Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[FreeValtShuLui] Ngoại Tình (1)

Tập đoàn Shirosagi là một tập đoàn có danh tiếng dù không có nhiều chi nhánh trên toàn đất nước Nhật Bản này. Tuy thế, tập đoàn vẫn thuộc tốp những nơi có số lượng nhân viên làm việc đông đảo. Tính tới thời điểm hiện tại thì tập đoàn đã trải qua bốn đời chủ tịch. Vị chủ tịch hiện tại là ông Tazuki Shirosagi, song do tuổi tác cũng đã cao nên tạm thời mọi việc trong tập đoàn đều dưới sự quản lí của chủ tịch tạm thời kiêm con trai duy nhất của ông, Lui Shirosagi, người có triển vọng sẽ trở thành chủ tịch đời tiếp theo. Theo những gì mà các nhân viên thì vị chủ tịch tương lai này vẫn còn độc thân.

---o0o---

Đã đến giờ nghỉ trưa của các nhân viên công sở, ai nấy đều đã tản ra để ăn trưa, một số sẽ chọn đến căn tin để ăn, một số khác sẽ ăn tại bàn làm việc của mình với phần ăn được đích thân họ hoặc do một người đặc biệt chuẩn bị từ trước và một số khác nữa thì sẽ chọn ra ngoài để ăn. Dù vậy, ta vẫn có thể trông thấy vài nhân viên hoặc là tiếp tục làm việc, hoặc là buôn chuyện, không thì ngủ ngon lành cho qua giờ nghỉ trưa nắng nóng này.

Cách xa đám đông ồn ào, tại một khu vực hành lang trống vắng, một người con trai sở hữu mái tóc bạch kim dài ngang vai và đôi mắt đỏ như viên ruby đang lặng lẽ ngồi ăn phần cơm trưa được đặt trong một chiếc hộp đựng cơm màu đen một mình. Nếu không nhờ bộ trang phục công sở mặc trên người, ta rất dễ nhầm lẫn đối phương là nữ giới. Trên ngực áo của cậu có đeo bảng tên nhân viên:

Shu Kurenai.

Phần cơm trưa của cậu trông rất giản dị, có vẻ là đồ tự làm. Đó chính là một món ăn mà các sĩ tử Nhật Bản thường hay ăn trước khi đi thi, món Katsudon (cơm chiên cốt lết chiên xù) vì tên của món này có nghĩa là 'chiến thắng'. Cậu gắp hết đũa này tới đũa khác và chẳng mấy chốc, phần ăn đã vơi đi khá nhiều. Cậu khẽ đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài thành phố. Nhìn từ trong này thì có vẻ yên tĩnh quá nhỉ?

"Xin lỗi..."

Một tiếng nói cất lên và thu hút sự chú ý của người con trai tóc bạch kim. Vẫn giữ đôi đũa trong miệng, Shu quay đầu qua nơi phát ra giọng nói. Chủ nhân giọng nói là một người con trai cùng tuổi cậu dù chiều cao lại hạn chế hơn cậu nhiều. Đối phương sở hữu mái tóc màu xanh dương đậm được điểm xuyến một chiếc cài tóc giống như một chuỗi mắt xích và đôi mắt màu chocolate ngọt ngào. Trên ngực áo của đối phương cũng có một bảng tên nhân viên giống cậu.

Valt Aoi

"Ừm... Tớ có thể ngồi chung với cậu được không?"

Valt lí nhí đưa ra lời đề nghị nhưng đối phương chẳng nói gì cả. Cứ tưởng sẽ bị từ chối nhưng không, Shu chỉ lẳng lặng nhích qua một bên chừa ra một khoảng trống nhỏ. Valt mỉm cười và ngồi xuống cạnh Shu.

"Sao tự dưng lại muốn ăn trưa với tôi?" Shu mở đầu câu chuyện với vẻ khó chịu.

"Tớ... tớ chỉ muốn... thân với cậu hơn thôi..." Valt hơi ngập ngừng trước thái độ của đối phương.

"Lạ thật đấy. Tôi với cậu làm việc ở khu khác nhau, với lại chỉ vô tình chạm mặt nhau vài lần. Thân với tôi chẳng giúp cho cậu lên chức được đâu. Giờ cậu đã là thư ký của phó chủ tịch rồi mà."

"Tớ đâu có ý đó." Valt từ từ bỏ từng mẩu bánh mì vào miệng mà ăn rồi nói tiếp, "Shu n-"

"Kurenai. Xin đừng gọi thẳng tên tôi như vậy, Aoi-san."

"Ư... ừm... Xin lỗi."

"Hỏi tôi chuyện gì à?"

"Ừm... Kurenai-san... tớ đã làm gì khiến cậu không vui sao? Tớ thấy cậu... không thích tớ ch- Ư!"

Valt chưa kịp dứt lời thì bị cắt ngang bởi đôi đũa được bỏ xuống của Shu, hay chính xác hơn là cậu cắm mạnh đôi đũa vào hộp cơm. Rồi chợt nhận ra hành động bất lịch sự của mình, Shu cúi đầu xin lỗi Valt rồi tiếp tục dùng bữa. Valt cũng không nói gì thêm.

Shu liếc nhìn đồng hồ và thấy giờ nghỉ trưa sắp hết. Cậu lập tức đậy hộp cơm giờ đã trống rỗng lại và đứng dậy. Cậu quay sang Valt vẫn còn ngồi đó.

