01.
1.
Hai tháng trước Lưu Vũ nhặt được một cậu bạn nhỏ.
Trong rừng tối tăm không một bóng người, tiết trời u ám của tháng mười khiến không gian tối đi trông thấy, cậu bạn nhỏ ngồi dựa lên cây sồi già, khó khăn hít thở từng hơi.
Lưu Vũ xách cái đèn, từ ánh sáng nhạt màu thấy xung quanh toàn là máu, mà cậu bạn nhỏ cũng sắp lâm vào hôn mê, lòng tốt trỗi dậy, Lưu Vũ đưa cậu ấy về nhà.
Anh khó khăn dìu cậu nhóc, thân thể cứ như phải giữ cái thùng lớn nặng gấp đôi mình, bước chân cũng loạng choạng.
Ấy vậy mà Lưu Vũ không ngại mệt, vừa vào nhà đã nhanh chóng áp cậu lên giường ngủ.
Vết thương dữ tợn kéo dài từ bả vai xuống dưới lưng, máu chảy không ngừng, Lưu Vũ chỉ có thể cầm máu thật nhanh chóng, dùng băng vải thấm thuốc băng lại từng vòng.
Giường nệm lộn xộn, cậu bạn nhỏ hôn mê không biết gì, mí mắt run run, mồ hôi vẫn không ngừng túa ra, nhuộm ướt cả tóc mai đen nhánh.
Nhìn thật đáng thương.
Lưu Vũ dịu dàng xoa xoa tay cậu, thủ thỉ 'ngoan nào, ngoan nào, đã không còn đau nữa rồi', xoa đến nỗi lòng bàn tay cũng nóng bừng ướt đẫm.
Hơi thở bình ổn lại, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối đen, bàn tay dần dần bị giữ chặt.
Mà anh lại chẳng muốn buông ra.
2.
Cậu bạn nhỏ tỉnh lại.
Sớm mai mở mắt với cơ thể rã rời, cánh tay cũng tê mỏi vì một đêm giữ nguyên tư thế.
Sau đó cậu thấy Lưu Vũ, anh ngồi quỳ ở bên giường, mặt áp lên ga giường mềm mại, một tay đặt gần má, một tay lại bị cậu giữ chặt không buông, ngủ rất an yên, ngoan ngoãn như một bé mèo nhỏ.
Rèm mi chớp động, Lưu Vũ tỉnh lại rồi, bị đối phương nhìn chằm chằm đến tỉnh lại.
Mơ mơ thực thực khiến hai mắt anh như phủ hơi sương, lóng lánh chớp chớp, như vuốt mèo cào nhẹ qua tim.
Lưu Vũ dụi mắt ngồi thẳng dậy, bả vai đau nhức, nhưng anh lại xoa xoa bàn tay của cậu một chút.
"Vết thương còn đau không?"
Cậu bạn nhỏ không nghĩ là anh sẽ hỏi cái này, một hồi lâu mới lắc nhẹ đầu.
Nhưng Lưu Vũ không tin.
Vết thương lớn đến vậy, bản thân còn nằm úp sấp cả một đêm, nhất định là vừa đau vừa mỏi.
Chẳng qua con trai ấy mà, mất phong độ cỡ nào cũng sẽ cứng đầu bảo 'không sao'.
Lưu Vũ không cho cậu nhóc nhúc nhích, bản thân đỡ cậu ấy ngồi dậy, kiểm tra vết thương.
Thuốc rất hiệu quả, miệng vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng băng vải cũng đã bẩn quá rồi, anh cuộn lỏng vài vòng, ném chúng vào chậu nước dưới sàn, tiếp tục lấy băng khác bó lại.
Mà suốt cả quá trình cậu bạn nhỏ chẳng nói một lời.
Lưu Vũ băng bó xong rồi, nghiêng người muốn bước xuống giường, lại bị cánh tay của cậu giữ chặt.
Cậu bạn nhỏ nhìn thẳng vào mắt anh, ngoan ngoãn mở miệng.
"Tên của anh là gì ạ?"
Lưu Vũ cũng nhìn lại, hồi lâu mới cất tiếng.
"Lưu Vũ. Tên của tôi là Lưu Vũ."
Ánh mắt của cậu bỗng sáng đến lạ thường, bàn tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh trắng nõn lại thêm vài phần lực, mỉm cười.
"Cảm ơn anh, Lưu Vũ."
3.
