7.[Soojun]
Nhịp thở của Yeonjun hỗn loạn dần khi Soobin đang một lúc thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt hắn và anh cho đến khi khuôn mặt của cả hai thu hẹp lại đến mức hai đầu mũi dường như sắp chạp vào nhau
Anh lấy hết can đảm để nhìn vào mắt hắn. Anh từng được dạy bảo rằng, nếu muốn ai đó tin tưởng mình thì nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi từ tốn thuyết phục
"Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu mà"
Nhưng có lẽ đối với hắn điều đó không có hiệu quả rồi
Yeonjun nhìn thẳng vào mắt Soobin thù nhận ra rằng đôi mắt của hắn trông thật đáng sợ với con ngươi đen láy đang bắt đầu xoáy sâu vào đôi mắt đơn thuần long lanh và trong trẻo của anh, anh còn thấy được tròng mắt màu trắng của hắn đang dần hằng lên nhiều sợi gân đỏ vì tức giận
Trông hắn càng lúc dữ tợn khiến anh bị năng lượng hắn đang tỏa ra ép bức làm cho run sợ, anh cụp mắt nhìn xuống đất không dám nhìn vào mắt của hắn nữa
Tình hình trước mắt, nếu như anh không cẩn thận có những hành động hoặc lời nói không đúng ý hắn thì anh sẽ lập tức bị bàn tay săn chắc của hắn bóp chết tại đây
Nhưng cái nhìn của Yeonjun khiến hắn có ai nghĩ sai về anh. Không dám nhìn thẳng vào mắt hắn với biểu cảm sợ hãi của anh như đang sợ hắn phát hiện ra gì đó, trông anh cứ như những kẻ đang nói dối sợ bị phát hiện đang tìm cách tránh né đi
Nghĩ đến đó, hắn lại càng khó chịu bực tức, tăng thêm lực bóp xương quai hàm của anh hơn
"ưm...thật sự...thật sự kh-không phải như cậu nghĩ đâu...ha...ah..."
"Tôi với Taehyun chỉ là bạn thân...và giống như những người bạn thân khác...ưm...ha...là chỉ đơn giản cùng đi chơi với nhau thôi"
Yeonjun cố gắng xoay mặt tránh né khuôn mặt đang gần kề mặt của mình, anh còn cảm nhận được cả hơi thở ấm nóng đang hít thở một cách đầy nặng nề vì bực tức nữa
Anh chật vật tìm cách gỡ bàn tay to lớn của hắn ra khỏi xương quai hàm tội nghiệp của mình đang bị hắn mạnh tay bóp chặt không thương tiếc, còn cật lực đẩy hắn ra tạo khoảng cách cho cả hai
Yeonjun muốn giải thích cho Soobin hiểu nhưng có vẻ hắn không muốn tiếp thu đôi ba từ giải thích nào của anh lúc này cả
Yeonjun càng chống cự Soobin càng càng tăng lực bóp xương quai hàm của anh
Soobin như kẻ mất trí, trong đầy chỉ hiện lên cảnh tượng thân mật lúc nãy của Yeonjun và Taehyun, hoàn toàn không tin vào lời giải thích của anh mà lại còn gào vào mặt anh
"Anh còn dám nói dối!? Hành động tựa đầu lên vai đó thể hiện tình bạn bè à!?"
Yeonjun giật mình thu người lại, giọng rung rung
"Ưm...vì tôi không khỏe cho nên-"
"Không khỏe nhưng lại đi công viên giải trí? Em không phải sinh vào ngày hôm qua đâu!"
Soobin liếc nhìn xuống đôi giày anh đang mang, cười nhạt châm biếm
"Còn mang đôi giày em tặng để đi hẹn hò"
Hắn nhếch mép đầy khinh khi, nhìn thẳng vào mắt anh thăm dò cảm xúc
"Em không ngờ anh có thể làm như vậy đấy Yeonjun hyung. Anh có tự cảm thấy áy náy? Chắc không đâu nhỉ?"
"Tôi-ah!"
"Kính của tôi...!! ưh...ưm..."
