𝟑 𝓓𝓪𝓼 𝓛𝓾𝓯𝓽𝓼𝓬𝓱𝓵𝓸𝓼𝓼
[FIC] Berlin in winter
𝟑 𝓓𝓪𝓼 𝓛𝓾𝓯𝓽𝓼𝓬𝓱𝓵𝓸𝓼𝓼
.
Sau buổi đi dạo đầu đông trên đại lộ Unter den Linden, Trương Gia Nguyên về lại căn phòng thuê nhỏ của bản thân trong một tâm thế vô cùng thoải mái, đây có lẽ là buổi tối an bình và thư thả nhất của anh từ khi đặt chân đến nơi đây. Khẽ nhìn số điện thoại mới tinh vừa được lưu vào hai tiếng trước - thì ra một mối quan hệ mới đã được bắt đầu.
Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đặt chân đến Berlin là một buổi chiều thu, anh chứ như thế bắt đầu một cuộc hành trình mới tại đây, hành trình trưởng thành đầy rẫy những cô đơn. Anh vẫn còn vẹn nguyên kí ức vào mùa đông năm trước, mùa đông Berlin lạnh đến thấu xương, tuyết phủ trắng xóa mặt đường và anh, anh của ngày hôm ấy chỉ là một cậu nhóc lạc đường, cuộn tròn mình trong căn phòng nhỏ này, âm thầm vượt qua sự lạnh lẽo ấy. Trương Gia Nguyên nghĩ mùa đông năm nay anh cũng sẽ như thế, nhưng không, mùa đông Berlin năm nay vẫn là bộ dáng tuyết phủ trắng xóa, vẫn là hơi lạnh len lỏi từng căn nhà, góc phố. Ấy thế nhưng anh, người tưởng chừng đã bị sự lãnh lẽo nuốt chửng lại vô thức cảm thấy ấm áp, phải chăng là nhờ vào sự thiện lương của "ánh nắng vàng bay" nào đó đã sưởi ấm trái tim anh.
Và kể từ dạo ấy, một kẻ cô đơn nơi đất khách quê người như Trương Gia Nguyên lại có thêm một chốn dung thân. Vào những ngày tuyết phủ, trừ công việc tại phòng trà anh luôn túc trực tại một quán bánh ngọt nhỏ ở cuối con đường mà chếch về phía đông là đại học Humboldt danh giá. Anh cứ ngồi ở một góc khuất của quán, ngắm nhìn dòng người thưa thớt qua ô cửa kính, ngắm nhìn những bông tuyết trắng bay bay giữa màn đêm đen kịt. Có lúc anh sẽ mang một ít tư liệu học tập ra để hoàn thành, có lúc anh sẽ ngẫu hứng sáng tác một bản tình ca với những nốt nhạc được vẽ nguệch ngoạc trên giấy nhớ và cũng có lúc anh chỉ đơn giản ngồi đấy và cảm thụ không khí mang theo hơi lạnh hòa cùng mùi hương ngọt ngào của bánh lan tỏa khắp nơi. Và mục đích duy nhất của anh là chờ đợi một người, người bạn duy nhất của anh tại nơi này.
"Mocha của anh."
"Đã sắp tan làm chưa?"
"Sắp rồi. Anh chờ em một tí."
- Patrick. Phải, anh ở đây để chờ "ánh nắng vàng bay" kia. Từ ngày ở đại lộ Unter den Linden, anh và Patrick đã liên lạc thường xuyên hơn, bất kể là mùa đông, anh và cậu bé ấm áp kia vẫn thường xuyên gặp nhau. Anh và Patrick nói chuyện với nhau rất hợp, sở thích cũng rất đồng điệu, hai người bọn anh có thể nói chuyện với nhau hàng giờ mà không hề cảm thấy nhàm chán, cùng nhau chu du khắp Berlin giữa trời tuyết rơi. Patrick rất tò mò về Trung Quốc và Trương Gia Nguyên thì lại rất tận tình chỉ dạy người em. Tựa như hôm nay, anh không có việc tại phòng trà nên từ đầu hôm đã lặn lội đi đến con phố người Hoa, nỗ lực tìm kiếm một chiếc bánh bao nhỏ cho "ánh nắng" ưa tò mò kia nhưng đáng tiếc là không tìm được, thế nên anh chỉ đành mua cho cậu bé một tập thơ Đường nho nhỏ để cậu bé tìm hiểu một chút.