"Tính trốn việc à?" Shu hỏi.

"Đ-Đâu có." Valt luống cuống đứng dậy.

"Tôi đi trước. Cảm ơn vì đã ăn trưa với nhân viên quèn như tôi, Aoi-san."

"Sh- Kurenai-san nói vậy hơi quá rồi. Cậu đâu phải nhân viên quèn gì đâu."

"Tùy."

"Cậu biết không, Kurenai-san? Lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã nghĩ rằng... cậu là một thiên sứ giáng trần luôn đấy."

"..."

"Tớ không tài nào mà không nhìn cậu mỗi khi bắt gặp cậu hết á, dù vô tình hay không."

"..."

"Tớ ước gì tớ có thể trở nên thật quý phái giống Kurenai-san đây."

"..."

"Xin lỗi, tớ lại nói nhiều quá rồi."

"..."

"Kurenai-san?"

"... Cảm ơn cậu, Aoi-san."

"Hơ..."

Shu bất ngờ để lại lời cảm ơn rồi quay gót bỏ đi, để lại Valt ngơ ngác đứng dõi theo bóng lưng của cậu.

---o0o---

Cạch! Cạch! Cạch!

Tiếng gõ bàn phím vang vọng khắp cả căn phòng. Shu cố gắng tập trung vào công việc của mình do vẫn còn chút dư âm từ cuộc nói chuyện vừa rồi. Song vẫn không thể lấy đó làm cái cớ được. Công việc là công việc và cậu không cho phép bất kì điều gì làm gián đoạn sự tập trung của cậu bởi chỉ cần sơ sót nhỏ thôi cũng đủ gây tai họa rồi. 

Ví dụ thế này nhé, hãy tưởng tượng bạn nhập số liệu tiền bạc trong công ty, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn nhập thiếu hay dư một con số 0? Bạn cứ yên tâm, chuyện đó mà xảy ra thì Chúa cũng không cứu nổi bạn đâu. Nếu bạn chưa đủ hình dung ra hậu quả thì cứ liên tưởng tới việc bạn bị mẹ bạn vác chổi theo rượt là hiểu liền.

Chính vì lí do này mà cậu phải làm thật cẩn trọng nhưng cũng phải thật nhanh nữa. Làm chậm quá thì sẽ bị cấp trên khiển trách mất. Ây da! Cậu cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu nhức mỏi rồi đây.

Bỗng một đóa hoa ly trắng xuất hiện trước mắt cậu. Dù cậu không rời mắt khỏi đóa hoa nhưng cậu vẫn biết nguồn gốc của nó là từ đâu.

"Đang trong giờ làm việc đấy, sếp De la Hoya." Shu bình thản nói.

"Nếu em chịu nhận đóa hoa này thì anh sẽ đi ngay thôi." Free đáp lời.

"Sếp à. Mọi người đang nhìn đấy."

"Yên tâm, họ là hủ mà."

Đúng như lời hai người nói, toàn bộ nhân viên trong phòng hiện tại đều đang nhìn họ chằm chằm bằng con mắt chỉ có mỗi giống loài "hủ" mới có. Ai ở gần thì sướng rồi, còn mấy người ở xa thì phải chịu khó rời khỏi chỗ ngồi và lại gần để xem dễ hơn, nếu ai có điều kiện thì mua hẳn nguyên cái ống nhòm. 

Khóe miệng Shu khẽ giật giật. Mấy cái người này, hết việc để làm rồi à? Tính vứt chồng tài liệu trên bàn mấy người đi đâu thế hả? Còn ngài nữa sếp, ngài lo quản lí nhân viên của ngài đi kìa. Đừng có mà lo lảng vảng trước mặt người ta với cây hoa hồng được không? Ngài bám theo người ta từ hồi người ta mới vào làm được có một tuần tới giờ luôn rồi đấy, ngài không chán à?

Free hoàn toàn ngược lại với Shu. Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên cả vì chuyện anh muốn cưa đổ Shu Kurenai là chuyện mà bất kì hủ nào cũng đều biết và họ cũng là nhân tố đắc lực trong việc che dấu chuyện này vì nếu việc này tới tai chủ tịch thì sẽ rắc rối lắm. 

Shu khẽ trút ra một hơi với vẻ đầu hàng. Cậu đưa tay nhận lấy đóa hoa ly trắng kia và cắm nó vào bình hoa nhỏ bên cạnh cùng mấy đóa hoa ly trắng khác. À, đừng hiểu lầm nha. Cậu không có ý gì khác đâu nhưng nếu cậu không nhận đóa hoa thì Free sẽ đứng trước mặt cậu hoài luôn và cả mấy nhân viên khác nữa. Hơn nữa, Free cũng đã chịu khó chạy đi mua cho cậu rồi, bỏ nó đi thì kì quá.

Free thấy vậy bất giác mỉm cười theo.

"Shu này." Free lên tiếng.

"Sếp à, đừng gọi thẳng tên em như vậy."

"Được rồi, Kurenai, cùng anh lên phòng làm việc của chủ tịch đưa tài liệu."

"Ơ..."

"Lệnh của cấp trên đấy."

"... Vâng, thưa sếp."

