第26章
Beomgyu dọn dẹp đồ đạc chén bát rồi cũng chậm chạp lê từng bước chân lên phòng ngủ tìm cậu, anh nghĩ trước hết Taehyun đang giận nên cứ xin lỗi làm hoà với cậu đã.
Anh bước đến gõ nhẹ cửa phòng, không thấy phản ứng gì liền mở nhẹ cửa chầm chậm đi vào.
Anh nhẹ nhàng bước đến bên cậu, không biết Taehyun đã ngủ rồi hay chưa vì cậu quay lưng lại phía anh, chăn thì trùm kín đầu.
Beomgyu ngồi xuống giường, nhẹ lay lay người cậu.
- Em ngủ rồi hả?
Taehyun chưa ngủ, nhưng cậu không muốn đáp lại beomgyu, cứ im lặng quay mặt sang hướng khác. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên con người nhỏ bé đang chùm chăn kín mít kia, nhỏ giọng:
- Anh biết em chưa ngủ, anh xin lỗi...chỉ là anh sợ...em xảy ra chuyện nên...
Nghe beomgyu lại nhắc đến chuyện đó cậu bất bình mà ngồi phắt dậy quay mặt sang nhìn thẳng vào anh.
- Nên anh có thể nghĩ tới chuyện bỏ đi đứa con của mình sao?
Beomgyu thấy sự kích động từ cậu, anh đặt tay mình lên tay Taehyun.
- Anh xin lỗi, xin lỗi em, xin lỗi con, anh sẽ không nói đến chuyện đó nữa, sẽ chăm sóc em và con, xin em đừng giận anh nữa.
Nhìn vẻ mặt hối lỗi của anh lúc này, cậu bắt đầu siêu lòng rồi, cũng vì lo lắng cho cậu nên anh mới như vậy, Taehyun nghĩ không cần giận người đàn ông này nữa.
Taehyun cũng đặt ngược tay mình lên tay Beomgyu.
- Được rồi, em cũng không muốn giận anh. Nhận được sự tha lỗi từ cậu, Beomgyu xúc động ôm chầm lấy người của taehyun, anh nhẹ nhàng xoa xoa lấy đầu của taehyun.
- Em phải hứa với anh thật cẩn thận, khoảng thời gian này em không cần làm gì cả, hãy để anh chăm sóc cho em, muốn gì cứ nói với anh, được không?
Taehyun cũng vòng tay ôm chặt lấy người Beomgyu.
- Bình thường anh vẫn chăm sóc em mà, anh nói chuyện này thật thừa thải đó.
Taehyun vừa nói vừa chọt chọt vào lưng anh, beomgyu thấy hành động đáng yêu này cũng lắc đầu với cậu. Beomgyu buông người cậu ra, nhẹ đặt lên trán taehyun một nụ hôn.
- Anh yêu em, đừng rời xa anh nhé!
- Em ở đây mà.
-
Taehyun mang thai đến nay cũng đã được 2 tháng, bác sĩ bảo 3 tháng đầu tiên cậu phải thật sự cẩn thận, đúng như lời bác sĩ đã nói cả Beomgyu và cậu đều rất nghe lời, beomgyu chăm chút cho cậu từng ly từng tí, đến nỗi anh chỉ muốn bế cậu đi không cho cậu động đậy một chút nào cả.
Taehyu nghĩ có thể mình đã tăng cân rất nhiều rồi, cả người cậu bây giờ khá nặng nề mặc dù cậu mới chỉ mang bé con được 2 tháng.
Không biết do cái gì hay vì taehyun đang mang thai nên cảm xúc của cậu hay thay đổi, taehyun dễ cáu gắt hoặc rất dễ buồn bã vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó không đáng có.
Nhìn mình trong gương, cậu cảm thấy chạnh lòng, có phải cậu xấu xí xồ xề ra rồi beomgyu sẽ chán chê cậu không?
Mang bộ mặt ủ rủ đứng trước tấm gương xoay qua xoay lại, beomgyu bước vào từ bao giờ, cẩn thận quan sát 'vợ' mình từ xa, anh nghiêng đầu ngắm nghía cậu, hiện tại taehyun đã tăng cân nhìn cậu trông rất tròn trĩnh, bình thường đã đáng yêu nay còn đáng yêu hơn.
Anh bước tới, ôm lấy cậu từ phía sau. Taehyun mới đầu hơi giật mình, nhưng thấy anh nên điều chỉnh trạng thái lại, nhìn beomgyu đang ôm cậu từ phía sau, vòng tay anh bây giờ ôm còn không hết vòng bụng cậu, taehyum hơi cúi mặt hỏi anh:
- Có phải em mang thai bé con, tăng cân lên rồi xấu lắm phải không anh?
Beomgyu đang dựa đầu vào vai cậu, nghe thấy taehyun hỏi thế liền ngẩn đầu dậy nhìn cậu.
