Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. An Bày

Chỗ Thảo Hương

Mọi người vẫn đang dốc hết sức tìm kiếm công chúa nhưng là vẫn công dã tràng. Lòng ai cũng đều nơm nớp lo lắng cho an nguy của Hàn Cung Linh. Thảo Hương vẫn đang nhìn xuống dòng sông và tính toán vị trí nếu công chúa nhà mình nhảy khỏi xe ngựa.

Thảo Hương thật sự đã vận dụng hết mọi thứ nhưng đều là không thể tìm thấy được. Các cận vệ, ám vệ,... Đều lo lắng chạy tìm khắp nơi. Lúc này nhóm người đuổi theo xe ngựa trở về, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Một người trong nhóm chạy theo xe ngựa tiến đến nói: " Trong chiếc xe ngựa, chúng tôi không thấy công chúa, dự rằng... Công chúa đã nhảy khỏi xe ngựa "

Thảo Hương nghe được lập tức hô: " Vậy nhất định là công chúa đã nhảy xuống sông rồi. Mau, vận hết tất cả chia đến sông, và các khu vực lân cận, nhất định phải tìm cho được công chúa "

Tất cả mọi người: " Đã rõ "

Dù trời đã tối nhưng không ai dừng việc tìm kiếm công chúa nhà mình được. Như một tia hi vọng mỏng manh, một cận vệ tìm được chiếc khăn tay mà anh ta thấy công chúa dùng khi sáng, bị mắc lại tại trên một nhánh cây nọ. Lập tức tiến đến cho Thảo Hương biết, bởi tuy là nha hoàn nhưng trong chuyến xuất cung này, nàng là người được đại vương giao trách nhiệm lãnh đạo. Ai cũng biết được nàng đủ yếu tố đó, nên không có bất kì ai phiền hà về quyết định này của đại vương nhà họ.

Cận vệ: " Thảo Hương, ta tìm được chiếc khăn tay này. Ngươi xem, có phải của công chúa không. Ta nhìn thật giống "

Thảo Hương quay người lại, nhìn vào chiếc khăn tay, mắt lóe lên một tia vui mừng, nhanh chóng hỏi người kia

Thảo Hương: " A Hải, ngươi là tìm được chiếc khăn này ở đâu a. Đây chính xác là đồ của công chúa. "

Người cận vệ được Thảo Hương gọi là A Hải kia liền nhanh chóng nói ra vị trí: " Là bờ đằng kia, ta khi nãy tìm được là thấy nó mắc lên trên đó. "

Thảo Hương vui mừng, hô: " Tất cả mau tập trung lại. Nhanh chóng phân ra từng nhóm vào các trấn gần đây, một số ở lại tiếp tục tìm kiếm. Rất có thể công chúa đã được ai đó cứu. "

Khi hiệu lệnh tập hợp được hô lên, tất cả nhanh chóng tiến đến và nghe Thảo Hương nói. Khi nghe được tin tốt như thế, tuy là có thể chưa xác thực được nhưng là vẫn hơn khi không có tí manh mối nào. Sau đó nhanh chóng phân ra tìm Hàn Cung Linh. Chỉ là khi họ đến được các trấn gần đó, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Thảo Hương và một nhóm cận vệ tiến vào một trấn gần nhất đó là Nam Xương, rồi đi đến từng nhà hỏi chuyện. Làm kinh động một phen người dân ở đây.

Đến khi một cận vệ đến nói với Thảo Hương về người ở đây gọi là bà Vũ qua lời của bà Hà thì Thảo Hương đã đứng trước nhà của Vũ Nương, nhẹ gõ cửa. Bà Vũ đang trong bếp do vừa mới tỉnh nên đi ra, lòng thấp thỏm, lo lắng. Thảo Hương lúc này lên tiếng

Thảo Hương: " Xin lỗi đã làm phiền gia đình, nhưng cháu có chuyện mạo muội hỏi ạ. Cho hỏi có ai ở đó không "

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy vẻ lo lắng lên tiếng, làm bà Vũ nhẹ thở ra. Nhẹ tiến đến mở cửa, đối mặt Thảo Hương nhẹ nhàng hỏi

Bà Vũ: " Có, xin hỏi cô nương đây là có việc gì? "

Thảo Hương và cận vệ kia cúi nhẹ đầu sau đó hướng bà Vũ giải đáp: " Xin lỗi đã làm phiền a di giờ này ạ. Chúng cháu là người kinh thành, theo chân tiểu thư đến đây. Gặp một số chuyện mà lạc mất tiểu thư. Sau khi đã tra được thì phát hiện tiểu thư nhảy xuống sông gần đây, nhưng là có vẻ đã được ai đó cứu giúp. Mạo muội hỏi a di có trông thấy nàng không? "

Bà Vũ nghe sơ qua sự tình thì khá ngạc nhiên, sau đó nhẹ đáp Thảo Hương: " Cô nương mà cháu nói tên là gì, khi ấy mặc y phục nào? "

Bà không chắc là mình nên tin một ai đó gấp, nên từ từ ngầm tra rõ. Bởi có thể cô nương mà Vũ nhi cứu thật sự đã gặp chuyện không hay thì...

