🅱️ Dã tâm của phó quan
Dã tâm của phó quan Chu Diệp
Sắc mặt tư lệnh cực kém, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi, Thiệu Vanh, cô nghỉ ngơi trước đi."
"Chiến sự rất quan trọng, nhưng cô phải dưỡng thương trước đã," Tư lệnh lấy một quả táo từ trong giỏ trái cây vừa mang tới, "Trái cây ở chỗ chúng ta rất quý giá, cô nhất định phải ăn hết đấy."
"Còn nữa, ý kiến của cô chúng tôi sẽ suy xét cẩn thận, cô cứ yên tâm."
Sắc mặt tư lệnh nhu hòa hơn, đè thấp giọng, "Tôi sẽ tiết lộ cho cô một chút, bên bộ nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu ra thế hệ cơ giáp đầu tiên, đang đưa vào thử nghiệm."
"Cơ giáp?"
Thiệu Vanh có chút ngơ ngẩn, tuy rằng nàng biết kế hoạch này, nhưng không ngờ thứ này đã thật sự được nghiên cứu ra.
Trong những năm tháng chiến tranh, có đứa trẻ nào chưa từng ảo tưởng sẽ sử dụng cơ giáp dẹp tan quân xâm lược Trùng tộc cơ chứ?
"Đúng vậy, nếu thật sự có thể đưa vào sử dụng, loài người chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt một phen."
Đơn giản nói chuyện vài câu, tư lệnh đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Thôi, tôi đi trước đây."
"Vâng, thưa tư lệnh."
*
Chờ đến khi Chu Diệp xử lý xong công việc, trở lại phòng bệnh.
Phát hiện thượng tướng Thiệu Vanh đã thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.
Nàng ngẩn ra, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Thượng tướng, ngài còn chưa khỏe đâu. Độc tố ảnh hưởng thần kinh vẫn......"
"Đợi lát nữa bác sĩ sẽ mang huyết thanh tới, bây giờ ngài chưa thể đi được."
"Không cần, chỉ là vết thương nhẹ thôi," Thiệu Vanh cắt ngang lời phó quan, "Cũng đâu phải vết thương gì nghiêm trọng, nằm ở đây chẳng ra làm sao."
"Phòng bệnh của Quân y viện nên nhường cho binh lính bị thương nặng hơn."
"Đợi lát nữa tôi sẽ tự đi tìm Hà Dĩ, không sao đâu."
Thấy Thiệu Vanh không nghe khuyên bảo, thu dọn xong mang theo hành lý đi ra ngoài.
Giữa mày Chu Diệp trỗi dậy một tia khó chịu, mặt nạ vui cười luôn mang trên mặt hơi vỡ ra.
Đi theo Thiệu Vanh tới ký túc xá thượng tướng, dọc đường Chu Diệp tiện thể báo lại tình hình và số liệu chiến trường hôm qua.
"Đã chết nhiều người như vậy sao......"
Cảm xúc của Thiệu Vanh rõ ràng đã chùng xuống, "Lý Lệnh đâu? Cậu ta thế nào? Tôi nhớ đây là lần đầu tiểu tử đó ra chiến trường."
"Ngài yên tâm, Lý Lệnh chỉ bị chút vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, chỉ có thượng tướng ngài mới cần dưỡng thương thật tốt."
"Vậy thì tốt rồi," Thiệu Vanh đứng lên, tự ngẫm một lát, từ tủ quần áo lấy ra đồ huấn luyện đen một màu, "Lát nữa tôi muốn ra sân huấn luyện, bảo mọi người có chuyện gì thì cứ báo lại cho cô."
Chu Diệp sửng sốt,
Kiên quyết phản đối: "Không được! Tuyệt đối không được! Vết thương trên bả vai ngài sẽ vỡ ra mất."
Thiệu Vanh nhíu mày, nghiêm túc nhìn thoáng qua phó quan: "Quyết định như vậy đi."
"Thân thể của tôi tôi tự biết bảo vệ."
Không để lại lời nào cho Chu Diệp, lẳng lặng lấy dụng cụ huấn luyện từ trong tủ quần áo ra.
Sắc mặt phó quan nặng nề.
Trong lòng như viên sủi vừa tan trong nước, giao nhau mãnh liệt, nổ tung vô số bọt khí.
Chu Diệp rũ cánh tay, công văn trong tay bị để sang một bên.
Tay phải đút vào trong túi, nơi đó có thứ mà nàng mang theo mọi lúc mọi nơi.
"Đúng rồi, cô nhớ giúp tôi điều chỉnh số liệu huấn luyện của quân đoàn 4, chiến dịch lần này rất quan trọng, yêu cầu chúng ta phải xem xét lại kỹ lưỡng."
