18.[Beomhyun][Soojun] Tức giận
(Chỉnh lại truyện thì mình mới nhận ra rằng không viết quá trình cặp đôi đến với nhau như thế nào, mình có suy nghĩ sẽ viết lại quá trình nhưng lại gặp chút trở ngại là thời gian đi làm quá nhiều và thời gian rảnh lại quá ít, nhưng mình sẽ cố viết, mong độc giả thông cảm nhé😊💜)
___________
Thời gian trôi nhanh như thổi, mới đây đã trôi qua một khoảng thời gian.
Một khoảng thời gian để chạy theo tiếng gọi của trái tim.
Một khoảng thời gian quyết tâm chinh phục trái tim để nhận lấy tình yêu.
Một khoảng thời gian tình yêu đến gõ cửa nơi bộ phận duy trì mạng sống, bộ phận mạnh mẽ nhất trên cơ thể con người
Trái tim.
Thời gian dần trôi, Soobin và Beomgyu có sự thay đổi tích cực rõ rệt qua từng cử chỉ hành động, sự quyết tâm bởi tình yêu đã thay đổi được hai con người có tính khí nóng nảy, cưỡng ép.
Choi Soobin hắn muốn Yeonjun thấy được chuyện tình cảm của hắn đối với anh hoàn toàn nghiêm túc, hắn chấp nhận thay đổi bản thân để chứng minh hắn vì anh mà thay đổi.
Không còn là tên lạnh lùng hay cáo gắt lỗ mãng nóng nảy, giờ đây, hắn đã và đang học cách kiềm chế bản thân, hắn muốn anh thoải mái khi ở bên cạnh hắn.
Hắn quyết tâm thay đổi để theo đuổi anh đến mức không còn những hành động ép buộc anh như lúc trước, từng hành động và lời nói đều ân cần và nhẹ nhàng.
Hắn biết khuôn mặt của hắn khi thả lỏng trông vô cùng khó gần, biết thế cũng hay cười với anh nhiều hơn khiến anh không còn cảm thấy gò bó khi ở cạnh hắn.
Choi Yeonjun tuy mềm yếu nhưng lòng anh thì không như thế, nhưng khi bên cạnh chứng kiến thấy hắn thay đổi từng chút để nghiêm túc với anh thì lòng lại mềm nhũn. Bản thân phát sinh tình cảm với hắn lúc nào cũng chẳng kịp ngăn chặn, cứ thế tình cảm ấy lại lớn dần.
Hoàn toàn không phải bịa đặt
Choi Beomgyu yêu Taehyun một cách chân thành, sự quan tâm quá mức cần thiết là minh chứng rõ ràng nhất.
Beomgyu muốn cho Taehyun thấy bản thân quyết tâm đến mức nào chỉ để quyết tâm theo đuổi trái tim của cậu
Biết rõ Taehyun là kiểu người thích hành động hơn ba hoa lời nói nên Beomgyu không ngừng cố gắng dùng mọi hành động yêu thương đến từng cử chỉ nhỏ nhất dành cho cậu, muốn cậu đắm chìm trong tình yêu của mình dành cho cậu, muốn cậu là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Không thể thay đổi được một người nào đó nhưng có thể yêu một người bằng tất cả những gì bản thân có
Có thể chờ đợi, có thể dịu dàng hơn, nhẫn nhịn hơn thậm chí có thể quên đi lòng tự trọng
Tất cả chỉ để cậu thấy rằng có người thương cậu thật lòng đến thế nhưng cậu vẫn vô tâm, vẫn làm tổn thương cậu ta bằng sự thờ ơ.
Có nhiều lúc, bất lực đến mức âm thầm khóc trong đêm khuya vắng lặng khi Taehyun đã chìm sâu vào giấc ngủ, khóc đến sưng cả mắt. Sau những chuyện ấy, Beomgyu vẫn không chọn cách từ bỏ bởi cậu ta biết bản thân thật sự yêu Taehyun, không thể từ bỏ dù cậu có làm tan nát trái tim mình. Nhớ đến những khi nụ cười nở trên môi Taehyun khiến lòng Beomgyu lại xuyến xao đến ngẩn ngơ vô thức nhìn ngắm nụ cười ấy đến khi tắt dần thì lại có động lực.
Đôi lúc khiến cậu vui vẻ, Beomgyu như vừa tìm thấy được mỏ vàng quý hiếm, Taehyun là người lạnh lùng hiếm khi thoải mái với người bản thân cảm thấy không tin tưởng và có khoảng cách nên có thể khiến cậu vui vẻ tâm trạng Beomgyu như thế cũng không có gì lạ kì.
Có những tình cảm sâu đến mức không cần lí do chỉ cần là cậu, là người khiến trái tim Beomgyu rung lên thật sự thì cho dù có bị bỏ lại, bị tổn thương hay thậm chí quên cậu ta di thì cũng không thể nào oán trách.
Là người đồng hành cạnh bên những lúc cậu cần, cạnh bên mỗi khi cậu cố gồng mình với mệt mỏi, tặng cậu một cái ôm nhẹ xin chia sẻ những sự mệt mỏi cùng với cậu.
Cạnh bên những lúc cậu khó chịu, Beomgyu biết cậu sẽ chọn cách im lặng thay vì chia sẻ nên gợi ý về chuyện đến phòng tập luyện, biết thứ cậu thích là boxing nên Beomgyu mới gợi ý đến, khi tất cả sự khó chịu của cậu đã thoát ra sau những cú đấm và trong lúc nghỉ ngơi sẽ là thời gian thích hợp để cậu bày tỏ sự khó chịu.
Cạnh bên những lúc cậu buồn bã, gợi ý đi dạo, dựa vào tài ăn nói của mình gợi lên chủ đề nói chuyện để cậu hoàn toàn gạt bỏ thứ khiến cậu buồn bã ra khỏi tâm trí.
Tinh ý phát hiện ra vết thương nhỏ đến cả Taehyun còn không phát hiện ra viết thương đã xuất hiện lúc nào, lo lắng lấy thuốc thoa cho cậu xong lại còn hôn lên vết thương.
Beomgyu chầm chậm yêu thương Taehyun như ánh nắng ban mai, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, nó lại còn dạt dào mênh mông như biển cả mặc cho thứ nhận lại chỉ là sự lạnh lùng như băng.
Vì yêu thật lòng nên mới không ghét được, vì yêu quá nhiều nên dù Taehyun có khiến Beomgyu cậu ta đau đến mức khó thở thì vẫn đối với Taehyun bằng tất cả sự dịu dàng có ở trong tim. Và chính cái cảm giác đó vừa mềm yếu vừa bất lực nhiều lần khiến Beomgyu trộm khóc, không phải vì Beomgyu cậu ta yếu đuối mà bởi vì cậu ta đã yêu Taehyun bằng tất cả sự chân thành, điều đó dẫu đau vẫn là một điều đẹp đẽ.
Beomgyu không ngừng quan tâm, thậm chí dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất về Taehyun thì Beomgyu cũng không bỏ sót, ghi nhớ từng thứ về cậu như những công thức trong sách vở.
Không ba hoa lời nói, không gượng ép, thứ Beomgyu muốn chinh phục trái tim của Taehyun là hành động. Bỏ qua hết những lúc Taehyun khiến cậu ta đau lòng, không ngừng chứng minh tình cảm của mình dành cho cậu.
Sau những nổ lực, thứ Beomgyu nhận được là ánh mắt của Taehyun đã dành cho cậu ta nhiều hơn, cả hành động quan tâm chăm sóc cũng một nhiều.
Beomgyu nhanh chóng nhận ra, sự nổ lực của bản thân đã ra trái ngọt.
Taehyun chứng kiến hết thảy những thứ Beomgyu làm cho mình kể cả sự quan tâm quá mức cần thiết thì sao có thể không động lòng cho được?
Beomgyu dịu dàng, quan tâm, lo lắng, chăm sóc, hiểu cậu còn hơn cả cậu ta thì cậu còn không thể động lòng sao?
Taehyun rất nhiều lần đấu tranh tư tưởng, sâu tận trong thâm tâm của cậu đã hoàn toàn bị hình bóng của Beomgyu chiếm lấy, mỗi khắc đều xuất hiện hình bóng cậu ta trong đáy lòng, tim lại rung lên mỗi khi cậu ta ngọt ngào với cậu thậm chí việc hình ảnh cậu ta xuất hiện trong tầm mắt cậu tim cậu liền mềm nhũn như kẹo dẻo.
Trái tim cậu có cứng đầu đóng kín cửa nhưng chung quy vẫn được làm bằng thịt mà không phải sỏi đá, cảm giác ấm áp đến mềm nhũn khi nhận lấy sự dịu dàng, quan tâm, lo lắng, chăm sóc từ Beomgyu, nói không có tình cảm với Beomgyu là nói dối.
