Chap 7
"Chào buổi sáng, sóc nhỏ của anh."
BeomGyu thì thầm, nhíu đôi mắt lại vì chưa thích được với ánh sáng dang chiếu rọi nơi cửa sổ, nhìn xuống Taehyun đang cựa quậy. Cậu vươn người như một chú sóc nhỏ. Chất giọng ngái ngủ nho nhỏ phát ra từ trong lòng BeomGyu.
"Chào buổi sáng, Gyunie hyung ... nhưng em vẫn còn buồn ngủ lắm."
BeomGyu khẽ nâng mặt Taehyun lên, một tay giữ lấy gò má mềm, mân mê nó nhẹ nhàng, một tay thì vươn đến cái bàn nhỏ cạnh giường, với lấy chiếc máy ảnh mới mua còn mới cứng. Taehyun ngọ nguậy, cố gắng thoát khỏi đôi tay của anh để tiếp tục giấc ngủ dở dang nhưng BeomGyu vẫn giữ cậu lại, nói khe khẽ: "Yên nào, sóc nhỏ."
"Đề làm gì thế?"
Ngay khi Taehyun vừa cất lời thì một tiếng *tách* vang lên. Taehyun giật mình khỏi cơn mơ màng, cậu sửng sốt hỏi: "Anh vừa làm gì vậy?"
"Anh thử máy." - BeomGyu thản nhiên trả lời. Taehyun ngẩn ngơ và BeomGyu ôm lấy cậu trong vòng tay mình âu yếm hỏi - "Em sao thế, sóc nhỏ của anh?"
"Gyunie ... trông em ... xấu lắm đúng không? Trong ảnh ấy ..."
"Anh ước gì em có thể thấy những tấm ảnh này." - BeomGyu dụi trán mình vào trán cậu "Em xinh tuyệt."
"Anh đang nịnh em à?" Taehyun hỏi
"Không hề đâu, nhóc à, em vẫn đẹp lắm, mọi thứ đều hoàn hảo." - BeomGyu nháy thêm một tấm nữa sau đó cất lại máy ảnh lên bàn, dùng cả hai tay để âu yếm đôi má cậu . Anh hỏi - "Em muốn ngủ nữa không? Anh sẽ làm đồ ăn sáng rồi gọi em dậy."
"Không đâu ạ." Taehyun phụng phịu níu lấy áo anh - "Em sẽ dậy cùng anh."
BeomGyu sờ trán để chắc rằng cậu đã hết sốt Taehyun nhẹ gỡ tay anh ra, phàn nàn: "Em ổn mà, em đâu có yếu đuối như vậy chứ, hyung."
"Được rồi." BeomGyu cười - "Anh biết là Taehyunie không có muốn ngủ một mình khi không có anh đâu, để anh đỡ em dậy nào."
Taehyun ngượng đỏ cả mặt, đưa tay đánh nhẹ vào anh, rồi để mặt cho BeomGyu vừa cười vừa dẫn vào nhà vệ sinh. Xong xuôi, BeomGyu lại đưa cậu trở ra phòng bếp, trong khi anh loay hoay làm đồ ăn sáng. Taehyun thở dài, càng ngày cậu lại cảm thấy mình phụ thuộc vào BeomGyu quá nhiều rồi. Rõ ràng là cậu cần phải làm quen với cuộc sống trong bóng tối nhưng BeomGyu lại xuất hiện và khiến cậu phụ thuộc quá nhiều vào anh. Ít nhất là cậu cũng nên tự đi lại trong nhà, không phải lúc nào BeomGyu cũng dẫn cậu đi hay thậm chí là yêu cầu bế cậu.
Taehyun cảm thấy mình trở nên lười nhác thấy rõ, thậm chí là hơn cả khi chưa bị mù nữa kia ... Thật là Taehyun ngồi ở bàn ăn, lắng nghe tiếng chảo rán xì xèo. Cậu nói nhỏ: "BeomGyu à ... anh khiến em trở nên lười biếng quá đi ... không cần giúp em nhiều vậy đâu."
"Taehyunie à ... em thật sự không thích anh đến vậy sao?"
BeomGyu khẽ hỏi và Taehyun thở dài. Lại nữa rồi, chàng trai này của cậu lại nghĩ câu không cần anh ấy đấy. Taehyun đứng dậy, mò mẫm về phía BeomGyu. BeomGyu lập tức nắm tay cậu và Taehyun ôm choàng lấy cậu.
"Đừng nghĩ nhiều. Em chỉ muốn tự quen với cuộc sống mới, ít nhất là việc tự đi lại và làm những việc cá nhân. Anh cũng còn nhiều thứ phải lo, anh không thể cứ đi theo em mãi, rồi bế em, rồi lấy quần áo cho em, rồi nấu ăn rồi làm mọi việc như một bảo mẫu được, đúng không?"
"Nhưng ..."
"Thôi mà, Gyunie, anh trai của em. Nghe em đi, em nhất định sẽ nhờ anh giúp nếu như em cảm thấy khó khăn nhưng anh vẫn nên để em tự làm một số việc đơn giản, nhé?"