Trương Gia Nguyên ở bên cạnh Patrick rất thoải mái, cậu bé không những ấm áp còn rất biết quan tâm đến người khác. Trương Gia Nguyên trước nay đến quán đều uống cà phê thật đậm, giờ đã bị Patrick cưỡng chế đổi thành một cốc Mocha, đôi lúc còn kèm theo một chiếc bánh ngọt miễn phí từ cậu nhân viên nhỏ.
Cà phê Mocha - tách cà phê sẽ cho bạn cảm nhận rõ ràng vị thơm béo của kem tươi cùng vị ngầy ngậy của chocolate. Cũng tựa như tình yêu của bạn, tuy có những khi nồng nàn hay những lúc dịu nhẹ thì nó vẫn luôn ở trong bậc cảm xúc ngọt ngào của tình yêu. Thế nhưng, Mocha vẫn có vị đắng nhẹ của cà phê lẫn chocolate, thế nên trong những thời khắc ngọt ngào xuyên suốt, dù chỉ một chút đăng đắng cũng khiến tình yêu của bạn thêm hương vị và cảm xúc.
Đó là lí giải của cậu bé về Mocha, cậu bé đã làm Trương Gia Nguyên phải bật cười khi diễn giải, Patrick thật biết cách khiến lòng người ấm áp. Một tách cà phê vô tri qua lời em ấy cũng trở nên thật lãng mạn. Hơn thế Patrick còn là một cậu bé rất đáng yêu.
"Anh Gia Nguyên, hôm nay anh mang gì đến thế?"
"Cho em một tập thơ Đường."
"Thật ạ!"
"Thật, cảm ơn chiếc bánh ngọt hôm qua của em."
"Cảm ơn anh Gia Nguyên. "
"Tiếng Trung của em đến đâu rồi?"
"Cũng tạm thôi. Em sẽ cố gắng. Một ngày nào đó sẽ nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc với anh."
"Anh tin em sẽ làm được."
"À. Bản nhạc hôm trước anh đánh đã hoàn thành chưa? Mọi thứ ổn chứ?"
"Bài tập nộp đầu xuân của anh đã hoàn thành rồi. Ngày mai anh mang theo đàn đánh cho em nghe."
"Anh Gia Nguyên là giỏi nhất."
"Em nói muốn đi ăn đồ ăn Trung Quốc có phải không? Khi mùa xuân đến, khí trời dễ chịu hơn anh sẽ dẫn em đi nhé."
"Thật ạ. Cảm ơn anh nhiều. "
"Đều là bạn bè. Đừng khách sáo với anh như thế."
"Vậy anh đã hứa với em rồi. Mùa xuân đến, anh không được trốn em đâu."
"Vâng. Em thấy đó, anh luôn ở đây. Anh đã trở thành khách quen của nơi này rồi."
"Em biết, anh Gia Nguyên là tốt nhất. Anh Gia Nguyên, khi trời hết giá lạnh em dẫn anh đến Reichstag nhé."
"Nhất trí."
Ngoài kia bầu trời đêm vẫn mang màu u buồn giá lạnh nhưng họ lại cảm nhận được tia sáng ấm áp từ phía đối phương, từ một tình bạn đẹp đẽ chân thành.
Người ta thường nhắc đến Berlin như một bảng tình ca lãng mạn thuộc về trời Âu nhưng đối với riêng Trương Gia Nguyên - Berlin gai góc hơn thế, những công trình kiến trúc nơi đây còn giữ được một phần rất ít vì bị tàn phá nặng nề của chiến tranh, nhưng những giá trị vẫn còn vẹn nguyên ở đó. Thành phố này đang vừa phát triển vừa xây dựng, dần dần cải tạo lại những công trình, di tích bị phá huỷ trong những năm tháng tang thương ấy. Và Trương Gia Nguyên thật muốn cùng cậu bé ấm áp kia cùng nhau đi khám phá, đi ngược lại thời gian, nhìn lại những gì xưa cũ dưới tiết trời Berlin xinh đẹp ngày xuân đến.
.
🧸🐰Giải nghĩa tựa đề tiếng 🇩🇪
"𝓓𝓪𝓼 𝓛𝓾𝓯𝓽𝓼𝓬𝓱𝓵𝓸𝓼𝓼" - Sự mơ mộng. Một mùa đông quá đổi ấm áp khiến con người ta mơ mộng về những thứ viễn vông, tựa như mùa xuân sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com