Cả lý trí và trái tim đồng loạt biểu tình rằng tình cảm trong cậu đã dâng cao như sóng biển.
Cậu ta cũng đã rất cố gắng, nhiều lời ngọt ngào, không có dịp gì nhưng vẫn làm những điều lãng mạn, đôi khi có đến mức khiến cậu phát cáu nhưng chung quy là đang thật sự cố gắng chứng minh tình yêu của cậu ta với cậu.
Beomgyu thật sự đã đặt cậu vào tim mà yêu, mỗi ngày đều nghĩ đến cách làm cậu vui, cách làm cậu hạnh phúc từ những chuyện nhỏ nhặt đến những chuyện lớn.
Trong lòng cậu biết không ai là hoàn hảo cả, Beomgyu cũng không ngoại lệ nhưng cậu ta chưa từng thôi muốn thôi khiến cậu vui vẻ, hạnh phúc, có khi cậu ta làm một vài chuyện tệ đến mức khiến cậu nổi cáu nhưng không nỡ cáu lâu như lúc trước.
Chưa từng muốn dừng lại khi nhận lại sự thờ ơ lạnh lùng từ cậu. Beomgyu giấu hết mệt mỏi của mình, giấu cả giấu cả những lần bất lực của cậu ta.
Cảnh tượng một mình gục ngã lặng lẽ khóc ở sân sau không muốn đánh thức cậu để cậu có giấc ngủ bình yên cậu cũng đã chứng kiến, muốn cậu thấy cậu ta mạnh mẽ với khuôn mặt cười tươi nhưng đôi mắt lại sưng đỏ cậu lại cảm thấy đau lòng.
Cậu đã có thể thấy được đằng sau một người ít nói là một người lúc nào cũng muốn giữ lấy cậu muốn cậu vui vẻ hạnh phúc, lúc nào cũng sợ mất cậu.
Cuối cùng, trái tim Elsa của Taehyun cũng đã bắt đầu cảm động, trái tim cũng bắt đầu hướng về Beomgyu, nhưng một phần lí trí lại chối bỏ chuyện bản thân đã động lòng với Beomgyu mãi thôi.
Là một người cứng đầu có sỉ diện, Taehyun cố tỏ ra rằng bản thân chẳng có chút tình cảm nào với Beomgyu nhưng chuỗi hành động quan tâm và chăm sóc cho Beomgyu thì lại nói lên sự thật. Bảo không thích nhưng hành động thân mật của Beomgyu dành cho cậu thì lại không hề bày xích.
Mặc dù Taehyun đang cố tỏ ra rằng bản thân chẳng thích Beomgyu tẹo nào nhưng nhìn vào chuỗi hành động quan tâm và chăm sóc cho Beomgyu thì hoàn toàn ngược lại với lời nói và thái độ của cậu.
-
Tình đẹp hay không, thứ thích chen chân cũng sẽ xuất hiện, những thứ nồng nặc mùi vị ôi thiu của trà luôn khiến những cặp đôi bắt buộc phải đối mặt với nhau bằng những thái độ tiêu cực, còn bản thân lại khoác lên mình vẻ ngoài vô tội đứng ngoài xem bi kịch như vở kịch hài, miệng không thôi nụ cười hả hê hài lòng.
Ngày chủ nhật
Soobin đã bảo trước với Yeonjun từ tối hôm trước rằng chủ nhật có một số việc cần làm nên sáng ra đã đi mất.
Trùng hợp làm sao Beomgyu cũng có hẹn vào buổi sáng chủ nhật, sáng sớm cũng đã đi mất, trước khi đi còn không quên tranh thủ hôn Taehyun làm cậu giật mình tỉnh giấc
Taehyun nhẹ nhàng tình cảm, cất giọng ngái ngủ
"Sh*bal"
"Tên biến thái chết tiệt này!"
"Cút!!"
Nói xong, cậu trở mình đưa lưng lại hướng Beomgyu tiếp tục ngủ
Dù bị chửi nhưng Beomgyu lại cười tươi, hôn lên bên má nơi mỗi khi cậu cười lại hiện lên khuyết đồng tiền rồi mới chịu đi ra ngoài.
Mi mắt tự động nâng cao khi giấc ngủ kết thúc, mơ màng nhưng lại nhìn sang cạnh bên trong vô thức. Nhận thấy cạnh bên không có sự hiện diện dâng người cao to săn chắc như mọi khi, cậu liền nhớ ra Beomgyu đã ra ngoài vào lúc sáng.
"Tại sao phải cảm thấy trống trãi chứ!?"
Nhìn sang chiếc đồng hồ trên tủ đèn ngủ đã điểm chín giờ sáng, cậu tập một vài bài tập dãn cơ trên giường, sau đó mới đi vệ sinh cá nhân.
Cửa thang máy vừa mở, Taehyun liền thấy Yeonjun ngồi ở ghế sofa, tiếng gõ bàn phím phát lên lạch cạch.
Taehyun đi đến ngồi cạnh Yeonjun
"Anh đang làm gì thế?"
Yeonjun dù đang tập trung nhưng vẫn phải chuyển sự chú ý sang Taehyun, mỉm cười đáp
"À, anh đang làm tài liệu giảng viên Jeon đã giao cho chúng ta."
Taehyun ngó sang, đúng thật là anh đang làm bài tài liệu được giảng viên giao cho nhưng thời hạn nộp vẫn còn lâu không gấp.
Taehyun thở dài bất lực, tựa người vào sofa nhìn người anh ham học, thay vì ngủ nghỉ để lấy sức thì mở đầu ngày nghỉ của anh là làm mớ tài liệu giảng viên đã giao cho.
"Hôm nay là ngày nghỉ, gạt chuyện học hành sang một bên đi hyung."
Yeonjun cười đáp
"Không có việc gì làm nên anh mới làm tài liệu thôi, ngồi không thì cũng buồn chán lắm."
Vẫn tỏ ra dáng vẻ đáng yêu, Taehyun hí hửng thu hẹp khoảng cách với Yeonjun, đôi mắt to tròn long lanh hơn, miệng cười tươi
"Thế chúng ta ra ngoài một chút nhé? Đã một khoảng thời gian chúng ta không cùng nhau đi hít thở không khí rồi, em sắp quên mùi vị của không khí trong lành luôn rồi đó hyung."
Yeonjun chợt nhận ra, bản thân đã bị Soobin cướp lấy khoảng không gian giữa anh với cậu, lúc trước anh với cậu cạnh bên như hình với bóng, hiện tại thời gian rảnh anh với cậu điều bị chia tách.
Yeonjun gập máy laptop lại để sang bên, ôm cánh tay của Taehyun lay nhẹ, ngã đầu lên vai cậu, anh làm vẻ nũng nịu chuộc lỗi
"Xin lỗi em Taehyun, anh không ngó ngàng đến em gì hết thật là có lỗi quá đi~ "
Taehyun cười tươi
Nếu là Taehyun của trước đây sẽ vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được người mình thích chủ động nắm tay giọng nũng nịu hết sức dễ thương như bây giờ, nhưng thời điểm hiện tại cậu không còn dành tình cảm đặt biệt cho anh nữa nên không có cảm giác hưởng thụ thay vào đó chỉ là cảm giác vui vẻ thôi.
"Anh phải chuộc lỗi bằng cách dành cả ngày hôm nay với em."
Xem Taehyun ra lệnh cho anh kìa.
Yeonjun vui vẻ, đáp
"Được chứ, anh sẽ đi chuẩn bị, đảm bảo mười phút sẽ xong ngay."
"Haha, anh không cần gấp gáp như thế đâu. Chúng ta đi chuẩn bị thôi cũng gần chín giờ ba mươi phút rồi."
Nói rồi anh và cậu kéo nhau đi chuẩn bị
Taehyun chuẩn bị xong trước nên đi xuống nhà trước để đợi anh, khi xuống thì thấy ông bà Choi ngồi xem TV từ bao giờ, Taehyun đi đến
"Thưa hai bác, con và Yeonjun hyung chuẩn bị đi ra ngoài một chút, hai bác có cần mua gì không ạ? Cháu sẽ mua giúp hai bác ạ."
Ông bà Choi quay sang
Bà Choi hỏi
"huh? Con và Yeonjun đi đâu thế?"
Taehyun đáp
"Chúng con định đi dạo cùng nhau ạ."
Ông bà Choi gật gù
Ông Choi cất tiếng
"Là thế sao?"
"Hai bác hiện tại cũng không cần mua gì, con cứ thoải mái đi với Yeonjun mà không cần phải nghĩ đến việc mua giúp thứ gì cho hai bác."
