Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.Hắn về

Hôm nay là ngày Choi Soobin về nước

Soobin sống ở ngước ngoài từ nhỏ, ở tuổi mới lớn đã cùng với đám bạn bắt đầu nổi loạn từ những buổi ăn chơi nhỏ đến những buổi ăn chơi lớn, thường xuyên trốn học để bắt đầu buổi ăn chơi khi có tâm trạng tốt, nhưng thành tích của hắn thì vẫn luôn đứng đầu bảng cho nên dù hắn có vi phạm nội quy của nhà trường bao nhiêu lần thì cũng không có giáo viên nào kể cả thầy hiệu trưởng cũng không dám phàn nàn gì về hắn

Tuy thành tích học tập của hắn rất tốt nhưng thấy hắn cứ mãi tụ tập đàn đúm với đám bạn ở nước ngoài ông bà Choi không muốn tình trạng đó cứ tiếp tục diễn ra cho nên đã bắt hắn về nước với ý định không cho hắn đàn đúm như còn ở nước ngoài nữa

Từ sớm, hai người doanh nhân bất động sản và là cặp vợ chồng đứng thứ ba trăm trong danh sách những người giàu nhất thế giới đã cùng con trai xuất hiện sớm ở sân bay

Người con trai đang đứng cạnh ông bà Choi là Choi Beomgyu, đứa con trai sinh đôi thứ hai của ông bà

Choi Beomgyu là em trai sinh đôi của Soobin, tuy là anh em sinh đôi nhưng gương mặt cả hai không giống nhau một chút nào. Nếu nói tính cách của hắn có phần trầm tính thì tính cách của Beomgyu lại khá là hòa đồng vui vẻ, và Beomgyu lại là con trai ngoan của mẹ

Beomgyu từ nhỏ cùng với hắn sống và học tập ở nước ngoài nhưng khi lên học phổ thông thì quyết định về nước tiếp tục việc học

Hiện tại Beomgyu đang là sinh viên chuẩn bị lên năm hai trường Bighit ngành hướng dẫn viên du lịch

Trong tâm trạng vui vẻ và chờ mong, ông bà Choi và cả Beomgyu đã đến sân bay sớm để đón Soobin. Thời gian chuyến bay đáp đã trôi qua một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy hắn xuất hiện tại cổng sân bay

Beomgyu cố nhìn xung quanh để tìm kiếm anh trai sinh đôi của mình xem anh trai của mình có lẫn trong dòng người đang tìm kiếm gia đình hay không, Beomgyu không ngừng đảo mắt tìm kiếm anh trai của mình cũng vì xa cách vài năm Beomgyu nhớ anh trai mình lắm rồi

Cuối cùng Beomgyu cũng nhìn thấy hắn kéo vali đi ra khỏi cổng sân bay, tuy hắn có thay đổi đôi chút nhưng là anh em nên Beomgyu không thể nhìn nhầm ai khác thành hắn được

"A! Ba mẹ, Soobin hyung ra rồi kìa!"

Với thân người cao một mét tám mươi bảy, khoác lên người chiếc áo ba lỗ trắng bên trong, kết hợp với quần áo thể thao dài màu xám trắng đơn giản có chút rộng thoải mái bên ngoài và đôi giày thể thao trắng không thể đơn giản hơn, bên vai hắn còn đeo chiếc balô không quá to màu đen

Mặc dù phối đồ trông Soobin chẳng có chút gì là nổi bật ngược lại còn khá bình thường nhưng hắn biết cơ thể của hắn hoàn hảo đến thế nào, cho dù mặc quần áo rách thì cũng khiến người nhìn tấm tắc khen ngợi

Soobin tự tin với khuôn mặt điển trai của mình nên hắn chẳng buồn đeo khẩu trang như những người xung quanh, hắn không có ý định che đi một nữa khuôn mặt của mình và điều có vẻ đã đúng đắn, khuôn mặt của hắn bừng sáng một cách lạ kì khi đi giữa những con người mà hắn chẳng hề quen biết sau một chuyến bay dài cùng chuyến bay với hắn và khiến hắn nổi bật hơn

Khi trông thấy Soobin, Beomgyu liền cười tươi quay sang ông bà Choi đang đứng chờ kế bên chỉ tay về hướng của hắn cho ông bà thấy rồi lớn tiếng gọi hắn làm một số người có mặt ở sân bay chú ý đến

"Soobin hyung! Ở đây ở đây!!"