"Thời cuộc bây giờ, hoàn toàn không thể lơi lỏng được." Thiệu Vanh không quay đầu lại mà dặn dò người phía sau.
"Tướng quân, tôi phát hiện chỗ này có số liệu không đúng? Ngài xem thử đi."
Giọng nghi hoặc từ phía sau truyền đến, như thể có vấn đề xảy ra.
Nàng không phòng bị quay đầu nhìn lại, đột nhiên bị phó quan của nàng dùng khăn lông chụp lên miệng mũi.
"Cô! Hưm......"
Trên khăn lông có mùi gì đó không rõ, nháy mắt thông qua đường hô hấp làm tê mỏi toàn thân, giây tiếp theo, phía trước liền tối đen.
......
"Hức a......"
Ý thức mê man, đầu óc nặng nề như có thanh sắt đè nặng làm nàng khó mà tỉnh lại.
"Đây là...... Đâu?"
Thiệu Vanh cắn mạnh vào lưỡi, cảm giác đau nhói theo thần kinh đánh thức những bộ phận ngủ say.
Hình như đang ở trong phòng mình......
Cửa sổ bị rèm che, không thấy rõ thời tiết bên ngoài.
Nàng quay đầu nhìn hướng còn lại.
Có người đang ngồi bên bàn làm việc, trong phòng tối om chỉ mở một chiếc đèn, người nọ đang nghiêm túc viết gì đó.
"Tại sao...... Không bật đèn......"
"Hả?"
Thiệu Vanh bỗng trừng lớn hai mắt, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi nàng té xỉu.
Mà lúc này, người nọ vừa lúc quay đầu lại đây, "Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi à? Thượng tướng!"
"Chu Diệp! Cô làm gì vậy!"
Nàng chợt phát hiện, hai tay hai chân mình bị còng vào bốn góc giường, không thể động đậy.
"Em chỉ muốn tốt cho ngài, vết thương trên vai cần có thời gian hồi phục."
"Không thể nào!"
Thiệu Vanh sắc mặt khó coi, nhấp đôi môi hơi hơi run rẩy,
"Chu Diệp, rốt cuộc là tại sao? Cô muốn gì ở tôi?!"
Nàng quả thực không thể tin được, Chu Diệp cư nhiên sẽ rắp tâm hại nàng.
"Mau nói cho tôi biết!" Hai mắt Thiệu Vanh sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Diệp.
"Cô đang toan tính chuyện gì!"
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm nàng không khỏi nghi ngờ nhiều hơn......
°° vote đi bé °°
Diệp là Beta nữ, dành cho ai chưa biết thì Beta giống như nam, nữ bình thường.
Không có kỳ động dục như Omega hay kỳ dịch cảm như Alpha.
Kỳ này Vanh lọt vào tay Diệp ko biết tới đâu luôn á 🤷.
Các chị đẹp khi được hỏi ai là người thứ 3:
Thượng tướng và phó quan, Beta ngồi lên người nàng
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Đối mặt lời chất vấn gần như lạnh băng của Thiệu Vanh, Chu Diệp cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn cứ ngồi trên ghế làm việc mà Thiệu Vanh không thường dùng, cẩn thận đọc công văn trước mặt.
Trên bàn sách ngoại trừ đèn bàn màu đen, chỉ có một ống đựng bút và một chậu xương rồng.
Những thứ đó...... Đều là Chu Diệp tự mình thêm vào.
Nàng thường ở trong ký túc xá của thượng tướng, hàng ngày lật xem các tài liệu cần phê duyệt.
Mà thượng tướng, gần như đã xem sân huấn luyện như nhà mình.
"Em không muốn làm gì cả, thượng tướng." Chu Diệp vén một lọn tóc trước mặt ra sau tai.
Nàng thường xuyên buộc tóc, buộc tóc đuôi ngựa trông nàng sẽ càng thanh tú hơn, "Em chỉ muốn để ngài nghỉ ngơi thật tốt, em nói rồi."
Lời nói bình tĩnh này trái lại làm Thiệu Vanh càng cảm thấy khác thường, Thiệu Vanh lạnh nhạt nói: "Tôi đã bị cô trói gô chân tay thế này mà cô còn nói mấy lời hay ý đẹp đó để đối phó tôi."
"Lời hay ý đẹp?"
Chu Diệp nghi hoặc hỏi ngược lại, ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn qua, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, "Em thật tình muốn để ngài hảo hảo nghỉ ngơi."