Taehyun cười đáp
"Vâng"
Bà Choi cất tiếng
"Bác sẽ nhờ tài xế Woo đưa con đi."
Taehyun vội xua tay
"Không cần đâu ạ, con sẽ gọi tài xế nhà đến."
Ông Choi đáp
"Làm thế sao được, sẵn đây con cứ để tài xế Woo đưa con đi."
Bà Choi tiếp lời
"Con không hài lòng với tài xế Woo sao? Thế bác gọi tài xế Hwang cho con nhé?"
Taehyun vội lắc đầu
"Không phải như thế đâu ạ, chỉ là con không muốn làm phiền thôi ạ."
Ông bà Choi ngạc nhiên
Ông Choi cất tiếng
"Sao con lại nghĩ như thế? Chẳng ai lại cảm thấy phiền hà khi để tài xế đưa con dâu của mình đi dạo cả."
Nói rồi ông Choi lấy điện thoại, sau một loạt thao tác mới áp vào tai
Taehyun ngạc nhiên, không kịp giấu đi cảm xúc trên đôi má, cứ thế lại ửng hồng hơn.
Đúng lúc Yeonjun cũng nghe thấy câu nói ấy, lòng cũng vui vẻ lạ kỳ.
Yeonjun đi đến
"Con chào hai bác ạ."
Ông bà Choi quay sang, cười tươi gật đầu
Ông Choi cất tiếng
"Bác đã gọi tài xế Hwang cho hai con rồi, hai con đi vui vẻ nhé."
Taehyun và Yeonjun đáp
"Vâng ạ."
Cả hai quay lưng bước đi, vừa đi đến cửa chính, ông Choi bỗng gọi
"À! Yeonjun, Taehyun à"
Cả hai thắc mắc quay lại
"Vâng ạ?"
Ông Choi nói
"Không biết hai thằng con của bác có nói với hai con không, về chuyện hôm nay là sinh nhật của chúng nó?"
Yeonjun và Taehyun ngạc nhiên nhìn nhau, cả hai không nghe nói gì về ngày sinh của hai tên kia nên không biết được hôm nay lại là sinh nhật của hai tên đấy.
Ông Choi lại nói tiếp
"Chúng nó không nói đến việc muốn tổ chức sinh nhật nên hai bác không tổ chức cho chúng nó."
"Bác chỉ nói cho hai con biết thôi, bác không có ý đòi quà giúp hai thằng đó đâu, hai con có muốn mua quà hay không thì là quyền của hai con nhé."
"Nhưng bác biết món quà ý nghĩa nhất không phải là vật chất, đó là món quà vô hình từ hai con đấy."
Ý tứ trong câu nói của ông Choi rất rõ ràng
Taehyun đáp
"Vâng ạ, chúng con biết rồi ạ."
"Chúng con xin phép."
Taehyun mở cửa chính cùng Yeonjun đi ra ngoài
Ngồi ngay ngắn trong xe,Yeonjun và Taehyun không hẹn cùng có chung suy nghĩ về ngày sinh nhật của anh em hắn
Soobin về đến sau khi Yeonjun và Taehyun đi không lâu, theo sau hắn là một cô gái người ngoại quốc trông khá xinh đẹp.
Soobin đi đến, người con gái kia bẽn lẽn đứng sau hắn
"Con chào ba mẹ, đây là Sophia Kim là bạn của con khi còn ở New York."
Sophia cười dịu ngọt, gập người chào
"Cháu chào hai bác ạ, hiện tại cháu là bạn của Soobin nhưng lúc trước chúng cháu từng là người yêu của nhau ạ."
Sophia tự tin giới thiệu bản thân từng là bạn gái cũ của Soobin mà không một chút ngượng mồm.
Bà Choi cười như không, lạnh lùng quét mặt trên người Sophia
Chẳng lẽ bà lại không nhận ra hàm ý bên trong câu từ của Sophia?
Từng là người yêu của Soobin nhưng hiện tại lại ở trước mặt bà tại nhà của bà thì chắc hẳn ai cũng sẽ có một suy nghĩ như bà.
Bà Choi liếc nhìn sang Soobin
Chỉ một hành động nghiên nhẹ đầu đã khiến hắn toát mồ hôi
Bà Choi lại liếc nhìn Sophia
Từ khi Sophia bước vào, mặc dù Sophia rất xinh đẹp đường nét sắc sảo của người con gái phương tây nhưng lại mang đường nét của những người tâm cơ tham lam bà từng gặp qua.
Bà càng tự tin với con mắt nhìn người của mình, từ lúc Sophia chào hỏi ông bà xong liền đảo mắt đến những đồ vật mắc tiền đang trang trí trong nhà của ông bà. Ánh mắt ngạc nhiên khi lần đầu trông thấy vật lạ và ánh mắt chăm chú nhìn vào những thứ đồ vật quý giá hoàn toàn bà có thể phân biệt
Bà Choi thầm cười
Đôi mắt khẽ trừng đó là sao đây?
Còn nụ cười bí ẩn không thể giấu kia nữa?
Sao có thể lộ liễu đến thế?
Trực giác của người phụ nữ lăn lộn ngoài thương trường trong xã hội đầy khốc liệt thấy được biết bao nhiêu khuôn mặt tốt xấu thì đóa hoa hồng này làm sao có thể qua mắt được bà?
Hoa hồng thì đầy gai nhưng bà đây là cây kéo tỉa đấy!
Mặc dù bà mới nhìn qua đã không thích cho lắm nhưng vẫn xã giao với Sophia, đây là phép lịch sự tối thiểu đối với một người doanh nhân như bà
Bà Choi mỉm cười lấy lệ
"Chào cháu, cháu ngồi đi."
Sophia cười tươi đáp
"Vâng, cháu xin phép ạ."
Ông Choi thầm đánh giá
"Cái dáng vẻ cố tỏ ra dễ thương đó là sao đây?"
Ông Choi cất tiếng hỏi
"Cháu là con lai sao?"
"Vâng ạ, ba cháu là người Hàn Quốc còn mẹ cháu là người Hoa Kỳ ạ."
Với bộ não suy nghĩ đơn giản, Sophia ảo tưởng bà mới gặp đã vừa mắt cho nên ả cười tươi trả lời ông Choi
Ả đâu biết rằng chỉ dựa vào cái liếc mắt nhìn chằm chằm vào những thứ có giá trị trong nhà của ả làm cho ông Choi một phần nào đó đoán biết được ả là một người ham vật chất đâu.
Ông Choi lại xã giao
"Cháu về đây để du lịch sao?"
"Đúng rồi ạ, cháu về đây để du lịch sẵn tiện đến thăm Soobin và gửi tặng vài món quà sinh nhật cho cậu ấy luôn ạ."
Ông Choi gật gù, lạnh lùng liếc mắt sang Soobin
"Là thế sao? Cháu thật tốt."
Reng reng reng
Vừa nói dứt câu điện thoại của ông Choi vang lên, nhìn dãy số trên hiện trên điện thoại rồi mới áp điện thoại vào tai
"Tôi nghe đây."
📞"..."
"Cái gì chứ?! Được rồi, tôi sẽ đến ngay!"
Nghe điện thoại xong mặt ông Choi liền biến sắc có vẻ nghiêm trọng đi, không đợi bà Choi mở lời hỏi, ông Choi đã gấp rút nói
"Bà này, công ty gặp vấn đề, chúng ta cần phải đi giải quyết ngay."
"Sao chứ? Chúng ta mau đi thôi!"
Gấp rút giải quyết công việc nhưng bà Choi vẫn nán lại, nói
"Đột ngột quá nên không thể tiếp tục trò chuyện cùng cháu, dì phải đi giải quyết công việc rồi."
Sophia tỏ vẻ hiểu chuyện
"Vâng ạ, bác cứ đi giải quyết công việc đi ạ"
Ông bà Choi gấp rút đi giải quyết công việc, ra đến cửa không quên căn dặn quản gia để mắt đến ả rồi đi mất, để lại căn nhà chỉ còn hắn và ả và một vài người giúp việc trong nhà
Bóng dáng ông bà Choi khuất dạng, Sophia đột ngột ôm chặt lấy Soobin
Soobin giật mình
"Sophia cậu làm-"
Sophia giở giọng giả tạo cầu xin
"Soobin à chúng ta có thể quay lại được không?"
Soobin đáp ngay tức khắc, tay không quên gỡ tay ả
"Không, chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi."
Soobin trả lời rất nhanh và dứt khoát. Được rồi, mười điểm không có nhưng.