- Sao em lại nói thế? Em vẫn rất xinh đẹp mà.
- Em thấy em xấu lắm, không có như trước kia nữa, người em giờ xồ xề ra hẳn.
Beomgyu thấy cậu càng ngày càng xụ mặt xuống, anh kéo vai cậu quay lại cho người cậu đối diện với anh.
- Em đang mang thai bé con của chúng ta tăng cân là chuyện bình thường, anh vẫn thấy em rất xinh đẹp rất đáng yêu, không bao giờ xấu cả.
Taehyun vẫn cúi gằm mặt xuống, hình như cậu khóc rồi, tiếng thút thít nhỏ xíu phát ra từ cổ họng cậu nhưng do đứng gắn nên anh nghe thấy được.
Từ khi cậu mang thai taehyun rất hay dễ xúc động, anh biết điều đó chứ! Beomgyu đưa tay nâng nhẹ cắm cậu lên, khuôn mặt của taehyun đối diện với anh.
- Này taehyun nhìn anh...em không xấu, nhớ cho kỹ, đối với anh em mãi mãi xinh đẹp, có hiểu không? Vì thế đừng tự ti.
Thấy anh nói thế, cậu gật mạnh đầu rồi đưa tay ý bảo anh mau ôm cậu, hiểu ý Taehyun anh liền tiến tới một bước ôm lấy cậu vào lòng.
- Đừng xúc động nhiều quá, nếu không con mình sau này ra đời sẽ mít ướt giống em đó.
Anh nói rồi cười thành tiếng, Taehyun nghe thấy thế liền đánh vài cái vào lưng anh như thể hiện anh đừng có mà chọc quê cậu nữa, cậu đã biết rồi mà.
Thời gian 3 tháng đầu nguy hiểm nhất của thai kỳ cũng trôi qua, Taehyun thở phào vì trong quảng thời gian khó khăn này không xảy ra chuyện gì cả. Cứ như vậy Taehyun đã mang thai đến tháng thứ 7, chỉ còn vỏn vẹn 2 tháng nữa là cậu đã có thể được gặp con của mình, nghĩ đến Taehyun không khỏi giấu được xúc động. Đứa bé này là cậu một mực muốn bảo vệ, muốn sinh con ra, muốn nhìn thấy con, bảo sao mà không xúc động cho được.
Dạo này Taehyun ăn uống cực kỳ điều độ, cậu nghe lời bác sĩ ăn những thứ tốt cho thai nhi và tránh những món có thể có hại cho em bé, cậu cũng hay vận động thường xuyên đi bộ và chắc chắn lần đi bộ nào cũng có beomgyu đi cùng.
Anh chăm Taehyun như chăm em bé, nhiều khi cậu thấy anh thật thái quá, ngay cả công việc anh cũng dời hết về nhà mà làm không bước chân ra khỏi nhà vì chỉ muốn theo sát cậu.
Nhưng hôm nay Taehyun nghe được cuộc điện thoại gấp gáp từ công ty anh gọi đến, chắc là có chuyện gì rất quan trọng nên cậu liền thấy anh gấp gáp cẩm áo hôn tạm biệt cậu rồi đi.
Taehyun cũng không kịp hỏi tình hình như thế nào, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.
Cậu thấp thỏm đợi anh ở nhà, beomgyu rời khỏi nhà từ chiều, giờ tối hẳn rồi vẫn chưa thấy anh về, Taehyun bất chợt lo lắng.
Cậu một phần muốn cầm điện thoại gọi cho anh, một phần lại sợ anh đang bận sợ mình phá hỏng công việc của beomgyu.
Đem theo nổi lo lắng ban nãy, Taehyun chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, mắt cậu đã sớm mỏi không tự chủ được mà ngủ say.
Cho đến khi taehyun cảm thấy bụng cậu hơi râm ran khó chịu, dưới chân hình như ươn ướt, hình như có nước từ đâu chảy xuống chân cậu thì phải, ướt cả ga giường rồi.
Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn xuống dưới chân, một thứ chất lỏng màu đỏ chói xuất hiện, nó vẫn đang chảy ra từ giữa hai chân cậu.
mở to mắt, cậu hoảng sợ, không phải bác sĩ bảo chỉ còn 2 tháng nữa cậu sinh rồi sao, vả lại vừa này cậu đâu làm chuyện gì ảnh hưởng đến con, sao lại bị gì thế này? Sao lại...
Mò mẫm tìm kiếm chiếc điện thoại gần đó của mình, cậu liền gọi ngay cho Beomgyu, đầu dây bên kia thật lâu cuối cùng cũng tiếp nhận, Taehyun nghe ra được giọng mệt mỏi của anh:
- Alo, anh nghe đây em.
- Beom...G-Gyu em...
