10.[Soojun]
Soobin đang nằm dài trên ghế sofa lướt chiếc điện thoại vừa mới mua vào hôm trước, nghe tiếng mở cửa cũng không buồn liếc nhìn vì hắn biết đó là ba mẹ hắn mới đi giải quyết công việc về, trong người hắn cũng đang có chút khó chịu nên chẳng muốn bận tâm bất kỳ việc gì cả
Mặt trời chuẩn bị nghỉ ngơi cũng là lúc ông bà Choi về. Khi mở cửa vào nhà, ông bà Choi thấy hắn đang nằm dài trên ghế sofa với vẻ mặt có chút nhăn nhó, hai đầu chân mày của hắn cũng sắp chạm vào nhau luôn rồi
Nhìn xung quanh thì không thấy Yeonjun đâu, chỉ thấy có một mình Soobin ở phòng khách, ông bà Choi đi đến ngồi kế bên hắn, ông Choi cất lời
"Thằng bé dễ thương đâu rồi?"
Soobin thở dài, vẻ mặt khó chịu pha lẫn bất lực trả lời ông Choi
"Anh ấy đang ở trong phòng bếp đó ạ"
Bà Choi ngồi kế bên thắc mắc hỏi hắn
"Huh? Tại sao lại ở trong bếp? Đừng nói với mẹ là con bắt người ta nấu ăn cho con đấy nhé?"
Soobin tạch lưỡi khó chịu
"Con đâu phải người như thế"
"Thế tại sao xinh đẹp lại ở trong phòng bếp?"
Soobin lại tạch lưỡi thở dài, ngồi dậy lưng tựa vào ghế sofa rồi trả lời bà
"Anh ấy muốn phụ giúp dì Park làm bữa tối"
"Con đã nói không cần nhưng anh ấy cứ một mực đòi phụ dì Park, còn nói ở nhà của chúng ta không thể không làm gì"
Ông bà Choi gật gù
Xem ra Yeonjun không chỉ xinh đẹp lại còn rất hiểu chuyện
"Còn gấu con đâu?"
"Nó nhắn cho con, bảo là đi chơi với bạn chắc tối muộn mới về"
"Rốt cuộc ai mới là ba mẹ nó đây? Nó nhắn cho con nhưng lại không nói gì với ba là thế nào?"
"Chắc nó sợ làm phiền ba mẹ thôi, nhỡ lúc nó gọi thông báo cho ba mẹ trong lúc hai người đang có cuộc họp gấp hay gì đó thì sao?"
Tuy có gặp mặt nhau là chí chóe ồn ào nhưng hiện tại xem ra Beomgyu có người anh trai xứng đáng đi
Soobin nhìn bà Choi dò xét
"Chuyện con nhờ mẹ sao rồi ạ?"
Bà Choi khi nghe hắn hỏi thì như nhớ ra điều gì đó, miệng cười tươi, coi bộ chuyện hắn nhờ ông bà Choi diễn ra suôn sẻ rồi, chắc chắn câu trả lời của bà sẽ như những gì hắn mong đợi
"Mẹ và ba của con đã đến nhà gặp mặt và nói chuyện với ba mẹ của Yeonjun rồi, khi đến gặp họ thì mẹ thật không ngờ mẹ của Yeonjun là bạn thân lúc còn trung học với mẹ, đến khi ra trường bà ấy liền chuyển chỗ ở và mất liên lạc với mẹ"
Bà Choi vui vẻ kể lại cho hắn nghe
"Khi mẹ nói chuyện muốn Yeonjun chuyển đến sống với chúng ta bà ấy liền đồng ý ngay, còn soạn một ít quần áo và đồ dùng học tập của Yeonjun đưa cho mẹ nữa"
Soobin có chút ngạc nhiên hỏi lại
"Thật ạ?"
Ông Choi cũng nói thêm
"Không chỉ thế thôi đâu, ba của Yeonjun cũng là bạn học cùng với ba lúc phổ thông nữa đấy"
Soobin quay sang ông Choi, lại ngạc nhiên hỏi
"Sao ạ? Trùng hợp đến thế sao?"