Soobin gỡ chiếc mắt kính của Yeonjun ném mạnh xuống đất, chiếc mắt kính lập tức vỡ tan
Hắn làm thế với ý định không cho anh nhìn thấy rõ để chạy thoát khỏi hắn, hắn nhắm môi anh cúi xuống mạnh mẽ cưỡng hôn
Bất ngờ bị cưỡng hôn, anh thất kinh
"ưm..hm..."
Muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại khóa tay anh ấn vào tường mạnh mẽ chơi đùa đôi môi của anh hôn anh
"S-ah..."
Mút hai cánh môi anh sưng tấy, nhanh đưa lưỡi vào khoang miệng anh tìm kiếm chiếc lưỡi đang rụt lại kia kéo ra múc mạnh
Yeonjun không thể khép miệng khi Soobin vẫn còn chưa chịu buông tay khỏi xương quai hàm của anh, việc chặn lưỡi của hắn lại cũng bất khả thi, chỉ biết không ngừng vùng vẫy
Bị hắn thành công cưỡng hôn được một lúc, dưỡng khí trong buồng phổi của anh dường như sắp cạn kiệt rồi, anh vùng vẫy mạnh hơn
Hiểu ý, hắn dừng nụ hôn, còn tạo ra sợi chỉ bạc óng ánh với anh
"ưm...ah...hộc...hộc.."
Dứt nụ hôn anh dồn dập thở, lúc nãy nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã bị hắn kéo đi giờ lại còn bị hắn cưỡng hôn, hai chân anh sắp đứng không vững vì mất sức rồi
Yeonjun bất ngờ ngã khụy, chân anh đã hoàn toàn mất sức
Cứ tưởng cơ thể của mình sẽ ngã một lực mạnh trên mặt đất cứng nhắc, anh nhắm tịt mắt sẵn sàng cho việc cả cơ thể tiếp đất một cú đau đớn nhưng lại không như anh nghĩ, anh mở mắt khi cảm giác được thứ gì đó bao bọc cả cơ thể anh giúp anh không té ngã
Nhìn lại thì thứ bai bọc cơ thể anh là cánh tay của Soobin, anh còn đang ngã đầu lên ngực hắn
Soobin thấy anh ngã khụy thì bất ngờ nhưng đã phản xạ nhanh, đưa tay ôm anh đỡ anh ngồi xuống đất, ở đây mặt đất khá sạch nên hắn cũng chẳng lo sợ chiếc quần jeans đơn giản của anh sẽ bị bùn đất vấy bẩn
Soobin để anh ngồi thẳng tựa lưng vào tường cho anh thuận tiện hít thở hơn
Hắn lo lắng
"Yeonjun hyung! Anh không sao chứ?"
Yeonjun khép mi mắt cố kiềm lại cơn đau đầu chóng mặt của mình khi anh vừa đột ngột ngã khụy, anh cũng không quên đem lượng không khí mình đang thiếu vào buồng phổi, câu hỏi của hắn anh cũng gần như trả lời không nổi chỉ khẽ lắc đầu như muốn nói rằng anh chẳng sao cả trong khi tình trạng anh bây giờ hoàn toàn trái ngược
Thấy anh như thế, cơn bực tức cũng dần vơi đi. Mủi lòng, hắn đưa tay áp vào mặt anh miết nhẹ, hắn nhẹ giọng
"Em không muốn thấy anh tiếp xúc thân mật với ai ngoài em, Yeonjun hyung"
Hắn thật sự không muốn
Nhưng hắn cũng thật vô lí
Anh mệt mỏi chầm chậm mở mắt, tay tay tách bàn tay của hắn ra khỏi khuôn mặt của mình, anh chậm rãi cất tiếng
"Nhưng tôi chẳng có người bạn nào cả, tôi chỉ có Taehyun là người bạn thân duy nhất của tôi thôi"
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh
"Em chính là không muốn anh tiếp xúc với Taehyun"
Thật sự hắn không muốn anh tiếp xúc với Taehyun một chút nào vì cả hai người thân mật quá mức bình thường, cứ như cặp tình nhân ấy, hắn không thích và hắn ghen vì chuyện đó
Yeonjun bất bình hỏi
"Tại sao cậu lại không muốn tôi tiếp xúc với Taehyun?"
"Anh không cần biết tại sao, anh chỉ cần nghe theo lời em"
Thật vô lí trong khi anh và Taehyun đã là bạn thân nhưng hắn vừa mới xuất hiện gặp anh được vài lần rồi yêu cầu anh không được tiếp xúc với Taehyun nữ, có vô lí quá không chứ!?
