12. Hồi Cung
Ngày ngày cứ thế trôi qua, hôm nay Hàn Cung Linh cũng đã đến lúc phải hồi cung, và cũng là ngày mà Hàn Cung Linh vừa chờ mong mà vừa lo lắng nhất.
Trên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa, đương nhiên là đã được phu xe kia chỉnh lí lại tốt nhất để đi đường không bị lung lay quá độ. Hàn Cung Linh như ngày đầu tiên, vận bạch y trên người. Thời khắc mà Hàn Cung Linh chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến, Vũ Nương một thân thanh y như ngày cả hai mới gặp, đứng trước Hàn Cung Linh, dịu dàng cười
Vũ Nương: " Linh, ta đi cùng ngươi. Sau này nhờ ngươi chăm sóc ta a "
Hàn Cung Linh nghe được, vui mừng mà ôm chặt lấy thân ảnh trước mắt, xúc động nói: " Hảo, chắc chắn sẽ làm cho ngươi hạnh phúc đến nổi không muốn rời ta. "
Vũ Nương: " Hảo, ngươi đã nói là phải làm đấy. Phải làm cho ta hạnh phúc đến không muốn rời ngươi nga "
Hàn Cung Linh: " Được. Thế... nương nàng không đi? "
Vũ Nương: " Nương bảo sẽ ở lại, dù sao đã ở đây rất lâu. Rời đi thật sự rất luyến tiếc "
Hàn Cung Linh: " Ân, ta đã cho người tiến hành những gì ta đã nói trước đó với nàng. Cũng đã bảo người sắp xếp chỗ ở tốt. "
Vũ Nương gật đầu, sau cả hai cùng tiến vào trong xe ngựa, chuẩn bị khởi hành.
Hàn Cung Linh: " Thảo Hương, ngươi vào trong đây cùng chúng ta hẳn bắt đầu nga. "
Thảo Hương nhìn Vũ Nương thấy nàng tươi cười, gật nhẹ đầu
Vũ Nương: " Đúng như Linh nói. Thảo Hương nên cùng chúng ta ngồi, dù sao Thảo Hương cũng là phận nữ nhi. Nên cùng chúng ta trong đây a "
Thảo Hương sau cũng gật đầu, tiến vào xe cùng Vũ Nương cùng công chúa nhà mình, sau mới hô
Thảo Hương: " Tất cả khởi hành "
Sau đó xe ngựa từ từ lăn bánh. Vũ Nương ban đầu nghĩ sẽ như những xe ngựa khác, rung lắc mạnh. Nhưng ai ngờ, nó lại đi êm mà lại thật thoải mái.
Vũ Nương: " Thảo Hương đã bên cạnh Linh từ khi nào thế? Hai người trông rất thân nga "
Thảo Hương: " Thảo Hương theo công chúa từ khi nàng lên 3 đến nay cũng đã 16 năm. Nàng cũng giúp Thảo Hương rất nhiều, cả hai từ đó kết thân "
Vũ Nương nghe xong thì có chút tò mò hỏi: " Ra vậy a... Thảo Hương nè, Linh khi đó như thế nào nha? "
Thảo Hương cười nhẹ, nhớ lại quãng thời gian ấy, nói: " Công chúa khi nhỏ rất khả ái, nhưng cũng rất thích chạy đến nhiều nơi trong cung,.. Công chúa khi đó như một tiểu bánh bao a. Nàng rất được người trong cung sủng ái, lại được lòng mọi người. "
Hàn Cung Linh: " Hể, ta khi nhỏ như thế thật à. Sao ngươi nhớ thế Thảo Hương? Ta chỉ nhớ ngươi khi ấy là một tiểu cô nương trầm tĩnh nga. Nhưng lại rất khả ái a "
