Chương 12: Ký Ức Dưới Làn Da
Nửa đêm.
Căn hộ sang trọng ở tầng cao khu Shibuya chìm trong bóng tối dịu nhẹ. Đèn ngủ màu đỏ cam hắt ánh sáng mờ ảo lên tấm rèm lụa, gợi nên cảm giác như một mê cung xa hoa.
Yuu đứng dựa vào lan can, tay cầm ly rượu, mắt lặng lẽ nhìn xuống dòng xe cộ phía dưới. Thành phố nhộn nhịp nhưng cô thì lặng im như tượng đá.
Sau lưng, tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Vermouth.
Mái tóc vàng ướt rũ trên vai, thân thể chỉ quấn chiếc khăn tắm trắng muốt, làn da ửng hồng vì hơi nước.
"Em vẫn còn thức à?" – giọng cô trầm thấp, có chút khàn khàn sau làn hơi nước nóng.
Yuu không quay lại. "Tôi không ngủ được."
Vermouth bước đến, hơi nước và hương thơm từ cơ thể cô tràn đến như một làn sương mỏng. "Là vì Ran sao?"
Câu hỏi như một mũi dao nhỏ, lướt nhẹ qua da.
Yuu không đáp. Vermouth đặt tay lên vai cô, vuốt từ vai xuống cánh tay – chậm, nhẹ nhưng chứa đựng thứ gì đó không rõ là kiểm soát hay vuốt ve.
"Em đang thay đổi, Yuu-chan. Em có biết điều đó nguy hiểm thế nào không?"
Giọng nói ấy, quen thuộc như thuốc độc pha mật ong.
"Và nếu tôi thay đổi thì sao?" – Yuu hỏi, mắt vẫn nhìn thành phố phía xa.
Vermouth không nói, thay vào đó, cô vòng tay ôm lấy eo Yuu từ phía sau. Bàn tay lạnh hơn làn da, nhưng lại khiến sống lưng Yuu tê rần.
"Thì tôi sẽ là người đầu tiên giữ em lại... bằng mọi cách." – cô thì thầm vào tai Yuu.
Bầu không khí đặc quánh như hơi rượu đỏ.
Yuu xoay người lại, đối diện với Vermouth. Khoảng cách giữa hai người chỉ là hơi thở.
Một thoáng im lặng.
Rồi bất ngờ – Vermouth hôn cô.
Không nhẹ nhàng, không rụt rè. Là nụ hôn như nuốt trọn, như muốn cắt đứt mọi ý nghĩ trong đầu Yuu.
______________________________________________
Nửa đêm vẫn còn cuộn trào trong căn phòng đầy bóng tối và hơi nước ấm áp. Sau nụ hôn nóng bỏng ấy, Vermouth không vội rút lui. Cô vẫn áp sát người vào Yuu, cảm nhận từng nhịp thở gấp gáp, từng cử động nhỏ bé của cô gái trẻ.
“Em cảm thấy thế nào khi tôi chạm vào da thịt này?” Vermouth thì thầm, giọng trầm thấp như một bản nhạc đầy mê hoặc.
Yuu khẽ rùng mình, cảm giác rạo rực lan tỏa từ gáy xuống đến tận đỉnh đầu ngón tay. Cô không trả lời ngay, chỉ nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào từng xúc cảm đang xâm chiếm.
“Cảm giác vừa đau, vừa ngọt ngào...” Yuu lắp bắp, “Như bị lửa đốt cháy từ bên trong.”
Vermouth mỉm cười, ánh mắt long lanh đầy quyền lực và sự thấu hiểu. “Đó chính là cách tôi giữ em, không chỉ bằng lời nói, mà còn bằng cả thân xác này.”
Bàn tay Vermouth nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng Yuu, từng ngón tay chạm vào da thịt như khắc sâu dấu ấn. Yuu cảm nhận rõ từng luồng điện chạy dọc cột sống, khiến cô gần như muốn rên lên.
“Em không cần phải sợ,” Vermouth thì thầm vào tai, hơi thở nóng rát phả vào, “Em chỉ cần để tôi dẫn dắt.”
Yuu run rẩy, tim đập mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng vang trong lồng ngực. Cảm giác khoái cảm và sợ hãi dường như hòa quyện đến mức không thể tách rời.
“Cô... cô làm tôi mất kiểm soát,” Yuu thừa nhận, giọng nghẹn ngào pha chút thẹn thùng, “Nhưng tôi... tôi không thể dừng lại được.”