Shu dọn dẹp sơ sơ đống tài liệu trên bàn cho gọn lại rồi đứng dậy đi cùng với Free. Gì chứ đây là lệnh của sếp, làm sao không tuân theo được? Cậu đứng dậy và theo Free ra ngoài với chồng tài liệu trên người. Đi được một hồi thì Free ngỏ lời cầm giúp nhưng Shu đã từ chối khéo. Cuối cùng, cánh cửa phòng làm việc của vị chủ tịch tạm thời đã dần hiện lên trước mắt. Shu là người đến đó trước nên cậu sẽ là người gõ cửa. Khi cậu chuẩn bị gõ thì cậu phát hiện cửa chưa có đóng lại, vẫn còn hở ra một chút và cậu nghe có tiếng gì đó phát ra từ bên trong. Cậu len lén nhìn vào bên trong qua khe cửa, một việc làm mà chính cậu cũng liệt vào danh sách những việc làm "không được lịch sự cho lắm". Free tuy là cấp trên của Shu nhưng cũng góp vui với cậu. 

Ở trong phòng có sự hiện diện của hai người, một người có mái tóc giống ngọn lửa của bếp ga nổi bật với đôi mắt màu violet  và một người tóc xanh dương với đôi mắt màu chocolate.

Đó chính là vị chủ tịch tạm thời của tập đoàn Shirosagi - Lui Shirosagi và thư ký Valt Aoi. Hiện hai người đang trong tư thế... ôm nhau đắm đuối. Lui quàng tay qua eo của Valt trong khi Valt cố đẩy Lui ra với gương mặt đỏ bừng.

Shu hơi nhăn nhó mặt mày vì vô tình thấy cảnh không nên thấy. Cậu để cả chồng tài liệu xuống dưới đất, gõ cửa vài cái và bỏ đi không nói thêm một lời nào mặc cho có tiếng gọi từ phía sau.

---o0o---

Năm giờ chiều. Cuối cùng giờ tan sở cũng đã tới. Free cố gắng làm nốt công việc còn lại của mình trong khi cấp dưới và vài cấp trên của anh đều đã ra về. Tiến độ làm việc của anh ngày hôm nay chậm hơn mọi ngày dù công việc có hơi nhiều hơn mọi khi một tí. Không phải là biện hộ gì đâu nhưng lí do cho việc này có thể là hành động kì lạ của Shu ở phòng chủ tịch. Theo anh được biết thì Shu vẫn còn độc thân, không lẽ...

Giờ đoán mò cũng vô ích. Free quyết định dẹp nó sang một bên và tức tốc làm việc cho xong rồi ra về. Khi anh ra khỏi tòa nhà thì bắt gặp một cảnh tượng làm cho anh bất ngờ. Đó là Shu đang đứng nhìn ngắm bầu trời với vẻ thơ thẩn ngay trước cổng. Cậu làm gì ở đó vậy? 

"Kurenai, sao chưa về nhà nữa?" Free bước đến hỏi.

"Em chào sếp." Shu cúi xuống, "Em đứng ở đây là để đợi sếp."

"Đợi...?"

"Chuyện là... lúc ở phòng chủ tịch, em đã cư xử không phải phép với sếp nên..."

"Em đứng đợi ở đây để xin lỗi à?"

"Vâng..."

"Thế thì em làm gì đó tạ tội đi chứ?"

"L-Làm gì ạ?"

"Anh biết có một tiệm làm lẩu Shabu-Shabu ngon lắm tuy hơi xa. Em đi không?"

---o0o---

Quán mà Free dẫn tới là một quán khá rộng và mang đậm phong cách của người Nhật Bản. Vừa bước vào, hai người họ đã được hai phục vụ tiếp đón và dẫn họ đến thẳng chỗ ngồi còn trống do quán khá đông vì đang trong giờ cao điểm nhất của quán. Mặc dù vậy, quán vẫn có thể giữ được sự yên tĩnh dễ chịu, thi thoảng mới bị ngắt ngang khi có khách đến, khách về hay tiếng chuông gọi phục vụ.

Chỗ ngồi của cả hai nằm ở góc phòng nhưng vẫn có thể ngắm phong cảnh bên ngoài thông qua chiếc cửa sổ bên cạnh. 

Hai người họ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn và không nói một tiếng nào, thậm chí khi món lẩu được đem ra vẫn không có một cuộc trò chuyện nhỏ nào. Có vẻ là do ngại chăng? Cũng phải, tự dưng được sếp mời đi ăn thế này quả thật là có chút gì đó khó nói. Shu cứ mãi bồn chồn không yên như thế cho tới khi một miếng thịt bò đã được nấu chín sẵn được đưa vào miệng cậu.

"Thức ăn đem ra rồi, ăn một chút đi chứ."

Free cười nhẹ và đút thẳng miếng thịt vào miệng đối phương. Shu chẳng phản kháng gì, cậu dùng ăn cắn nhẹ miếng thịt và bắt đầu nhai. Miếng thịt bò thái mỏng và to được cuộn tròn lại và nhúng vào nước dùng được nấu từ bột cá ăn. Do thịt được bỏ vào trước nên hương vị của thịt được tan ra hòa quyện vào với hương vị của nước dùng, giúp cậu cảm nhận được vị ngọt tự nhiên cho món lẩu. Hơn nữa, khi chấm thịt vào nước sốt mè đã tạo nên hương vị béo ngậy và mùi thơm đặc trưng của lẩu, ăn kèm với các loại rau và nấm.  

"Ngon quá."

"Ăn thêm nữa đi, còn nhiều lắm."