"Vì là quen biết nhau cho nên con đừng làm gì cho ba mẹ khó xử đấy, ba mẹ của Yeonjun không phải là người không tốt nên mẹ cũng không nghi ngờ gì Yeonjun nữa"
Bà Choi nói giọng có phần đe dọa
"Con lo mà đối xử tốt với thằng bé đấy nếu không thì con không yên với mẹ đâu"
Soobin nghe xong, xoay người đối diện với bà Choi, đưa ba ngón tay lên rồi nói chắc nịch
"Con đảm bảo với mẹ con đối với anh ấy là thật sự nghiêm túc, sẽ đối xử với anh ấy thật tốt"
Thấy con trai mình nghiêm túc như vậy ông bà Choi cũng vui mừng, như vậy là hắn không còn cặp kè với người này rồi đến người kia như ở nước ngoài rồi, giờ thì ông bà đỡ lo hơn
Bà Choi cười tươi xoa đầu hắn, ông Choi cũng cười rồi vỗ vai hắn
"Được rồi, để mẹ vào xem con dâu tương lai xinh đẹp của mẹ đang làm gì đây"
Bà Choi nói rồi đứng lên đi vào nhà bếp, hắn cũng đi theo sau bà Choi
Vì buổi sáng sau cuộc trò chuyện Soobin đã kêu người cắt cho anh chiếc kính mới, trong thời gian không lâu đã ở trên khuôn mặt anh, bây giờ anh mới có thể thấy rõ mà thuần thục giúp dì Park làm việc bếp núc, hiện tại đang giúp dì Park thái rau củ
Ba mẹ của Yeonjun lúc chưa tìm thấy nhau đã sớm tha phương cầu thực bởi hoàn cảnh khổ nghèo ép buộc, khi tìm thấy nhau sinh ra Yeonjun lại lau đầu kiếm tiền để nuôi nấng anh. Đến khi lớn và có đủ nhận biết, Yeonjun phải tự tập tự nấu ăn khi ba mẹ anh không có nhà. Đến hiện tại Yeonjun cũng đã có kinh nghiệm bếp núc mười mấy năm, thuần thục làm việc bếp núc khiến bà Choi và Soobin không muốn rời mắt
Bà Choi thấy Yeonjun thuần thục cắt rau củ thì mỉm cười gật gật đầu, ngắm nhìn con dâu tương lai đảm đang xinh đẹp đang thuần thục việc bếp núc bà hài lòng vô cùng
Soobin đứng cạnh bà Choi ngắm nhìn Yeonjun đang thuần thục làm việc bếp núc, trong lòng hắn dâng lên niềm hạnh phúc, anh bây giờ cứ như người vợ đang chuẩn bị bữa ăn cho chồng
"ah"
Bà Choi cùng Soobin đứng nhìn Yeonjun không lâu thì nghe anh khẽ kêu
Yeonjun không cẩn thận bị con dao sắt bén làm cho bị thương, vết thương có chút sâu, máu cũng chảy ra nhỏ giọt, bỏ con dao trong tay xuống, anh nắm lấy ngón trỏ tay trái đang chảy máu đi qua bồn rửa tay cạnh đó rửa vết thương
Bà Choi lo lắng định đi đến hỏi han nhưng Soobin đã nhanh chân bước đến đứng cạnh Yeonjun nắm tay anh lại
Lòng ngực của Soobin như có ai đánh, thấy Yeonjun bị thương hắn đau xót khôn nguôi
"Yeonjun hyung, anh không sao chứ?Sao anh bất cẩn thế?!"
"Vết thương sâu đang chảy máu anh lại đi rửa nước, như thế không cầm máu được ngược lại còn làm nó ra máu nhiều hơn đấy anh biết không?"
Soobin vì lo lắng cho anh nên có chút lớn tiếng
Yeonjun giật mình vì hắn đột ngột xuất hiện rồi nắm cổ tay anh, hắn lại còn lớn tiếng với anh, sợ sệt anh rút tay lại giấu sau lưng rồi lùi ra sau vài bước
"T-tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi cậu không cần bận tâm"
Soobin cau mày, vẻ mặt dần tức giận
Soobin chính xác là lo cho Yeonjun đến tức giận
Nghiên đầu một chút, nhìn thứ nước đỏ tươi đang nhỏ giọt xuống sàn nhà phía sau lưng Yeonjun khiến Soobin vừa xót vừa tức
Soobin tức giận bước đến
Yeonjun thấy thế theo quán tính lùi ra sau nhưng hắn vẫn thành công tiến đến kéo tay đang bị thương của anh ra đưa lên trước mặt của cả hai
"Chảy máu như này anh lại nói là vết thương nhỏ? Máu nhỏ giọt thế này là vết thương nhỏ sao? Anh có bị ngốc không?"
