Sinh nhật
35. Rốt cuộc thì Trương Gia Nguyên dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật là hôm nay Nhậm Dận Bồng phải bay về Trùng Khánh rồi. Trước khi anh bay, hai người may mắn là vẫn còn kịp gặp nhau một lần ở công ty, Gia Nguyên nhìn thấy anh thì vội vàng kéo anh vào trong nhà vệ sinh, lén lén lút lút không khác gì hồi còn yêu đương trên đảo.
"Bồng Bồng, hôm nay anh phải về Trùng Khánh thật à?"
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của cậu, Nhậm Dận Bồng cảm thấy hơi có lỗi, đưa tay lên xoa xoa hai má bánh bao phồng ra giận dỗi kia, dịu giọng an ủi.
"Sắp bắt đầu năm học rồi, không thể không về."
Trương Gia Nguyên cũng không phải không biết về lịch học của anh, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì quá ít thời gian được ở bên nhau. Cậu thở dài một hơi, chỉnh lại phần tóc mái của anh sau đó ôm anh vào lòng.
"Mấy ngày tới em bận lịch trình, sợ là không có thời gian liên lạc nhiều. Đợi em sắp xếp xong công việc, em sẽ đi tìm anh."
"Tìm anh?"
Nhậm Dận Bồng tưởng mình nghe nhầm, chui ra khỏi vòng tay của cậu mà nhíu mày hỏi lại. Bọn họ một người ở Bắc Kinh một người ở Trùng Khánh, khoảng cách xa như vậy mà qua lời của cậu lại giống như chỉ cách nhau có mấy trăm mét, chỉ cần đi bộ vài phút là tới nơi.
Trương Gia Nguyên cũng không giải thích gì thêm, ẩn ý cười cười, lại cúi đầu hôn lên môi anh thật lâu, trước khi rời đi còn lưu luyến cắn nhẹ một cái, lực đạo tuy nhỏ nhưng vẫn khiến cho môi Nhậm Dận Bồng hơi sưng đỏ lên. Anh mím môi, đánh vào vai cậu.
"Em là cún con à? Còn cắn anh?"
"Đánh dấu chủ quyền."
Hậu quả của việc đánh dấu chủ quyền này là Nhậm Dận Bồng từ khi rời khỏi nhà vệ sinh Wajijiwa cho đến lúc đến sân bay đều không thể cởi bỏ khẩu trang, trong lòng dù mắng Gia Nguyên là cún nhỏ thích cắn người nhưng vẫn không nhịn được mà cười đến ngọt ngào.
Trương Gia Nguyên quả thực rất bận rộn, lịch trình nhóm, lịch trình cá nhân dày đặc khiến cậu nhiều khi còn không kịp thở, thời gian ngủ cũng không có. Mà Nhậm Dận Bồng sau khi quay lại trường học cũng quay cuồng với bài tập, thực hành, nghiêm chỉnh làm một sinh viên tốt.
36. Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật Nhậm Dận Bồng. Anh nhận được những lời chúc mừng từ bạn bè thân thiết, còn có cả những thương hiệu từng hợp tác cùng cũng lên bài, vui vẻ nằm trên giường trả lời những tin nhắn cùng lời chúc đó, mải mê xem những video tiếp ứng mà các fan làm tặng. Bỗng nhiên Trương Gia Nguyên gọi điện thoại tới, Nhậm Dận Bồng vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói hào hứng của cậu.
"Sinh nhật vui vẻ, Bồng Bồng của em. Thêm một tuổi mới sẽ càng yêu em hơn."
Anh bật cười, còn chưa kịp đáp lại đã nghe Gia Nguyên nói tiếp, dường như bên kia cậu vẫn đang trong giờ làm việc mà tranh thủ gọi cho anh.
"Em còn đang bận một chút, nhưng sẽ sớm xong thôi. Tối nay đừng ngủ sớm quá nhé, đợi em."
Không hiểu sao câu nói này của cậu đột nhiên khiến tim anh đập mạnh, Nhậm Dận Bồng không tự chủ được nuốt nước bọt, theo bản năng mà gật đầu, sau đó nhận ra người kia không thể thấy được mới "Ừm" một tiếng.