Những người ở gần đó tò mò nhìn hướng phát ra giọng gọi lớn. Không ít lời khen dành cho chàng trai cao ráo sở hữu khuôn mặt điển trai có phần nhẹ nhàng đang nở nụ cười tươi rói, khoác trên người bộ đồ thể nào Adidas trắng kéo khóa áo đến tận cổ kết hợp với đôi giày trắng đơn giản trông tổng thể rất năng động, càng nhìn càng khiến mọi người ở đấy không nở rời mắt khỏi Beomgyu

Soobin vừa ra cổng chưa kịp lia mắt tìm kiếm gia đình thì đã nghe tiếng của Beomgyu gọi hắn rồi, còn nhiệt tình vừa nhảy vừa giơ cao hai tay vẫy hắn như chú chó lâu ngày xa chủ nữa

Vẻ mặt hớn hở chào đón hắn của Beomgyu ai nhìn vào cũng nghĩ anh em nhà Choi tình cảm keo sơn lắm. Ừ thì keo sơn lắm nhưng hắn không phải người anh tốt điển hình như bây giờ, trong mắt hắn dáng vẻ Beomgyu như thằng dở hơi bị tăng động vậy

"Ối trời ơi, cái thằng này mày làm cái gì thế!?"

Beomgyu liền nhảy bổ lên người Soobin khi hắn vừa đi đến, hai tay ôm cổ hai chân thì kẹp hông hắn

Do vui mừng nên Beomgyu có chút lớn tiếng

"Soobin em nhớ anh quá đi!!"

Hành động đột ngột của Beomgyu khiến hắn có chút giật mình, bật lùi vài bước, chiếc balô đang đeo một bên của hắn cũng vì thế trượt khỏi vai hắn và rơi xuống đất dù hắn đã cố nhanh tay nắm lấy nhưng vẫn không kịp

Cũng may Soobin có học võ lại còn chăm tập thể hình nếu không thì đã bậc ngửa té ngã rồi

Beomgyu thật biết cách khiến Soobin mất mặt

Soobin đanh mặt, mắt nhìn quanh xem có ai đang nhìn không, và nhận lại được rất nhiều ánh mắt đang nhìn cả hai. Hắn bắt đầu dùng tay gỡ bốn cái tua rua của Beomgyu ra khỏi người mình

"Cái thằng này, gỡ mấy cái tua rua khỏi người anh mày nhanh lên!"

Beomgyu bày ra khuôn mặt hưởng thụ, mắt nhắm, hai khóe miệng vương cao. Lắc đầu

"No no, không thích buông"

"Mày biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn tao với mày không? Mày không mắc cỡ nhưng anh mày thì có đấy, mày mau xuống nhanh cho tao, tao mắc cỡ dữ lắm rồi!"

Đáp lại Soobin, Beomgyu siết chặt hắn hơn, thì thầm vào tai hắn

"Anh biết nhìn xung quanh để nhận ra có bao nhiêu người đang nhìn anh bằng ánh mắt như nào nhưng anh không nhìn ra là em đang cố ý khiến anh bẻ mặt sao hả?"

Hớ hớ hớ

Giọng cười mất nết khiêu khích của Beomgyu thật khiến hắn ngứa tai

Thằng chó này!

Soobin không nói nhiều, dùng hai đầu ngón tay ngắt mông Beomgyu

"Á, shi-"

Beomgyu lớn tiếng nhưng đã kịp đóng miệng lại, chút nữa là tan nát hình ảnh đẹp của mình trong mắt người khác rồi

Vùng ra khỏi người Soobin rồi đứng thẳng, Beomgyu liếc mắt bĩu môi, thái độ với Soobin rất rõ

"Lớn mà chơi vậy đó hả?"

