Níu kéo
24. Bầu không khí như đông cứng lại, sự yên lặng kéo dài đến gần một phút, sau đó, trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người, AK lắp bắp lên tiếng.
"Chia tay? Hai người... từ lúc nào mà... mà...?"
"Khoan đã, Nguyên nhi em nói gì thế? Em với Nhậm Dận Bồng yêu nhau từ khi nào mà chia tay!?"
Ngay cả Phó Tư Siêu thân thiết với Gia Nguyên như vậy, lại ngày ngày kè kè ở cạnh Nhậm Dận Bồng cùng hoạt động ban nhạc mà lúc này còn đang sốc tới độ mắt muốn lọt tròng. Ừ thì mối quan hệ của hai người Gia Nhậm bọn họ từ Minh Nhật Chi Tử đã đặc biệt hơn những người khác, thậm chí khi vào doanh anh cũng mập mờ đoán được Gia Nguyên với Bồng Bồng sau lưng mọi người lén lút quan tâm. Nhưng Phó Tư Siêu hoàn toàn không nghĩ đến bọn họ thế mà lại từng yêu nhau!
Trương Gia Nguyên thở dài, trong lòng cậu lúc này cũng đang hỗn loạn lắm, vừa muốn tới gặp anh lại vừa sợ anh sẽ xua đuổi cậu. Đến lí do bọn họ chia tay nhau cậu còn chưa một lần dám mở lời hỏi đến nữa là.
"Chẳng lẽ, vì chuyện chia tay này mà Nhậm Dận Bồng..."
Ai đó lên tiếng thắc mắc, câu hỏi bị bỏ dở nhanh chóng được mọi người bàn tán không ngừng. Phó Tư Siêu nghe xong thì trợn mắt nhìn Gia Nguyên, thiếu nước muốn túm cổ áo cậu mà tra hỏi.
"Em... em bỏ cậu ấy!"
Trương Gia Nguyên nghe xong thì càng thêm rối bời, vẻ mặt vừa vô tội vừa đáng thương, ấm ức nói.
"Là anh ấy sau bữa tiệc mừng công hôm chung kết nói lời chia tay với em. Em còn chưa hiểu nguyên nhân là gì đã bị anh ấy cắt đứt quan hệ."
Như để chứng minh lời nói của mình không có nửa điểm gian dối, Trương Gia Nguyên bắt đầu kể lại cuộc gặp riêng của cậu và Nhậm Dận Bồng vào cái đêm thành đoàn.
Khi Gia Nguyên mang theo niềm vui được debut của mình đi theo Nhậm Dận Bồng tới một góc hành lang, vốn tưởng anh sẽ nói gì đó đại loại như chúc mừng, cổ vũ, hoặc ít nhất là một điều tích cực. Không ngờ Nhậm Dận Bồng vậy mà lại đứng trước mặt cậu nói một câu khiến Gia Nguyên sững người.
Anh nói, "Chúng ta chia tay đi."
Trương Gia Nguyên nhìn người mình yêu đang cúi gằm mặt né tránh ánh mắt của mình, theo phản xạ mà lên tiếng, giọng lạc cả đi.
"Anh đang nói đùa đúng không? Anh..."
"Gia Nguyên, chúng ta chia tay đi. Anh không muốn tiếp tục nữa."
Cậu vốn muốn mở lời hỏi anh tại sao, muốn níu kéo anh, nhưng khi Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu, vẻ bình thản và lạnh lùng trên khuôn mặt anh làm cho cậu nuốt ngược lại những điều mình muốn nói. Đó là vẻ mặt mà cậu chưa bao giờ thấy, là ánh mắt xa lạ tới mức làm cậu rùng mình, giống như người trước mặt không phải là Bồng Bồng mà cậu yêu thương.
Vô vàn lời tới miệng rồi cuối cùng chỉ có thể biến thành một câu nói khô khốc.
"Được."