Ả cố ép nước mắt xuất hiện, muốn dùng nó để níu kéo hắn bởi lúc trước nước mắt của ả là điểm yếu của hắn
Nhưng đó chỉ là chuyện của lúc trước, hiện tại điểm yếu của hắn là anh và chỉ duy nhất mỗi anh thôi
"Thời gian không có cậu, tớ nhận ra rằng cuộc sống của tớ thiếu cậu thì không thể toàn vẹn. Tớ vẫn còn yêu cậu rất nhiều."
"Tên Tristan cậu bảo sẽ là người đàn ông cuối cùng của cậu thì sao?"
Bị Soobin nhắc đến tên người đàn ông ả đã ngoại tình trong lúc đang trong mối quan hệ với Soobin khiến ả chột dạ
Tưởng đâu là một tên ngon nghẻ và giàu có, ngờ đâu chỉ là tên chuyên lừa tình. Ý nghĩ tên gã ta cũng thật đúng, Tristan người lãng mạn và phiêu lưu. Trao cho ả sự lãng mạn và rồi trốn biệt tăm để lại khoảng nợ cho ả gánh thay.
Sophia vờ mếu khóc, nắm tay Soobin
"Anh ta lừa dối tớ, dùng nhiều lời nói dối khác nhau để dụ dỗ tớ, tớ thật sự không muốn phản bội cậu, tớ thật sự vẫn còn yêu cậu nhiều lắm."
Soobin thu tay lại, đáp
"Tớ có người mình yêu rồi, tớ không còn tình cảm với cậu nữa."
"Soobin à-"
"Tớ có chút việc, cậu ở đây cứ tự nhiên, tớ sẽ về ngay."
Soobin nhanh chóng mất hút sau cánh cửa chính, bây giờ chỉ còn một mình ả trong phòng khách
Dùng ngón áp út gạt đi vài giọt nước mắt giả tạo đi, ả bật dậy đi xung quanh căn nhà
"Đúng là nhà giàu, thứ gì cũng hiếm có và mắc tiền."
Vừa mới quan sát được một chút thì nghe tiếng mở cửa, giật mình quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy hai chàng trai nào đó bước vào
Sophia kêu ngạo hất mặt, chảnh chọe đi đến trước mặt Taehyun và Yeonjun, khoan tay trước ngực cất giọng hóng hách, hỏi
"Hai cậu là ai mà tự tiện ra vào ngôi nhà này như nhà của mình thế?"
Taehyun và Yeonjun đã bàn bạc với nhau sẽ nấu ăn làm một bữa tiệc để tổ chức sinh nhật cho anh em nhà Choi, còn không quên mua quà
Mua nguyên liệu để nấu nướng xong, Yeonjun và Taehyun liền đi chọn quà cho anh em nhà Choi, tranh thủ về còn nấu nướng nữa.
Yeonjun chẳng biết tặng gì cho Soobin bởi hắn thứ gì cũng có nên anh chỉ mua cho hắn chiếc áo sơ mi đơn giản và chiếc cà vạt màu xanh dương đậm một trong số màu sắc hắn thích.
Taehyun chọn được một chiếc áo khoác DIOR khá hợp với Beomgyu, không do dự liền chốt nó ngay không liếc nhìn giá tiền vì thấy ưng là chốt thôi, trong khi cái áo đó có giá hơn mười nghìn USD
Đối với Taehyun thì số tiền đó như cây me rụng lá ấy mà.
Cả hai tranh thủ về sớm
Khi về, vừa mới vào nhà, cả hai anh đều không để ý xung quanh, chỉ lo cởi giày trước nên không phát hiện trong nhà đang có người lạ. Chưa kịp cởi nốt chiếc giày còn lại thì đã nghe giọng nói có chút lơ lớ phát âm không chuẩn của người con gái nào đó cất lên
Chất giọng hóng hách và chanh chua cái thứ khiến Taehyun chán ghét nhất.
Yeonjun và Taehyun không hẹn cùng nhau ngẩng mặt nhìn, trông thấy có cô gái với nét lai tây lạ mặt đang khoanh tay đứng trước mặt mình với dáng vẻ hóng hách. Cả hai nhìn nhau, thắc mắc nhìn người con gái lạ trước mắt
Tại sao có người lại có thể ở trong nhà này?
Vẻ mặt của con nhỏ lạ mặt khiến Taehyun cảm thấy thật chướng mắt không ưa nổi
Tặng cho ả một quả bơ to đùng, không trả lời ả Taehyun cởi nốt chiếc giày còn lại, xỏ đi dép trong nhà xong kéo tay anh đi vào phòng bếp, nguyên liệu làm đồ ăn được người giúp việc mang vào đi phía sau
"Cảm ơn dì Chael dì Jeong, à dì Chael mang túi quà này lên phòng của Beomgyu hộ cháu, dì Jeong mang túi kia lên phòng của Soobin hộ cháu nhé."
Người giúp việc Chael, Jeong gập người đáp
"Vâng"
Taehyun quay sang dì Park
"Dì Park, hôm nay cháu và Yeonjun hyung sẽ làm thức ăn, dì làm chuyện khác đi ạ."
Dì Park gập người đáp
"Vâng"
Taehyun và anh bơ đẹp ả, chỉ đứng căn dặn vài người giúp việc chứ không đoái hoài gì đến ả khiến ả có chút quê, ả khó chịu ra mặt. Tức giận, ả giậm chân đi vào phòng bếp lớn tiếng khèm theo hành động khoanh tay trước ngực
"Hai người có biết tôi là ai không mà dám có thái độ đó với tôi?"
Tay cậu vẫn không ngừng việc lấy nguyên liệu ra khỏi túi, miệng lạnh lùng đáp
"Tôi trả lời thì cô sẽ phải trả giá đấy."
Sophia không những không sợ lại còn vênh váo
"Cậu làm gì tôi? Cậu biết tôi là ai không!?"
Vẫn thái độ đó, vẫn là giọng điệu chanh chua hóng hách đó
Cậu đã cảnh báo rồi nhưng ả lại cứng đầu không nghe
Được rồi.
Ả sẽ phải trả giá bằng cách để cậu giẫm đạp lên nhân cách ả.
"Bốn không"
Taehyun phun ra một câu cụt ngủn
Với bộ não chỉ suy nghĩ được những thứ đơn giản nên đương nhiên không nghĩ ra được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Taehyun.
"Câu trả lời đó có liên quan gì đến câu hỏi của tôi?"
Taehyun nghe ả hỏi lại mà phì cười, nụ cười khi dễ khá rõ để ả nhận ra
"Có não mà, suy nghĩ đi."
Biết ả không trả lời được nên cố tình bảo ả suy nghĩ, có thể nghe ra được ý nói chế nhạo ả không não trong câu nói của Taehyun khá rõ ràng
Câu nói của Taehyun thành công làm ả giảm đi chút tinh thần, nghĩ một lúc cũng không ra khiến ả tức giận
"Nghĩa của nó...là...là..."
Tuy biết ả sẽ chẳng nghĩ ra được cậu trả lời đâu nhưng cậu cũng để cho ả đứng đấy suy nghĩ một lúc, đến khi ả trả lời lại còn ngập ngừng, thành công hạ nhục ả
Taehyun cùng anh vẫn thoăn thoắt lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi túi đựng mà không thèm liếc mắt nhìn ả
"Tôi biết câu trả lời của cô chẳng ra gì cả nên tôi sẽ trả lời cho cô biết."
"Thế sao lúc nãy không nói luôn đi?"
"Do tôi cả, do tôi nghĩ cô không não nên muốn thử xem có phải như thế thật không, không ngờ đúng như tôi nghĩ thật."
Ả nắm chặt tay thành nắm đắm, kiềm lại sự tức giận đang bộc phát để nghe câu trả lời của Taehyun
"Nghĩa của câu 'bốn không' của tôi khi nhận được câu hỏi 'biết cô là ai không' là..."
Nói đoạn, Taehyun dừng một chút rồi lại phát ra tiếng cười khinh miệt rồi tiếp tục trả lời
"Là không biết, không nhất thiết phải biết, không muốn biết, không cần biết."
Taehyun giải thích cho ả nghe, một ánh mắt nhìn ả cũng không thèm bố thí
"Cứ tưởng với cái thái độ này của tôi thì cô cũng đã biết câu trả lời của tôi sau câu hỏi (biết tôi là ai không) đó rồi chứ, thật không thể ngờ được cô không chỉ là một người không não mà lại còn gắn con ngươi vào hốc mắt để cho giống người bình thường."
"Dáng vẻ giàu sang nhưng lại nghèo trí tuệ quá."