"Vậy... Itadakimatsu."

"Itadakimatsu."

Dứt lời, họ liền bắt đầu công cuộc lấp đầy cái bụng của mình. Quả đúng là không uổng công họ đã dành thời gian khi đến quán này mà. Món ăn không những ngon mà giá cả lại vô cùng hợp lí nữa, chả trách sao quán này lại đông khách tới như vậy. Lần tới có thời gian thì phải tới đây thêm nữa mới được. 

Khoảng chừng 20 phút sau, họ đã ăn xong. Trong suốt bữa ăn tuy có tám chuyện nhưng Free không hề đề cập gì tới việc xảy ra ở trước phòng chủ tịch. Anh có linh cảm rằng là nên xem như không có gì xảy ra là tốt nhất. Khi chuẩn bị về, Free ngỏ lời đưa cậu về bằng chiếc xe mô tô của mình. Với bản tính tự lập vốn có, Shu đã từ chối Free và bảo rằng mình tự về được nhưng đáng tiếc là chỉ nhiêu đó không đủ để Free bỏ cuộc đâu. Sau một hồi giằng co, Free thành công làm cho Shu phải đồng ý để anh đưa cậu về.

Hai người đi ra bãi đậu xe. Anh ném cho cậu một chiếc nón bảo hiểm. Cậu đội nó vào và xê ra một bên trong khi anh dắt xe ra. Cậu thò tay vào cặp để tìm thẻ giữ xe nhưng có vẻ nó rơi xuống tận dưới đáy cặp hay gì rồi. Cậu để nhờ cặp lên yên xe của Free và lục cặp để tìm. Đúng lúc đó, một thứ gì đó sáng sáng rơi ra khỏi cặp do cậu bất cẩn.

Free lập tức đuổi theo và chụp kịp thứ đó trước khi nó văng vào chỗ mấy chiếc xe đậu gần đó. Anh xòe tay ra và ngạc nhiên khi thấy thứ đó.

Đó là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn làm bằng bạc sáng lấp lánh, dù không có gắn thêm thứ gì để trang trí nhưng bù lại có khắc vài họa tiết tinh xảo làm cho chiếc nhẫn trông rất sang trọng.

"Shu, em cũng có đeo nhẫn nữa à?" Free hỏi.

Shu vội chộp lấy chiếc nhẫn và nhét nó vào trở lại trong cặp.

"Chiếc nhẫn này... là của mẹ em... Em thường mang nó theo bên mình lắm."

Free có vẻ không bị thuyết phục với lời giải thích đó cho lắm nhưng anh vẫn cho qua. Shu leo lên xe và được anh đưa về nhà trong tâm trạng bối rối. Khi chỉ còn cách nhà khoảng một đoạn nữa thì bỗng Shu bảo anh dừng xe lại.

"Đâu còn bao xa nữa đâu, sao lại xuống xe vậy?" Free nhận lại chiếc nón bảo hiểm từ tay Shu.

"Em muốn vận động chút ấy mà. Lúc nãy em ăn hơi nhiều."

"Thôi được rồi, nhớ đi đường cẩn thận."

"Vâng... À sếp ơi!"

"Hửm?"

"Chuyện chiếc nhẫn... anh đừng nói cho ai nghe nha?"

"Hả?"

---o0o----

Shu đứng trước cổng của một ngôi nhà lớn và sang trọng của một gia tộc. Cậu định ấn chuông thì nhớ ra chuyện gì đó. Cậu lục cặp lấy ra chiếc nhẫn vô tình đánh rơi hồi nãy. Cậu nhìn nó một lát rồi mới đeo vào và ấn chuông. Ngay tức thì, một người đàn ông đã lớn tuổi mặc vest đen lịch sự trông có vẻ là quản gia đi ra cổng và mở cửa. Người đàn ông hiền từ nhìn cậu mỉm cười.

"Mừng con về nhà, con yêu."

"Con về rồi đây, thưa cha."

Shu giang tay ôm chặt người cha già và cảm nhận đôi tay nhăn nheo run run vuốt tóc cậu. Họ ôm nhau được khoảng một phút thì buông nhau ra và cùng nhau đi vào nhà thì bắt gặp một cô hầu gái với gương mặt nhỏ nhắn.

"Mừng thiếu phu nhân đã về ạ." Cô hầu gái nói.

"Cháu chuẩn bị nước nóng chưa, Miko?" Người quản gia già lên tiếng.

"Đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ, bác Kurenai."

"Con chắc là đói rồi nhỉ, Shu? Để cha cho người chuẩn bị ít thức ăn cho con."

"Nhạ thôi ạ. Con có đi ăn với đồng nghiệp rồi. Phải rồi, lão gia và phu nhân đâu ạ?"

"Họ đang trong phòng đọc sách. Con đi tắm cho sạch sẽ đi rồi đi thăm cũng không muộn."

"Nhạ."

"Thiếu phu nhân, thiếu gia không có về cùng người ạ?" Miko hiếu kì hỏi.

...

"Không có." Shu bình thản trả lời và đi tắm.

Ba mươi phút ngâm mình trong bồn nước nóng đã khiến cho mọi sự mệt mỏi tan biến, cứ như là trong nước nóng có thứ thần kì gì có vậy. Cậu ngã người lên thành bồn mà thư giản, thi thoảng cậu hít một hơi sâu để lặn xuống dưới nước. Cảm giác phải nói là trên cả tuyệt vời, nhiều lúc cậu thật sự muốn ở trong bồn mãi luôn.