Bỗng dưng lại có cảm giác mong đợi, không biết Trương Gia Nguyên sẽ làm gì.
Lời kia của Gia Nguyên cứ quanh quẩn trong đầu anh, thậm chí lúc ăn cơm cùng gia đình mẹ anh còn hỏi có phải mệt hay không mà cứ ngơ ra như người mất hồn thế. Nhậm Dận Bồng lắc đầu không nói, nhanh chóng ăn xong rồi đi vào phòng bắt đầu mở livestream. Lần này là hoàn toàn tự anh làm từ đầu đến cuối, không có ekip cùng kịch bản nào cả, tuy có hơi bối rối nhưng rất nhanh Bồng Bồng đã quen với việc này, còn phải thầm cảm ơn Tỉnh Lung đã giúp anh chỉnh đốn tác phong không ít lần.
Bánh sinh nhật lần này cũng là tự đặt mua, cố ý chọn một chiếc bánh thật nhiều màu sắc, anh nghĩ rực rỡ một chút sẽ khiến người xem vui vẻ hơn chăng. Tất nhiên là không thể quên một chiếc nến hình trái tim nho nhỏ để cầu nguyện. Khoảnh khắc vươn tay tới nhấc cây nến ra, hơi nóng khiến đầu ngón tay anh bỏng rát, phải mất một lúc loay hoay mới có thể làm được. Chợt anh nhớ đến sinh nhật năm ngoái Trương Gia Nguyên là người tự tay rút nến ra cho mình, dường như khi có cậu ở cạnh, mọi việc dù là nhỏ nhất anh cũng không cần động tay động chân, trong lòng hơi chùng xuống, không nhịn được mà khẽ liếc về phía đồng hồ.
Có hơi nhớ cậu rồi, giờ này không biết cậu đã tan làm chưa?
Buổi livestream kết thúc, Nhậm Dận Bồng thu dọn tàn cuộc, lại đem bánh kem bọc thật kỹ lại rồi bảo quản trong tủ lạnh, sau đó ngồi cuộn tròn trên giường, cả người ngẩn ra không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Trương Gia Nguyên sẽ đến Trùng Khánh tìm anh? Điều này nghe còn khó thực hiện hơn cả việc bây giờ anh đi chuyến cuối bay ngược về Bắc Kinh.
Anh với tay mở chiếc tủ đầu giường lấy ra móc khoá hình con thỏ cùng một đôi với Trương Gia Nguyên, món quà này anh được fan tặng từ lâu, cho dù không bao giờ đủ can đảm để đeo nó lên bao đàn mà chạy nhảy khắp nơi như Trương Gia Nguyên nhưng vẫn luôn giữ bên mình như bảo vật. Ngón tay thon dài bắt lấy hai má con thỏ mà kéo ra như đang trút giận lên nó.
Đồ ngốc Trương Gia Nguyên, tự nhiên làm người ta mong đợi.
37. Không biết đã qua bao lâu, đến khi Nhậm Dận Bồng bắt đầu hơi buồn ngủ, mắt cũng díp cả lại rồi thì tiếng chuông cửa reo lên một tiếng làm anh choàng tỉnh, vội vã xỏ dép chạy ra ngoài.
Cuống quít mở qua hai lần cổng, anh cuối cùng cũng nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang đứng ở đó, đầu tóc cùng lớp makeup vẫn còn giữ nguyên như vừa mới chạy thẳng từ studio đến đây. Cho đến lúc anh được cậu ôm gọn vào lòng, còn ngửi thoang thoảng mùi bạc hà quen thuộc, Nhậm Dận Bồng mới ý thức được cậu thật sự đã bay từ Bắc Kinh tới tìm mình.
Bố mẹ Nhậm còn chưa ngủ, bọn họ nghe thấy tiếng chuông thì đi ra ngoài xem xem là ai tối muộn rồi còn đến, khi vừa tới phòng khách đã thấy Bồng Bồng cùng Gia Nguyên đi vào. Hai vị phụ huynh không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Gia Nguyên đấy à?"
"Cháu chào hai bác ạ, ngại quá cháu đến muộn làm phiền hai bác nghỉ ngơi rồi."