BeomGyu khẽ "ừm" nhưng không giấu nổi sự thất vọng. Dường như sau moi chuyện, anh vẫn là một người anh trai của cậu. Taehyun, tuy không nhìn thấy nhưng lại là một người tinh tế khủng khiếp khi mà cậu đoán được chuẩn xác những gì anh đang nghĩ trong đầu. Taehyun chìa tay ra và BeomGyu nắm lấy tay cậu. Cậu mỉm cười, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, đậu lên mái tóc đỏ dâu của cậu khiến cậu xinh xắn như một thiên thần vậy. BeomGyu ngẩn ngơ, rồi giọng nói của cậu cất lên, kéo anh trở lại hiện tại.
"Gyunie, một chút nữa thôi, nhé? Một chút nữa thôi, rồi nhất định, nhất định em sẽ trả lời anh. Chờ em chút nhé."
Anh "ừm" nhẹ một tiếng và cậu mỉm cười lần nữa: "Giờ thì đưa em tới bàn ăn, được chứ? Em muốn ăn bữa sáng anh làm."
BeomGyu dẫn cậu trở lại bàn ăn, tay còn lại bê dĩa đồ ăn sáng, Taehyun hít một hơi, cảm thán: "Thơm quá, em đói lắm rồi."
Anh mỉm cười, xắt thịt xông khói rồi đẩy dĩa về phía cậu. BeomGyu đặt vào tay cậu một chiếc dĩa: "Sao nào, em bé sóc nhỏ có cần anh xúc cho không? Anh rất vui lòng."
"Không nhé." - Taehyun cười giòn tan - "Anh mới là em bé ở đây đó, Gyunie."
Taehyun xúc đồ ăn đưa lên miệng trong khi BeomGyu bận bịu rót cho cậu một ly nước ép. Như nghĩ ra điều gì đó, cậu nói: "Hmmm ... Gyunie ... anh có thể ... đưa em đến trường không? Nghỉ phép của em đã hết rồi và em thì cần phải đến trường ... A ... nhưng nếu anh không có sáng thì em sẽ nhờ Huening Kai."
"May cho em là anh có ca sáng nhé." - Anh khẽ véo nhẹ má cậu - "Nhanh lên nào, anh đưa em đi."
***
Sau khi giải quyết bữa sáng, BeomGyu đã giúp cậu sửa soạn sách vở và trang phục. Taehyun cần một chiếc gậy để có thể di chuyển, cậu nói đeo kính râm trong lớp trông sẽ khá kì quái, nên cậu quyết định sẽ không đeo nó. Cả hai đi bộ tới trường và dù cậu đang cầm gậy trong tay, BeomGyu vẫn gần như ôm lấy cậu trong vòng tay cứng rắn của anh ấy.
BeomGyu thậm chí còn yêu cầu để anh đưa cậu vào chỗ ngồi nhưng cậu chỉ cười nhẹ thay cho lời từ chối, sau đó tự bước vào, chọn cho mình chỗ cao nhất trên giảng đường. BeomGyu vẫn dõi theo cậu suốt quá trình, cho đến khi cậu ngồi xuống ghế, anh mới quay lưng trở về lớp học.
Việc học cũng đỡ khó khăn hơn một chút, trong thời gian ở nhà cậu đã tập làm quen với việc khi mà không thể nhìn thấy. Huening Kai đã tặng cậu một cây bút ghi âm, nó thật tiện lợi làm sao, Taehyun có thể mang theo nó suốt bên mình và nghe lại bài giảng bất cứ lúc nào. Tiết học mau chóng trôi qua, tiếng chuông reo lên và Taehyun nghe tiếng đóng sách vở sột soạt và tiếng bước chân, cười nói ồn ào.
Taehyun chắc rằng mình nên ngồi đây chờ đến khi mọi người ra bớt. Bản thân cậu là một người nhỏ con, ngay cả khi cậu nhìn thấy đường, việc chen lấn cũng đã thật khó khăn và dễ bị té ngã, không kể đến giờ đây mọi thứ tối đen như mực. Vậy là Taehyun cứ ngồi đó, lắng tai nghe khi âm thanh ồn ào dần nhỏ lại. Lúc này, cậu mới từ tốn cầm gậy, đeo lại túi, toan bước đi. Nhưng bỗng nhiên, một người nào đó đứng trước mặt cậu, Taehyun đứng khựng lại, ngơ ngác. Mùi nước hoa nữ thật nồng, nó làm cậu cảm thấy khó chịu. Người phía trước lên tiếng.
"Là Taehyun Kang? Đúng không? Người mẫu nổi tiếng câu lạc bộ nhiếp ảnh nhưng có vẻ cậu không đẹp như người người ta ca ngợi và còn có vẻ như bị mù."
"Xin lỗi, tôi biết chị sao?" Taehyun bình thản hỏi lại. Thật chẳng hiểu vì sao người này lại kiếm chuyện với cậu trong khi cậu chẳng nhớ rằng mình đã gặp gỡ một chị gái nào đó có mùi nước hoa nồng nặn khó chịu đến vậy trước đây. Cậu nghe tiếng cười nho nhỏ phát ra từ phía chị gái kia.