"Chắc mày chưa có nhận thức nên mới chơi cái trò đu bám lên người của người khác"

"Anh em lâu ngày gặp nhau ôm nhau thì sao chứ?"

Hắn dừng lại một chút

"Tao với mày là anh em nhưng cái mặt của mày hoàn toàn không giống khuôn mặt đẹp trai của tao, người khác nhìn vào sẽ tưởng tao với mày là người yêu của nhau đấy con gấu ngu ngốc"

Beomgyu bĩu môi hơn

"Cái sự tự luyến của anh khiến em buồn nôn đấy Choi Soobin"

"Haiz, anh em gì mà chả tình cảm gì cả"

Bày ra bộ mặt ngao ngán thế thôi, cho dù hắn có từ chối hành động thân thiết như thế nào thì Beomgyu cũng sẽ không suy nghĩ ngợi giận hờn gì hắn vì biết rằng hắn là con người ngoài lạnh trong ấm

Ông bà Choi chào đón Soobin bằng cái ôm tình cảm khi hắn vừa thôi cuộc đấu miệng với Beomgyu

Bà Choi âu yếm xoa đầu hắn, khẽ mỉm cười hiền

"Mừng con trở về con thỏ nhỏ của mẹ"

Ông Choi thì vỗ vai hắn vài cái vui vẻ

"Mừng con trở về con trai của ba"

Hắn mỉm cười trả lời ông bà Choi

"Vâng"

Như những người khác khi vừa mới gặp lại gia đình sau một khoảng thời gian dài xa cách, cả ba người hỏi vài câu hỏi thăm sức khỏe nhau

Vừa trò chuyện với ông bà Choi, Soobin vô thức đưa tay lên. Beomgyu hiểu ý, miệng vô thức mỉm cười, đi đến để hắn khoác vai, tay cũng đặt lên hông hắn

Bà Choi thấy cảnh anh em lâu ngày gặp lại ôm ấp nhau thì vui lắm, thấy anh em hòa thuận được đoàn tụ sau mấy năm xa cách kia khiến bà vui càng thêm vui

"Gấu con à con đừng buồn anh con chuyện lúc nãy nhé, vì phải bay chuyến bay xa, ngồi trên máy bay chừng ấy thời gian khiến anh của con cảm thấy mệt mỏi nên có chút cọc cằn thế thôi"

Beomgyu đã trãi qua nên hiểu cái cảm giác ngồi một chỗ hàng giờ đồng hồ đó của Soobin. Với một người hoạt náo như Beomgyu thì một mình trên máy bay như cực hình. Chán chường, mệt mỏi và khó chịu

"Vâ-"

"Đâu có, con không có mệt, lâu ngày gặp lại con cảm thấy khuôn mặt nó trông thật ngứa mắt nên truyền tải suy nghĩ thành lời nói thôi"

Không để Beomgyu nói hết câu hắn liền nhanh miệng cướp lời để chọc tức Beomgyu

Soobin thuộc kiểu người lạnh lùng ít nói lại còn ghét người lắm mồm, đứa em trai của hắn lại có những đặc điểm tính cách hắn ghét, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu ngược lại còn tìm cách đâm thọc cho cái mô tơ của em trai hắn hoạt động hết công suất

Sở thích của hắn cũng nhiều nhưng đặt biệt hắn cứ thích cái cảm giác hể gặp mặt Beomgyu là phải chọc cho thằng em mình tức xì khói lên rồi hai anh em chí chóe một trận cho đã, sau đó là anh em tự làm hòa với nhau

Trông như cún với mèo vậy thôi chứ hai anh em nhà Choi này thương nhau dữ lắm, thương nhau kiểu anh em nhà Choi này coi bộ cũng mệt

Niềm nở chào đón hắn về nhưng hắn lại bảo không thích mình, Beomgyu liền tắt nụ cười, vùng vằng ra khỏi tay Soobin trừng mắt liếc ngang liếc dọc hắn

Ông anh trời đánh của Beomgyu đây thật là biết cách chọc vào điểm ngứa của cậu ta. Không móc méo đâm thọc thì là móc họng, chưa kịp tung chiêu thì đã bị ông anh trời đánh chọc cho tức điên rồi

