Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chương 15

Beta: Louis

Không phải Dương Tình...

Trương Mông hồn bay phách lạc buông tay nam tử áo đen ra.

Khuôn mặt mang vết thương dữ tợn, huyết nhục mơ hồ, ngũ quan cũng bị vết thương đè lên, chỉ có đôi mắt là trong suốt sáng ngời đầy lệ quang. Trương Mông buông tay hắn ra, hắn lại dùng tay che mặt, cúi đầu không dám nhìn người.

Trương Mông đảo mắt nhìn người đi đường đang vây xem, lên tiếng: "Các người nhìn cũng đã nhìn rồi, xong việc rồi tản đi hết đi!"

Thấy đám đông vẫn không chịu rời đi, Trương Mông định nói tiếp thì Trịnh Thư đã trực tiếp rút đao, lạnh lùng nói: "Còn muốn nhìn nữa thì cùng ta hồi phủ nha môn hết!"

Đám đông sợ hãi tản đi, Trương Mông nhặt lấy mũ của nam tử áo đen lên đưa cho hắn.

Nam tử nọ vội vàng nhận lấy mũ đeo lên, đứng lên muốn rời khỏi thì Trương Mông gọi hắn lại.

"Công tử, trên mặt cậu là vết thương do dao đúng không? Ta có thuốc trị vết thương trên mặt cậu..."

Nghĩa phụ Dương Tình của nàng tuy chỉ là tên sai vặt nhưng y thuật tinh thông, lúc trước vết thương trên mặt người cũng rất giống với thương thế của vị nam tử này, nhưng chỉ dùng thuốc một thời gian sau là lập tức tốt lên.

Trương Mông sống với hắn mười năm, dù hắn vẫn luôn một mực không chịu dạy nàng học y, nhưng mưa dầm thấm đất, nàng ngược lại còn nhớ rất rõ các phương thuốc Dương Tình dùng để trị thương trên mặt.

Nếu Dương Tình đã không muốn nàng tiếp xúc với y thuật tất có lý do của mình, có lẽ y thuật hắn biết không thể truyền cho người ngoài. Dù nàng biết phương thuốc trị vết thương này nhưng nàng vẫn không có ý định đưa phương thuốc kia cho nam tử này ngay bây giờ, mà nàng nói: "Công tử nếu tin lời ta nói thì buổi trưa ngày mai cậu cứ tới đây, ta đem dược tặng cho cậu !"

Nam tử kia yên lặng đứng rất lâu, cuối cùng hắn cũng không trả lời Trương Mông mà cất bước rời đi .

Trịnh Thư mặt lạnh ngắt nhìn Trương Mông, cứ như đang giễu cợt nàng xen vào việc của người khác, mà người ta thì căn bản không cảm kích nàng.

Trương Mông yên lặng nhìn hắn rời đi, thở dài một hơi.

Hiện tại cũng có người nối gót giống như Dương Tình, có lẽ nam tử kia cũng là vì chọc tức chủ nhân của mình nên đã thành ra thế này.

Chuyện xưa của thế nhân quá phức tạp, dù Chung Hoặc có là quan ra tay cứu được rất nhiều người đi nữa, nhưng vẫn vô phương thay đổi được quy luật đời đời của nữ tôn quốc từ xưa tới nay: Nô lệ vẫn chỉ mãi mãi là nô lệ.

Đã qua mấy năm vẫn chưa tìm được Dương Tình, ban đầu nỗi lòng muốn tìm được hắn vô cùng gấp gáp dữ dội, mà giờ đây nó đã trở nên bình thản và phiền muộn hơn rất nhiều. Nàng vốn dĩ cho rằng mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với hắn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy nam tử kia cùng với Dương Tình có vài điểm tương đồng, trái tim nàng trong tích tắc đó đã gần như muốn ngừng đập.

Quả nhiên nàng vẫn chưa quên được Dương Tình.

...

"A Mông à, con cũng đã mười hai rồi..." Nam tử mặc y phục nâu ấp a ấp úng mở miệng.

Trương Mông ngồi chồm hổm trên mặt đất đang lau chùi đoản đao, nàng quay đầu lại cười một tiếng: "Đúng vậy đó dưỡng phụ."

Nam tử đó trên mặt đầy vết sẹo bỗng đỏ lên, trông như đang có chuyện gì khó mở miệng lắm: "Cơ thể con có xuất hiện cái gì kỳ lạ không?"

Trương Mông suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có."

Nam nhân may xong một túi vải, cúi đầu cắn đứt sợi chỉ, hắn đem túi vải đặt vào trong một cái rương, bên trong rương đã xếp đầy mấy cái túi vải tinh xảo. Hắn nói với Trương Mông: "Nếu như cơ thể con có gì đó kỳ quái, tuyet đối không cần phải sợ hãi, phải nói ta biết, rõ chưa?"


"A Mông, con đã mười ba rồi nhỉ? Cơ thể con có thấy gì đó không ổn không?"

"Không có."