Vũ Nương: " Hai người thân thiết thế này thật khiến người khác ghen tỵ a "
Hàn Cung Linh vốn ngồi ngay bên cạnh Vũ Nương, ánh mắt chứa tia vui vẻ. Nhẹ xoay người lại, tay hơi nâng cầm Vũ Nương lên nhẹ giọng đáp
Hàn Cung Linh: " Vũ nhi, nàng thật khả ái nga. Nàng không cần ghen tỵ với Thảo Hương. "
Thảo Hương đối với màn trước mắt này không dám nhìn chính diện. Khẽ xoay mặt hướng khác, thầm nghĩ ( Nha~ công chúa thật manh động a )
Vũ Nương ngạc nhiên, nhưng lại giữ biểu hiện bình tâm, hướng Hàn Cung Linh từ tốn
Vũ Nương: " Đại công chúa, thỉnh người tự trọng a "
Hàn Cung Linh: " Tại sao nha? Nàng hiện là người của ta, việc gì ta phải kiêng kị a "
Vũ Nương tỏ ra giận dỗi nói: " Linh, ngươi nên phân biệt khi nào nên khi nào không nga. Thật không biết xấu hổ a "
Hàn Cung Linh: " Ách, ta xin lỗi. Ta sai rồi, nàng đừng giận ta nga "
Thảo Hương nhịn không được phì cười nói: " Hahaha, công chúa... người, hahaha... "
Hàn Cung Linh: " Thảo Hương, ngươi tại sao lại cười a??? "
Thảo Hương: " Thảo Hương xin lỗi, là do...haha...haha "
Vũ Nương: " Thảo Hương, tỷ bình tĩnh lại a. "
Thảo Hương sau khi cười một lúc sau, mới bình tĩnh lại...: " Khụ, được rồi. Để ta nói a. Việc này là do ta lần đầu thấy nga, tuy đã vô số lần trông thấy Đại vương chăm sóc Vương hậu, lẫn Thái hoàng vương chăm sóc Vương thái hậu như thế nào. Chỉ là, haha....Linh từ nhỏ là được chăm sóc, ta chưa nghe nàng xin lỗi ai hay xuống nước năn nỉ ai bao giờ a. Dáng vẻ tiểu hài tử kia của Linh thật khiến ta....haha "
Hàn Cung Linh nghe Thảo Hương nói cũng cười vui vẻ mà nói: " Haha, ta cuối cùng cũng được nghe Thảo Hương gọi ta một tiếng Linh nga. "
Thảo Hương nhận ra mình vừa lỡ lời thì cũng phản biện: " Là do công chúa thường xuyên bắt ta gọi thế a "
Hàn Cung Linh gật đầu, lại vui vẻ: " Không sao, ta thích nghe Thảo Hương gọi ta như vậy nga. "
Vũ Nương ngại ngùng đáp: " Lần đầu tiên nàng đối với người khác là sao thế Linh? "
Hàn Cung Linh: " Ân, ta lần đầu tiên có loại tình cảm này cũng là dành cho nàng. Lần đầu tiên ta phải năn nỉ ai đó không giận ta, lần đầu tiên ta tức giận vì ai đó,... tất cả đều là lần đầu tiên của ta "
Vũ Nương một khắc đều hồng đến mang tai, Thảo Hương thấy thế cũng trêu chọc nàng
Thảo Hương: " Đúng vậy a, ta từng thấy người khác năn nỉ công chúa đừng giận, nhưng là nàng năn nỉ người khác, quả thật là lần đầu ta thấy, cả việc lần đầu tiên nàng biết chọc ghẹo người khác cũng là với Vũ tiểu thư a "
Vũ Nương càng nghe càng lợi hại đỏ ửng, Hàn Cung Linh thích thú, ôm lấy người kia.
