta. Cú trượt khá đau đấy.
"Dù sao thì, như tôi đã nói," cô ả nói, quay trở lại chủ đề ban đầu của họ, "tất cả các bạn đều có một dự án mới. Cô Jeong, cô có vinh dự được chiếu slide không?"
"Tất nhiên rồi, cô Kim." Người trợ lý lôi chiếc máy tính xách tay đang cầm trên tay ra và bật nó lên. Bằng cách nào đó, cô ấy đã kết nối được nó với máy chiếu mà các công nhân có quyền truy cập ở tầng này và máy chiếu chiếu màn hình máy tính xách tay lên một màn hình lớn hơn. Ở đó, mọi người có thể xem các slide mà Sarang đang nói đến.
"Sắp có buổi dạ hội của cháu gái tôi," cô bắt đầu khi trợ lý lật sang trang chiếu tiếp theo, hiển thị logo và hình ảnh của một trường trung học nào đó (rất có thể là trường tư thục chỉ dành cho những đứa trẻ có đặc quyền theo học, Taehyun nghĩ). "Chúng tôi yêu nhau tha thiết, vì vậy tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ may cho cô ấy chiếc váy dạ hội đẹp nhất mà nhân loại từng biết đến. Nhưng tất nhiên, tôi không thể làm điều đó một mình. Vì vậy, nhiệm vụ của các bạn là sáng tạo và thiết kế một chiếc váy dạ hội từ đầu, rồi giao nó cho tôi-bản phác thảo, bản thân chiếc váy, mọi thứ-trước thứ Sáu."
Đôi mắt của các nhân viên mở to. Từ giờ đến thứ sáu chỉ còn bốn ngày nữa. Họ phải mất ít nhất một tuần để nghĩ ra một vài bản phác thảo của một thiết kế mới, chứ chưa nói đến bản phác thảo của cả một chiếc váy.
"Nhưng vì tôi không độc ác đến thế, nên tôi sẽ để các bạn làm việc theo nhóm," Sarang tiếp tục, khiến mọi người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. "Tuy nhiên, mình phải thống nhất với người chung nhóm. Nếu không, bạn làm việc một mình. Có câu hỏi nào không?"
Mỗi nhân viên đều có một loạt các câu hỏi. Nhưng, vì sợ xấu hổ và bị mắng trước mặt mọi người như Iseul, không ai giơ tay hay làm bất cứ điều gì. Điều đó khiến Sarang lại mỉm cười đắc thắng, trong khi các nhân viên bắt đầu nguyền rủa cô ả trong tâm trí họ.
"Được rồi, nếu bạn muốn làm việc theo nhóm, hãy xếp hàng trước mặt tôi," cô ta nói. Gần như ngay lập tức, cả tầng đứng dậy bắt đầu xếp hàng trước mặt cô.
"Muốn hợp tác không?" Yeonjun hỏi Taehyun với một nụ cười táo tợn.
"Duh," em thì thầm như thể điều đó không rõ ràng, em và Yeonjun đi về phía hàng. "Em cần anh."
Yeonjun cười khúc khích. "Tất nhiên rồi. Mọi người đều cần anh."
"Bất cứ thứ gì giúp anh ngủ vào ban đêm, hyung."
"Thô lỗ," Yeonjun cười khúc khích, khiến Taehyun cũng cười theo.
"Này, nhân tiện, anh đã đúng," em nói, hạ thấp giọng.
Yeonjun quay sang em với một bên mày nhướng lên. "Về cái gì?"
"Về sếp mới."
Yeonjun vẫn còn bối rối. "Cô ta làm sao?"
Taehyun cố kìm lại thôi thúc đảo mắt. "Rằng cô ta là một con khốn."
"Anh đã nói rồi mà," Yeonjun lè nhè. "Linh cảm của anh không bao giờ sai."
"Đôi khi đúng như vậy."
"Bất lịch sự."
Taehyun cười khúc khích. Họ tiếp tục tiến lên trong hàng, Sarang dường như tán thành từng cặp dừng lại trước mặt cô. Vì vậy, em chắc chắn trăm phần trăm rằng ả sẽ không phản đối em và Yeonjun. Mà tại sao phải thế chứ? Em và Yeonjun tạo thành một đội tuyệt vời, và đồng nghiệp của họ có thể chứng minh cho điều đó.