Với sự tức giận sẵn có, khi nghe Taehyun nói xong ả như bùng nổ, tức đến mức không biết nói câu từ gì để hạ nhục lại Taehyun
Sophia tức giận đến đỏ mặt, chỉ tay vào Taehyun tay rung thấy rõ
"Mày...mày nghĩ mày là ai mà dám nói giọng điệu đó với tao?"
"Nghĩ gì thì kệ tôi, hỏi làm gì? Thứ lắm chuyện. Không não lại còn nhiều chuyện thì người ta khinh cho, cho dù tôi có nói thì những cái suy nghĩ của tôi cái thứ không não như cô làm sao hiểu được?"
"Bảo tao nghèo trí tuệ, bảo tao không não? Mày thì khôn hơn ai?"
"Ít ra tôi cũng hơn ông bà của cô."
"Mày!"
Taehyun thở dài
"Haiz, tôi biết cô là thứ hám tiền đeo bám một trong hai anh em họ Choi rồi nên khỏi cần giới thiệu, mùi trà xanh nồng nặc đến thế cơ mà, thấy cô cũng tự hào vì nó lắm."
Sophia tức đến cứng họng nói lắp
"Mày...mày...!"
Taehyun giọng điệu thập phần mỉa mai, chỉ có Taehyun là móc họng ả thôi
Yeonjun cứ lẳng lặng đứng kế bên phụ Taehyun sắp xếp nguyên liệu nấu ăn, anh không biết phải làm gì hay nói gì với tình huống này cả.
Ả lại dùng ngón trỏ chỉ vào Taehyun, to giọng quát
"Mày là cái thá gì trong cái nhà này mà nói giọng láo toét đó với tao?"
Taehyun đáp
"Cho dù tôi là người giúp việc thì có khi còn hơn cô nữa đấy."
Sophia nghiến răng
"Mày đợi đó, trong tương lai tao sẽ là vợ của Soobin, mày khôn hồn nói câu xin lỗi tao nếu không tới lúc đó tao sẽ tống cổ mày và cả thằng kia ra khỏi đây, chúng mày còn phải vừa sủa vừa đi đấy."
Taehyun phì cười
*Phụt*
"haha, tỉnh lại đi cô gái, đây là đời thật chứ không phải trong mơ của cô đâu mà muốn cái gì là được cái đấy, có khi mơ cả đời cũng không thấy cảnh tượng đẹp đó đâu."
"Đúng là con người thường hay mộng mơ những chuyện không thể mà, đã không có não lại còn mơ mộng hảo huyền nữa."
Yeonjun cứng đờ người, mọi động tác cũng bất giác dừng khi nghe ả nói muốn cưới Soobin
Buồn tủi, anh không nghĩ ra được lý do nào để phản bác lại ả cả, anh cảm thấy ả ta xứng đôi với Soobin hơn anh
Sophia lại oang oang
"Để rồi xem, cái đám cưới của tao và Soobin sẽ diễn ra nhanh thôi. Mày chờ đấy, đến khi tao đã đường đường chính chính bước vào ngôi nhà này với tư cách là vợ của Soobin thì xem mày còn mạnh mồm như bây giờ được nữa hay không!"
"Mắc gì tôi phải chờ? Dù biết ngày đó sẽ không bao giờ đến nhưng tôi chờ cho cô gái hay mơ mộng hảo huyền cô đây vui nhé"
"Chóng mắt chó của mày lên chuẩn bị nhìn tao và Soobin hạnh phúc bên nhau đi, cũng tập sủa dần đi nếu mày sủa hay tao hứa sẽ thưởng cho mày."
"Về mảng này có khi đời đời kiếp kiếp tôi cũng không giỏi bằng cô rồi."
Taehyun thôi không đùa cợt nữa, cậu lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, chóng tay lên bàn ăn, đôi mắt sắt bén như dao găm phóng ánh mắt đến ả
"Trèo cao thì ngã đau. Tôi khuyên cô đừng nên tham vọng, ôm đồm quá nhiều thứ thì khi thất bại mức độ thất vọng đau khổ sẽ càng lớn hơn."
"Với hạng người như cô việc gả cho hào môn là chuyện bất khả thi, họ không cần kẻ vô dụng, thứ họ cần nhất ở con dâu là trí não, nhưng cô lại đâu có thứ đó?"
"Cô nghĩ họ sẽ chịu nhận cô làm con dâu vì nhan sắc? Ngoài kia thế giới đâu thiếu những người con gái xinh đẹp? Cô nghĩ cô là người con gái duy nhất trên thế giới có nhan sắc à?"
Taehyun châm biếm
"Nhưng cô nghĩ cô đẹp ư? Một người mang nét đẹp khiêm nhường, hoa nhường nguyệt thẹn."
"Hoa thơm là nhờ hoa mới nở, người và hoa cũng đôi phần giống nhau, cây sống là nhờ đơm hoa kết mật, người sống là nhờ danh tiếng và tài năng"
"Nhưng cô cũng đừng ví bản thân như hoa bởi hoa thơm thì mau héo, nhụy thơm thì mau tàn, người có thời thì trường tồn vĩnh cửu. Nhìn cô duyên dáng mỹ mạo ai gặp một lần cũng sẽ nhớ mãi, nếu so cô với nhành hoa phía sau vườn đôi khi hoa còn nhường, nguyệt còn thẹn"
"Người đẹp là do tâm, hoa tàn nhụy héo là do phát tâm chưa tốt, tôi tin cô là người đẹp từ tâm không phải là hoa đỏ mà không thơm, mặc dù niềm tin của tôi là do ép buộc."
"Mỗi buổi sáng sau khi bước xuống giường, cô biết điều đầu tiên tôi làm là gì không?"
"Tôi nhìn xuống bàn chân, xem có giẫm lên những người như cô không, vì những người như cô là cái bàn đạp để tôi giẫm lên. Còn cô khi thức dậy phải nhìn lên để xem có ai như tôi đạp lên não cô hay chưa."
"Hạng người như cô còn chút suy nghĩ thì biết thân biết phận đi, nếu không hậu quả tàn khốc như nào cô không biết được đâu."
"hức"
Sophia chính là bị loại khí lạnh lẽo của Taehyun áp bức, từng lời nói của cậu thẳng và bén như thanh gươm, ả bị cậu nói đến khóc nghẹn
Cạch
Tiếng cửa mở cửa phát lên, sau đó là giọng nói của Beomgyu vọng vào
"Taehyun à tớ về rồi đây."
Ả nghe thấy liền nghĩ ra cách hay, chạy đến nơi để dao, cầm lấy hai con dao đặt lên tay
"Là do mày, mày phải trả giá vì đã sỉ nhục tao!"
Sophia nhắm tịt mắt, rạch vào tay của mình rồi hét to
"Á!!"
Ả muốn kế hoạch chia rẽ nội bộ thành công nên không thương tiếc rạch mạnh vào tay của mình, dòng máu đỏ tươi bắng ra xung quanh ả. Ả vứt hai con dao lại gần chân của Taehyun và Yeonjun, sau đó nằm la hét trên sàn nhà
Tuy có ngạc nhiên nhưng Taehyun vẫn giữ được bình tĩnh, nhíu mày nhìn Sophia diễn trò, đôi mắt kinh bỉ không giấu diếm, giọng hờ hững
"Con nhỏ này làm cái trò gì thế?"
Yeonjun kinh hãi, hốt hoảng khi thấy máu đang không ngừng chảy ra khỏi tay ả, định đi đến xem xét vết thương cho ả nhưng chưa kịp lại gần thì ả lại la hét
"Đừng có đến gần tôi! Cứu tôi với!!"
Nghe tiếng hét thất thanh vang ra từ phòng bếp, Beomgyu nhanh chân chạy vào
Thấy bóng dáng Beomgyu đang thấp thoáng phía ngoài, nhìn lại anh đang định đến gần ả, ả nhếch mép thuận theo đó lại hét
"Làm ơn đừng đến gần tôi!!!"
"Tránh xa tôi ra-hức, cứu với!!"
Tiếng hét của ả khiến anh giật mình khựng chân, khuôn mặt và cả dáng vẻ của anh đều toát lên vẻ lo lắng cho ả
"Cô sao thế? Tôi chỉ muốn xem vết thương của cô như thế nào thôi mà?"
"Đồ xấu xa, cậu đừng giả vờ tốt bụng nữa! Có ai không...!!'
Beomgyu chạy vào, thấy ả đang ngồi dưới đất ôm cánh tay đang chảy máu la hét khóc lóc thảm thiết, Beomgyu nhanh chạy lại đỡ ả, hốt hoảng khi thấy máu đang không ngừng chảy, Beomgyu hỏi han
"Cô làm sao thế? Sao lại chảy nhiều máu thế này!? Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?"
Sophia nức nở
"hức, làm ơn cứu tôi với!"