Beomgyu quyết phải giữ bình tĩnh để tùm cách phản đòn anh trai trời đánh mới thỏa nỗi lòng

"Cái gì? Mới về nước mà ngứa mắt em rồi á? Thấy em đẹp trai hơn anh nên anh mới thế chứ gì. Ais, đừng như thế chứ anh trai đáng kính"

"Mày làm gì mà có cửa để tao hơn thua với mày"

"Ừm ừm, anh nói câu đấy là anh hơn thua với em rồi đấy"

"Đúng rồi. Tao hơn, mày thua"

"Đừng có khôn điếm. Ai cũng nhìn ra em hơn anh nhiều"

"Mày đừng có tự nhận, người khác nghe sẽ cười vào mặt mày sẵn ỉ* lên đầu mày đấy"

Beomgyu muốn xì khói

"Ê, anh trai mà ăn nói như thế á!? Nói năng gì mà không cho người nghe có cảm tình với mình!? Anh là anh trai tồi Choi Soobin! Em chính thức không nhận tên miệng thối anh là anh trai nữa!"

"Vậy gọi tao tiếng ông nội đi"

Đang nói đùa chọc tức Beomgyu nhưng hơi lố, quên mất ba của hắn đang đứng kế bên và đã nghe thấy hết

Ông Choi tằng hắng

"E hèm, ba không nghĩ là vừa mới về nước con liền muốn làm ba của ba đấy thằng đầu thỏ cơ thể chuột túi kia"

Khi ông Choi cất tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ Soobin mới xực nhớ rồi quay qua ba hắn cười trừ

"Haha, con xin lỗi ba, con không có ý đó đâu, con nói đùa thôi"

Beomgyu thừa cơ hội chăm lửa. Ai biểu mới ra sân bay chưa về nhà thì anh trai thân yêu đã chọc tức mình, uổng công vì trông chờ hắn về mà đêm qua Beomgyu mất cả ngủ

"Con thấy anh ấy như muốn làm ông nội con thật đó ba. Đừng đón anh ấy về nữa chúng ta về thôi, về làm thủ tục cắt tên anh ấy ra sổ đỏ nhà mình luôn nhé ba"

Soobin quay sang nghênh mặt trừng mắt

"Ê anh em thì không có hại nhau nha!"

Beomgyu cũng không vừa nghênh mặt trề môi, đáp

"Ai thèm hại người như anh!"

"Mày!"

"Mày mày cái gì? Tính động tay động chân tôi ngay giữa chống đông người sao? Anh..ah...ah...gì thế!?"

Soobin không để Beomgyu nói tiếp, một tay kẹp cổ tay còn lại chặn miệng Beomgyu kéo ra ngoài, hắn không biết xe nhà của mình đỗ ở đâu nên vừa kẹp cổ Beomgyu kéo đi vừa hỏi

"Xe đỗ ở đâu?"

Bị hắn chặn miệng mà không thể gỡ tay hắn ra được, Beomgyu chỉ đành vừa chỉ xe của nhà mình vừa kêu ư ử trong cuống họng

Soobin nhìn theo hướng tay của Beomgyu thì thấy phía xa xa kia đang có một trong số chiếc siêu xe đắt đỏ của ba hắn đang đỗ giữa những chiếc xe bình thường. Cũng chẳng bất ngờ mấy khi ba mẹ hắn chọn chiếc xe chỉ giới thượng lưu mới có thể sở hữu để đi đón mình

"Ba mẹ giúp con kéo vali ra xe nhé, con sẽ giữ trọng trách chặn miệng con gấu mồm vừa to vừa lắm mồm này lại không cho nó tiếp tục làm mất mặt ba mẹ nữa"

Ông bà Choi lắt đầu cười bất lực với hai đứa con của mình, mới gặp nhau chưa kịp về nhà đã chí chóe rồi

"Haha nhẹ tay với em nhé thỏ con"

Gỡ tay đang chặn miệng của mình ra, Beomgyu lớn tiếng nói lại với bà Choi

"Sao mẹ không giúp con!? Sao mẹ không bảo anh ấy thả con ra mà kêu anh ấy nhẹ tay thế mẹ!? Mẹ nở lòng nào...không lẽ mẹ hết thương con rồi sao...!!?"