"Tôi..."
Cảm giác ấm nóng bao quanh ngón tay Yeonjun, ngón tay tiếp xúc với chiếc lưỡi mềm ấm nóng của hắn, anh ngượng vô cùng
"ah! Soobin cậu làm gì thế!? Nhả ra...nhả ra đi dơ lắm-ưh...nè"
Hai bên má của anh nóng lên rồi bắt đầu ửng đỏ, đánh nhẹ vào tay hắn bảo hắn thả tay anh ra
Soobin ngậm ngón tay đang chảy máu của Yeonjun vào trong miệng của mình mút mặc tiếng kêu la của Yeonjun, dù Yeonjun có cố rụt tay lại thì hắn vẫn cứng đầu nắm chặt tay anh mút ngón tay của anh
Vị tanh của máu loan khắp khoang miệng nhưng Soobin lại không cảm thấy ghê tởm, đem hết số máu đang chảy ra từ ngón tay của Yeonjun nuốt xuống
Một lúc sau, khi máu từ ngón tay của Yeonjun không còn chảy nữa hắn mới thả ra, nắm tay anh kéo ra ngoài
"Giờ thì em sẽ sơ cứu vết thương cho anh"
Yeonjun ở phía sau liên tục từ chối
"Cậu thả tôi ra đi Soobin, tôi thật sự không cần đâu"
Tự nãy giờ Yeonjun xoay lưng về phía bà Choi nên không biết có sự hiện diện của bà, khi Soobin kéo tay anh đi ra phòng bếp anh mới thấy bà Choi đứng đó
"ah! Cháu chào bác ạ-ah"
"Soobin à, tôi thật sự không cần đâu mà!"
Yeonjun chỉ kịp cuối đầu chào bà Choi một tiếng rồi lại bị Soobin kéo đi băng bó vết thương bỏ lại bà cho đứng trong bếp với dì Park
Bà Choi đứng quan sát từ lúc Yeonjun không cẩn thận cắt trúng tay đến khi Yeonjun và Soobin đi ra ngoài. Chứng kiến hết thảy thì bà mới tin điều hắn hứa nghiêm túc với anh là sự thật
Bà vui lắm, có một chàng trai xinh đẹp lại còn hiền lành xuất hiện khiến con của bà từ thằng thích vui chơi qua đường trở thành một người biết nghiêm túc trong chuyện tình cảm và biết quan tâm lo lắng cho người khác, bà thật cảm ơn vì Yeonjun đã xuất hiện khiến con của bà thay đổi theo cách tích cực như thế
Nhưng bà phải dạy dỗ lại thằng con của bà mới được, phải dạy cách kiềm chế cái tính nóng nảy lại, nếu không, không những không khiến xinh đẹp muốn ở bên con bà mà ngược lại xinh đẹp sẽ cao chạy xa bay thoát khỏi cái núi dung nham này mất
Vữa nãy, thấy khuôn mặt sợ hãi của xinh đẹp khi thằng con của bà lớn tiếng mà bà thấy thương vô cùng, chưa kịp lên tiếng dạy dỗ gì thì thằng con bà đã kéo xinh đẹp đi thậm chí bà còn chưa kịp trả lời câu chào hỏi của xinh đẹp nữa
"ah ah"
Yeonjun đau đớn rên khẽ, đầu quay sang hướng khác mặt mày nhăn nhó, tay phát run nhẹ
Soobin đã nhẹ tay hết mức có thể, hắn biết Yeonjun đau không phải do hắn dùng lực mà là khi thuốc đỏ chạm vào vết thương của anh khiến anh đau rát, hắn cũng thổi nhẹ vào vết thương để anh bớt đau
"Anh cố chịu một chút, sắp xong rồi"
"H-hay là cậu xuống ăn trước đi để tôi tự làm, tôi sẽ xuống sau"
"Anh ngồi yên đi, sắp xong rồi"
Cũng do anh bất cẩn, muốn làm nhanh một chút mà vô tình cắt trúng tay lại còn là vết thương sâu
Yeonjun sợ đau, thật sự anh không thể chịu đựng được nữa, mắt cũng ươn ướt
"Tôi đau quá, cậu đừng xử lý vết thương của tôi nữa có được không?"