Beomgyu trấn an
"Cô bình tĩnh đi, để tôi dìu cô lên ghế."
Beomgyu đỡ ả ngồi lên ghế trong bàn ăn, nhanh chân đi lấy hộp cứu thương đang được đặt phía tủ dưới bồn rửa bát đĩa. Đặt hộp cứu thương lên trên bàn, lấy ít bông gòn và băng gạc ép trực tiếp lên vết thương của ả
"Cô là ai thế?"
"hức, tôi là bạn của Soobin nhưng trước đây từng là người yêu của cậu ấy. Tôi mới vừa từ nước ngoài đến đây để đi du lịch. Hôm nay tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật Soobin thôi nhưng cậu ấy có việc bận nên đi rồi, tôi thấy hai cậu này muốn chào hỏi làm quen nhưng hai người họ lại...hức...hức..."
Taehyun đứng đó nhìn, xem như đây là thử thách dành cho Beomgyu, nếu cậu ta đủ tỉnh táo thì sẽ biết ngay cậu và anh không hề làm chuyện điên rồ trên thân thể ả. Còn nếu ngược lại, Beomgyu chọn tin ả thì cậu không còn gì để nói chỉ nhận ra được một điều Beomgyu chưa đủ hiểu cậu và những lời nói hiểu rõ cậu chỉ là trót lưỡi đầu môi.
Nghe ả giải thích, Beomgyu nhíu mày, nhìn Taehyun và Yeonjun, dở giọng chấc vấn
"Sao hai người lại làm như thế chứ?"
Chỉ một câu hỏi lại girts chết niềm hy vọng và sự tự tin của cậu dành cho Beomgyu, có lẽ lần này cậu đã trót dại tin lầm người.
Sự chua chát, sự đau lòng, trái tim rạng nứt
Chỉ như thế đã đủ giết chết tâm tư của một người.
Taehyun không nói một lời, đứng đấy nhìn Beomgyu
Yeonjun xua tay cùng hành động lắc đầu nguầy nguậy
"K-không phải đâu, anh và Taehyun không có làm!"
Beomgyu đáp
"Chuyện rành rạnh như thế rồi anh còn chối sao Yeonjun hyung?"
Taehyun không nhịn được lên tiếng
"Thế cậu nói đi, chúng tôi có lý do gì để phải làm như thế? Chúng tôi vhẳng có lý do gì cả!"
Nếu ả muốn dùng cách chia rẽ thì cậu sẽ cho ả chưa kịp thấy cảnh tượng ấy thì đã phải lìa đời, xem ngu ngốc đến mức tự rạch tay sâu đến mức máu không ngừng chảy thế kia, cậu sẽ kéo dài thời gian
Nếu mất người mình có tình cảm thì còn có thể tìm lại được nhưng mạng sống thì không nha!
"Tôi cứ nghĩ cậu đã hiểu rõ chúng tôi là người như thế nào rồi? Chúng tôi là những con người có học thức sống đàng hoàng và tử tế, chúng tôi không phải những kẻ thất học hoặc thần kinh có vấn đề khi tự dưng lại làm ra cái chuyện đấy."
Beomgyu lại chất vấn
"Thế cậu nói đi, làm sao tay cô ấy lại chảy máu? Tớ làm sao tin cậu được trong khi con dao lại ở dưới chân hai người? Tay của cô ấy còn đang chảy máu đây này."
Taehyun dù đã chuẩn bị tin thần nhưng vẫn không thôi kinh ngạc, kinh ngạc đến đau lòng khó thở.
Không ngờ Beomgyu lại đi tin ả, người đang bày ra bộ mặt giả tạo cùng dáng vẻ bị hại đáng thương kia hơn là tin người mà Beomgyu bảo là hết lòng yêu thương là Taehyun đây
"Cậu còn chưa trả lời được câu hỏi của tôi đấy? Chúng tôi có lý do gì để làm như thế? Nếu cậu cứ khẳng định là chúng tôi làm thì đưa ra lời lẽ thuyết phục đi, có khi tôi thấy hợp lý bấm bụng nhận tội được."
Beomgyu ấp úng
"Tớ..."
Taehyun cười khẩy
"Không nghĩ ra đúng chứ? Thế cậu có biết câu chuyện giữa chúng tôi ra sao không mà lại khẳng định tôi và Yeonjun hyung đã làm cô ta bị thương? Cậu có chứng kiến sự việc không?"
Beomgyu mím môi, không trả lời được, từng lời của cậu điều đánh vào trọng điểm sự việc
"Cậu thà tin lời cô ta còn hơn là tin chúng tôi à?"
Sự đau đớn trong từng câu chữ, dù đã cố kiềm nén nhưng vẫn nhận ra
"Tớ cũng muốn tin cậu lắm nhưng sự thật ngay trước mắt đây thì tớ không thể."
Lồng ngực bỗng quặng lên một cơn đau nhói, nhìn chằm chằm Beomgyu đang lấy lại công bằng cho ả ta
"Sự thật ngay trước mắt?"
Taehyun cong môi bật cười, nụ cười chăm biếm pha lẫn đau xót
"Haha, đừng chọc cười tôi Beomgyu, cậu đã chứng kiến cảnh tôi cầm con dao rạch vào tay của cô ấy à?"
Cười như thế nhưng mắt cậu đã đỏ hoe
Beomgyu đáp
"Thế chẳng lẽ cô ấy tự rạch vào tay của mình?"
Câu nói của Beomgyu trúng tim đen của ả, thâm tâm ả giật thót, vừa khóc vừa giả vờ lên tiếng giảng hòa
"Tớ không sao đâu-hức, các cậu đừng vì tớ mà cãi nhau nhé"
Đang trong cơn bực tức, nghe câu nói của Sophia khiến cậu trong vô thức phì cười, khinh thường nhìn ả
Xem kìa, mặt đã bắt đầu xanh đi vì mất máu nhưng vẫn cố diễn cái nét giả tạo, trông có ngứa mắt không?
Nhưng không sao, cậu sẽ không làm gì ả, ả không có tầm để cậu phải động tay giải quyết ả, cậu sẽ kéo dài thời gian để cho máu tiếp tục chảy, cho chết ả luôn đi.
Quay lại, cậu hướng Beomgyu cất tiếng
"Nếu như tôi bảo câu nói vừa rồi của cậu là đúng thì sao?"
Beomgyu đáp
"Sẽ chẳng có ai ngu ngốc đến mức tự rạch tay của mình sâu đến mức chảy máu như thế này đâu Taehyun."
"Nếu có người thật sự làm như thế thì sao?"
Dù thất vọng về Beomgyu vì đã không tin tưởng mình thật, nhưng lợi dụng Beomgyu để chửi xéo ả một chút cũng không tệ.
"Tớ sẽ xem lại ba mẹ người đó."
Câu trả lời của Beomgyu thật đúng ý cậu
Nhìn ả kìa, liếc cậu đến sắp rớt cả con ngươi ra ngoài rồi. Hiện tại, khuôn mặt của ả nhờ cậu mà hồng hào trông thấy, cũng chẳng phải tốt đẹp gì, phải kiềm nén cơn tức giận nên mới hồng hào thế đấy. Trông tội nghiệp làm sao, thật muốn cười vào mặt ả ta.
Ý nghĩa câu nói của Beomgyu đã quá rõ ràng nhưng Taehyun vẫn muốn Beomgyu nói toẹt nó ra
"Vì sao?"
"Người như thế nào thì sẽ sinh ra đứa con như thế đấy."
"Có chuyện gì thế?"
Đúng lúc Soobin về, nghe thấy có vài tiếng đối đáp trong phòng bếp nên tò mò đi vào xem thử
Thấy Soobin đi vào Beomgyu liền quay sang nói
"Em cũng không rõ nhưng có vẻ họ đã rạch tay của cô ấy."
Soobin bất ngờ, cao giọng
"Cái gì!?"
Soobin nhanh đi đến kiểm tra thì thấy vết thương trên tay của ả đang chảy máu thì liền hốt hoảng, nâng tay của ả lên dò xét hỏi han
"Sophia cậu không sao chứ?"
Sophia lại giả tạo giở giọng
"hức, ah-đau, hức"
"Tớ không sao cả, cậu đừng quá lo lắng cho tớ"
Nói rồi ả trộm liếc nhìn Taehyun, ánh mắt cùng nụ cười trộm kia như muốn nói:
"Mày thấy chưa? Soobin đang lo lắng cho tao đây này, 1-0 rồi nhé."
Đột nhiên, Soobin quay sang Yeonjun, quát
"Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì thế hả Yeonjun hyung!?"