Soobin lại lần nữa chặn miệng Beomgyu lôi đi

"Im đi. Mẹ đã cho phép tao xử mày rồi, mày mà còn hé miệng nữa là tao cắt cái miệng mày tao vứt ra giữa đường cho hết chiếc xe này đến chiếc xe khác thay phiên nhau cán lên cái miệng của mày đấy"

Beomgyu đưa đôi mắt căm phẫn liếc nhìn Soobin, gỡ tay hắn ra khỏi miệng mình 

"Tôi nể ông là anh tôi nên tôi không chấp ông, hứ!"

Ra đến xe. Mở cửa đá mông Beomgyu vào, hắn cũng vào ngồi kế bên, ông bà Choi cũng vừa đến khi anh em hắn vừa vào xe, vali được người của ông bà Choi để vào cốp xe. Khi tất cả thành viên nhà Choi đã ở trong xe thì tài xế bắt đầu khởi động xe chạy đi

Xe vừa lăn bánh hắn cũng tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một chút,thản nhiên nói không mệt nhưng chỉ là lời nói trong lúc đùa giỡn với Beomgyu thôi chứ hắn bay một chuyến bay xa mệt lả cả người rồi.

Beomgyu ngồi kế bên thấy hắn chợp mắt thì cũng không làm phiền hắn

Về đến nhà, lên phòng mà ông bà Choi đã chuẩn bị cho hắn trước khi về. Vào phòng, hắn quang sát xung quanh, tất cả đều khiến hắn hài lòng khi căn phòng được trang trí đúng với sở thích của hắn

Bức tường được sơn màu xám nhạt, nằm gần cửa là chiếc giường lớn đơn giản nhạt màu mắc tiền, dưới chân giường là chiếc TV lớn và một chiếc máy chơi game PS5, gần giường có bàn học và máy tính, còn có một cái tủ lớn để quần áo và nhiều đôi giày hàng hiệu khác. Vào phòng quan sát một chút rồi đi đến chiếc giường lớn ngã lưng ngủ lấy sức vì giấc ngủ trên xe quá ngắn không đủ với hắn

Mặt trăng đã làm việc nhưng Soobin vẫn còn say giấc trên chiếc giường êm ái, chẳng biết do chiếc giường êm ái hay do hắn quá mệt bởi chuyến bay dài nữa

Vì đã đến giờ ăn nhưng hắn vẫn chưa xuống nhà nên ông Choi đã bảo người lên đánh thức hắn

Đã ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, khi nghe ông Choi bảo người gọi hắn thì Beomgyu nhìn vào khoảng và nảy ra ý định gì đó. Dường như Beomgyu đã suy nghĩ được thứ gì hay ho, cái khóe miệng cong lên đầy vẻ bí hiểm thế kia mà

"Ba, con sẽ lên gọi anh ấy"

Không Choi không nghĩ nhiều, liền đồng ý

"Được rồi, con nhanh lên gọi Soobin xuống đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon"

"Vâng"

Beomgyu nhanh chóng đứng lên, bước vài bước dài rồi bỗng nhớ ra thứ gì đó rồi dừng chân, ngoảnh mặt lại nói với ông Choi

"À ba này, nếu ba có nghe thấy gì thì cũng đừng bận tâm nhé"

Ông Choi khẽ thắc mắc

"Tiếng gì? Con định làm gì à?"

"Không có gì đâu ba, con chỉ lên đánh thức Soobin hyung dậy thôi"

Vâng là 'đánh' thức đấy

"Được rồi, con đừng làm gì thiếu suy nghĩ đấy nếu không ba không cứu con được đâu"

"Vâng, con biết rồi ạ"

Trả lời ông Choi xong Beomgyu tiếp tục bước tiếp hướng phòng của hắn trên lầu trên. Đến cửa phòng của hắn, Beomgyu nhẹ gõ cửa

"Soobin hyung anh dậy chưa? Đến giờ ăn rồi"

"..."