Anh lấy hết dũng khí nói thẳng với hắn
"Taehyun là bạn thân duy nhất của tôi, tôi không thể nghe theo cậu được!"
Taehyun là bạn thân duy nhất của anh, anh là một người so với Taehyun tất cả điều hoàn toàn trái ngược nhưng em ấy lại không bày xích mà ngược lại còn muốn kết bạn với anh, em ấy đã cùng anh trải qua biết bao nhiêu khó khăn trong học tập và giúp anh có thể cảm nhận được tình bạn là gì
Dù phải bất chấp tất cả thì anh cũng sẽ không nghe theo lời hắn, anh không thể ngừng gần gũi với Taehyun
"Anh quên chuyện anh đã đồng ý làm việc cho em và nghe theo những gì em nói rồi sao?"
Hắn lại mang chuyện đó ra để ngầm nhắc nhở anh, nhắc cho anh nhớ anh đang là con nợ của hắn và bắt ép anh phải nghe lời hắn vô điều kiện
Trong mắt Yeonjun bây giờ Soobin thật sự là một tên tồi, một tên khốn
"Tôi không quên chuyện đó và tôi cũng đã nói là sẽ làm những chuyện trong khả năng của tôi nhưng xin lỗi, chuyện này tôi không thể làm được"
Nói rồi anh đẩy hắn ra, cố bám vào tường đứng lên rồi lần mò tường đi. Soobin thật biết chọn địa điểm, chỗ cả hai đang đứng là chỗ khuất, ánh đèn không thể rọi tới, và cũng vì chiếc mắt kính thứ giúp anh có thể nhìn rõ mọi thứ đã bị hắn làm hỏng mất rồi
Soobin vò đầu, phát ra một tiếng bực bội
"aish!!"
Hắn đi lại chắn trước mặt anh
Anh giật mình rồi cảnh giác lùi lại nhưng chỉ vừa được hai bước
"ah ah!?"
Hắn khom người vác anh lên vai theo hướng xe của nhà hắn đang đỗ mà đi
"Soobin! Cậu làm gì thế!?"
Anh hoảng hốt khi bị hắn vác lên vai, tay chân quơ quàng trong không trung muốn hắn thả mình xuống
"C-cậu định làm gì? Thả tôi xuống Soobin!"
Chân hắn cứ bước đều, lạnh lùng lên tiếng
"Nếu anh không muốn người khác chú ý thì cứ tiếp tục vùng vẫy và kêu la to hơn đi"
Chỉ một câu nói đã thành công khiến anh dừng mọi cử động
"Soobin, làm ơn thả tôi xuống đi mà. Tôi xin cậu"
"Không"
"Cậu định vác tôi thế này sao?"
"Ừm, cả đời cũng được"
Yeonjun ngạc nhiên, đôi má phớt hồng
"Sao chứ?"
Hắn có biết đối tượng vừa nhận câu nói kia là người đồng giới chứ không phải người khác giới không?
Câu từ đó Soobin lại nói ra không chút suy nghĩ, rốt cuộc hắn có ý gì với anh?
Hay hắn đã nói câu từ đó vô số lần nên mới quen miệng nói không suy nghĩ?
Không để cảnh tượng hôm qua tái diễn, Soobin mở cửa xe cẩn thận đặt Yeonjun vào hàng ghế phía sau xe rồi cũng vào ngồi cạnh anh
Yeonjun vẫn còn rung sợ, nhịp tim dường như một lúc nhanh, hoàn cảnh bây giờ thật không khác gì anh đang bị bắt cóc
Hắn lại cưỡng ép anh, rốt cuộc là vì điều gì chứ?
Có vẻ hắn muốn đưa anh đi đâu đó nhưng hắn đang muốn đưa anh đi đâu?
Chẳng lẽ hắn định mang anh đi bán để lấy lại số tiền để sữa chữa chiếc điện thoại của hắn!?