Mẹ Nhậm liên tục nói không phiền không phiền, nhanh chân vào bếp pha trà cùng mang thêm một ít đồ ăn ra. Trương Gia Nguyên ngồi nói chuyện với bố mẹ Nhậm một chút sau đó được sắp xếp vào phòng ngủ dành cho khách để nghỉ ngơi.
Trong lúc Gia Nguyên đang tắm rửa thì Nhậm Dận Bồng chuẩn bị chăn màn, lại sang phòng lấy một bộ đồ ngủ của mình cho cậu thay, không ngờ vừa mới đem quần áo trở lại đã thấy cậu quấn khăn tắm quanh hông từ phòng vệ sinh bước ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, dù đã từng thấy Gia Nguyên ở trần nhưng Nhậm Dận Bồng vẫn không khỏi xấu hổ, cả người đỏ bừng, đầu cũng muốn bốc khói luôn rồi.
Nhìn anh ngại ngùng dời tầm mắt ra chỗ khác, Trương Gia Nguyên càng được đà mà tiến sát tới anh, cho dù chỉ cần với tay một chút là có thể lấy được bộ đồ ngủ nhưng vẫn cứ thích đứng gần Bồng Bồng để trêu chọc.
Đáng yêu quá đi mất, cậu nhìn hàng mi dài run rẩy vì xấu hổ của anh, thầm nghĩ thật giống một con thỏ trắng, thật muốn một mông ngồi chết anh ấy.
Nhậm Dận Bồng thấy cậu đã mặc đồ xong, toan quay người trở về phòng thì đã bị Gia Nguyên giữ lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nói.
"Ở lại đây, ngủ với em."
Cái gì!? Anh trừng to mắt, không tự chủ được mà lùi lại một bước, lắp bắp không nói nên lời.
Ừ thì anh rất nhớ Trương Gia Nguyên, cũng rất mê luyến dáng vẻ cậu mặc đồ ngủ của mình, đi đi lại lại trong nhà mình, nhưng mà...
Trời ơi anh đang nghĩ cái gì vậy, anh đang yêu đương với một tên nhóc kém mình bốn tuổi, mà nó mới qua tuổi mười tám thôi đó!
Trương Gia Nguyên nhíu mày nhìn khuôn mặt Nhậm Dận Bồng biến hoá liên tục, không nói nhiều nữa trực tiếp kéo anh cùng ngã xuống giường. Cảm nhận được người anh cứng đờ trong vòng tay mình, cậu nghiêng đầu hôn lên má anh, nhỏ giọng.
"Anh căng thẳng cái gì? Mau ngủ thôi, sáng mai em phải bay chuyến sớm nhất đó. Lịch trình của nhóm nhạc nam đúng là muốn đòi mạng mà, từ sáng tới chiều luôn. Chết rồi, em còn để quên mất quà sinh nhật của anh ở ký túc xá nữa chứ..."
Sau lưng truyền đến tiếng cậu thao thao bất tuyệt, anh chợt nghĩ, bận rộn như vậy, sao em còn vất vả bay tới đây làm gì chứ, còn không dành thời gian đó mà nghỉ ngơi cho tốt.
Còn không phải vì muốn cùng anh đón sinh nhật hay sao, Nhậm Dận Bồng thở dài, xoay người ôm cậu, khuôn mặt dụi vào lồng ngực Gia Nguyên lầm bầm.
"Không cần..."
"Sao cơ?"
"Quà sinh nhật mà anh muốn đã tự đem tới nơi rồi, không cần thêm gì nữa."
"Vậy anh có hài lòng với món quà này không?"
"Hiện tại thì tạm hài lòng, sau này nếu không tốt sẽ đem trả lại."
"Khách quý ơi, hàng tặng rồi không trả lại được đâu."
"Ai da, nói nhiều quá đi, không phải em bảo sáng mai bay sớm à."
Giọng anh nhỏ dần rồi mất hút, Trương Gia Nguyên cúi đầu nhìn người trong lòng đã nhắm mắt ngủ say, lại hôn anh thêm một cái, mang theo ý cười mà chìm vào giấc ngủ.
————————————————
Tiện thể tui ở đây dâng nước cho chiếc oneshot "Bỏ lỡ" rất chỉ là vui vẻ, ngọt ngào của mình 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com