Sau đó phó quan có chút bất đắc dĩ đứng lên, tháo đầu tóc buộc sau đầu ra, tóc thẳng màu nâu tản ra xõa xuống đầu vai.
Thản nhiên đi tới vài bước, ngồi lên mép giường đơn không mấy rộng rãi của Thiệu Vanh.
"Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ niềm tin cơ bản nhất ngài cũng không dành cho em sao?"
"Thượng tướng Thiệu Vanh?"
Bốn chữ xưng hô hoàn chỉnh, môi Chu Diệp mím chặt, sau đó chậm rãi nhả ra, cứ như thể không muốn buông tha, trong âm sắc nhu hòa như cất giấu lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng đáng sợ.
"Cô cảm thấy, phó quan của tôi đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ tôi không nên giữ cảnh giác sao?"
Thiệu Vanh khẽ nhíu mày, đưa chiếc còng kim loại màu bạc trên cổ tay ra trước mặt Chu Diệp.
Thật lòng mà nói, nàng cũng không muốn tin vào điều này.
Dù sao từ lúc nàng thăng nhiệm thượng tướng đến nay, người trước mặt này đã làm bạn bên người nàng.
So với bạn bè, nàng càng cảm thấy Chu Diệp là người thân, là chiến hữu, là người nàng có thể yên tâm giao phó sau lưng.
Cũng là Chu Diệp cẩn thận, tỉ mỉ, vô số lần cứu nàng từ chỗ nguy nan, ngoại trừ tư lệnh có công dìu dắt ra thì Chu Diệp là người mà nàng cảm kích nhất.
"Phó quan? Của ngài?"
Ngoài dự kiến của nàng, Chu Diệp đột nhiên ngẩn người, sau đó khóe miệng nhếch lên, xuất hiện vui sướng nàng chưa gặp qua bao giờ.
Đột nhiên,
Chu Diệp nghiêng người tới, cấp tốc giảm bớt khoảng cách, làm Thiệu Vanh theo bản năng lui về sau, tránh cũng không thể tránh.
Hơi thở ấm áp chợt hóa thành sương mù, phả lên mặt nàng.
Sau đó, dái tai bị liếm nhẹ một cái, xúc cảm ướt át từ dái tai truyền tới vành tai.
"Cô làm gì đó!!"
Thiệu Vanh khiếp sợ phản kháng, nhưng chỉ có thể không ngừng nhích về sau hoặc là nghiêng đầu tránh né.
"Ngài không thích như vậy sao? Hay là, thích em cắn ngài?"
Đầu lưỡi chống lên vòm miệng, Chu Diệp thở hổn hển, trong mắt hàm chứa thủy quang lấp lánh, ngón tay từ ngực Thiệu Vanh cởi nút áo ra.
Từng nút từng nút, cởi bỏ.
"Gì đấy?" Thiệu Vanh nghĩ đến một chuyện vớ vẩn, "Mau dừng tay! Cô muốn làm gì!!"
"Chu Diệp! Cô điên rồi, tôi là cấp trên của cô!"
Còng tay trên đầu giường cọ xát kịch liệt, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Phản ứng mãnh liệt như vậy, làm Chu Diệp thu liễm ý cười trên mặt.
"Bởi vì em là Beta sao? Cho nên không xứng được ngài yêu thương?"
"Chuyện này không liên quan gì tới Beta!"
Chu Diệp âm thâm cười nhạo một tiếng, bàn tay thò vào bên trong áo, dễ như trở bàn tay sờ đến thứ mình khát vọng từ lâu......
Thân thể của thượng tướng.
"Chứng hỗn loạn của ngài, cần phải có Omega nhỉ...... Chỉ vì em là Beta, cho nên,"
Chu Diệp cười tự giễu,
"Dù em có ở gần ngài thế nào, ngài cũng sẽ không nhìn về phía em."
Beta vuốt vuốt tóc nâu của mình, sợi tóc vốn gọn gàng thẳng tắp dần trở nên rối bù hỗn độn.
Chu Diệp thay đổi động tác,
Nàng bò lên trên giường, dạng hai chân ra ngồi lên eo Thiệu Vanh, hơi cúi nửa người trên, nói: "Tầm mắt ngài, chưa từng dừng lại trên mặt em...... Quá 5 giây."
"Chắc ngài cũng không biết, kỳ thật em luôn mang mắt kính đâu nhỉ?"
Thiệu Vanh theo bản năng nhìn về phía mặt Chu Diệp, quả thật...... Nàng thừa nhận, mình có đôi khi đã xem nhẹ cảm thụ của cấp dưới.
"Tôi......"