Soobin nhẹ giọng trách mắng
"Cũng do anh bất cẩn thôi, anh cố chịu đi"
Yeonjun có cảm giác gì đó mơ hồ không rõ ràng nhưng mang mác buồn, cảm giác ấy cứ phản phất trong lòng
Không nghe thấy Yeonjun nói nữa, Soobin tập trung sơ cứu vết thương cho Yeonjun
"Xong rồi"
Vừa nhìn lên, Soobin liền ngạc nhiên
Thứ nước óng ánh chảy dọc đến đầu mũi của Yeonjun rồi rơi xuống khi anh cuối đầu
"Anh sao thế?"
Đưa tay định nâng mặt Yeonjun lên nhưng anh đã nhanh thoát ra khỏi bàn tay của Soobin, nhanh gạt nước mắt của mình
Soobin cưỡng ép nâng mặt Yeonjun lên, đôi mắt anh đã đầy nước mắt, hàng mi cũng dính nước mắt
"Anh sao lại khóc? Em làm anh đau sao?"
Yeonjun không trả lời, chỉ lắc đầu
"Không lẽ bởi câu từ kia của mình?"
Yeonjun là người nhạy cảm, đương nhiên Soobin chưa biết đến điều đó
Quan sát Yeonjun một chút, Soobin cuối đầu hôn lên môi Yeonjun
"Nếu em có lời nói hoặc hành động không đúng mong anh bỏ qua nhé"
Yeonjun không trả lời, lại gật đầu
Trên bàn ăn, Soobin liên tục gắp thức ăn cho Yeonjun, bát cơm của anh cũng đã đầy ắp đồ ăn mà hắn gắp cho, anh chưa kịp ăn thì hắn đã gắp thêm thức ăn khác cho anh
"Ăn nhiều vào nhé, Yeonjun hyung"
Thấy thằng con của mình cứ liên tục gấp thức ăn cho xinh đẹp mặc cho xinh đẹp của bà lúng túng xua tay từ chối tiếp nhận thêm thức ăn khác từ thằng con của bà, lượng thức ăn trong bát của xinh đẹp giờ đây đã cao như ngọn núi rồi, thằng con bà vẫn không thôi gắp thêm cho xinh đẹp, bà Choi không nhịn được lên tiếng
"Có cần mẹ kêu dì Park lấy cái bát lớn cho con dễ dàng đặt đồ ăn vào bát cho Yeonjun không? Cái gì cũng vừa vừa thôi làm quá thì nó ố dề đấy"
Ông Choi cũng lên tiếng
"Đúng đấy, con mà cứ gắp thêm cho Yeonjun lại còn ép thằng bé ăn hết đống thức ăn đó thì chắc đến cả ngày mai thằng bé cũng chưa tiêu hóa được hết mất"
Nghe ông bà Choi lên tiếng hắn mới thôi gắp thêm thức ăn cho anh
Yeonjun bối rối nhìn ông bà rồi gật đầu thay cho lời cảm ơn vì đã lên tiếng ngăn chặn hành động liên tục gấp thức ăn của hắn vào bát của anh
Cả bốn người tiếp tục dùng bữa, đang dùng bữa thì ông Choi cất tiếng
"Yeonjun này, hai bác đã nói chuyện về việc cháu sẽ ở lại đây cho ba mẹ của cháu biết rồi"
"Hai bác là bạn học cũ của ba mẹ cháu nên họ đã đồng ý cho cháu ở lại đây. Đồ dùng cá nhân và đồ dùng học tập của cháu bác đã bảo người đem lên phòng của Soobin rồi"
Nghe xong Yeonjun như muốn mắc nghẹn
Ở lại đây đã đành, giờ lại còn phải ở chung với Soobin chẳng khác nào ở chung với sói
Yeonjun hoang mang hỏi lại
"Cháu sẽ ở chung phòng của Soobin ạ?"
"Đúng rồi, hai bác đã quyết định cho hai đứa ở chung phòng vì trước sau gì hai đứa cũng sẽ ở chung thôi nên hai bác cho hai đứa ở chung với nhau từ đầu luôn, cháu không có ý kiến gì chứ?"
