Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Yêu.

- Sanji!!!.... - Chopper lao đến phía chiếc giường của Sanji và Zoro mà cậu đang nằm trên đó. - Chuyện gì thế này? Cậu sao vậy? Sao đến trường mà không báo bọn tớ, bọn tớ rất lo cho hai người!

- Không sao, chỉ là tai nạn thôi mà! Nghỉ một hôm là khỏe rồi, mọi người chuẩn bị dọn quán ra đi, tớ sẽ đến sau. - cậu vỗ về lên đầu cậu nhóc đang mè nhéo kia, nhìn bọn người vì cậu mà lo lắng thật sự khiến nước mắt cậu chực muốn rơi. Con người ta khi đau ốm là lúc yếu mềm nhất, lại đặt vào tình cảnh của cậu bị người cùng máu mủ hành hạ lại cùng một đám người chưa quen biết bao lâu quan tâm, thật là cười ra nước mắt mà.

- Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, bọn mình có thể lo được, trời lại mưa to thế này chắc cũng không bao nhiêu khách. Yên tâm nghỉ ngơi đi! - Nami lên tiếng can ngăn chàng trai kia, cậu đã hi sinh cho bọn họ quá nhiều, họ không  thể lợi dụng lòng tốt của cậu đến cùng như thế. Cậu đã là thành viên của gia đình Sunny này rồi mà.

- Quyết định vậy nhé! Zoro ở lại chăm sóc cậu ấy, bọn này sẽ lo chuyện ở quán ăn. Tin tưởng bọn này vài hôm nhé, đầu bếp san! - Robin nháy đôi mắt xanh đen với cậu như thôi miên cậu vào trong đó, ép buộc cậu phải đồng ý nghỉ ngơi vài hôm.

- Được thôi, trông chờ vào các cậu đấy! Nhưng tên này không cần ở lại chăm sóc đâu, tớ ổn mà, để hắn phụ các cậu đi!

- Zoro bây giờ ra quán lại càng đuổi khách chứ được gì! - Luffy không kiêng dè mà lên tiếng, mọi người cũng khẽ gật đầu đồng ý. Khuôn mặt hắn mà đi phục vụ thì đứa dễ tính như Luffy cũng phải khó chịu, mặt mày xám xịt, bọng mắt thâm đen, đôi chân mày nhíu chặt khiến cho khuôn mặt vốn đã gai góc đáng sợ lại càng tăng tính khủng bố. Chuyện gì xảy ra với hắn vậy, cậu bị thương nhưng sao trông hắn còn khó ở hơn?

Khi mọi người đã rời khỏi phòng, Sanji tiến về phía cánh cửa sổ đóng chặt mở ra, hơi nước lạnh từ cơn mưa phút chốc ùa vào căn phòng vốn dĩ cũng chẳng ấm áp gì khiến Zoro đang ngồi một góc lại càng nhíu mày.

- Làm gì thế?

- Cho thoáng khí! - Sanji hơi lùi lại phía sau khi cơn mưa bị gió thổi vào khung cử sổ, tay lại lần vào túi áo trong. Cậu rít một hơi thuốc vừa châm, hương bạc hà xông đầy hai cánh mũi phủ lấp đống suy nghĩ rối ren trong đầu cậu lúc này. Nhưng cái mùi hăng hắc của đống khói thuốc đọng lại nơi cuống phổi khiến cổ họng nhộn nhạo, cậu chỉ khẽ hắng giọng nhưng lại khích thích thính giác kẻ còn lại.

- Bớt hút đi, đang bị thương đấy! 

-...........

- Ngưng thuốc đi? Chết có ngày đấy Mày xoắn!

- Im đi tảo thối! Đàn ông thật sự phải biết hút thuốc! Không biết thì đừng ở đó mà phán!

- Hút nhiều quá mức rồi!

- Nghiện rồi!

- Cơn nghiện chỉ 5 đến 7 phút thôi! Nhịn đi!

Hắn nắm lấy cánh tay mảnh dẻ của cậu ngăn điếu thuốc được đưa lên miệng. Cậu chả phản kháng chỉ ngồi yên nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay hắn mà canh giờ.

- 5 phút rồi! Thả ra đi tên khốn!

- Chút nữa thôi! Để yên chút nữa đi!

- Buồn miệng lắm! Không ngậm điếu thuốc cảm thấy trống trải lắm!

Bất ngờ hắn chiếm lấy cái miệng đang "trống trải kia", nụ hôn ấy ngập tràn mùi thuốc lá. Đôi mắt xanh trợn tròn nhìn hắn, rồi rất nhanh lui đầu dứt khỏi nụ hôn của hắn.

- Khùng hả tên đầu rêu chết tiệt! 

- Ta sợ miệng ngươi trống trải thôi! - Mặt hắn vẫn giữ nét bất cần cố hữu nhưng thật ra trong thâm tâm đang nhộn nhạo không yên. Hắn chả hiểu sao bản thân lại hôn cậu, coi như tay nhanh hơn não đi nhưng hắn không hề hối hận vì làm như thế. Hắn sẵn sàng nhận một trận đánh nhừ tử của cậu nhưng cậu chỉ xoay người lờ hắn đi. Điếu thuốc đặt lại trên bờ môi cảm giác chả còn ngon lành nữa, cậu vứt nó ra ngoài cửa sổ. Đóm lửa đỏ chưa chạm đất đã bị nước mưa dật tắt cũng như lửa tình của hắn vậy. Cậu ấy là không để tâm đến hắn sao?