Tự biến nỗi sợ vô hình của bản thân dần to lớn, Yeonjun lấy hết can đảm mở cửa xe với ý định bỏ chạy nhưng cái ôm của Soobin lại nhanh hơn
"Anh không được tự ý bỏ đi"
Yeonjun hoảng loạn, cố tìm cách thoát khỏi cánh tay đang ôm eo của mình
"Làm ơn hãy thả tôi ra đi mà"
"Tôi không muốn đi"
Nước mắt sợ hãi cũng xuất hiện, Yeonjun hận bản thân không cứng rắn mà ngược lại còn mềm yếu mau nước mắt
Những giọt lệ của Yeonjun như những nắm đăm sắt thép vô hình, nó khiến lòng ngực hắn đau như bị đánh
Soobin thật sự không hiểu, cảm giác trong lòng ngực thật sự quá khó chịu, lần đầu hắn thấy người con trai trước mắt khóc lại muốn che chở bảo vệ, cảm giác như mỗi khi Yeonjun khóc hắn lại đau lòng muốn chết
Cảm giác gần giống như hắn thấy người hắn yêu khóc khi còn ở nước ngoài, muốn an ủi, muốn bảo vệ thật tốt đối phương, nhưng lần này còn hơn lúc trước, hắn như muốn giết chết người khiến Yeonjun khóc nhưng thật đáng tiếc hắn không thể tự giết chết chính mình, thế thì làm sao cạnh bên bảo vệ Yeonjun được
Soobin áp tay vào má Yeonjun, ngón tay gạt nước mắt cho anh
"Em muốn đưa anh về nhà em"
Yeonjun ngạc nhiên nhìn Soobin, thút thít
"Cậu nói thật không?"
Soobin khẽ phì cười
"Em nói thật, chắc chắn không lừa anh"
"Anh phản ứng mạnh như thế, không phải nghĩ em đang bắt cóc anh sau đó bán anh đi để lấy tiền chứ?"
Sao hắn đoán hay thế?
Yeonjun cứng đờ người, bối rối chớp mắt rồi đảo mắt
"T-tôi không có nghĩ như thế"
Biểu cảm của Yeonjun thật thú vị, hắn cố ý nhìn anh thăm dò, ý cười trong mắt cũng rất rõ
"Có thật không? Trông anh như kẻ nói dối vậy đó"
Yeonjun ngượng ngùng, cuối đầu giấu mặt, nhỏ giọng
"Tôi nói thật mà"
"Muốn tôi đến nhà cậu thì sao lại không nói rõ cho tôi biết chứ, tôi sẽ đi theo cậu mà, lại còn vác tôi trên vai giữa chốn đông người có biết bao nhiêu ánh nhìn cũng nhiều lời bàn tán nữa..."
Người như Yeonjun hắn nhìn thoáng đã hiểu được hơn tám phần, câu từ vừa rồi của anh hắn cũng hình ra được ý của anh
Soobin ồ lên một tiếng không khoa trương
"Thế em đã suy nghĩ đúng rồi, anh nghĩ em bắt cóc anh thật này"
Yeonjun lập tức chối
"Tôi không có mà"
"Chuyện này không quan trọng gạt nó sang bên đi"
"Anh bảo nếu em nói muốn anh đến nhà em là được nhưng em dám chắc anh sẽ tìm lí do để từ chối"
"Anh cũng không cần ngại những ánh nhìn và những lời bàn tán của người khác về anh, anh cứ xem như họ đang ganh tị đi"
Yeonjun dè chừng trả lời
"...ganh tị sao? Nói đến còn phải cân nhắc kia mà..."
Soobin nhíu mày, không hài lòng, hắn có khó chịu nhưng sẽ kìm chế để không rút giận lên anh
"Bỏ qua chuyện này đi"
"Về thôi chú Hwang, chú gọi xe đến đón Beomgyu giúp cháu"
Tài xế Hwang nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, cuối đầu trả lời
"Vâng thưa cậu chủ"
Tài xế Hwang gọi một chiếc xe khác đến chờ Beomgyu sau đó khởi động xe chạy về
Nghe hắn bảo về nhà hắn thì hoảng cả lên, tuy miệng bảo hắn nói cho anh biết hắn muốn đưa anh đến nhà hắn là được nhưng anh chỉ nói thế thôi, anh không muốn đến nhà hắn chút nào
Yeonjun vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn
"H-hay hôm khác nhé? Tôi vẫn còn chưa hoàn thành tài liệu giảng viên yêu cầu, ngày mai phải nộp rồi"
"Em sẽ nói lại với giảng viên bộ môn của anh dời ngày nộp tài liệu vào ngày khác"
Không, chỉ là lí do anh bịa ra thôi!