"Xin chào," Sarang chào họ với một nụ cười nhẹ khi Yeonjun và Taehyun đến trước mặt. Trợ lý của cô đang ở bên cạnh ả, trên tay đang cầm một chiếc bảng và cây bút. "Tên?"
"Choi Yeonjun."
"Kang Tae Huyn."
"Ồ, xin lỗi." Sarang nhăn mặt, nhưng không có vẻ xin lỗi chút nào. "Tôi sẽ phải từ chối sự hợp tác của hai bạn."
"Cái gì?" Taehyun buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại, mắt nheo lại. "Tại sao?"
"Bạn đang đặt câu hỏi về hành động của tôi, anh Kang?" Sarang nhướn mày nhìn em.
Không giống như Iseul, Taehyun không ngại tự vệ. "Cô có bị điếc hay gì đó không?" em chế giễu, khiến Sarang rất ngạc nhiên. "Tất nhiên tôi! Cô đã tán thành nhóm đối tác của mọi người khác. Tại sao không chấp nhận của chúng tôi?" Em ra hiệu cho mình và Yeonjun.
"Tôi không biết." Sarang nhún vai, và Taehyun phải dùng hết nghị lực để không bóp cổ cô ả ngay lúc đó. "Có điều gì đó không ổn về hai người."
"Chà, đúng hơn là có điều gì đó không ổn về cô -"
"Được rồi, cô Kim, chúng tôi hiểu rồi." Yeonjun nhanh chóng xông vào, nắm lấy tay Taehyun để nhắc nhở em kiểm soát bản thân. "Dù sao cũng cảm ơn." Y gửi cho cô ả một nụ cười thật nhanh, trước khi kéo Taehyun đi.
"Hyung, anh đang làm gì vậy?" em cau có khi Yeonjun dẫn em trở lại khu vực làm việc của họ. "Em đã định đấm vào mặt con khốn đó."
"Tae, em quên cô ta là sếp mới của chúng ta à?" Yeonjun rít lên khi họ đến nơi, buông tay Taehyun ra. "Nếu không có anh nhúng tay vào, có lẽ em đã bị đuổi việc rồi!"
"Không phải lỗi của em, cô ta là một con chó cái như vậy mà," em càu nhàu.
YeonJun thở dài. "Em bị sao vậy? Em thường không...bạo lực như thế này."
"Em không biết." Lần này Taehyun thở dài. "Nhưng lần tới khi em gặp con chó cái đó, chắc chắn là biết tay em."
"Bình tĩnh nào, Hulk," Yeonjun nói một cách mỉa mai. "Anh thậm chí có thể nhìn thấy một tĩnh mạch nổi lên trên trán của em nữa."
"Sao cũng được," Taehyun lầm bầm, ngồi xuống bàn. "Ugh, anh định làm gì đây, hyung? Em không thể làm việc mà không có anh. Chúng ta luôn làm việc trong các dự án cùng nhau."
"Không phải lúc nào cũng vậy," Yeonjun nói thẳng.
"Đó là một lần," Taehyun nói. "Và một lần em đã làm hỏng việc lớn, và suýt mất việc. Kể từ đó, hai chúng ta đã làm việc cùng nhau. Em không biết phải làm gì nếu không có anh."
"Không ai biết." Yeonjun tinh nghịch thở dài, khiến Taehyun bật ra một tiếng rên nhỏ.
"Hyung, em nghiêm túc mà," em nói. "Chúng ta là một đội. Em là nhà thiết kế và là người phác thảo, trong khi anh là người may vá và mọi thứ khác. Anh thậm chí còn biết ma-nơ-canh ở đâu. Em không biết cái mẹ gì ngoài việc phác thảo. Em sẽ phải làm gì đây?"
"Có lẽ chúng ta có thể hợp tác bí mật?" Yeonjun gợi ý, hạ giọng xuống.
"Không, vì chúng ta không thể mang ma-nơ-canh về nhà được," Taehyun thở dài nhắc nhở.
"Ồ. Phải ha." Khuôn mặt của Yeonjun xịu xuống, và y mỉm cười xin lỗi với Taehyun. May mắn thay, Yeonjun biết làm mọi thứ, kể cả ký họa. Anh ấy chỉ hơi khó khăn trong việc phác thảo vì Taehyun luôn làm thế, nhưng y chắc chắn rằng mình sẽ có thể vẽ đúng. Tuy nhiên, t vẫn cảm thấy có lỗi với Taehyun. Mặc dù biết cách làm mọi thứ, nhưng Yeonjun biết rằng anh ấy sẽ cảm thấy kỳ lạ khi không có omega trẻ hơn. "Anh xin lỗi, Tae."