Thảo Hương biết có thể người trước mắt mình đã thấy và biết công chúa nhà mình nên vội vàng đáp lời, và miêu tả

Thảo Hương: " Tiểu thư tên là Tô Ngọc Linh, vận bạch y đơn giản ạ "

Bà Vũ nghe xong mỉm cười, nhẹ gật đầu: " Cô nương đó hiện đang nghỉ ngơi ở phòng nhi nữ của ta. Nhà ta không mấy rộng rãi, thật phiền hai người các ngươi tìm chỗ nghỉ ngơi một phen. "

Thảo Hương cả người sau đó như đã mất hết sức lực, bởi đã cố gắng gượng từ khi chiếc xe ngựa chạy đi, bây giờ nghe được thì thả lỏng đi. Người vô lực, mà mỉm cười vui vẻ. Cận vệ kia cũng vui vẻ rồi mắt nhanh chóng thấy và đỡ Thảo Hương.

Cả hai nhìn nhau vui mừng. Cúi đầu xuống nói cảm ơn bà Vũ.

Thảo Hương: " Thật cảm ơn a di, chúng cháu sẽ nhanh quay lại đón tiểu thư. Phiền mọi người chiếu cố nàng ấy, một thời gian ngắn ạ. Chúng cháu phải đi sắp xếp một số chuyện nữa, không thể lưu lại đây "

Bà Vũ nghe cũng nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng hỏi: " Vậy, cô nương đây tên là? "

Thảo Hương: " Cháu là Thảo Hương, đây là Lâm Hạo. Chúng cháu thật sự cảm ơn quý gia đình rất nhiều ạ. Đến lúc cháu phải đi rồi, tạm biệt adi "

Bà Vũ cũng gật đầu, sau đó quay vào bếp, tiếp tục nấu nước và thức ăn sáng lẫn cháu cho nhi nữ và cô nương kia.

Thảo Hương và cận vệ Lâm Hạo thở nhẹ ra, rồi tìm những người khác thông báo. Thảo Hương an bày mọi việc, từ chỗ ở để mọi người có thể ở đây một thời gian ngắn, để có thể chuẩn bị đồ vật hồi cung. Mọi việc thật khó, nhưng Thảo Hương đã hoàn thành gần như tất thảy. Nàng trọ vào một khách điếm gần trấn, và ở đó. Đợi khi mọi việc đã chuẩn bị suôn sẻ sẽ đưa công chúa hồi cung.

_____________________________

Vũ Nương ở trong lòng Hàn Cung Linh ngủ đến say sưa, đến mức Hàn Cung Linh đã tỉnh nhưng nàng vẫn chưa. Hàn Cung Linh khó hiểu với bản thân mình. Nhưng lại bỏ qua nó, mà chăm chú nhìn khuôn mặt đáng yêu của người đang cuộn trong lòng mình. Nhẹ mỉm cười, người kia nhẹ cử động, Hàn Cung Linh lập tức nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh. Cũng không biết tại sao lại hành động như vậy. Nhưng là khuôn mặt khi ngủ của người kia thật động lòng, đáng yêu và thanh thuần đến nỗi nàng bất tri mà tim đập lệch đi một nhịp.

Vũ Nương từ từ mở mắt ra, tay nhẹ đưa lên dụi mắt, nhận thấy bản thân đang trong nằm trong lòng Tô tỷ, thì thất kinh. Ngạc nhiên rồi nhìn đến khuôn mặt đang nhắm mắt kia thì không khỏi đỏ mặt.

Vũ Nương hoảng loạn suy nghĩ ( Hể, không phải mình đang chăm cho Tô tỷ sao, thế nào mà giờ lại nằm trong lòng tỷ ấy, lại còn... lại còn ôm lấy eo người ta. Ahhh!!!!, thật xấu hổ a. Uuuu, nếu tỷ ấy tỉnh lại thì nói thế nào nhỉ....!? "

Vũ Nương nghĩ ngợi chăm chú hồi lâu. Sau đó nhìn lên người đang ' ngủ ' kia thì không khỏi khen ngợi trong lòng ( Hảo xinh a, lông mi thật đẹp, sóng mũi cao này, môi nhỏ đỏ này,... Có người xinh như thần tiên thế này a~ )

Hàn Cung Linh chịu không được khi người kia cứ chăm chăm nhìn mình thì nhẹ mở mắt ra, bắt gặp được quả thật là Vũ Nương đang nhìn mình đến chăm chú, nhẹ mỉm cười, sau đó nhớ tới gì đó thì cũng diễn trò một phen, nói

Hàn Cung Linh: " Vũ nhi? Ta tại sao lại ở đây a? Đây là địa phương nào, sao muội lại ở đây "

Vũ Nương đang nhìn ngắm người kia mà chìm vào suy nghĩ, khi nghe chất giọng dịu dàng cất lên thì ngượng ngụng rời khỏi thân thể người kia

Vũ Nương: " Tô tỷ, tỷ đã tỉnh a. Đây là nhà ta, ta gặp tỷ ở sông đang chới với ở đó, nên vội vàng cứu tỷ lên. Từ ngày hôm qua đến giờ tỷ không có ăn gì a. Hiện tỷ có muốn uống hay ăn gì không nga? "

Hàn Cung Linh cười nhẹ: " Vậy ra muội là người cứu ta. Cảm ơn muội rất nhiều. Phiền muội lấy cho ta một ly nước a "

Vũ Nương nghe được thì đi lấy cho Hàn Cung Linh một ly nước, rồi nhanh chóng trở lại. Đưa ly nước cho Hàn Cung Linh, Vũ Nương cũng hỏi sự tình ngày hôm qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com