Nhìn dáng vẻ thượng tướng nghẹn lời, Chu Diệp cười thành tiếng, dùng tay nâng cặp kính gọng vàng mới tinh lên, "Lừa ngài thôi, hôm nay em mới mang."
Sau đó,
Tiếng cười kia lạnh dần, Chu Diệp nắm cằm Thiệu Vanh, bắt Alpha nhìn về phía nàng.
"Ngài làm em buồn đấy, nhìn kỹ em đây này, vì cớ gì trước nay đều không chịu nhìn em?"
Thiệu Vanh bị bắt nhìn về phía Beta ngồi trên người nàng.
Chu Diệp không giống Beta bình thường, trên người có một loại khí chất sắc sảo như là Alpha, nổi bật mạnh mẽ điềm tĩnh.
Có lẽ khí chất này đã ảnh hưởng đến cái nhìn của nàng.
Mà hiện giờ nhìn lại thật kỹ.
Trong căn phòng tối tăm, dáng hình Chu Diệp hơi sáng lên dưới ngọn đèn màu ấm.
Ngũ quan nữ nhân rất trong sáng, mũi cao thẳng, môi như cánh hoa đào, cười rộ lên trên má còn có má lúm đồng tiền.
Một bên tóc nâu bị ánh sáng chiếu lên, ánh đèn vàng làm nàng càng thêm nhu hòa, mắt kính gọng vàng lại tôn thêm vài phần phong độ trí thức.
Không biết vì sao,
Thiệu Vanh chợt nhớ tới rất nhiều ngày trước.
Nghe nói trong quân đội có Alpha tỏ tình với Chu Diệp nhưng bị từ chối.
Mang khẩu cầu, đùa bỡn thân thể nhạy cảm của thượng tướng
Lúc ấy......
Lý do từ chối là gì nhỉ?
Nói là đã có người thích.
Đề tài "Người Chu phó quan thích là ai" lúc ấy trong quân đội bàn luận rất sôi nổi, gần như ai nấy cũng đều tự đưa ra suy đoán sau lưng.
Thiệu Vanh bị bắt ngẩng cằm.
Trong lòng hiện ra một đáp án mà nàng không muốn tin, rồi lại không thể không tin.
Nàng bình tĩnh lại, tính giải thích chân thành: "Tôi không nghĩ tới tôi và cô sẽ...... A ô...... Ô ô......"
"Suỵt."
Chu Diệp nhét ngón trỏ và ngón giữa vào trong miệng Thiệu Vanh, ấn mạnh lên lưỡi Alpha.
"Bây giờ là lúc để em nói, thượng tướng à."
"Nếu không phải bây giờ ngài còn chưa tiêu hết độc tố tê liệt thần kinh dính trên chiến trường thì có lẽ em đã không thể nào đắc thủ."
"Đây là cơ hội mà em vất vả lắm mới có được," Chu Diệp cử động ngón tay, thô bạo cọ xát đùa bỡn mặt lưỡi.
"Chúng ta hãy cùng vui vẻ một chút nhé."
"Ô ô......"
Đôi môi mỏng bị đè xuống, ép mở ra, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống.
Miệng Thiệu Vanh bị dùng sức ghì lại, hàm dưới truyền đến sức lực nhắc nhở nàng, tuy rằng bình thường Chu Diệp chỉ ngồi bàn giấy, nhưng nàng cũng là một người lính của quân bộ.
Không phản kháng được.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Diệp lấy từ dưới gối đầu ra một thứ hình cầu.
"Em chuẩn bị nhiều đồ cho ngài lắm, xem này ~"
"Khẩu cầu đấy, thứ này bây giờ khó kiếm lắm, em phải lao lực tìm cho ngài một cái mới toanh đấy."
Chu Diệp rút ngón tay ra,
Thiệu Vanh vội hít thở, tranh thủ uy hiếp: "Chu Diệp, cô biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Sau đó, Beta liền đeo viên cầu kia lên cho nàng, khoang miệng bị lấp đầy, vô pháp nói ra câu chữ rõ ràng.
Chu Diệp chậm rãi cởi quần áo Thiệu Vanh ra.
Vì để thỏa mãn sở thích tình dục của mình, nhân lúc thượng tướng hôn mê nàng đã cố ý thay ra áo sơ mi trắng và quần tây đen cho nàng ấy.
Lúc đó thân thể kiện mỹ của Alpha thiếu chút nữa làm nàng không kìm giữ được......
Mà hiện giờ.
Thiệu Vanh không tiếng động sử dụng cặp mắt đen hẹp dài kia nhìn chăm chú vào nàng.
Chỉ nhìn một mình nàng......