Soobin quát như hổ gầm làm Yeonjun giật nảy mình theo phản xạ rụt người, chân cũng bất giác lùi vài bước
Yeonjun bàng hoàng, không nghĩ hắn sẽ quát anh như trước đây, không nghĩ vì hiểu lầm anh mà hắn lại lớn tiếng với anh sau bao nhiêu tháng ngày hắn nổ lực thay đổi bản thân vì yêu anh
Tất cả chỉ vì sự xuất hiện của người yêu cũ.
Tim anh đau lắm, không phải cơn đau da thịt mà là cơn đau bởi một câu nói.
Lòng ngực anh cũng đau lắm, như bị ai bóp mạnh
Nước mắt không tự chủ rơi ra khỏi mắt trượt dài trên khuôn mặt gầy gò của anh, anh đau lòng giải thích
"Anh không có làm chuyện đó, tin anh đi mà."
Soobin đáp
"Em làm sao tin anh khi sự thật trước mắt, anh còn chối?"
"Em thật không ngờ anh lại là người như thế này đấy Yeonjun hyung, thế là trước giờ em đã nhìn nhầm anh rồi"
Tại sao Soobin lại cương quyết không chịu tin anh?
Chẳng phải hắn đã hiểu anh hơn bất cứ ai rồi hay sao?
Lại còn bảo nhìn nhầm anh? Hắn như thế là không thương tiếc hạ nhục anh sao?
Yeonjun khóc nấc
"Anh-hức, anh không có mà."
Nói gì cậu cũng được nhưng Yeonjun thì không!
Kang Taehyun này sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám động đến Yeonjun hoặc dùng lời lẽ tác động vào tâm hồn của anh!
Thấy hắn thay đổi rõ rệt nên mới an tâm ở cạnh bên thầm chúc phúc cho anh. Cứ ngỡ lặng lẽ chấp nhận anh ở bên cạnh hắn là đúng đắn, nhưng xem ra cậu đã lầm to, hiện thực cho cậu một bài học lớn về niềm tin và cách nhìn người.
Trước đây, nửa câu trách móc cậu cũng không nỡ nói với anh, giờ đây hắn không rõ mọi chuyện thì đã vội vu oan lại còn sỉ nhục anh thì có chết mới mong cậu tha thứ bỏ qua.
Taehyun cười khẩy
"Nhìn nhầm? Nhầm cái chó gì? Bị tật khúc xạ sao? Viêm loét giác mạc hay đục thủy tinh thể?"
Taehyun không thể kìm nén cơn tức giận, lớn tiếng
"Tin lời ba hoa của thằng tồi như cậu mới là nhầm đấy, không chỉ nhầm mà còn là một sai lầm lớn không nên mắc phải trong đời mới đúng!"
"Không bị khiếm khuyết về não thì đã nhận biết anh ấy là con người như thế nào sau một khoảng thời gian ở bên cạnh anh ấy thay vì nghĩ anh ấy là một con người xấu xa thông qua lời nói của một con tồi đột nhiên xuất hiện rồi!"
"Trước khi tin vào lời nơi của ai đó thì phải nhìn vào người đó như thế nào, chắc hẳn cô ta trước đây sống tốt lắm nhỉ?"
"Nhưng tôi lại mắc phải sai lầm khi bỏ qua cái con người trước đây của cậu tồi như thế nào để bị dáng vẻ thay đổi đầy giả tạo bảo vì Yeonjun của cậu. Một cú lừa vả cho tôi một cú đau điếng."
"Con người của anh ấy chắc hẳn cậu không hiểu rõ, bởi con người giả tạo chỉ được cái mồm cậu thì hiểu gì về anh ấy?"
"Kẻ đến sau bỗng ngang nhiên chen chân vào giữa tôi và anh ấy rồi dùng mọi cách khốn kiếp để cướp anh ấy ra khỏi tôi, nhưng giờ nhìn lại cậu xem?"
"Bảo cậu nhìn nhầm?"
"Nếu cậu bảo nhìn nhầm anh ấy thì nhìn ai mới không nhầm? Con nhỏ giả tạo kia à?"
"Không còn tình cảm với Yeonjun hyung nữa thì nói toẹt ra đi, bảo nhìn nhầm anh ấy khiến tôi phải cười khinh vào mặt cậu đấy!"
"Tên tồi như cậu không xứng đáng có được người tốt về mọi mặt như anh ấy."
"Chẳng ai lại mang cả người cũ về nhà khi có sự hiện diện của người mình yêu cả, cả đất nước chỉ có mỗi cậu đấy. Oách nhỉ?"
"Nhưng nhìn lại tôi thấy đúng bởi tôi chỉ nghe cậu bảo yêu anh ấy chứ không hề nghe đã buông bỏ tình cảm và cắt đứt mọi liên lạc với người yêu cũ."
Taehyun không phải người trong cuộc nên cậu nói câu đấy thì người nghe sẽ cảm thấy vô lý, nên cậu để người trong cuộc xác nhận câu của cậu vừa nói
Taehyun quay sang hỏi Yeonjun
"Cậu ta có bảo về chuyện cậu ta đã buông bỏ tình cảm và cắt đứt mọi liên lạc với người yêu cũ cho anh nghe không Yeonjun hyung?"
Yeonjun đau lòng nhìn hắn rồi thu ánh mắt về, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu
Cười hắc ra một tiếng, Taehyun nhìn hắn với ánh mắt căm ghét
"Khá lắm đấy Choi Soobin."
Taehyun choàng tay qua vai anh, miết nhẹ an ủi
Trơ trơ nhìn Soobin, mỉa móc
"Không lo lắng và yêu thương Yeonjun hyung được nữa thì có thể bảo cho tôi biết một tiếng cơ mà cái tên thất bại trong việc xây dựng hạnh phúc với người mình yêu?"
"Cậu không thể yêu anh ấy nữa thì để tôi, mặc dù gia thế của tôi không bằng cậu nhưng về mặt tình cảm tôi dám khẳng định tình cảm của tôi dành cho anh ấy nhiều gấp ngàn lần cậu."
"Mồm nói sẽ tin tưởng, nói sẽ thay đổi vì anh ấy, dân nửa mùa thì cút ra khỏi cuộc sống của anh ấy đi nếu không anh ấy sẽ bị vấy bẩn bởi tên không sạch sẽ và chỉ được cái mồm cậu thôi đấy Choi Soobin."
"Chẳng biết học cái thói hay hứa hẹn ở đâu nữa nhưng chắc là học từ những cái thứ không ra gì chỉ có cái vỏ mà không có ruột đang ở đây bày ra cái vẻ mình là nạn nhân đáng thương rồi."
"Còn cậu Choi Beomgyu!"
Taehyun bỗng quay sang gọi tên mình khiến Beomgyu giật thót
"Đúng là anh em song sinh, đều là những tên tồi và dối trá!"
"Chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc như hiện giờ, ngu ngốc khi đi tin vào nhưng lời mật ngọt và cả những cái hành động giả vờ như qua tâm tôi của cậu."
"Cậu bảo biết tất cả về tôi và biết rõ tôi là con người như thế nào nhưng bây giờ thì sao hả tên khốn kiếp? Đang ở đây bên vực một con chó giả tạo, cậu thà tin người khác mà không tin tôi thế thì cậu đi mà yêu con chó hoang bốc mùi đó luôn đi!"
Taehyun choàng vai và nắm tay anh, nhẹ giọng
"Yeonjun hyung chúng ta đi thôi, nơi này chúng ta không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi, sống trong không khí bốc mùi này chúng ta sẽ bị ngộ độc chết mất, em sợ sẽ có một ngày sống trong môi trường độc hại này thì chúng ta cũng sẽ chết dần chết mòn bởi những thành phần đáng ghê tởm này mất thôi."
Nói xong, Taehyun chộp lấy quả cà chua trên bàn nhắm ngay ngực Beomgyu ném mạnh
"ah-ôi!"
Beomgyu kêu lên đầy đau đớn, gập người đưa tay ôm ngực, ho khan.
Quả cà chua tươi ngon vừa chính tới, nếu va đập với một lực vừa thì sẽ không dễ vỡ
Nhưng đây là dùng sức lực của Taehyun lại còn đang tức giận, quả cà chua tội nghiệp tiếp xúc với bộ ngực săn chắc của Beomgyu nó nhanh chóng vỡ ra với hình thù không đẹp mắt rồi rơi xuống sàn nhà.
Taehyun cảm thấy rất hả dạ, nhanh ném thêm quả cà chua khác vào vai của Beomgyu với một lực không thua kém gì lúc ném quả đầu tiên
"áh!"
Taehyun kéo tay anh đi bỏ lại cái mồm của hắn và ả đang há hốc và tiếng la oai oái vì đau đớn của Beomgyu ở phía sau.