"Nó...ổn mà," em nói, mặc dù nó chẳng là gì cả. "Em sẽ tìm ra cách nào đó."
"Nếu em cần giúp đỡ, em luôn có thể hỏi anh." Yeonjun nở một nụ cười nhẹ với em, trước khi đứng dậy và rất có thể sẽ lấy một bộ bút chì mới để vẽ phác thảo.
Thế là Taehyun ở lại một mình, em quay lại xem Sarang có còn ở đây không. Cô ta ở đó, nhưng đang rời đi. Ả và trợ lý của mình đang ở cạnh thang máy, nói chuyện như thể họ đang trò chuyện sâu sắc. Khi em nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt của Taehyun nheo lại, và mùi hương của em trở nên chua chát. Vani và quế chua không phải thứ gì dễ ngửi, và mùi hương của em phảng phất khắp phòng. Các nhân viên khác không thể không ngửi thấy nó, điều này khiến họ nhăn mặt khi làm. Tất cả họ đều liếc nhìn Taehyun, vì em là người duy nhất có mùi hương đó, và nhìn theo hướng nhìn của em. Ánh mắt của họ đổ dồn vào Sarang, và gần như ngay lập tức hiểu tại sao em lại lườm cô ta và tại sao mùi hương của em lại chua như vậy.
Không mất nhiều thời gian để Sarang biến mất vào thang máy cùng với trợ lý, cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Điều đó khiến Taehyun thoát khỏi ánh mắt trừng trừng, và em rên rỉ khi vùi đầu vào tay. Em phải làm gì giờ? Em đã không nói dối khi nói rằng mình cần Yeonjun. Em và omega lớn tuổi hơn là một đội. Họ làm mọi việc cùng nhau và không quen làm việc riêng. Chết tiệt, Taehyun có lẽ đã sinh con bên cạnh Yeonjun trong khi anh ấy đang sinh Chae-Yeong nếu em có bạn trai hay gì đó. Đó chỉ là mức độ gần gũi của họ.
Nhưng giờ thì con khốn Sarang đã tách họ ra, Taehyun thậm chí còn không biết phải hoạt động như thế nào. Em thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu? Thanh thiếu niên ngày nay bắt đầu có gu thời trang kỳ lạ, và hầu hết các cô gái tuổi teen mà em biết-không nhiều nhưng vẫn có-thích đồ ngắn, đặc biệt nếu chúng phổ biến. Taehyun hầu như không biết cắt vải dài chứ đừng nói là vải ngắn. Làm thế nào mà em thậm chí sẽ biết nếu cắt nó quá ngắn? Điều gì sẽ xảy ra nếu em làm mọi thứ rối tung lên? Điều gì sẽ xảy ra nếu điều đó dẫn đến việc mất việc? Em sẽ mất tất cả nếu làm vậy.
Nhưng, có lẽ không nên có suy nghĩ. Điều gì sẽ xảy ra nếu Sarang làm điều này chỉ vì cô ta coi thường em? Taehyung chế giễu ý nghĩ đó. Nếu có bất cứ điều gì, em nên nghĩ về Sarang như thế. Xuất hiện như thể cô ta sở hữu nơi này vậy.
(dù cô ta như thế thật, nhưng vẫn vậy thôi.)
Này, có lẽ mình có thể làm được, Taehyun tự nghĩ. Tôi sẽ chứng minh rằng con khốn đó đã sai và cho cô ta thấy rằng tôi không phải là người như cô ta nghĩ. Con đĩ đó.
Với suy nghĩ đó trong đầu, Taehyun gật đầu với chính mình và đứng dậy lấy một cây bút chì mới. Khi đến nơi, vừa đúng lúc Yeonjun rời đi, nhưng y dừng lại khi nhận ra Taehyun.
"Em sẽ ổn chứ?" Yeonjun hỏi.
Taehyun gật đầu. "Em cũng mong là như vậy. Em sẽ chứng minh rằng con khốn đó đã sai."
"Em có thể làm được mà, Tae." Yeonjun giơ ngón tay cái lên. "Nếu điều tồi tệ nhất trở nên tồi tệ hơn, cả hai chúng ta sẽ mất việc làm."
