Chương 33 : hồi kế & và ngày mới
Trận chiến kéo dài hơn một giờ. Cả khu phố giờ trở thành bãi chiến trường tan hoang, khói đen cuồn cuộn, mùi thuốc súng, máu và mồ hôi hòa quyện trong không khí đặc quánh.
Yuu thở dốc, đầu gối khụy xuống một nhịp, máu rỉ ra từ vết thương trên vai. Trước mặt cô, Gin vẫn đứng vững, thân thể rướm máu nhưng ánh mắt lạnh lùng chưa hề dao động. Đó là sự tàn nhẫn của kẻ sống sót quá nhiều lần trong bóng tối.
“Em đã tiến xa hơn ta tưởng, Yuu,” hắn nói, rút khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào trán cô. “Nhưng cuối cùng, vẫn yếu lòng. Chính sự quan tâm của em dành cho kẻ khác... là điểm yếu chí tử.”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, nhưng không phải từ tay Gin.
Vermouth đã nổ súng trước.
Viên đạn ghim vào vai hắn, làm hắn bật ngửa về phía sau. “Đừng chạm vào cô ấy,” Vermouth thở hắt ra, ánh mắt rực cháy. “Nếu anh muốn kết thúc, thì kết thúc với cả hai chúng tôi.”
Gin nghiến răng, đứng dậy khó nhọc, định nổ súng lần nữa. Nhưng từ phía sau, Amuro lao tới, tung cú đá chính xác vào bàn tay hắn, súng văng ra xa.
“Trận này, ngươi thua rồi, Gin.”
Gin loạng choạng lùi bước, ánh mắt lướt qua từng người đang vây quanh: Yuu, Vermouth, Conan, Amuro và cả Akai. Không còn đường thoát.
Một tiếng còi xe cảnh sát vang lên phía xa. Lực lượng hỗ trợ của FBI đã tới.
Gin gằn giọng: “Các ngươi tưởng có thể diệt được Tổ Chức sao? Hãy chờ đi… bóng tối không bao giờ chết.”
Hắn rút một viên đạn cuối cùng từ túi áo — không phải để bắn, mà để cắn nát. Viên nang độc.
Phụt!
Một tia máu trào ra từ miệng hắn khi hắn ngã xuống, ánh mắt cuối cùng vẫn khóa chặt lấy Yuu — đầy thù hận, nhưng cũng như một lời kết thúc.
Yuu im lặng, gục xuống khi đôi chân không thể chịu nổi nữa. Vermouth đỡ lấy cô trong vòng tay, run rẩy, không còn giữ được sự lạnh lùng thường ngày.
“Em ổn rồi… kết thúc rồi,” Vermouth thì thầm, đặt môi mình lên trán Yuu, như một dấu chấm lặng cho bi kịch kéo dài.
Shinichi bước đến, nhìn thi thể Gin rồi quay đi. “Chiến thắng này không làm ai vui cả… nhưng ít nhất, những người bên cạnh ta còn sống.”
Bình minh dần ló rạng sau màn đêm mịt mù. Ánh sáng đầu tiên chiếu rọi lên con phố tan hoang như thể rửa sạch mọi dấu vết tàn sát đẫm máu của đêm qua. Âm thanh còi xe cấp cứu, cảnh sát và trực thăng đã lùi xa. Thay vào đó, là tiếng chim hót, tiếng gió lướt qua những mái nhà gãy đổ — như một lời thì thầm của sự sống trở lại.
Trong căn phòng nhỏ của tiến sĩ Agasa, Yuu nằm trên giường, vết thương được băng bó cẩn thận. Cô vừa tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt một lúc rồi chậm rãi quét quanh căn phòng sáng trưng ánh nắng.
Vermouth đang ngồi bên cạnh, mái tóc vàng rối nhẹ, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm. Khi thấy Yuu mở mắt, cô khẽ mỉm cười — nụ cười chứa đầy sự nhẹ nhõm và yêu thương.
“Chào buổi sáng, sát thủ của em.”
Yuu mỉm cười yếu ớt. “Em còn sống?”
“Ừ. Và Gin thì không còn là cơn ác mộng nữa.”
Không gian lặng đi trong vài giây. Cả hai đều cảm nhận rõ sức nặng của những gì đã xảy ra, và cả sự giải thoát đang dần dâng lên trong lồng ngực.
Bên ngoài, Amuro đang nói chuyện với một đặc vụ FBI. “Mọi dữ liệu từ USB đã được sao lưu. Những chi nhánh còn lại của Tổ Chức sẽ bị truy quét trong vài tuần tới. Chúng ta đã lật được bàn cờ.”
Conan bước lại gần Vermouth và Yuu. “Cảm ơn hai người. Nếu không có các cô, chúng ta đã không thể kết thúc mọi thứ như thế này.”
Yuu gật đầu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng len lỏi qua lớp kính mờ: “Kết thúc rồi… nhưng có lẽ cũng là bắt đầu cho một điều khác.”
Shiho – Haibara đứng tựa cửa, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy hy vọng: “Chúng ta đã mất quá nhiều người. Hy vọng từ giờ, không ai phải sống trong bóng tối nữa.”
Căn hầm dưới lòng đất giờ trở thành nơi thảo luận cho tương lai. Nhưng không khí đã khác. Không còn áp lực tử thần. Thay vào đó là sự sống — và tự do.
Yuu quay sang Vermouth, ngón tay đan vào tay cô: “Em từng nghĩ mình không xứng đáng có một ngày mai. Nhưng hôm nay… nhìn thấy ánh nắng này, nhìn thấy chị, em biết mình sai.”
Vermouth kéo Yuu lại gần, môi chạm nhẹ vào vầng trán lạnh: “Ánh sáng không chối bỏ những kẻ từng ở trong bóng tối. Nó chỉ chờ họ quay lại.”
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao.
Ngày mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com