Tắm xong, Shu lau người và mặc quần áo vào do Miko đã chuẩn bị sẵn. Cậu ra khỏi phòng tắm và lấy máy sấy tóc để sấy khô tóc. Đang sấy tóc thì bỗng một nhân ảnh xuất hiện làm cậu thấy khó chịu. Cũng dễ hiểu thôi vì đối phương là người mà cậu không muốn chạm mặt nhất. Dẫu là vậy nhưng cậu chỉ cần lờ đối phương như mọi khi là yên ổn ấy thôi mà.

Nhưng hôm nay vì lí do gì đó mà người kia lại bắt chuyện với cậu.

"Lúc nãy mày đi đâu với Free vậy hả?" 

"Hể? Ngạc nhiên vậy ta? Từ lúc nào mà Lui Shirosagi đây lại quan tâm tới việc tôi đi đâu vậy kìa? Tôi không biết luôn đấy."

"Đừng có làm bộ như mình vô tội. Nói mau lúc nãy mày theo Free đi đâu hả?" Lui giữ cằm của Shu nhưng mau chóng bị cậu gạt ra.

"Tôi nói cho anh biết, anh không có quyền quản thúc tôi đâu. Tôi đi đâu là quyền của tôi, đừng có mà xía vào."

"Đừng có tưởng được ba mẹ tao cưng chiều thì lên mặt với tao, đồ vô liêm sỉ."

"Chưa biết ai vô liêm sỉ hơn ai đâu."

"Mày..."

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân cho gọi hai người." 

"Hừ."

---o0o---

Gian phòng đọc sách hiệu hữu hai nhân ảnh của một người đàn ông và một người phụ nữ, cả người họ đều đã bước qua độ tuổi trung niên. Người đàn ông chính là Takuya Shirosagi, người đứng đầu tập đoàn Shirosagi hiện tại, còn người phụ nữ chính là vợ của ông. Hai ông bà đang đọc sách thì bỗng có tiếng gõ cửa. Miko bước vào và thông báo con trai và 'con dâu' của họ đã tới. Thế là họ cho vào.

Miko mở cửa rộng ra cho dễ đi vào trong hơn. Lui và Shu từ từ bước vào trong, tay trong tay, miệng thì nở nụ cười. Hai ông bà Shirosagi thấy vậy cũng vui theo. Ai mà lại không vui khi thấy hai vợ chồng tụi nhỏ vui vẻ cơ chứ?

Shu tự nhiên buông tay Lui ra và đi thẳng tới chỗ cha chồng.

"Cha đang bệnh, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi ạ?" Cậu hỏi.

"Cha đỡ nhiều rồi, con đừng lo." Takuya hiền từ nói với Shu, "Con làm việc ở tập đoàn có quen không?"

"... Hơi không quen một chút nhưng nhờ có đồng nghiệp giúp đỡ nên là con có thể xoay sở được ạ."

"Lui, ở tập đoàn, con có chỉ dẫn gì cho Shu không thế hả?"

"Cái đó..." Lui định nói nhưng mau chóng bị Shu cắt ngang.

"Có cha ạ. Có ạ. Lui giúp con nhiều lắm nên cha cứ việc yên tâm."

"... Con giấu ta việc gì à?"

Vai của Shu khẽ nhảy dựng lên cùng lúc với sắc mặt tối sầm của Lui trước câu hỏi bất ngờ của ông Takuya. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục thì không khéo mọi thứ sẽ đổ bể hết. Shu thầm trấn an mình và cố gắng nở một nụ cười thật tươi.

"Con có giấu cha gì đâu."

...

Kẹtttttt!

Cạch!

Ngay khi cánh cửa phòng đọc sách đóng lại, Lui và Shu từ tư thế tay trong tay với nhau liền vung tay thật mạnh để rũ tay của đối phương ra như dùng tay phủi bụi dính trên quần áo trong khi mỗi người nhìn một hướng rồi bước chân mà đi. Mỗi ngày của hai người đều như vậy, sáng đi làm thì mạnh ai nấy đi, chiều về nhà thì tránh mặt nhau, nếu chạm mặt thì cũng sẽ cự cãi. Lỡ như bị gọi hay vô tình bắt gặp cha mẹ (chồng) thì lập tức làm ra vẻ hạnh phúc dạt dào.

Không phải họ muốn đóng kịch như thế này đâu nhưng sự thật là giữa hai người không có một chút tình cảm nào cả. Hôn nhân của hai người là do gia đình hai bên tự ý sắp đặt cả. Shu vì không muốn để đôi bên thất vọng và để bảo toàn danh dự do người cha già của mình, cậu đã chấp nhận hôn nhân này, về phần Lui, chủ yếu là do bị ép buộc.

Một tháng sau đó, lịch trình hằng ngày của hai người họ vẫn không thay đổi gì mấy, riêng Shu thì hơi khác chút, tần số cậu đi ra ngoài với Free càng lúc càng nhiều và thời gian đi chung cũng vậy. Khoảng một tuần trở lại đây, gần như không ngày nào là Shu không đến tập đoàn làm việc trên xe riêng của Free và điều này đã mau chóng lan ra khắp tập đoàn nên dù sớm hay muộn thì cũng đến tai của Lui.