"Anh-"
"Không, chúng ta đã đồng ý tham gia cùng nhau," Yeonjun nhắc nhở. "Và chúng ta đã đồng ý rằng nếu một trong số mình không làm được thì cả hai cũng không làm."
Mặc dù không đồng ý với Yeonjun ở đây, Taehyun biết Yeonjun đã đúng. Công ty họ hiện đang làm việc là một trong những công ty thời trang nổi tiếng nhất trên toàn cầu. Do đó tại sao nó là một trong những khó khăn nhất để có được vào. Yeonjun và Taehyun nộp đơn khi Yeonjun hai mươi ba và Taehyun hai mươi. Họ có cùng một ước mơ: trở thành một nhà thiết kế thời trang, đặc biệt là tại công ty cụ thể này. Nhưng họ đã - và vẫn là - những người bạn tốt nhất, vì vậy họ đã lập một hiệp ước nói rằng nếu chỉ một trong số họ được chấp nhận, thì cả hai sẽ không đi. Và nếu họ được chấp nhận, nhưng bằng cách nào đó bị sa thải trong quá trình làm việc, thì cuối cùng cả hai sẽ rời công ty bằng cách này hay cách khác.
"Em ghét nó khi anh nói đúng," Taehyun càu nhàu, khiến Yeonjun cười khúc khích.
"Em hiểu rồi, Tae," y trấn an. "Bên cạnh đó, việc thiết kế và may một chiếc váy dạ hội khó đến mức nào chứ?"
"Nói thì dễ mà," Taehyun gắt. "Anh là một tín đồ về thời trang. Về cơ bản, anh thiết kế và tạo ra các thiết kế trong giấc ngủ của mình."
"Không, anh không biết," Yeonjun cười khúc khích, nhưng ngay cả y cũng biết đó là lời nói dối. "Dù sao thì, nhanh lên nào. Chúng ta không có cả ngày đâu, thưa ngài."
"Im đi," Taehyun cười phá lên, khiến Yeonjun cũng cười theo. Hai con đường riêng biệt: Yeonjun quay trở lại khu vực làm việc của họ, trong khi Taehyun ở lại khu vực dành cho bút chì. Em nghĩ lại những lời của Yeonjun, và hy vọng anh ấy đúng-có lẽ Taehyun sẽ làm chủ được chuyện này.
.
Trong bữa trưa, Taehyun gọi FaceTime với Beomgyu. Bạn đọc đúng đấy. Với Beomgyu, người đàn ông mà em đã phát cuồng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ở trường tiểu học mới của Chae-Yeong. Thực ra Beomgyu là người gọi cho em trước, và mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng rất lo lắng, Taehyun đã trả lời cuộc gọi của anh. Và bây giờ cả hai đã 'hẹn hò' ăn trưa qua FaceTime trong 25 phút vừa qua. May mắn thay, giờ nghỉ trưa của họ bắt đầu cùng một lúc, điều đó có nghĩa là giờ nghỉ của họ cũng sẽ kết thúc cùng một lúc.
Yeonjun lẽ ra sẽ ở bên Taehyun, nhưng anh ấy lại quấn lấy người đàn ông của mình, a.k.a. Soobin. Alpha đã bất ngờ FaceTime cho omega của mình ngay khi giờ nghỉ trưa của họ bắt đầu, và bây giờ hai omega đang bận nói chuyện với alpha của họ.
(à, Soobin là alpha của Yeonjun. Taehyun chỉ hy vọng Beomgyu sẽ sớm trở thành alpha của em thôi.)
Trong vài phút vừa qua, Taehyun đã nói chuyện với Beomgyu về sếp mới của em và Yeonjun, đồng thời phàn nàn về việc cô ta thật tệ hại như nào. Beomgyu đưa ra những bình luận của riêng mình ở đây và ở đó, khiến Taehyun cười và cảm thấy tốt hơn. Thành thật mà nói, em không biết liệu mình có thể sống sót đến hết ngày hôm nay hay không nếu bây giờ không FaceTime với Beomgyu và nghe thấy giọng nói đáng yêu của anh ấy.
"Em nên sa thải sếp mới của mình," anh nói, nhấp một ngụm đồ uống. Từ những gì Taehyun có thể thấy, Beomgyu đang ở trong một nhà hàng nhỏ, ăn món gì đó có vẻ là bibimbap hay gì đó.