Tên của cậu bạn nhỏ là Châu Kha Vũ.
'Vũ' trong 'vũ trụ'.
Giống như Lưu Vũ vậy.
Châu Kha Vũ rất hoạt bát, thích lăng xăng trong nhà, đôi khi sẽ sang chơi nhà dì Vương hàng xóm, đùa với mấy con cún nhà dì.
Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.
Vết thương không thể nhanh chóng lành lại, Châu Kha Vũ không thân không thích, cũng chẳng có nhà để về.
Lúc đó cậu ngồi trên cái xích đu ở vườn, nhìn Lưu Vũ phơi mấy cái chăn ra cho khô, dùng giọng đều đều kể chuyện.
Ba mẹ đều đã mất lâu lắm rồi, Châu Kha Vũ cũng có thể được gọi là trẻ mồ côi, được nuôi lớn trong trại huấn luyện cảnh sát nằm vùng, từ hai năm trước đã ở thâm nhập vào một ổ xã hội đen ở thành phố kế bên.
Ba tuần trước thân phận lộ tẩy, mất liên lạc với tổng bộ, còn bị kẻ địch đuổi giết, cậu cố hết sức lết sao khu vườn chẳng ai dám vào, thầm nghĩ có lẽ mệnh mình cũng đã hết.
Nhưng cái khu vườn chẳng ai dám vào kia lại có bước chân của Lưu Vũ.
Lưu Vũ trầm mặc nhìn đỉnh đầu đen nhánh của đứa nhóc còn cao hơn mình cả một khúc kia, cảm thấy quả thật là đứa nhỏ đáng thương mà.
Đứa nhỏ đáng thương này còn kém tuổi anh nữa.
Duyên phận gắn kết họ lại, Lưu Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định giữ cậu nhóc ở nhà mình.
Dù sao sống lẻ bóng lâu vậy rồi, thêm một người cũng bớt được đơn côi.
Châu Kha Vũ đường đường chính chính ở lại nhà của Lưu Vũ, cả ngày đều líu ríu theo sau anh, không sợ phiền cũng chẳng sợ mệt, nhưng Lưu Vũ lại sợ cậu nhóc hăng hái như vậy, miệng vết thương sẽ rách ra mất.
Mấy dì ở gần nhà đều biết trong nhà Lưu Vũ giấu bạn trai, luôn miệng trêu đùa, mỗi lần như thế Châu Kha Vũ chỉ cười, mà anh cũng cũng cười gượng nghe hết.
Bọn họ gọi cậu nhóc là Tiểu Châu, nhưng Lưu Vũ lại gọi là Kha Vũ.
Kha Vũ.
Nghe thật hay.
4.
Ở vùng quê này, Lưu Vũ là một bác sĩ.
Gọi vậy cũng chẳng đúng lắm, anh cũng chỉ là có học vấn tốt một chút, gia đình lưu truyền nghề y lâu một chút, cứu được người nhiều một chút.
Người dân trong thị trấn gọi anh là lương y, sau đó biết được bên phố lớn gọi là bác sĩ, thế là cứ đua nhau gọi một tiếng 'bác sĩ Lưu', hai tiếng 'bác sĩ Lưu Vũ ơi'.
Lưu Vũ cảm thấy ngại, bởi vì anh chẳng phải là học rộng tài cao, tâng bốc như vậy khiến anh cảm thấy có lỗi.
Có lỗi vì chẳng thể giúp đỡ được nhiều, có lỗi vì bản thân đã không thể xứng.
Nhưng Châu Kha Vũ có vẻ lại thích danh xưng này, mỗi lần giúp cậu nhóc thay băng, thay xong đều được nghe 'cảm ơn bác sĩ Lưu ạ'.
Ít thì chẳng sao, nhưng tần suất cứ nhiều là Lưu Vũ sẽ khó chịu, phụng phịu tìm một chỗ khiến cậu nhóc đau mà véo.
Quả nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh.
Châu Kha Vũ đau đến ứa cả nước mắt, con ngươi sâu thẳm màu đen dường như lóng lánh thêm vài phần, nhìn chẳng khác gì đôi mắt của cún con.
'Anh ơi, em đau."
Lưu Vũ rốt cuộc đầu hàng, lại xoa xoa dỗ dành cậu nhóc.
Đúng là đứa nhỏ tâm cơ, nhưng lại khiến anh cứ nguyện chìm trong sự tâm cơ vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com