Ông bà Choi đã nói thế rồi thì Yeonjun không dám ý kiến, ở nhà người ta anh không dám đòi hỏi gì, bất lực vâng dạ
"...vâng, cháu...không có ý kiến gì ạ"
Ăn xong, Yeonjun có ý định đi rửa bát, vừa đi lại bồn rửa bát xoắn được một bên tay áo thì Soobin đã nắm cổ tay anh kéo đi, anh ú ớ
"Soobin, cậu làm gì thế? Để tôi-"
"Ai bảo anh làm những việc đó?"
Vừa ngăn cản anh dọn dẹp bát đĩa xong thì khi dì Park vừa dọn bát đĩa vào bồn rửa bát thì hắn thấy anh đi lại chỗ bồn rửa bát, biết anh định làm gì thì nhanh chân đi đến kéo anh hướng đi lên phòng
"Em đã bảo anh làm chưa? Anh phải nghe theo lời em và khi em không bảo anh làm bất cứ việc gì thì anh nhất định không được chạm tay vào, anh nghe rõ không Choi Yeonjun?"
Yeonjun cụp mắt không nói gì, để mặc hắn kéo mình lên phòng
"Anh tắm trước đi"
Yeonjun cũng nghe theo
"ừm"
"Nhưng đồ của tôi...?"
"Em nghĩ ba mẹ của em kêu người sắp xếp đồ của anh trong tủ đồ của em đó"
Nói rồi Soobin đi lại mở cửa tủ quần áo, đúng như hắn nghĩ, hắn chỉ tay
"Đồ của anh"
Yeonjun gật đầu rồi lấy đồ đi tắm
Soobin đi lại nằm trên giường xem điện thoại, xem những hình ảnh của Yeonjun mà Soobin phải thuê người trong trường của hắn chụp lại
Khuôn mặt không biểu cảm, khuôn mặt tập trung, biểu cảm bất ngời, khuôn mặt ngại ngùng, nụ cười vui vẻ, khuôn mặt mang mác buồn
Tất cả điều được chụp lại gửi cho Soobin
Không lâu sau, Yeonjun cũng đã tắm xong
"Tôi tắm xong rồi"
Soobin quay sang nhìn Yeonjun, bỗng bất động
Chỉ là bộ đồ ngủ thoải mái, chỉ là những lọn tóc còn ẩm ướt, chỉ là những giọt nước vô tình chảy xuống cổ rồi lại xuống lớp da thịt được vải áo che đi, sao lại quyến rũ đến thế cơ chứ?
Thấy Soobin cứ nhìn chăm chăm, Yeonjun thắc mắc
"Soobin? Cậu sao thế?"
Soobin sực tĩnh
"À, không có gì"
Sau đó đi lấy đồ vào nhà vệ sinh
Khi Soobin đã sạch sẽ, bước ra khỏi nhà vệ sinh liền thấy Yeonjun ngồi vào bàn học chuẩn bị tài liệu cho ngày mai
Soobin cười nhạt, thôi dùng khăn lau tóc, đi lại kéo tủ bàn học lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn, thu hút sự chú ý của Yeonjun
Yeonjun thắc mắc nhìn tờ giấy rồi nhìn hắn
"?"
"Đây là hợp đồng trả nợ cho em, anh xem rồi ký vào đây"
Yeonjun ngạc nhiên
"Sao? Có cả hợp đồng luôn sao?"
"Đương nhiên là phải có rồi, nếu không, anh trốn mất không trả nợ cho em thì phải làm sao?"
Anh cầm hợp đồng lên đọc hết tất cả điều kiện rồi thốt lên
"S-sao chứ? Thời hạn năm năm và phải nghe theo tất cả những gì cậu bảo và không được làm trái lời á?"
Yeonjun nói khẽ
"Thế thì có hơi quá đáng rồi, chỉ là chiếc điện thoại thôi nhưng lại trả bằng năm năm thời gian"
Soobin nghe thấy, một tay chống lên bàn, tay còn lại đặt lên ghế anh đang ngồi nghiên người lại gần anh
"Sao? Anh là đang không đồng ý? Trong điều kiện có ghi rõ sẽ trả lương cho anh một triệu won mỗi tháng rồi còn gì?"
Yeonjun thoáng suy nghĩ
Nếu được thì không cần Soobin trả tiền mỗi tháng cho anh mà dùng số tiền đó để bù vào khoảng tiền mua lại chiếc điện thoại mới cho hắn, như thế có thể rút ngắn thời gian anh làm việc cho hắn lại và đến lúc ấy anh sẽ yêu cầu hắn trả tự do cho anh sớm hơn một chút
"Chiếc điện thoại của cậu là khoảng bao nhiêu?"