"Chắc là không. Nhưng tôi nghĩ là BeomGyu sẽ biết tôi đấy, nhỉ? Một chú gấu đáng yêu với những cái ôm ấm áp. Tôi nghĩ là Taehyun đừng tỏ ra đáng thương để anh ấy thương hại. BeomGyu bận rộn lắm, bận rộn với tôi chẳng hạn và Taehyun đang làm anh ấy thêm vất vả đó."
Tiếng giày cao gót xa dần. Giảng đường tĩnh lặng như tờ, Taehyun ngồi thụp xuống ghế, thẩn thờ. Mùi nước hoa nồng nặn vẫn vấn vương xung quanh chỗ cậu, Taehyun không chịu nổi nôn khan vài tiếng. BeomGyu từ ngoài hành lang bước tới cửa lớp chờ đón cậu nhưng ngay khi bước vào, anh chứng kiến cậu đang bịt miệng liên tục nôn khan. BeomGyu vội vã lao tới chỗ Taehyun, vỗ nhẹ lưng cậu, lo lắng hỏi.
"Sao vậy? Em sao vậy Taehyunie, mệt quá sao? Để anh cõng em, được chứ?"
Taehyun xua tay, ngồi xuống ghế, đưa tay lên vuốt vuổt ngực mình. Nước mắt trào ra khiến viền mắt cậu đỏ ửng. Taehyun đưa tay quệt nước mắt, chẳng hiểu do cơn buồn nôn hay cậu đang khóc. Cố đè nén cảm giác gờn gợn trong cổ họng, cậu nói: "Không cần ... k ... không cần đâu ạ ... hyung à ... em ... em ổn mà ... nếu anh bận việc gì hay có hẹn với ai ... thì ... thì cứ đi đi ... em tự về được ..."
"Sóc nhỏ của anh, em ổn chứ? Anh thì có hẹn với ai? Chuyện gì vậy, hả em?" BeomGyu lo lắng quỳ xuống trước mặt cậu, nhìn cậu khổ sở quệt nước mắt.
"Không sao đâu, em chỉ nghĩ anh bận thôi, nếu không thì chúng ta về được rồi."
Taehyun cầm lấy chiếc gậy, tự đứng dậy, mò mẫm đi xuống từng bậc cầu thang. BeomGyu vội vã đuổi theo và đỡ lấy cậu đang run run bước đi. Hơn ai hết, anh nhận thấy một điều gì đó không ổn xảy ra với cậu nhưng Taehyun cứng đầu đến mức không chịu nói bất kì ai điều gì về chuyện mà cậu đang gặp phải với anh. Về đến nhà, khi BeomGyu chuẩn bị lấy đồ từ tủ lạnh để làm bữa trưa, thì Taehyun, lại một lần nữa, nói với anh.
"Nếu anh có hẹn thì cứ đi đi, em có thể nhờ Huening Kai."
BeomGyu trở nên mất bình tĩnh đến mức đi tới, bế thốc Taehyun lên và đi vào phòng ngủ. Anh ngồi lên giường khi vẫn ôm cậu trong tay, sau đó hôn nghiến lấy môi cậu khiến nó sưng đỏ. BeomGyu chắc rằng mình đã khiến cậu hoảng sợ, vậy nên ngay sau đó, anh đã thủ thỉ xin lỗi cậu. BeomGyu để cậu tựa vào lồng ngực mình trong khi chậm rãi nói.
"Sao vậy sóc nhỏ của anh? Tại sao em cứ luôn nói rằng anh bận hay anh có hẹn và đuổi anh đi? Tại sao-?"
Chưa nói hết câu, BeomGyu nghe thấy tiếng của Taehyun phát ra trong lồng ngực mình. Cậu bịt miệng, nôn khan vài tiếng, sau đó nhảy xuống khỏi giường, cố gắng định vị hướng nhà vệ sinh mà chạy tới, nôn ra hết tất cả những gì sót lại trong bụng. Bữa sáng đã kịp tiêu hóa hết nhưng cơn buồn nôn vẫn cứ kéo tới, Taehyun không chịu đựng nổi. Lại cái mùi nước hoa chết tiệt đó, thứ mùi đó ... dính lại trên ngực áo BeomGyu. Không phải chỉ là thoáng qua, mà rất đậm, rất nồng.
Lồng ngực cậu thắt cả lại, Taehyun loạng choạng đứng dậy, cố gắng há miệng hít thở, quay lưng bước ra khỏi nhà vệ sinh. BeomGyu vẫn theo sát cậu nãy giờ, trái tim anh nổ tung khi chứng kiến cậu trở nên như thế và anh thì chẳng biết lý do tại sao. BeomGyu cố gắng đỡ lấy cậu nhưng Taehyun giật tay lại. Cậu ngã vặt xuống giường , trùm chăn kín đầu, thuề thào.
"Anh về đi, BeomGyu. Em muốn ngủ."
"Taehyunie à ... làm ơn ... em làm anh lo-"
"EM ĐÃ NÓI LÀ ANH VỀ ĐI."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com