"Lui, anh đang nghĩ cái gì vậy?" Valt hỏi khi thấy Lui cứ để đầu óc đâu đâu.

"Vài chuyện lặt vặt thôi ấy mà. Em đừng lo." Lui né tránh câu hỏi.

"Lui nè... Chúng ta đã quen nhau đã lâu lắm rồi... Hai tuần trước, anh bảo là... anh sẽ cưới em về nhưng sao tới giờ vẫn không có động tĩnh gì hết vậy? Chẳng phải anh đã mua một chiếc nhẫn cưới làm bằng bạc rồi sao?"

"Có vài vấn đề ở gia đình của anh, Valt à."

"Lần nào em hỏi anh, anh cũng trả lời câu y chang như vậy. Có phải em làm gì khiến cha mẹ anh không thích em không? Phải rồi, từ lúc quen nhau thì anh chưa dẫn em về nhà anh lần nào cả."

"Valt... không phải..."

"Không phải... Vậy là chuyện gì mới được chứ? Anh có thể nói với em mà."

"... Em ra ngoài đi."

"Ơ..."

"Anh muốn suy nghĩ một lát."

"... Em hiểu rồi."

Valt dứt lời, ra khỏi phòng làm việc và không quên ngoái đầu lại nhìn Lui. Cậu đi thẳng đến nơi mà cậu thường ăn trưa với Shu. À, hiện tại thì họ đã là đôi bạn khá thân thiết với nhau. Như thường lệ, Shu đã ở yên sẵn tại nơi đó mà ăn trưa.

"Valt, cậu tới rồi."

"Xin lỗi cậu Shu, để cậu đợi lâu rồi."

"Không sao đâu. Mau lại đây ngồi ăn đi."

"Ừ."

...

"Sao thế? Không khỏe trong người à?" Shu hỏi.

"Tớ ổn mà. Haiz."

"Ổn mà lại thở dài thế à?"

"..."

Thấy Valt có vẻ không muốn trả lời, Shu cũng không ép buộc gì thêm nữa và chuyển sang các chủ đề khác thoải mái hơn.

---o0o---

Do công việc hôm nay ít nên Shu đã về nhà sớm hơn mọi khi. Khi cậu vừa về tới nhà, Miko đã hấp tấp chạy đến chỗ cậu với vẻ mặt hoảng hốt. Shu hỏi chuyện gì thì Miko chỉ bảo cậu đi theo. Cậu làm theo lời cô và đi theo cô về phòng của mình. Miko vừa dẫn đường vừa liếc nhìn xung quanh như thể sợ bị ai phát hiện vậy.

"Chị bị sao vậy, Miko? Có gì trong này à? Ơ... Tại sao lại khóa cửa lại vậy?" Shu hỏi sau khi đã ở trong phòng.

"Hồi sáng, tôi đang dọn dẹp thì vô tình phát hiện ra một thứ. Tôi nghĩ là nên nói cho thiếu phu nhân nghe."

"Thứ gì vậy?"

Miko bước tới chỗ cái tủ, mở một cái ngăn tủ và lôi ra từ trong đó một chiếc hộp khá mỏng ra rồi đưa nó cho Shu. Shu nhận lấy nó và kiểm tra thử bên ngoài chiếc hộp thì thấy một cái khóa nhỏ bên cạnh. Cậu ấn nhẹ cái khóa đó và mở được chiếc hộp ra. Mắt của cậu mở to hết cỡ khi thấy thứ bên trong.

"Tôi phải làm sao đây, thiếu phu nhân? Tôi có nên cho lão gia và phu nhân biết? Ưm... Thiếu phu nhân?"

"Chị chưa nói cho ai biết chuyện này phải không?"

"Vâng."

"Kể từ giờ, chị cứ xem như chuyện này chưa xảy ra. Hãy quên chuyện này đi."

Shu dặn dò Miko và để chiếc hộp lại chỗ cũ. Đợi tới khi cô ra ngoài, cậu liền khóa cửa lại, đóng màn cửa lại và leo thẳng lên giường. Cậu úp mặt xuống chiếc gối và giữ yên tư thế đó tới mấy phút. Nếu để ý kĩ ta sẽ thấy ga giường đang bị cậu bấu chặt và chiếc gối có dấu hiệu bị ướt.

Bỗng điện thoại cậu reo lên. Cậu từ từ cầm lấy điện thoại lên và thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình: Free.

"Xin lỗi vì làm phiền em, Shu. Nhưng liệu em c-?"

"Đi uống với tôi không?"

---o0o---

Phải nói là Free cực kì ngạc nhiên khi Shu rủ anh đi uống với cậu. Anh vốn chỉ muốn gọi cậu để trò chuyện thôi nhưng ai ngờ lại thành ra như thế này chứ. Anh tính dẫn cậu đến một quán nào đó sang trọng chút nhưng sau khi đi chơi với cậu suốt cả tháng liền, anh biết rõ tính giản dị của cậu nên anh đã dẫn cậu đến một quán nhậu bình dân. Trên bàn nhậu của anh, ngoại trừ món ăn nhắm là Edamame (đậu nành luộc), chỉ có mỗi ochoko (chén nhỏ không có quai), bình rượu sake của Shu và ly bia của Free.