"48,5 triệu USD"
Yeonjun kinh ngạc
"S-sao cơ? Cậu đừng có lừa tôi, rõ ràng là chiếc điện thoại của cậu là chiếc iphone-"
"Falcon Supernova iPhone 6 silver Diamond nếu muốn thì anh có thể tìm hiểu thêm"
"Tôi..."
Ý định của anh tan biến theo mây khói, số tiền của chiếc điện thoại mà anh đã làm hỏng của hắn thì anh nghĩ chắc cả đời cũng chỉ trả được một góc của chiếc điện thoại của hắn, thời gian năm năm quá ngắn ngủi để anh trả nợ với con số 48,5 triệu USD rồi
Thấy vẻ mặt khó xử lại còn đăm chiêu của Yeonjun khiến Soobin phì cười, hắn nói tiếp
"Nếu anh không đồng ý vậy thì em sẽ đưa video anh làm hư điện thoại của em cho cảnh sát"
Yeonjun quay ngoắc sang nhìn Soobin, mắt cũng bất giác mở to
"Hả? Nhưng đấy là tôi không cố ý mà"
"Chiếc điện thoại mắc tiền em còn có thể mua, anh nghĩ cái thời buổi đồng tiền đi trước này em không thể dùng nó để đổi trắng thành đen hay sao?"
"Cậu!"
Anh không biết phản bác lại như thế nào, nhà hắn không thiếu tiền nên vung ra một chút liền có thể đổi trắng thành đen một cách dễ dàng ngay
Khuôn mặt của hắn bình thản cứ như việc hắn đang nói là đúng đắn lắm
"Mất thời gian quá rồi, anh có định ký không?"
Bị hắn dồn vào đường cùng
Thôi
Được ăn cả ngã về không vậy, nhà hắn không thiếu tiền thì sẽ chẳng tính toán cái điện thoại nếu muốn là được của hắn đâu, quan trọng là hắn muốn bắt ép anh và có vẻ hắn có chút hứng thú với anh nên mới đưa ra cái yêu cầu đấy, cứ đồng ý đến khi nào hắn chán thì sẽ đẩy anh tránh xa hắn vậy, nhưng không biết phải mất bao lâu để hắn gặp mặt anh là phát chán đây
"...được rồi tôi sẽ ký nhưng tôi có yêu cầu"
Lấy hết dũng cảm, nói muốn yêu cầu hắn khi anh không trông mong gì hắn sẽ đồng ý
"Anh nói đi nếu được em sẽ xem xét"
Không ngờ hắn lại trả lời ngay
Yeonjun nhanh nói ra yêu cầu của mình và nó vẫn là yêu cầu cũ
"Cậu đừng bắt tôi ngừng tiếp xúc với Taehyun nếu được thì tôi sẽ hạn chế tiếp xúc với em ấy lại thôi"
Hắn nghe xong, đứng thẳng lại ngồi lên bàn học, khoanh tay trước ngực rồi gật đầu đồng ý còn không quên đe dọa anh
"Được, nếu anh tiếp xúc nhiều với tên đó thì em sẽ không để yên đâu. Giờ thì anh ký đi"
Thật bất ngờ, hắn lại đồng ý ngay khi suy nghĩ chưa đến năm giây
Nghe thật vô lý nhưng cũng phải chấp nhận chuyện hắn không cho anh tiếp xúc nhiều với Taehyun nếu anh phản đối thì cũng không được nên đành chấp nhận rồi ký vào hợp đồng hắn đưa
Thôi không kéo dài thời gian nữa, có vẻ hắn đang cảm thấy hài lòng không nên làm gì trái ý hắn để chuốc lấy những điều mà hắn có thể làm khi tức giận lên trên người anh
Tiếng đầu bút chạm lên giấy khẽ vang lên rồi chấm dứt bởi giọng nói của anh
"Tôi ký rồi"
Soobin cầm tờ hợp đồng nhìn lại một lần rồi mỉm cười, đưa tay xoa đầu anh
"Anh tiếp tục làm việc đi"
Soobin mang bản hợp đồng đi ra ngoài để lại anh trong phòng bất lực thở dài rồi tiếp tục chuẩn bị tài liệu cho ngày mai
_____________________________
Xin cảm ơn các độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆
Chúc các độc giả một ngày vui vẻ nhé💞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com