Nam tử đem túi vải may xong đặt vào trong rương, dù thấy chuyện này khó mở miệng hắn vẫn hỏi: "Nếu như cơ thể thấy có gì đó không ổn, nhớ phải nói cho ta biết đấy!"

"Con hẳn là mười bốn rồi nhỉ... Cơ thể..."

"Nghĩa phụ, vì người biết y thuật nên có phải đã phát hiện con có bệnh nan y gì không? Vì sao lại liên tục hỏi con cơ thể có tốt hay không?" Trương Mông sợ hãi nói.

Mặt hắn cứng đờ, da mặt trắng nõn bỗng chốc hồng lên, hắn vội ho một tiếng: "...Trương Mông, ta chỉ muốn biết, vì sao nguyệt sự của con còn chưa tới...?"

Khoé miệng Trương Mông như bị rút gân.

Hắn tiếp tục nói: "Nguyệt sự là mỗi lần nữ tử tới tháng..."

"Khụ, nghĩa phụ, con... " Hắn tiếp tục lấy trong rương ra mấy cái túi vải dài, bắt đầu khoá phổ cập khoa học với nàng: "Đây là vải lót nguyệt sự, dùng để mang khi chỗ đó chảy máu..."

"Nghĩa phụ! Không cần phải nói nữa! Con..."

Hắn lại ngắt lời nàng, nghiêm túc nói: "A Mông, đối với mỗi nữ nhân chuyện này đều rất bình thường, con không cần phải sợ. Đến đây,  ra dạy con mang nó thế nào..."

...

Trương Mông từ trong giấc mộng tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng. Nàng dụi mắt ngồi dậy, đầu óc vẫn còn say trong cơn mơ.

Đã rất lâu rồi nàng chưa mơ thấy Dương Tình, lần này mơ lại thấy đúng chuyện mất mặt như thế!

Thật ra từ lúc nàng bắt đầu trổ mã, Dương Tình gần như mỗi ngày đều rất khẩn trương, cứ lo tìm kiếm dược liệu nấu canh cho nàng bổ thân cường thể.

Đến năm mười bốn mười lăm tuổi, nhìn thấy bộ ngực nàng vẫn là một vùng bằng phẳng, hắn sầu đến nỗi ngày ngày lật sách y dược để tìm một phương thuốc bổ ngực cho nàng.

Mà hiện tại, Trương Mông cúi đầu nhìn ngực của mình. Dùng sóng lớn mãnh liệt hình dung cũng không hề quá đáng!

Quả nhiên lúc trước nên đem thuốc kia trộm đổ đi mới phải.

Trương Mông rời giường mặc quần áo rửa mặt, không lâu sau, chuông phòng bếp vang lên, nàng sửa sang y phục của mình rồi mang bội đao tới nhà ăn.

...

Buổi trưa, mặt trời càng thêm nóng rực. Trịnh Thư tạm thời có việc trong người nên không thể cùng Trương Mông đi tuần, các tỷ muội bộ khoái khác cũng bận công việc riêng.

Cuối cùng Trương Mông quyết định một mình một người ra ngoài tuần phố. Dù sao thì ở phủ nha môn, thân thủ của nàng vẫn thuộc hàng tốt nhất trong đám, cho dù gặp phải chuyện phiền phức gì, các bộ khoái khác cũng không giúp nàng được, cùng lắm thì trở về tìm viện binh.

Mà thật ra trong lòng nàng vẫn luôn tin tưởng Hứa Lục Trà sẽ không thật sự làm gì nàng cả. Dù hắn có căm ghét nàng, dù tính tình hắn không hề tốt, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng con người dù máu lạnh cỡ nào, nội tâm cũng sẽ có một nơi mềm mại...

...

"Công tử!"

Nhìn thấy nam tử áo đen đầu đội mũ kia, Trương Mông vội vàng gọi hặn lại.

Cả người hắn cứng đờ, do dự một lát nhưng vẫn đi về phía nàng.

Trương Mông lấy trong tay áo ra một chai thuốc mỡ, nàng cười nói: "Đây là thuốc mỡ mấy ngày trước ta làm, rất hiệu quả với những vết thương do dao tạo ra, cậu mỗi ngày mỗi bôi một ít, đừng để đụng nước."

Nam tử tiếp nhận, gật đầu thấp giọng: "Cảm ơn..."

Trương Mông phát hiện, giọng nói của hắn rất dễ nghe, trong sáng từ tính, mang theo một chút giọng mũi.

Trương Mông khoát tay: "Không cần cám ơn, thuốc mỡ dùng xong lại có thể đến phủ nha môn tìm ta, ta tên là Trương Mông!"

Nam tử ngừng một lát, trả lời: "Ta tên là Ứng Tiểu Trù."

"Được!" Trương Mông cười nói, "Vậy ta gọi cậu là Tiểu Trù được không?"

Nam tử: "Vâng."

Nam tử nói xong liền xoay người chạy đi.

Trương Mông cũng bắt đầu công việc tuần phố của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com