Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Sau khi tiễn đối tác lên xe trở về, Trương Gia Nguyên quay ngược trở lại vào bên trong nhà hàng của khách sạn. Cho dù bản thân là người kinh tế khá dư dả nhưng nếu không phải vì tiếp đãi khách bằng thẻ của công ty, cậu nhất định sẽ không bao giờ đặt chân tới mấy nơi xa hoa kiểu này.

Gia Nguyên đảo mắt một vòng, sau khi xác định được vị trí của chiếc bàn kia liền kín đáo đi đến, nép vào một góc khuất yên lặng nhìn.

Ngồi ở vị trí chủ vị là người vợ chỉ vừa mới ly hôn cách đây vỏn vẹn bốn tháng của cậu, trang điểm tỉ mỉ váy vóc xinh đẹp dựa vào người đàn ông ngồi cạnh, cùng với đó là bạn bè họ vây xung quanh nâng ly chúc mừng kỷ niệm nửa năm yêu đương của hai người.

Cậu trào phúng nhếch miệng, cho dù cậu cùng người phụ nữ kia kết hôn không phải vì yêu đương mặn nồng gì, nhưng ít nhất cũng ở bên nhau một thời gian, vậy mà đến khi ly hôn rồi cậu mới biết thì ra mình bị cắm sừng lâu như vậy. Ban nãy khi đang tiếp đối tác trên tầng hai của nhà hàng, cậu vô tình nhìn xuống phía dưới này, thấy vợ cũ đang cùng người khác thân mật ăn cơm, còn tưởng rằng cô đã sớm vượt qua được cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc với mình mà tiếp tục cuộc sống mới. Thì ra bọn họ còn bắt đầu từ lâu rồi kìa.

Cảnh tượng trước mắt không hề dễ nhìn, Trương Gia Nguyên quyết định nhấc gót rời đi, định bụng sẽ gọi điện cho mấy anh em tốt ra ngoài giải sầu một phen. Không ngờ chỉ vừa đi đến ngoài đại sảnh lại bắt gặp Nhậm Dận Bồng - người yêu cũ của cậu, đang giận dữ kéo tay một người phụ nữ, dường như cũng vừa đi từ trong khách sạn ra. Như bắt được tần sóng, Nhậm Dận Bồng lại ngẫu nhiên quay đầu về phía bên này, thời khắc hai người chạm mặt nhau, anh chợt sững người, mà cô gái kia bị anh kéo đi cũng theo quán tính mà đâm sầm vào người anh, vội vàng kêu lên một tiếng.

"Nhậm Dận Bồng anh buông tôi ra!"

Cô gái xoa xoa cái mũi đỏ ửng lên của mình, giãy ra khỏi bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình của Nhậm Dận Bồng. Trước ánh mắt còn đang ngơ ngác của anh cùng với ánh mắt tò mò hóng chuyện của Trương Gia Nguyên, cô không thèm quan tâm đến hình tượng của mình, giận dữ nói.

"Chúng ta ly hôn! Tôi sai rồi, ngàn vạn lần sai rồi, trước kia là tôi bị điên nên mới muốn cùng anh kết hôn. Bây giờ tôi hối hận rồi, anh buông tha tôi đi."

"Chúng ta về nhà nói chuyện."

Nhậm Dận Bồng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, trầm giọng nói với cô. Nhưng cô nàng dường như bị kích động, âm thanh bắt đầu lớn hơn, lôi kéo mọi người xung quanh nhìn về phía này.

"Nhà? Anh còn biết là tôi với anh có nhà hay sao? Tôi hỏi anh, chúng ta lấy nhau ba năm, trong ba năm qua rốt cuộc anh có bao giờ yêu tôi, coi tôi là vợ của anh không? Anh đi sớm về muộn, tối ngày chỉ biết công việc, tôi ở nhà làm gì, cô đơn thế nào, anh một chút cũng không hề hay biết!"

"Cho nên cô lén lút sau lưng tôi ngoại tình, đi khách sạn với người khác?"

Trương Gia Nguyên đứng cạnh đó một khoảng cũng cảm nhận được Nhậm Dận Bồng đang vô cùng tức giận, gân xanh trên cổ anh đều hiện lên, khuôn mặt tối sầm, giọng nói cũng run run. Qua cuộc đối thoại chắp vá của bọn họ, cậu đại khái hiểu được tình hình, không khỏi muốn ngửa mặt lên hỏi ông trời, rốt cuộc cậu và Nhậm Dận Bồng đúng là trời sinh một cặp phải không. Đến đi bắt gian cũng là cùng lúc, cùng thời điểm đến vậy. Nghĩ tới năm đó bọn họ buộc phải chia tay nhau, sau đó cũng là bị cưỡng ép kết hôn với người khác. Nhiều năm không gặp, cuối cùng lại hội ngộ trong tình cảnh này.

Mà bên kia, vợ của Nhậm Dận Bồng, mà gọi là vợ sắp cũ thì đúng hơn, khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt, tiếp tục uất ức lên án anh.