Những câu mắng chửi của Taehyun không khiến hắn tức giận mà lại khiến hắn suy ngẫm
Thấy Taehyun kéo anh đi ngang qua hắn, hắn nhanh chóng nắm cánh tay còn lại của anh
"Cậu muốn đưa anh ấy đi đâu?"
Gạt tay hắn, cậu đáp
"Đi đến nơi mà không phải nhìn thấy khuôn mặt tên tồi nhà cậu và không phải tiếp xúc với tên dơ bẩn như cậu."
Taehyun toang kéo anh đi nhưng dễ gì được với hắn, hắn lại nắm lấy tay anh
Không hiểu sao, nếu anh đi hắn có thể dùng mọi cách đưa anh về nhưng sao lòng ngực hắn lại khó chịu thế này?
Có cảm giác sợ hãi, sợ hãi sẽ đánh mất anh.
"Tôi không cho phép!"
Taehyun hỏi
"Với tư cách gì?"
"Tôi-"
Soobin bỗng cứng miệng
Thật sự hắn không biết trả lời sau cho đúng, hắn chỉ mới trong giai đoạn tìm hiểu với anh, cả hai không phải bạn bè còn chẳng phải là người yêu của nhau
"Dù cho không có tư cách gì nhưng tôi không cho phép cậu mang anh ấy đi, có đi thì đi một mình đi!"
Taehyun phì cười
"Đừng làm tôi cười vào mặt cậu bởi câu nói vô lý cậu vừa mới thốt ra, tên khốn nhà cậu Choi Soobin."
"Cậu cũng biết cậu không có tư cách gì cả nhưng lại muốn giữ anh ấy ở lại? Não cậu có vấn đề rồi đấy."
"Nếu không đi thì ở đây để xem cậu và người yêu cũ của cậu chim chuột như thế nào sao?"
Soobin phản bác
"Thế cậu là cái thá gì mà muốn là liền đưa anh ấy đi?"
Taehyun đáp
"Với danh nghĩa là bạn tốt của anh ấy, tôi muốn anh ấy nhận những điều tốt đẹp nhất vì anh ấy xứng đáng."
"Anh ấy cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh tôi bởi vì tôi không làm anh ấy đau lòng bất cứ điều gì."
"Và đặt biệt hơn, tôi đáng tin tưởng hơn cậu, tôi lại còn tuyệt đối không dấu diếm bất cứ chuyện gì với anh ấy như cậu, tôi không tồi và đầy vẻ giả tạo như cậu đã từng làm với anh ấy."
"Cậu đang định bảo tất cả đó là suy nghĩ của tôi đúng chứ? Nhưng anh bạn à, thời gian tôi ở bên cạnh anh ấy lâu hơn cậu, tôi biết anh ấy đang nghĩ gì, hiện tại anh ấy cần rời khỏi đây ngay lập tức."
Soobin nhếch mép
"Tự tin nhỉ?"
Taehyun nâng cao khóe miệng, tự tin đáp
"Đương nhiên!"
"Nếu muốn biết có đúng như lời tôi nói không thì cậu thử hỏi xem? Anh ấy muốn đi cùng tôi, người khiến anh ấy an tâm khi ở cạnh. Hay muốn ở lại cùng cậu, tên vừa sỉ nhục anh ấy khiến anh ấy chưa thôi khóc được?"
Nói xong, Soobin và Taehyun chuyển sự chú ý sang Yeonjun
Bàn tay của anh khẽ cử động rồi dứt khoát rút ra khỏi bàn tay của hắn
Nụ cười của kẻ chiến thắng xuất hiện trên môi Taehyun, cậu nắm tay anh cất bước đi.
Soobin đứng đấy, nhìn theo bóng lưng u buồn của anh, tim hắn như thắt lại, muốn đuổi theo nhưng chân hắn không nghe lời.
Đến cửa, Taehyun dừng chân, ngoảnh mặt lại
"Chúng tôi nhường hai tên đó cho cô đấy, khi nào đám cưới thì nhớ mời thiệp, chúng tôi sẽ đi một phong bì lớn."
"Cô là người tốt nhưng để tôi gặp cô ở ngoài là không tốt cho cô đâu."
"Nếu nơi chúng ta gặp nhau không phải ở đây thì cô không may mắn như hiện giờ đâu. Nếu cần thiết tôi sẽ là con hổ, nghiền nát cô bằng những chiếc răng sắt nhọn như đinh thép. Cô nên tạ ơn chúa vì đã gặp tôi ở đây để cơ thể vẫn toàn vẹn trở về."
Định bước tiếp nhưng Taehyun lại khựng chân, cười khẩy rồi lại ngoảnh mặt nhìn lại
"Người ngu mụi cũng có ngày thức tỉnh. Khi học tiểu học, thầy cô thường dạy cách tiết kiệm nước. Nếu không, khi nguồn nước cạn kiệt, giọt nước cuối cùng trên trái đất sẽ là giọt nước mắt của loài người."
Nói câu cuối rồi kéo anh đi, mạnh tay đóng cửa
Taehyun gọi tài xế riêng của nhà mình đến đón, trong lúc đợi, cậu không ngừng an ủi anh trong khi cậu cũng đang cần người an ủi
Taehyun đưa tay lau nước mắt cho anh
"Yeonjun hyung, nước mắt chỉ xứng đáng với người tốt thôi."
Yeonjun nấc từng đợt, gật đầu
Taehyun cắn môi ngăn cảm xúc đang trực trào nơi khóe mắt, ôm anh vào lòng
"Mỗi người sẽ có một số chuyện khó tin xảy ra trong đời ghi dấu ấn trong tâm trí nhưng phải bắt buộc phải quên đi. Hy vọng anh có thể anh mẽ bước qua, xem như thời gian qua chỉ là giấc mộng đẹp."
Yeonjun rời cái ôm của Taehyun, nấc nhẹ, đáp
"hức, cảm ơn em, những lúc thế này em luôn ở bên cạnh anh, anh thật sự biết ơn em."
Taehyun mỉm cười không trả lời, chỉ gật đầu đưa tay lau nước mắt cho anh
Taehyun an ủi Yeonjun một lúc lâu, vô tình nhìn hướng đường xe chạy, trông thấy phía xa xa chiếc xe quen thuộc đang chạy đến, cậu nhận ra đó là xe của ông bà Choi
Ông bà đã về.
Ông bà sẽ lấy công bằng lại cho cậu và cả anh.
Ở khoảng cách xa, ông bà đã thấy bóng dáng của Taehyun và Yeonjun đứng trước cổng nhà, thấy cả hành động lao nước mắt của Yeonjun và hành động giúp lao nước mắt cho Yeonjun của Taehyun.
Ông Choi cất tiếng
"Tài xế Woo, dừng xe trước cổng cho tôi."
Tài xế Woo đáp
"Vâng, thưa ông chủ."
Chiếc xe đỗ ngay trước mặt Taehyun và Yeonjun
Ông bà Choi xuống xe đi đến gần cả hai, xem thế nào mà cả hai lại đứng ở ngoài như thế.
Ông bà Choi lo lắng đi đến.
Ông Choi hỏi
"Sao hai con lại đứng ở đây?"
Bà Choi lo lắng lau nước mắt cho anh
"Xinh đẹp à, sao con lại khóc thế? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Con-hức,con..."
Ông Choi gặng hỏi
"Taehyun, con có thể cho bác biết đã xảy ra chuyện gì có được không?"
"Cho con hỏi. Trong phòng bếp, bác có lắp camera không ạ?"
Bà Choi thắc mắc
"Bác có lắp camera ẩn nhưng con hỏi để làm gì thế Taehyun?"
Taehyun đáp
"Có thể con nói bác sẽ không tin, bác hãy xem lại camera ạ. Khi xem, có thể bác sẽ rất bất ngờ."
Đúng lúc, xe nhà cậu đến
"Con chào hai bác."
Taehyun nhanh nói câu chào, kéo anh vào xe để không bị ông bà lôi kéo tiếp tục hỏi han
Ông bà Choi chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành thì Taehyun đã kéo Yeonjun lên xe đi mất, để lại ông bà Choi với sự thắc mắc to đùng
Bà Choi quay sang ông Choi
"Chúng ta mau vào nhà thôi, con dâu của chúng ta phải bỏ đi thì tôi dám chắc chuyện không nhỏ, có sự xuất hiện của Sophia tôi càng khẳng định suy nghĩ của tôi là đúng."
Ông Choi gật gù
"Tôi cũng nghĩ như thế, chúng ta mau vào nhà thôi."
Ông bà Choi nhanh chóng đi vào nhà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
_______________________________
Cảm ơn các độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com