Hàn Cung Linh: " Sao Vũ nhi lại khả ái đến thế này. "
Vũ Nương: " Linh, đừng nháo. Ta.. ta.. "
Hàn Cung Linh: " Nàng thế nào a? "
Vũ Nương tìm đại một lí do nào đó để không nói đến đề tài kia nữa: " Ta cảm thấy hơi mệt nên ta muốn nghỉ ngơi một chút a "
Hàn Cung Linh biết là nàng muốn tránh đi, nên cũng thuận theo nàng: " Hảo, Vũ nhi nghỉ ngơi tốt nga. "
_____________________________
Từ khi nhóm người các nàng khởi hành từ Nam Xương đến nay cũng đã khá lâu. Cuối cùng cũng đến trước Kinh Thành.
Hai người các nàng càng thêm thân cận, chỉ tội cho Thảo Hương nàng, những ngày đầu thì khá ổn, nhưng sau đó Thảo Hương quyết định ra ngoài, bên cạnh phu xe.
Hàn Cung Linh nhìn đến ánh mắt của Vũ Nương đang nhìn xung quanh thì cười nhẹ hỏi
Hàn Cung Linh: " Vũ nhi, nàng có muốn đi xung quanh đây cùng ta một lát không "
Vũ Nương: " Được sao? Nàng không gấp phải trở về a "
Hàn Cung Linh: " Không gấp, do sự cố kia nên ta phải trở về sớm hơn thôi. "
Vũ Nương: " Ân, vậy chúng ta đi dạo một lát. Ta muốn xem kinh thành thế nào "
Hàn Cung Linh gật đầu, sau phân phó vài câu với Thảo Hương rồi mới rời đi cùng Vũ Nương
Hàn Cung Linh vừa quay lưng, Thảo Hương đã nhanh chóng phân phó lại cho các ám vệ lẫn thị vệ theo bảo hộ các nàng. Căn dặn không nên đến gần các nàng, để cả hai có không gian riêng tư.
Hàn Cung Linh dẫn Vũ Nương đến các quầy hàng rong để nàng xem một số món. Lại mua kẹo hồ lô cho nàng, rồi mua bánh cho nàng, sau dắt nàng đến một cây cầu có phong cảnh hữu tình nhất. Dù chốn kinh thành có ồn ào tấp nập, nhưng vẫn có rất nhiều nơi mang lại cho người ta cảm giác yên ả, hữu tình.
Xung quanh cây cầu còn có thể thấy một số cặp đôi đang cười nói vui vẻ. Vũ Nương nhìn đến có chút cảm thán, nhưng nhìn đến Hàn Cung Linh thì thắc mắc hỏi
Vũ Nương: " Linh, ngươi lần này là lần bao nhiêu xuất cung thế? "
Hàn Cung Linh: " Ta là lần đầu tiên a, có gì không Vũ nhi? "
Vũ Nương nhẹ lắc đầu đáp: " Không có gì, ta chỉ là trông ngươi thật rõ nơi đây. Nên nghĩ, ngươi đã nhiều lần vi phục "
Hàn Cung Linh nghe thế thì cười nhẹ, xoa đầu Vũ Nương: " Nàng nga, ta biết đến nhiều nơi, đều do nghe được các chủ quầy hàng rong kia nói qua. Nàng lúc ấy trông hảo vui, nên có lẽ không để ý "
Vũ Nương hơi nghiêng đầu, biểu hiện đáng yêu thế kia làm Hàn Cung Linh chịu không nổi mà hôn nhẹ lên má Vũ Nương
Hàn Cung Linh: " Hảo khả ái "
Vũ Nương lập tức hồng cả mặt, nhìn đến xung quanh không ai chú ý mới yên tâm đôi chút
Vũ Nương: " Ngươi hồ nháo nga. Không biết xấu hổ, hứm "
Hàn Cung Linh: " Nàng yên tâm, nơi này do Thảo Hương cho ta biết, rất ít người có thể đến được đây, hơn cả thế... Sẽ không ai dám bàn tán đâu "
Vũ Nương nhẹ gật đầu, rồi cả hai hàn thuyên đôi chút mới trở về mà tiếp tục lên xe trở về hoàng cung
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com