Cậu là người rất thân thiện hoà đồng, có thể kết bạn với bất kì ai rất dễ dàng nhưng tình bạn đó luôn có một khoảng cách vô hình và chính cậu là người tạo ra nó. Cậu quan tâm chia sẻ buồn vui với kẻ khác nhưng có ai biết cậu thật sự đang buồn hay đang vui chứ, cậu luôn là người cho đi lòng tốt nhưng chả mấy khi để người khác giúp đỡ mình... Hắn nhận ra bức tường đó, cũng không ngừng tìm cách vượt qua, có khi điên cuồng đâm đầu vào đó nhưng chả qua chỉ phá được một khe hở nhỏ. Để rồi từ khe hở nhỏ bé đó, hắn thấy cậu vùi đầu vào giữa hai gối, co ro trong sự hoang mang. Hắn lại càng ngang tàn mà tìm cách băng qua bức tường ấy.

Hắn đóng chặt cánh cửa sổ, thoáng liếc thấy tàn thuốc bị dính mưa nhão nhẹt, trong vô thức lại thấy nhói đau. Hắn ép cậu lên giường ngủ sớm, cậu cũng lặng lẽ nằm xuống, cả hai không nói gì thêm. Buồng phổi bị thương khiến hơi thở của cậu mỗi lúc một nặng hơi, nằm nhiều có lẽ không phải là điều tốt. Sanji ngồi dậy cố tựa lưng vào tường nhưng bức tường tạm bợ của trại mồ côi đã rỉ đầy vệt nước. Cứ loay hoay tìm một chỗ tựa lưng mà không có, cậu khẽ thở dài. Zoro vốn cũng chả ngủ gì chỉ là nằm im ở đó mà thôi, thấy cậu cứ loay hoay kiềm không nổi mà bật dậy. Vốn muốn để cậu tựa đầu lên vai hắn ngủ như trên chuyến xe kia nhưng vì điều ngu ngốc hắn đã làm kia, bản thân hắn cũng cảm thấy không thể.

Hắn xoay người áp lưng lên lưng cậu tạo một điểm tựa ấm áp cho người kia, cậu định bật dậy nhưng như thế có phải phản ứng thái quá không. Cứ để yên như bình thường, có lẽ là tốt nhất!

Cảm nhận hơi ấm từ tấm lưng đang tựa vào mình, lắng nghe nhịp tim đều đều của người kia khiến hắn bình tĩnh lại, những hình ảnh về cậu cứ lần lượt tua chậm trong đầu hắn, hắn nhận ra, có lẽ hắn đã bỏ qua thứ gì đó. Bản thân không ngừng đặt câu hỏi, rồi trả lời lại tự mình phủ nhận, một lần rồi một lần... hắn nghĩ bản thân không thể tự tìm ra câu trả lời đâu. Zoro xoay mình khiến tấm lưng đang tựa hẳn vào hắn trượt dài qua vai hắn. Sanji thoáng giật mình khi đầu cậu rơi lên đùi hắn, cậu nhổm dậy nhưng hắn lại lấy tay ghì chặt vai cậu xuống.

- Nằm im đi, ta có điều muốn hỏi! Có phải, ngươi đã nhận ra tình cảm của ta từ trước? - câu hỏi khiến Sanji một lần nữa bật dậy nhưng hắn vẫn giữ chặt cậu, khuôn mặt lại càng thêm gần, đôi mắt mở to và đôi mày xoắn lại càng thêm xoắn.

- Thắc mắc sao? Nếu một thằng đàn ông thình lình bị một thằng đàn ông khác hôn chẳng thể nào dưng dưng như ngươi mà sẽ cho tên kia một trận, rõ ràng ngươi đã có chuẩn bị tâm lí. Lại nói khi ta cố gắng lơ ngươi đi, nếu chỉ có tình bạn ngươi đã gặng hỏi ta lí do, nhưng ngươi thì không, có lẽ lúc đó ngươi cảm thấy rất nhẹ nhõm nhỉ?

- Uhm, ta biết - hắn đem câu hỏi bản thân không thể giải nén sang cho cậu,  đáp lại hắn chỉ là câu trả lời và thái độ đơn giản vô cùng. Có lẽ với hắn đó là thứ khó khăn và đáng trân trọng thì với cậu chỉ đơn giản như mẫu tàn thuốc kia mà thôi. Cảm giác lồng ngực tràn lên khí nóng dù cảm giác lạnh lùng từ cậu cũng chả thể dập tắt, lại khiến nó bùng cháy hơn.

- Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như thế? Nếu ngươi biết từ sớm thì ngươi phải nhanh chóng cứu ta chứ? Yêu ta hoặc chối bỏ ta chứ?

- Xin lỗi! Không muốn tổn thương ngươi, không muốn ngươi hiểu lầm, lại càng không muốn mất đi tình bạn này nên không còn cách nào ngoài im lặng. - Sanji nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, thẳng thắn nhưng cũng rất đau lòng.

- Ngươi không kì thị?

- Không! - ít ra vẫn còn chút nhân nhượng với hắn, hắn vẫn sợ cậu sẽ kì thị sẽ xa lánh hắn như kẻ biến thái đáng ghê tởm.

- Vậy ngươi cứ xem như chưa biết gì đi, chúng ta vẫn là bạn. Nhưng thông báo, ta sẽ cố dành lấy trái tim ngươi. Thật đó!

- Baka! - cậu khẽ cười nụ cười như có như không rồi quay trở về tựa trên lưng hắn. Trong lòng hắn có cảm giác kì lạ lắm, nó giống như tự lấy kim mà khoè cái dằm cắm sâu trong tim, nhói đau nhưng thanh thản. Cậu thu lại nụ cười quay về với nét buồn phảng phất "Tên đầu tảo ngu ngốc, ngươi cả đời sẽ không dành được nó đâu. Nó không xứng đáng dành cho bất cứ ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com