Thật là một món ăn mĩ vị trân quý hiếm thấy.
Thượng tướng vẫn luôn giấu đi thân thể của mình rất khéo,
Chu Diệp vươn tay,
Alpha với đôi tay bị trói vào đầu giường bị mở toang vạt áo trước, lộ ra bầu ngực no đủ vểnh cao cùng bụng nhỏ rắn chắc.
Vì giãy giụa không thôi mà chảy ra mồ hôi trên làn da màu lúa mạch, sau đó bị Chu Diệp hút liếm vào miệng.
"Mồ hôi của ngài, mằn mặn ~~"
Lòng bàn tay xẹt tới xẹt lui mấy múi cơ bụng, làm Thiệu Vanh thít chặt khoang bụng, múi cơ càng nổi lên hết cỡ.
"Lúc thượng tướng làm tình, cũng sẽ dùng đến chỗ này nhỉ~~ Gợi cảm ghê~"
"Ha a ~~"
Vừa nói lòng bàn tay vừa vuốt lên trên dọc theo xương sườn, sau đó ấn vào chỗ nào đó trên bộ ngực. Ngón cái cùng ngón trỏ vê lại, se se đầu ti Thiệu Vanh.
"Ô ô...... A......"
"Xem ra ngực của ngài rất nhạy cảm."
Thiệu Vanh giãy giụa, nhìn Chu Diệp cúi người hôn lên ngực nàng.
Đầu tiên là ở bên sườn ngực ấn xuống một cái hôn, sau đó du tẩu lên đỉnh núi, khoang miệng ấm áp ngậm lấy đầu vú, lưỡi mềm linh hoạt liếm láp vòng quanh.
Một bầu ngực khác cũng bị tay Chu Diệp chiếm lấy thưởng thức, kẽ tay không ngừng kẹp cấu đầu ti.
"Ô...... Ô!"
Thiệu Vanh cảm nhận được,
Không chỉ bộ ngực bị đùa bỡn mà tay đối phương cũng nhân cơ hội đi xuống, cởi nút quần, đầu ngón tay cố ý lả lướt bên hông bụng dưới, ý đồ kích khởi càng nhiều dục vọng sâu thẳm bên trong nàng.
"Ồ ~ Hình như hơi cứng rồi đó, xem ra ngài cũng có chút phản ứng với em."
Chu Diệp kinh hỉ nở nụ cười, hơi nhếch môi trên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tại sao có thể nghĩ ra âm mưu hạ dược nàng như vậy chứ?
Giữa đôi mày nhíu chặt của Thiệu Vanh lộ ra một tia khó hiểu, đáng tiếc nàng không có cách nào hỏi ra miệng.
Nhưng nhiều năm như vậy, nàng quả thật chỉ xem Chu Diệp như một trợ tá hoàn mỹ, không hề biết tính cách thật sự của đối phương.
"A!"
Một tiếng kinh hô, kéo Thiệu Vanh thoát khỏi hồi ức u buồn.
Chu Diệp đã kéo đồng thời cả quần và quần lót nàng xuống, lộ ra sườn eo rắn chắc cùng hông trần trụi.
Trên mặt Beta hiện lên đỏ ửng,
"Ha a ~~ Ha ~~"
"Vừa rồi lúc thay quần áo cho ngài em đã luôn nhịn không nhìn lén, vì em cảm thấy, một món quà thì nên đợi tới phút cuối mở ra sẽ hay hơn."
"Thật là...... Thật là kinh hỉ ~~"
Thiệu Vanh cố gắng ngẩng đầu nhìn xuống, khúc thịt thô to mềm rũ của mình còn chưa cương hết cỡ đâu, quần bị cởi ra liền nằm rạp trên bụng nhỏ.
Mà Chu Diệp cúi người cúi đầu, tỉ mỉ ngửi nơi riêng tư mà nàng vẫn chưa rửa sạch.
Hai mắt nhắm chặt, vẻ si mê trên mặt đó Thiệu Vanh chưa thấy bao giờ.
Cứ như thể đó là mỹ vị hiếm có trên đời.
Biến thái đến mức làm một Alpha dù gặp vô số hiểm cảnh đều mặt không đổi sắc như Thiệu Vanh cũng bắt đầu thấy ớn lạnh.
Tôi thấy sợ con người cô rồi đó.
"Ô ô ô......"
Nàng định phun viên cầu trong miệng ra, nhưng dây đai trói sau đầu khiến nàng không dễ dàng gì thực hiện được.
°° vote đi bé °°
Diệp quậy quá quậy rồi Diệp ơi 🐒🐒🐒.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com