Kể từ lần đó, Nhậm Dận Bồng đối với Gia Nguyên giống như kẻ vô hình, cũng tận lực lảng tránh. Cậu thấy anh đăng bài đi chơi cùng người khác, thấy anh livestream nối mic với bạn cũ bạn mới, thấy Tưởng Đôn Hào đệm guitar cho anh,... Có lúc Gia Nguyên cũng mơ hồ thấy một tia hy vọng, đó là khi trong các buổi diễn của Ngân Hà, Nhậm Dận Bồng xuất hiện bên một chiếc guitar điện. Nhưng lúc biết được thì ra Long Đan Ny phải nói hết nước hết cái anh mới chịu làm người chơi guitar, cậu liền dập tắt cái hy vọng hão huyền của mình.
Thế nhưng Trương Gia Nguyên hoàn toàn không ngờ, phía sau cái vỏ bọc tốt đẹp kia, Nhậm Dận Bồng lại ở trong góc tối mà suy sụp đến thế. Anh vẫn luôn như vậy, trước mặt người khác là dáng vẻ khác, nhưng lại tự mình tìm đến chỗ không người để giày vò bản thân.
Giờ thì Bá Viễn đã hiểu vì sao Gia Nguyên lại cứ u uất không vui sau khi thành đoàn như vậy.
"Nhưng Bồng Bồng là người nói chia tay mà, nếu như vậy thì hẳn là anh ấy đã không còn tình cảm với Nguyên nhi nữa."
Phó Tư Siêu nghe xong thì lắc đầu, hai tay đan vào nhau ngập ngừng kể lại chuyện nghe thấy Nhậm Dận Bồng khóc và gọi tên Gia Nguyên trong lúc ngủ. Khi đó cậu chỉ có thể lý giải nguyên nhân là vì Bồng Bồng thấy thiếu vắng người em út trong nhóm mà thôi, nhưng hiện tại thì mọi thứ đã quá rõ ràng. Bảo sao mà Bồng Bồng cứ giấu nhẹm đi chuyện bản thân bất ổn mà tự gồng gánh một mình.
25. Trương Gia Nguyên nhập mật mã của ký túc xá Ngân Hà rồi đi vào. Cậu đã thu hết can đảm để tới đây đối mặt với anh, cậu không muốn mối quan hệ của bọn họ trở nên mông lung như vậy. Chỉ cần anh ấy còn yêu cậu, bọn họ sẽ có thể tốt đẹp như ban đầu.
Nhưng chuyện lại không dễ dàng như cậu tưởng tượng, Nhậm Dận Bồng vừa thấy Gia Nguyên liền giống như gặp quỷ mà vội vàng trốn vào trong phòng, mặc cho cậu đứng bên ngoài ra sức gõ cửa. Cuối cùng không thể chờ thêm nữa, Gia Nguyên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vốn dĩ muốn mở miệng hỏi anh vì sao lại cùng cậu chia tay đột ngột đến thế, vì sao cắt đứt liên lạc, vì sao còn yêu mà lại không tiếp tục ở bên nhau. Nhưng khi thấy anh yếu ớt xanh xao, thân thể gầy gò run rẩy trong chiếc áo thun mỏng, tim cậu dâng lên một nỗi chua xót, đau lòng nói với anh.
"Tại sao lại gầy đến thế này?"
Muốn tiến tới ôm anh vào lòng, nhưng cậu sợ anh khó chịu nên chỉ dám duy trì khoảng cách vừa đủ, ánh mắt vẫn dán chặt lên anh không rời.
"Sao em lại ở đây?"
Nhậm Dận Bồng dứt khoát quay mặt đi làm như chuyên chú mà chỉnh dây đàn, sự xuất hiện đột ngột của cậu khiến anh bối rối, lồng ngực nhói đau.
"Siêu Siêu đã nói hết cho em rồi, chuyện sức khoẻ của anh, chuyện anh khóc và gọi em trong lúc ngủ. Em đều biết cả rồi."
Đồ Phó Tư Siêu đáng chém ngàn đao, Nhậm Dận Bồng trong lòng mắng tên bạn thân phản bội kia không ngừng, lại phải vắt óc suy nghĩ làm sao để trốn tránh vấn đề này.