"Soobin hyung anh có nghe em nói không?"

"..."

"Em vào nhé?"

Beomgyu không nghe tiếng trả lời thì mở cửa phòng đi vào. Trông thấy hắn còn đang ngủ say trên chiếc giường lớn Beomgyu nghịch ngợm leo lên ngồi trên bụng của hắn nhúng mạnh

"Ya ya, thức dậy chưa? Thức dậy chưa? haha,

Hắn đang ngon giấc bỗng cảm thấy có vật gì nặng như quả tạ đè trên bụng còn nhúng mạnh, hắn chẳng buồn mở mắt cất giọng ngái ngủ

"Bé yêu à, đừng giởn. Hôm nay anh cảm thấy không tốt nên không thể chơi đùa với em được (nói ngoại ngữ)

Mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, giọng ngáy ngủ của hắn khẽ vang lên rồi đưa tay khẽ đẩy Beomgyu ra. Hắn ngủ mê quá nên quên luôn chuyện hắn đã về nước rồi cứ tưởng còn đang ở nước ngoài nên như thường lệ dùng ngoại ngữ để nói chuyện

"Huh?"

Beomgyu nghe hắn nói xong dừng mọi hành động rồi ngồi trên bụng hắn suy nghĩ một chút

"Gì? Thằng cha này tưởng còn đang ở nước ngoài hả? Vậy thì tôi chơi với ông háháhá"

Suy nghĩ xong tủm tỉm cười, khuôn mặt Beomgyu dần gian xảo. Nghé vào tai hắn rồi cố ép giọng mình sau cho nghe một cách nhẹ nhàng và nũng nịu nhất

"Anh yêu à, không chịu đâu hôm nay em muốn chơi đùa với anh, không phải anh rất cưng chiều em hay sao? Hôm nay anh lại không, chẳng lẽ anh đã có người mới và không còn yêu em nữa nên mới không chiều em như mọi khi? (Ngoại ngữ)

Nói xong còn tinh nghịch thổi vào tai hắn nữa, Beomgyu nhịn cười muốn khùng

Hắn nghe xong miệng cười mỉm, dang hai tay ôm eo Beomgyu trong khi mắt vẫn nhắm nghiền rồi trả lời bằng chất giọng trầm quyến rũ của hắn

"Được rồi em yêu, em muốn gì anh cũng sẽ chiều theo và sẽ cùng em chơi đùa, bé con đừng buồn anh nữa nhé (ngoại ngữ)

"Vâng, anh yêu à, mở mắt nhìn em nào~~"(ngoại ngữ)

Beomgyu đưa khuôn mặt đến trước mặt hắn, hắn cũng nghe theo chầm chậm mở mắt, chớp mắt vài lần để thầy rõ thấy khuôn mặt của người trước mặt hơn. Khi thấy rõ mặt người trước mắt hắn kinh ngạc mở to mắt

" 'Được rồi, em yêu à em muốn gì anh cũng sẽ chiều theo và sẽ cùng em chơi đùa, bé con đừng buồn anh nữa nhé' hahaha"

Beomgyu nhại lại giọng của hắn còn cười to vào mặt hắn nữa chứ, ghẹo gan hết sức

Giờ mới nhớ lại bản thân đã về lại nước rồi, hai tay đang ôm eo Beomgyu buông ra rồi đẩy mạnh Beomgyu xuống giường

"Ah! Choi Soobin anh chơi cái trò gì thế!!?"

Hắn đẩy Beomgyu xuống giường nhắm ngay chỗ 'đó' của Beomgyu bóp

Beomgyu cố gắng đẩy tay hắn ra dùng hai tay của mình chặn tay hắn lại miệng thì la oai oái

Mặt không cảm xúc, hắn tỉnh bơ nói

"Mày cũng nên nghĩ hậu quả sau khi dám chọc tao là gì đi"

"Ah!!! Nè!! Em xin lỗi mà đừng có bóp ah...!!!!"

"Ba mẹ ơi cứu con!!!"

"Ah!!!!"