Vermouth cười nhẹ, như một người chiến thắng đang nắm giữ tất cả. “Đó chÍnh là sức mạnh của tôi. Em sẽ không thoát được đâu.”
Hơi thở Vermouth càng lúc càng dồn dập, tay cô bắt đầu khám phá từng vùng nhạy cảm trên cơ thể Yuu, khiến cô gái trẻ rơi vào mê hoặc không lối thoát.
“Em cảm thấy từng đợt sóng khoái cảm đang dâng trào, phải không?” Vermouth thì thầm, giọng cô tràn đầy dục vọng và quyền lực.
Yuu khẽ gật đầu, mắt nhắm nghiền lại, “Đúng... Tôi không ngờ mình lại bị cuốn vào cảm giác này nhiều đến vậy.”
Vermouth đưa tay lên mặt Yuu, nâng nhẹ cằm cô, ép cô mở mắt. “Hãy nhìn tôi đi. Đây không phải là sự đầu hàng, mà là sự chọn lựa.”
Những ánh mắt đan nhau trong màn đêm, ngập tràn những xúc cảm phức tạp nhất: khát khao, sợ hãi, và cả sự đấu tranh của tâm hồn.
Cảm giác ấm áp và sự chiếm hữu của Vermouth tràn ngập không gian, như một con sóng vô hình cuốn trôi mọi rào cản bên trong Yuu.
Yuu cắn nhẹ môi dưới, tiếng thở dồn dập, “Cô làm tôi quên đi tất cả... Nhưng tôi vẫn không chắc mình đã sẵn sàng.”
Vermouth nhấn mạnh, “Em không cần sẵn sàng. Em chỉ cần tin tôi, tin rằng em sẽ không đơn độc trong bóng tối này.”
Từng nụ hôn, từng cái chạm dần dần làm mềm lòng băng giá của Yuu, khiến cô quên đi những suy nghĩ cứng nhắc về sự kiểm soát và quyền lực.
“Cô làm tôi... em...” Yuu ngập ngừng, “Em muốn thêm... Nhưng lại sợ mất bản thân.”
Vermouth mỉm cười, nhẹ nhàng “Đó là dấu hiệu em còn giữ được chính mình. Và tôi sẽ không bao giờ muốn cướp đi điều đó.”
Cô kéo Yuu lại gần, đôi môi họ chạm nhau, nụ hôn sâu đậm và nồng cháy, từng hơi thở đan xen hòa quyện thành một bản nhạc say đắm không hồi kết.
Da thịt họ hòa làm một, nhưng không phải chỉ là dục vọng đơn thuần. Đó là sự đấu tranh âm thầm, là thử thách của quyền lực và sự chọn lựa.
Yuu cảm nhận mọi tế bào trên cơ thể mình như bừng tỉnh, từng cơn khoái cảm dâng lên không ngừng, nhưng vẫn cố níu giữ những mảng tâm hồn còn sót lại.
Khi Vermouth đặt những vết hôn dọc theo cổ, vai, những nơi nhạy cảm nhất, Yuu rên nhẹ, tiếng rên như lời thừa nhận và lời cầu xin.
“Em không biết cô có thể khiến tôi như thế này,” Yuu thì thầm, “Mạnh mẽ đến mức khiến tôi muốn chống cự nhưng cũng muốn buông xuôi.”
Vermouth ngậm lấy tai Yuu, “Em sẽ không chống cự lâu đâu. Vì em thuộc về tôi rồi.”
Và rồi, giữa hơi thở nóng bỏng và những nụ hôn cuồng nhiệt, hai người chìm vào thế giới riêng, nơi chỉ có sự kết nối thể xác, tâm hồn và những cảm xúc phức tạp.
Kết thúc đêm đó, Vermouth nằm bên cạnh Yuu, không còn lời nói, chỉ còn tiếng thở đều đặn của hai người và cảm giác vừa chiến thắng vừa lo lắng.
Vermouth biết, sức mạnh của mình có thể chiếm đoạt thân xác, nhưng để giữ trọn trái tim Yuu, là một thử thách khác lớn lao hơn nhiều.
Còn Yuu, dù đã mất đi phần nào sự vững vàng, vẫn tự nhủ sẽ không để mình hoàn toàn gục ngã, vì còn có Ran, vì còn có chính cô – một con người không thể dễ dàng khuất phục
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com