Trong khi ly bia của Free chỉ mới vơi được phần nhỏ thì chai rượu của Shu đã vơi đi gần một nửa rồi. Shu cứ rót rượu ra ochoko rồi uống ực một ngụm. Cậu có vẻ không phải người có tửu lượng cao gì cả, hoặc cũng có thể là từ đó giờ, cậu không có uống rượu nên khi mới uống chén đầu tiên thì đã nhăn mặt rồi. Dẫu vậy, cậu vẫn ép bản thân mình uống liên tục.

...

Không ổn. Thật sự không ổn.

Free tự nhủ với bản thân như vậy. Có lẽ anh nên tìm cách để thăm dò tình hình của cậu xem sao. Nhưng liệu với tính cách cứng đầu của cậu thì có chịu kể không mới là vấn đề chính đấy.

Bỗng gương mặt của Shu xuất hiện trước mặt Free làm anh giật cả mình. Là do cậu đã đứng dậy và chống hai tay lên bàn. Chuyện làm anh còn giật mình hơn nữa là khoảng cách giữa hai người thật sự đáng báo động. Song có vẻ do men rượu nên Shu không hề để ý tới chuyện đó. Cậu vừa cười khúc khích vừa nghiêng nghiêng cái đầu.

"Shu, em say rồi. Ngồi xuống đi, để anh nước cho em." Free nói.

"Em chưa có say đâu." Shu lên tiếng, "Nè Free, anh có muốn nghe em kể chuyện cười không?"

"Ngồi xuống trước cái đã." Anh nhẹ nhàng khuyên cậu nhưng vô ích.

"Có một gia đình giàu có nọ đi du lịch tại đất nước X. Gia đình đó có ba người là lão gia, phu nhân và thiếu gia nhỏ tuổi, bên cạnh đó, họ còn dẫn theo người quản gia với vợ và con nhỏ của ông ấy.

"Tuy nhiên, một sự cố đã xảy ra. Vào cái ngày định mệnh đó, đất nước X đã bị bọn khủng bố ném bom, khi ấy, cả gia đình giàu có đó đang trú ngụ ở tầng 5 trong một khách sạn và khách sạn đó tình cờ là mục tiêu của bọn khủng bố. Tòa nhà không những bị sập dần và còn bị cháy nữa. Cảnh sát đã điều động lực lượng để khống chế bọn khủng bố và tìm cách giải thoát cho những người còn bị mắc kẹt trong khách sạn, trong số đó có gia đình giàu có kia.

"Vị lão gia xung phong dẫn đường cho mọi người trong nhà. Trong lúc đang giúp từng người bước qua một cái lỗ thủng to trên sàn do vụ chấn động gây ra thì một chấn động lớn khác xảy ra làm mặt đất rung chuyển làm cho sàn nhà bị sập xuống dù bản thân nó đã yếu sẵn. Vợ con của người quản gia và vị lão gia rơi xuống, may là họ kịp thời vịn lấy được phần sàn nhà.

"Lúc này, một vấn đề khó khăn đã xảy ra. Sàn nhà có thể sụp thêm lần nữa bất cứ lúc nào, còn sức của quản gia và vị phu nhân chỉ đủ để kéo một trong hai lên. Người quản gia không thể bỏ mặc chủ của mình nhưng cũng không thể để vợ con mình chết, nhất là khi đứa con chỉ mới được vài tháng tuổi.

"Đúng lúc ấy, một điều không ngờ đã diễn ra. Do sức của người vợ vốn không phải khỏe gì, cộng thêm sàn nhà sụp xuống quá đột ngột. Người quản gia chỉ có thể cứu được ông chủ của mình trong khi lòng tan nát khi phải chứng kiến vợ con mình rơi xuống bên dưới. Nhưng người quản gia không cho phép mình suy sụp ngay lúc này, ông phải đưa ông bà chủ và thiếu gia ra khỏi đây an toàn. Cuối cùng, cảnh sát thành công khống chế bọn khủng bố dù thiệt hại về vật chất và nhân sự phải nói là khủng khiếp. Ông bà chủ và vị thiếu gia cùng người quản gia đã an toàn ra khỏi tòa nhà.

"Có lẽ do ông trời cảm động nên đã cho một anh cảnh sát tìm thấy đứa con trai của người quản gia từ đống đổ nát. Đứa bé vẫn ngủ cực kì ngon lành và không biết chuyện gì xảy ra. Trên người đứa bé không có vết thương gì, theo suy đoán của cảnh sát thì người mẹ đã dùng cả thân mình để bảo vệ đứa bé.

"Để trả ơn cho việc làm của người quản gia, lão gia và phu nhân đã đưa ra quyết định rằng sẽ đính hôn cho con của họ và con của người quản gia. Song đời thật là trớ trêu, con của người quản gia đã dành một sự quan tâm cũng như tình cảm nồng cháy cho người con của lão gia và phu nhân, kết quả là chỉ nhận lại mỗi sự ghẻ lạnh. Dẫu vậy, vì người cha già và vì không muốn làm tổn hại danh dự của cha mẹ chồng, người con ấy vẫn kiên trì ở lại dù điều đó đồng nghĩa với việc nhìn người mình yêu đi ngoại tình với người ta.

"Cho tới sáng hôm nay, người hầu gái đã tìm thấy một thứ cực kì thú vị. Sếp biết đó là gì không?"

"Ừm... một món quà?" Free ngập ngừng.

"Đúng rồi đó, sếp. Một món quà." Shu vỗ tay cái bộp, "Một món quà chỉ cần ba từ là diễn tả được hết. Ba từ đó là 'Đơn ly dị' đó. Buồn cười lắm đúng không? Hahaha..."