Beomgyu cảm thấy lép vế trước sức mạnh của hắn thì liền la hét cầu cứu ông bà Choi

"Có chuyện gì thế nhỉ?"-bà Choi-

Ông bà Choi đang ngồi xem TV đợi hai thằng con xuống ăn thì nghe giọng kêu thất thanh của Beomgyu. Tất cả phòng trong nhà đều là cách âm nhưng ông bà vẫn có thể nghe giọng của Beomgyu thì cũng đủ biết giọng Beomgyu lớn cỡ nào nhưng họ đâu biết Beomgyu vì bị hắn bóp chỗ 'đó' mà phải la mà thét thất thanh như vậy đâu

"Ông nè sao gấu con nó la dữ thế? Để tôi lên xem thử"

Bà Choi nói xong toang đứng dậy nhưng ông Choi đã cản bà lại

"Không sao đâu bà, lúc nãy gấu con nó có nói với tôi nếu có nghe tiếng gì thì cũng mặc kệ đừng quan tâm, tôi nghĩ là hai anh em nó đang giỡn với nhau thôi"

"Là vậy sao? Nhưng đùa giỡn gì sao lại lớn tiếng thế kia chứ?"

"Mình đâu thể hiểu được mấy cái trò đùa của bọn trẻ bây giờ đâu"

Bà Choi gật gù

"Đúng nhỉ"

Bà Choi nghe chồng mình nói thế thì cũng ngồi xuống tiếp tục xem TV

Không lâu sau, nghe tiếng bước chân phía cầu thang, ông bà Choi quay đầu lại thì thấy hắn bước xuống trước với khuôn mặt thỏa mãn, Beomgyu bước theo sau hai tay bám vào thành cầu thang chầm chậm đi xuống chân dường như có chút run, khuôn mặt nhăn nhó vừa đi vừa căm phẫn liếc hắn

Vào bàn ăn, đang ăn thì bà Choi lên tiếng

"Thỏ con à, một tuần nữa con sẽ học cùng trường với gấu con. Theo ý của con, mẹ đã làm thủ tục nhập học cho con vào trường Bighit ngành công nghệ thông tin rồi, đồng phục và sách vở mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ"

"Sao mẹ lại cho anh ấy học cùng trường với con chứ?"

"Bighit là ngôi trường lớn, điều kiện cũng rất tốt và còn có rất nhiều giáo viên tài giỏi về chuyên môn được chiêu mộ từ khắp nước lẫn quốc tế về  để giảng dạy cho tất cả các ngành nghề, con cũng biết là ở các ngôi trường khác không thể bằng một góc của Bighit kia mà Beomgyu, Soobin cũng là anh của con nên mẹ phải cho hai anh em con học cùng chứ"

Bighit là ngôi trường đại học lớn nhất Hàn Quốc, ngôi trường hội tụ tất cả các ngành học khác nhau, hội tụ đủ những giáo viên xuất sắc và những học sinh với thành tích khủng cùng gia thế khủng không kém học tại đây. Tất nhiên tất cả các trường đại học lẫn cao đẳng không thể sánh bằng một góc của Bighit

Hắn quay nữa bên mặt sang trao cho Beomgyu cái liếc mắt sắc như dao

"Mày thích ý kiến không?"

Beomgyu cũng đâu vừa mới nghênh mặt cãi lại hắn

"Tất nhiên là...không"

Chữ 'có' của Beomgyu lập tức đổi thành chữ 'không' trong sự không tự nguyện khi thấy tay của hắn đang đưa tới chỗ 'đó' của mình rồi gạt tay hắn ra

"Tiện thể hai đứa báo cáo tình hình của hai anh em chúng con cho mẹ nghe nhé"

"Sao con phải báo cáo tình hình của anh ấy nữa thế? Việc học của con đã quá bận bịu rồi"

"Khóa thẻ"

Beomgyu lập tức trở mặt, khuôn mặt nhăn nhó chuyển sang khuôn mặt tươi cười trong tích tắc

"Haha, con cũng không bận bịu gì lắm, con sẽ báo cáo tình hình của anh ấy cho mẹ không sót thứ gì"

"Được rồi cứ như vậy đi"

"Vâng"

"Vâng"
___________________

Xin cảm ơn độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com