Thấy được sự ngập ngừng trong lời nói của cậu, anh bắt đầu cảm thấy bất an.
Vừa nãy cậu gọi tới anh cứ nghĩ là vì chờ mình lâu nên Taehyun nôn nóng mà gọi điện, anh định bảo cậu mệt mỏi thì nên ngủ trước không cần đợi anh. Nhưng hình như không phải như vậy, trong giọng nói của cậu có sự run rẩy.
- Em làm sao Taehyun? Sao vậy em?
Anh bắt đầu lo lắng, ra hiệu với người đang thuyết trình trong cuộc họp đang diễn ra trước mặt dừng lại.
- Anh ơi...máu chảy, máu chảy nhiều quá...con...con của chúng ta...
Chưa kịp để cậu nói hết, nghe đến đây anh cũng biết đã có chuyện xảy ra rồi.
- Em bình tĩnh, anh về ngay đây, ở yên đó, anh về ngay.
Câu từ của beomgyu loạn hết cả lên, anh phóng ra ngoài phòng họp bỏ mặt giọng nói của nhân viên cùng vẻ mặt hoang mang của nhiều người.
Không biết qua bao lâu, beomgyu phóng xe như điên về nhà, chạy thẳng lên phòng ngủ của anh và cậu, thấy Taehyun đang ngồi run rẩy, nước mắt thì không ngừng chảy ra.
Anh đến bên cạnh nhanh chóng bế cậu ra xe đưa đến bệnh viện, trên xe anh cũng gọi cho bác sĩ riêng của cậu trước để nói về tình trạng của Taehyun để bác sĩ cũng những y tá ở đó có thể có mặt ngay lập tức lúc anh vừa đưa cậu xuống xe.
Nãy giờ ngồi bên cạnh, Beomgyu vẫn không ngừng nắm chặt lấy tay cậu vỗ về an ủi.
Anh biết lúc này cậu đang rất sợ hãi, anh biết cậu trông ngóng đứa bé này rất nhiều, cả cậu và con nhất định phải không xảy ra chuyện gì.
- ngừng, anh mau nói đi...em ấy làm sao?
Beomgyu mất kiên nhẫn mà lay lay vai vị bác sĩ kia.
- Chúng tôi sẽ cố gắng để mẹ tròn con vuông nhưng nếu có trường hợp xấu xảy ra tôi muốn hỏi anh...ưu tiên chọn người mẹ hay chọn đứa bé?
Câu hỏi chết tiệt này! Cuối cùng anh cũng phải đối diện với nó sao...
Lúc nãy trước khi ngất đi Taehyun vẫn cố gắng nói với anh rằng cậu muốn giữ đứa bé, có chuyện gì cũng ưu tiên cho con...nhưng anh...không làm được... Beomgyu anh không thể sống mà không có taehyun... Anh buông lỏng tay khỏi bả vai vị bác sĩ trước mặt, cúi gầm mặt xuống đất nhỏ giọng:
- Xin anh hãy cố gắng cứu cả hai, nhưng nếu có trường hợp xấu nhất anh hãy cứu lấy...vợ tôi. Bác sĩ gật đầu khi nhận được câu trả lời rõ ràng, nhanh chóng vào lại bên trong phòng cấp cứu.
Cổ họng anh lúc này nghẹn ứ, nước mắt cứ thế bất lực lăn dài trên má, chưa bao giờ beomgyu thấy mình vô dụng đến mức này, anh không làm gì, không giúp ích được gì cho vợ con mình cả...
'Xin lỗi con, nếu có chuyện gì xảy ra ba xin lỗi vì đã chọn bỏ rơi con...ba thật sự xin lỗi...
Cánh cửa lại một lần nữa được mở mạnh ra, một cô y tá vội vàng chạy ra thông báo:
- Người nhà Kang Taehyun có ai có nhóm máu A không? Bệnh nhân mất khá nhiều máu, chúng tôi đang cần máu gấp để truyền cho bệnh nhân.
- Tôi, cứ lấy máu của tôi.
Beomgyu hớt hải lên tiếng, phía trong lại có bác sĩ chạy ra.
- Nhưng anh là nhóm máu khác, không phù hợp được Beomgyu.
Anh bất lực, hoàn toàn bất lực, Beomgyu tức giận la lên:
- Các người bị gì vậy? Bệnh viện lớn như vậy lại không có máu cho em ấy.
Bỗng phía sau có một âm thanh lạ phát ra, cùng với tiếng bước chân đang đi về hướng này.
- Tôi có nhóm máu A, cứ lấy của tôi.
Y tá cùng bác sĩ mừng rỡ nhìn lấy người đàn ông phía sau kia.
- Vậy tốt quá, mời ông vào trong này ạ.
_
hì, dạo này tớ bị mất ngủ. Người cứ lờ đờ khó chịu quá điii 😭😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com