Shu cười ôm bụng cười lớn như điên dại với sự kích động lớn làm mọi người trong quán ai cũng phải ngước nhìn. Free lập tức gọi phục vụ đem nước tới cho Shu uống trong khi mình thì đỡ cậu ngồi xuống ghế và giúp cậu bình tĩnh lại. Anh đang giúp cậu vuốt lưng thì một bàn tay khác giữ chặt tay anh. Anh ngước lên nhìn và trông thấy...

chủ tịch tạm thời của tập đoàn Shirosagi - Lui Shirosagi.

"Chủ tịch? Ngài làm gì ở đây vậy?" Free thắc mắc.

"Không phải chuyện của cậu, Free De la Hoya." Lui nói một câu cụt lũn rồi bế thốc Shu lên và biến mất.

---o0o---

Lui bế Shu về nhà trong tình trạng say mèm, không còn biết đâu là bầu trời, đâu là mặt đất nữa. Hắn thật sự đang thấy rất rối bời, không hiểu bản thân đang làm cái gì nữa. Hắn chỉ nhớ mang máng là hắn đang trên đường về nhà thì thấy xe của Free đang chở ai đó chạy ngang xe của hắn. Lúc đầu hắn chẳng bận tâm gì cả nhưng tâm trí hắn không thể nào dứt cái cảnh tượng lướt qua vừa rồi. Hắn trở về nhà và không thấy Shu đâu hết. Khi hỏi Miko thì được cho biết là cậu đã đi ra ngoài, ngay tức khắc, cái cảnh tượng đó bỗng trở nên sắc nét hơn bao giờ hết. Hắn lập tức lao khỏi nhà mà không nói một lời nào.

Không biết vì lí do gì mà Lui dễ dàng tìm được nơi Free và Shu đang ở. Lui bước vào quán và thấy cảnh Shu đang cười như điên, còn Free thì đang ở gần cậu làm gì đó. Hắn vốn không có tình cảm gì với Shu, hắn cam đoan là vậy nhưng không hiểu vì sao khi Free chạm vào người cậu, hắn thấy cả người đều sôi máu lên. Hắn đi nhanh tới chỗ họ và bế thốc Shu về nhà.

Lui đặt Shu lên trên chiếc giường êm ái được đặt trong phòng mình và từ từ thay quần áo cho cậu. Đáng lẽ hắn nên nhờ người hầu làm nhưng cuối cùng, hắn lại tự nguyện. Shu thở nhẹ đều đều chứng tỏ cậu đã chìm vào giấc ngủ say. Lui mở hết toàn bộ cúc áo trên chiếc áo sơ mi của cậu thì dừng tay lại. Cứ như cơ thể của cậu có một cái sức hút gì đó, cộng thêm men rượu còn sót trên người mà hắn đã làm việc mà hắn không thể ngờ được.

Đêm hôm đó là cái đêm tràn đầy sự ma mị của thứ gọi là ân ái.

---------------------------------To be continued---------------------------------

Lẩu Shabu-shabu (nguồn Google)

Shabu-shabu (しゃぶしゃぶ ) là một món lẩu nabemono của Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm. Thuật ngữ này là onomatopoetic, bắt nguồn từ âm thanh phát ra khi các thành phần được khuấy trong nồi nấu. Thức ăn được nấu từng miếng bởi thực khách tại bàn. Shabu-shabu được coi là mặn và ít ngọt hơn sukiyaki

Cùng với sukiyaki , shabu-shabu là một món ăn phổ biến ở nhiều vùng của Nhật Bản, mà còn ở các khu phố địa phương của Nhật Bản (tạm gọi là "Little Tokyos ") ở các quốc gia như Hoa Kỳ và Canada.

"Shabushabu" được giới thiệu vào thế kỷ 20 với việc khai trương nhà hàng "Suehiro" ở Osaka và có nguồn gốc từ món thịt cừu luộc ăn liền (Shuàn Yángròu) ở Trung Quốc. 

Nguyên liệu chính của Shabu-shabu thường là thịt bò được thái mỏng, gần đây có cả thịt lợn, thịt gà, thịt cừu và các loại hải sản. Cùng với các thịt này, Shabu-shabu còn ăn kèm với các loại rau như cải thảo, củ cải, cà rốt, cải cúc, nấm hương, nấm rơm, đậu phụ, rong biển và các loại mì, udon, miến..., ngoài ra còn có sốt ponzu và sốt nước mè. Dù vậy, khi ăn món này ở các nhà hàng, ta có thể tạo ra một món sốt theo ý thích riêng nhờ vào các gia vị được chuẩn bị sẵn.

Để thưởng thức món ăn này, ta sẽ nhúng một lát thịt mỏng hoặc một miếng rau trong nồi nước sôi hoặc dashi  (nước dùng) được làm bằng konbu (tảo bẹ) và khuấy nó. Miếng thịt chín tái sẽ được giữ nguyên vị ngọt, mềm cùng với hương vị nước chấm và nước dùng, bạn sẽ cảm nhận được trọn vẹn nhất vị ngon của món Shabu-shabu. Nếu bạn sợ đồ ăn tái sống thì có thể nhúng lâu hơn chút để chín kỹ hẳn rồi ăn. Tuy nhiên. tránh cho tất cả thịt vào cùng một lượt vì có thể khiến thịt chín quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com