"Tin em đi, em muốn lắm mà," Taehyun thở dài. "Nhưng em không thể. Cô ta là cháu gái của CEO, nhớ chứ?"
"Phải." Beomgyu gật đầu khi nhớ lại. "Hơn nữa, anh ta yêu cô ả, điều đó khiến cô ả khó bị sa thải hơn."
"Cô ta đúng là một con khốn," Taehyun càu nhàu. "Anh biết đấy, Yeonjun-hyung nói với em rằng anh ấy cảm thấy như sếp mới của tụi em sẽ là một con chó cái, và em có đủ can đảm để bảo vệ cô ta. Anh tin nổi không?"
"KHÔNG." Mắt Beomgyu hơi mở to. "Tại sao em lại làm thế, Tae?"
"Ugh, em không biết," em lẩm bẩm, lùa những ngón tay vào mái tóc vàng dâu của mình. "Gần đây em có chút chuyện."
"Thật sao?" Beomgyu trở nên bối rối và có chút lo lắng. "Như thế nào?"
"Em không biết," Taehyun trả lời. "Em vừa trở nên ủ rũ rất nhiều, và em không thể kiểm soát được."
"Có lẽ em đang trong kỳ kinh nguyệt," Beomgyu nói một cách trêu chọc.
Taehyun tinh nghịch đảo mắt nhìn anh. "Các omega nam không có kinh nguyệt đâu, hyung."
"Anh biết mà," anh cười khúc khích. "Dù sao thì, dự án của em thì sao? Em đã bắt đầu với nó chưa?"
"Không," Taehyun gắt lên. "Con mụ câm rõ ràng là ích kỷ, nên rõ ràng là cô ta muốn nó thuộc về mình. Chà, cháu gái của cô ta, nhưng vẫn vậy."
"Vậy sao em không làm việc với Yeonjun-hyung đi?"
"Em không thể!" Taehyun thốt lên, và Beomgyu gần như thủ thỉ về vẻ dễ thương của em khi thất vọng. "Tụi em thực sự đã bị con chó cái đó từ chối ngay trước mặt, và em suýt chút nữa đã đấm cô ta."
"Thật kỳ lạ," Beomgyu lầm bầm. "Em nói cô ta tán thành những người khác, phải không?"
Taehyun gật đầu, gắp thức ăn với cái bĩu môi nhỏ.
"Vậy tại sao cô ta lại phản đối em và hyung?"
"Em chịu," Taehyun càu nhàu. "Tất cả những gì em biết là em muốn đấm vào mặt con khốn đó."
"Anh sẽ đấm cô ta với em," Beomgyu đề nghị, khiến Taehyun cười khúc khích.
"Làm ơn đi," em nói. "Em không biết làm sao mình có thể sống sót khi làm việc với cô ta nữa."
"Cứ mặc kệ cô ta đi," Beomgyu gợi ý. "Đó là những gì anh đang làm với ông sếp hiện tại của mình, và nó có vẻ hiệu quả."
"Anh không gặp rắc rối chứ?"
Beomgyu lắc đầu. "Dù sao thì cũng không phải là anh ta có thể. Anh là giám đốc nhân sự. Anh thực sự có thể báo cáo với cấp trên về nhân sự và khiến anh ta bị sa thải. Anh chỉ chưa làm điều đó, vì anh không có lý do chính đáng."
"Chết tiệt, giờ em ước mình có được công việc của anh," Taehyun lầm bầm.
"Em không nên," Beomgyu cười khúc khích. "Có rất nhiều giấy tờ và em hầu như không có thời gian cho riêng mình."
"Ừ, vậy thì có thể là không."
"Anh hầu như không để ý, nhưng Yeonjun-hyung đâu rồi?" Beomgyu hỏi, cuối cùng cũng để ý rằng quả đầu màu hồng không ở bên cạnh Taehyun như mọi khi.
"Anh ấy đang nói chuyện với Soobin-hyung," em trả lời. "Hyung đã gọi cho anh ấy đúng lúc anh gọi cho em."
"Ồ, wow," Beomgyu nói, lông mày hơi nhướng lên. "Một lý do khác tại sao chúng ta có ý nghĩa."
Taehyung cười khúc khích. "Chắc chắn rồi, hyung. Dù sao, làm thế nào sếp của anh là một tên khốn? Anh ta có phải là một con chó cái như của em không?"