"Anh thích kéo cello, tôi vì anh mà muốn học nhạc cụ. Tôi hỏi anh chơi dương cầm có được không, anh lại vứt cho tôi một cây guitar, guitar cái khỉ gió, đau tay muốn chết. Tôi không thích ăn kem, anh lại mua một đống Haagen-Dazs về, rốt cuộc anh cũng đâu có ăn, tất cả đều phải đổ đi. Anh có bị thừa tiền không? Anh không hề yêu tôi, tôi không biết trong lòng anh giấu giếm hình bóng của ai, nhưng tôi hận anh. Năm đó tôi không nên vì tình yêu mù quáng mà nhất quyết đòi kết hôn với anh. Tôi thà chịu mang tiếng là người phụ nữ ngoại tình còn hơn phải sống với người không yêu mình, ở cạnh mình mà trong lòng tơ tưởng đến người khác!"

Trương Gia Nguyên nhìn bóng lưng cô nàng rời đi, lại nhìn về khuôn mặt đã xám ngoét của Nhậm Dận Bồng, nhất thời không biết phải làm gì. Mấy lời vừa rồi từng chữ từng chữ đều lọt vào tai cậu không sót chút nào. Chỉ trong một buổi tối, cậu vừa biết tin mình bị cắm sừng, lại vừa biết được thì ra người yêu cũ vẫn luôn nhớ đến mình, thậm chí còn đem từng dấu vết của cậu đem vào cuộc sống hôn nhân của anh. Cậu có chút thương cảm cho người vợ của Nhậm Dận Bồng, ít ra vợ cũ của cậu cũng không bị đối xử như người thay thế. Cậu không yêu vợ cũ của mình, nhưng tuyệt nhiên không ở trước mặt cô nhắc đến cello, trong mấy năm kết hôn cũng chưa từng làm món sườn cừu nướng. Biển vũ trụ, lại càng không trước mặt cô mà hát bao giờ. Bởi lẽ tất cả những thứ đó, trong lòng cậu chỉ có thể dành cho một người duy nhất mà thôi.

Nhậm Dận Bồng lúc này mới hoàn hồn, anh ngước lên nhìn Trương Gia Nguyên đang đưa mắt nhìn mình chằm chằm, môi mím chặt lại. Gia Nguyên như ma xui quỷ khiến mà đi đến phía anh, ngập ngừng một hồi rồi lên tiếng.

"Anh... có muốn đi uống chút gì không?"

Có điên mới đi cùng cậu, Nhậm Dận Bồng dùng ánh mắt của mình trừng Gia Nguyên sau đó xoay người rời đi.

Tính khí của anh ấy vẫn tệ thật, Trương Gia Nguyên lắc đầu nghĩ thầm.

———————————————
Cho dù buổi tối hôm đó gặp phải tình huống vô cùng kịch tính nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả tốt đẹp của buổi gặp gỡ đối tác. Đàm phán xong xuôi, thuận lợi ký kết hợp đồng, mấy người trong tổ dự án lần này cùng Trương Gia Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, quyết định rủ nhau đi ăn mừng một bữa.

Trương Gia Nguyên làm việc ở công ty được năm năm, là nhân sự thuộc phòng phát triển thị trường. Tổ bốn của bọn họ có năm người, trùng hợp đều là năm tên đàn ông trạc tầm tuổi nhau cho nên vô cùng thân thiết, trong công việc thì hoà hợp, ngoài cuộc sống thì là bạn bè chí cốt.

Tỉnh Lung, người lớn tuổi nhất trong đám, qua vài tuần rượu thì hào hứng hẳn lên, đem chuyện mà mình hóng hớt được ở phòng nhân sự ra bắt đầu kể.

"Nghe nói tháng sau tổ của chúng ta sẽ có thêm một nhân viên mới."

"Sao vậy, chúng ta đâu có thiếu người, cũng làm việc ăn ý mà."

Lâm Mặc ngồi một bên không khỏi tò mò, đã quen là việc cùng nhau lâu như vậy, nay có thêm người mới vào chỉ sợ lại không quen.

"Hình như sắp tới sẽ giao cho chúng ta một dự án lớn, cho nên cần thêm người thì phải."

Tỉnh Lung nhún vai, mấy thông tin này cũng là anh nghe ngóng được từ Trương Hân Nghiêu, trưởng phòng nhân sự, cũng là người đang theo đuổi anh nhiệt tình. Để làm giá, Tỉnh Lung chỉ tỏ ra thờ ơ câu được câu chăng, không đào sâu vấn đề.

Thật ra Trương Gia Nguyên cũng không quá hào hứng với việc thêm người mới, dù sao nhóm bọn họ năm người trước nay vẫn luôn hợp tác rất tốt, cho dù là việc riêng của từng cá nhân hay việc chung của tập thể đều đạt hiệu suất cao. Người mới tới hy vọng sẽ không bị lệch sóng quá nhiều.

Cho đến khi Trương Gia Nguyên nhìn thấy Nhậm Dận Bồng mặc vest đứng trước mặt mình, bên cạnh là Trương Hân Nghiêu đang nhiệt tình giới thiệu về thành viên mới của tổ bốn phòng phát triển thị trường thì cậu mới không khỏi thốt lên trong lòng, quá trùng hợp rồi.

Ngày trước lúc mới chia tay nhau, cậu từng vô số lần đi đến những nơi quen thuộc mà bọn họ từng đến với hy vọng có thể gặp lại anh, nhưng khi đó một lần thôi cũng không được. Vậy mà bây giờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã có vài lần hội ngộ, hơn nữa sau này còn là đồng nghiệp của nhau, đúng là chỉ có thể cảm thán ông trời cố tình đẩy hai người vào tình cảnh éo le mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com