Nhưng nơ ron thần kinh của Nhậm Dận Bồng lúc này lại không chịu hoạt động, anh ước mình có thể tỉnh táo và linh hoạt như khi học công thức vật lý trên trường. Chỉ trách chuyện tình yêu quá mức phức tạp, nhưng đáng trách nhất vẫn là Trương Gia Nguyên chỉ cần xuất hiện là có thể khiến trái tim cùng đầu óc anh rối bời.
Vì thế nên Nhậm Dận Bồng quyết định đuổi người, anh đẩy Gia Nguyên ra khỏi phòng mặc cho cậu bám víu không buông. Trương Gia Nguyên cho dù là mãnh nam Đông Bắc nhưng chưa bao giờ dám mạnh tay với anh, hơn nữa anh còn đang ốm yếu như thế, cậu chỉ có thể để mặc anh tống mình ra ngoài, miệng không ngừng nói mấy lời tha thiết.
"Anh không trốn tránh mãi được đâu, tuần sau em sẽ đến."
"Chúng ta nhất định phải nói rõ chuyện này."
"Em sẽ nhắn tin wechat đó, đừng chặn em nữa."
"Bồng Bồng, em nói là em yêu anh, anh có nghe thấy không?"
Vũ Tinh nhìn đứa em út đáng thương bị đuổi ra ngoài, lắc đầu an ủi cậu. Anh cũng đã nghe Phó Tư Siêu nói về chuyện của hai người này, trên cương vị là anh lớn, Vũ Tinh dĩ nhiên muốn hai đứa nó lại vui vẻ ở bên nhau, anh nhìn Nhậm Dận Bồng đau khổ vật vã mà xót xa lắm rồi.
26. Trương Gia Nguyên đúng là nói được làm được, ngay khi về đến nhà liền không ngừng nhắn tin cho Nhậm Dận Bồng đến mức anh phát bực lên mà phải bỏ chặn wechat của cậu. Nhưng sau đó anh hối hận rồi, lẽ ra anh không nên mềm lòng, anh phải chặn luôn số điện thoại của cậu mới phải.
Bởi Trương Gia Nguyên khi được bỏ chặn thì như phát cuồng mà gửi cho anh nào là ảnh móc khoá đôi mà fan tặng hai người, ảnh chụp cuốn album của anh và Gia Nguyên mà cậu nâng như nâng trứng, lưu giữ ở góc sâu trong tủ, kể lể hết chuyện ở Minh Nhật cho đến Sáng tạo doanh, hỏi anh còn nhớ những ngày lén lút hẹn hò không, rồi nói bây giờ có tiếp tục lén lút nữa cậu cũng chấp nhận, mà anh muốn công khai cậu cũng đồng ý.
Nhậm Dận Bồng thầm mắng một tiếng thật ấu trĩ rồi để mặc điện thoại ở đó, co gối ngồi trên giường. Anh không nghĩ đến Gia Nguyên lại còn vương vấn mình như vậy. Hoá ra cậu còn ngốc nghếch hơn cả anh, vẫn nghĩ bọn họ còn có thể về lại bên nhau được.
Đã chia tay rồi, có khả năng sẽ quay lại được sao.
Anh không tin vào khả năng đó, cũng không dám thừa nhận mình mong mỏi khả năng ấy sẽ xảy ra. Anh quá sợ hãi việc bọn họ bất chấp tất cả để đến bên nhau rồi lại phải chia ly một lần nữa.
Phó Tư Siêu khi nghe anh tâm sự đã nói rằng anh có quá nhiều nỗi lo, vốn dĩ mọi thứ sẽ không phức tạp đến thế, yêu là yêu thôi, đâu cần thiết phải nghĩ về những thứ xa vời khác.
Để bản thân sống theo trái tim mình, anh có làm được không?
——————————————————
Em Nguyên có kéo được Bồng Bồng về không, tui cũng không bít 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com