"Ừ," Beomgyu thở dài, cau mày khi nghĩ đến sếp của mình. "Anh ta nghĩ rằng anh ta có tất cả những điều đó chỉ vì là sếp mới. Và đó chỉ là vì anh ta đã ngủ với người cũ của tụi anh để có được công việc."
Đôi mắt của Taehyun mở to, và em không thể không cười. "Thật sao?"
Beomgyu gật đầu. "Thật sự. Sếp cũ của tụi anh đúng là một con đĩ mà."
"Có lẽ chúng ta nên lập nhóm," Taehyun gợi ý. "Em đến chỗ làm của anh và đấm vào mặt sếp anh, và anh cũng làm như vậy với của em."
"Anh có lời thề không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng chỉ vì em, anh sẽ phá vỡ nó." Beomgyu gửi cho em một cái nháy mắt nhỏ qua màn hình, khiến Taehyun bật cười, trong khi má nóng lên.
"Ôi, anh thật ngọt ngào quá," em thủ thỉ. "Nếu có thể, em sẽ trao cho anh một nụ hôn nhỏ ngay bây giờ."
"Em có thể vào sáng mai," Beomgyu nói thẳng thừng. "Và có lẽ chúng ta có thể làm những việc khác."
"H-hyung!" Taehyun kêu lên, nhưng em không thể không cười lần nữa, khi mặt bắt đầu nóng lên.
"Đùa thôi," Beomgyu cười khúc khích. Sau đó, đôi mắt của anh nhìn vào một nơi nào đó phía trên, chỉ để chúng mở to ra và anh nguyền rủa. "Chết tiệt, anh không nhận ra là đã muộn thế này. Anh đã gặp rắc rối với..." Taehyun không nghe thấy những từ tiếp theo, nhưng em cũng không chú ý lắm, thay vào đó bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ trước sự hoảng loạn trên khuôn mặt của Beomgyu. "Em đang cười trên sự đau khổ của anh đấy sao, Kang Taehyun?"
"Không," em nói dối, cười khúc khích.
"Thô lỗ thật đấy," Beomgyu càu nhàu, nổi cơn thịnh nộ nhỏ. Điều đó khiến Taehyun lại khúc khích cười, và Beomgyu cũng mỉm cười trước âm thanh đó. "Dù sao thì, em cũng không phải nên hoảng chứ? Anh tưởng giờ nghỉ trưa của chúng ta bắt đầu và kết thúc cùng một lúc."
"Ừ, nhưng em không lo lắng về điều đó dù chỉ một lần." Taehyun nhún vai. "Con đĩ của sếp mới của em có thể làm gì được em nếu cô ta nổi giận với em chứ."
"Em nên nói với cô ta điều đó." Trong khi Beomgyu nói điều đó như một trò đùa, anh biết Taehyun là người sẽ nói với sếp của họ những điều như vậy.
"Tin em đi, em muốn lắm," em thì thầm. "Chúc may mắn trong công việc, hyung. Nếu có vấn đề gì với sếp của mình, hãy nói với em, để em có thể qua đánh anh ta ".
Beomgyu cười khúc khích. "Em cũng vậy, Tae. Và nếu sếp của em vẫn còn là một con chó cái, hãy nói với anh, để anh cũng có thể đánh cô ta. Tôi thậm chí không quan tâm nếu cô ta là phụ nữ đâu."
Taehyun bật ra một tiếng cười nhỏ. "Tạm biệt, hyung."
"Tạm biệt Tae." Cả hai mỉm cười và vẫy tay với nhau qua màn hình, trước khi Beomgyu kết thúc cuộc gọi.
Taehyun thở dài, nhìn chằm chằm vào màn hình khóa. Em biết mình nên quay lại làm việc, đặc biệt là khi giờ nghỉ thực sự đã kết thúc, nhưng em không muốn. Nếu làm vậy, điều đó có nghĩa là gặp lại con đĩ Sarang đó, và thành thật mà nói, em không còn đủ năng lượng tinh thần để đối phó với cô ta một lần nữa. Nhưng, em không muốn để Yeonjun một mình, và mặc dù không thực sự biết phải làm gì, Taehyun vẫn phải tiếp tục dự án của mình. Vì vậy, với một tiếng thở dài, em đứng dậy, vứt rác và bắt đầu quay trở lại công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com