"Không cần phải như thế đâu Soobin, tôi hứa sẽ đến nhà cậu vào hôm khác mà"
"Làm ơn hãy cho xe dừng lại đi, tôi xin cậu mà Soobin"
Anh lắc đầu gấp gáp cầu xin nhưng hắn lại không quan tâm, khuôn mặt hắn không hiện lên tia cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn anh
"Điện thoại của anh đâu?"
Yeonjun tròn mắt
"Hả? Cậu hỏi điện thoại tôi để làm gì?"
"ah! Soobin cậu làm gì thế!?"
Yeonjun giậy mình, vô thức kêu vài tiếng, hắn thế mà lại tự tiện đưa tay vào túi quần anh mò tìm điện thoại, anh cật lực cố ngăn hắn lại đẩy hắn ra
Soobin chạm vào thứ gì đó cứng cứng, biết chắc đó là điện thoại, nhanh tay lấy ra khỏi trong túi Yeonjun. Hắn tự nhiên mở máy như thể đó là chiếc điện thoại của mình, thật thuận tiện cho hắn vì anh không hề cài khóa màn hình
"Cậu lấy điện thoại tôi làm gì? Trả lại cho tôi"
Yeonjun có ý định giành lại chiếc điện thoại của mình nhưng lại bị mất đà ngã vào lòng Soobin
Soobin chỉ với một tay đã có thể khóa mọi cử động của Yeonjun bằng cái vòng tay ôm
Yeonjun cứ cật lực tìm cách thoát khỏi vòng tay to khỏe của Soobin nhưng chẳng lần nào anh có thể thoát khỏi tay hắn
Tay cầm chiếc điện thoại cũ kỹ của anh hắn ấn vào mục danh bạ, ấn vào số của mẹ anh rồi gọi đi, hắn bật loa ngoài rồi để điện thoại xuống ghế kế hắn, tay còn lại chặn miệng anh không cho anh lên tiếng
"Ưm ưm!"
Tiếng quay số vang lên không lâu thì mẹ anh đã nhấc máy, giọng nói nhẹ nhàng hiền từ của người phụ nữ trung niên không nhanh không chậm cất tiếng
📞"Mẹ nghe đây, Junie"
Soobindùng chất giọng dễ nghe nhất của hắn trả lời mẹ anh
"Vâng cháu chào dì ạ, cháu là Soobin bạn của Yeonjun hyung ạ. Cho cháu xin phép, dì có thể cho cháu giữ Yeonjun hyung lại nhà cháu đêm nay không ạ?"
Nghe chất giọng không phải của Taehyun, mẹ anh không nghĩ nhiều, bà cứ nghĩ rằng anh vừa kết bạn mới và bà vui mừng vì điều đó, đứa con thụ động rụt rè của mình đã có thể kết giao được với bạn bè cùng trang lứa
📞"Cháu là bạn mới của Junie nhà dì sao?"
"Vâng thưa dì"
Mẹ anh nhanh chóng đồng ý
📞"Chuyện Junie ngủ lại nhà cháu dì không ngăn cấm đâu, dì chỉ sợ Junie làm phiền cháu thôi"
Yeonjun kêu ư ử trong cuống họng, lắc đầu nguầy nguậy, có ý không đồng ý nhưng tiếc là mẹ anh không thể thấy được
"Không đâu ạ, ngược lại cháu sẽ chăm sóc tốt cho Yeonjun hyung ạ"
📞"Thế làm phiền cháu rồi, Soobin"
"Vâng ạ"
Mẹ anh cúp máy hắn mới thả anh ra,trả điện thoại lại cho anh
Sau khi nhận lại điện thoại của mình, Yeonjun dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra rồi lùi lại ngồi sát vào cửa xe, anh hoảng sợ giọng rung rung hỏi hắn
"Tại sao cậu lại tự ý quyết định chuyện của tôi như thế?"
Soobin nhìn thẳng phía trước, nhún vai
"Rồi anh sẽ biết thôi"
_______________________________
Xin cảm ơn các độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com