Chương 2.
Lục Vân Tiên ngồi trên ghế nhớ lại chuyện mấy hôm trước, khi đó hắn ghé vào quán nước định ngồi nghỉ chân một chút. Tiểu đồng còn nhỏ tính ham chơi nên xin đi chơi, đứa nhỏ thấy có bầu cua thì ghé vô xem, chơi một chút lại quay về bên cạnh Lục Vân Tiên.
Trong chỗ chơi bầu cua có một cậu bé xin tiền lại mua rượu cho cha, hai người chủ không chịu còn đánh cậu bé, thì bị một tráng sĩ đánh cho một trận. Lục Vân Tiên thấy vậy nên đi theo mong kết bạn hữu, tráng sĩ kia tên là Hớn Minh người Đông Xuyên, hai người khâm phục nhau nên kết nghĩa anh em.
Lục Vân Tiên có chút suy tư , cha mẹ có dặn khi lên kinh kỳ ứng thí phải ghé qua thăm Võ Công, hắn phải gặp người vợ hứa hôn chưa từng biết mặt. Lục Vân Tiên móc trong túi ra chiếc khăn tay mà Kiều Nguyệt Nga trao tặng, thân là nam chi chí tại bốn phương, chuyện nam nữ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, vậy mà người con gái kia lại muốn trao thân gởi phận. Lục Vân Tiên thở dài nếu có dịp gặp lại, hắn sẽ trả khăn tay lại cho nàng, dù sao chung thân đại sự hắn đã định sẵn.
......
Võ Thể Loan đứng nép sau tấm màn che, nàng nghe cha quát lên.
"Mày nợ nhà tao tám chục dạ còn chưa trả mà xin xỏ cái gì, mày mà không trả hết tao lấy hết ruộng lại không cho mày mướn nữa".
Lão nông quỳ mọp xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin."Con lạy ông đừng có lấy lại ruộng, con lạy ông".
Võ Công vẫn một mực muốn thu lại ruộng, lão nông bị ông đuổi ra bên ngoài, Võ Thể Loan thấy thế liền đi theo sau lão nông.
Võ Thể Loan phát hiện lão nông bị ngất xỉu thì vội đỡ ông vào bụi tre nghỉ ngơi, nàng chăm sóc ông cho đến khi tỉnh lại. Cha mẹ nàng làm thế là ác với dân chúng, nàng hiểu nàng biết hết tất cả, nhưng phận làm con nào dám buông lời trách móc đấng sinh thành.
"Bác đem ít gạo đem về nấu cháo cho các em ăn đi". Võ Thể Loan đem túi gạo nhỏ đưa cho lão nông, nàng không thể thấy chết mà không cứu.
"Thôi tôi không dám nhận đâu tiểu thư". Lão nông lùi lại xua tay không dám lấy.
"Bác cứ nhận đi đừng nói cho ai biết". Võ Thể Loan dúi túi vải vào người ông rồi dặn dò.
Lão nông nhận lấy rồi dập đầu tạ ơn, trên đường đi ông đụng phải một chàng trai, Võ Thể Loan tưởng đâu ông bị ức hiếp nên chạy đến quở trách người kia.
Đến lần gặp sau nàng mới biết tráng sĩ kia chính là hôn phu của nàng, ánh mắt Võ Thể Loan nhìn Lục Vân Tiên hơi chút thất vọng. Người đúng là tuấn tú nhưng da dẻ rám nắng, người lại to lớn không có mềm mại như ai kia nàng từng gặp.
Suy nghĩ của Võ Thể Loan cứ như vậy mà đi đến bên cạnh Kiều Nguyệt Nga , tay nàng ấy trắng nõn, ngón tay lại thon mềm, đặt biệt nàng ấy còn rất thơm nữa.
Tự dưng trong lòng Võ Thể Loan nhớ đến gương mặt của người kia, nàng ấy nắm tay nàng kéo đi trị bỏng ,nhớ đến mùi hương thơm dịu man mát của nàng.
Võ Thể Loan đang chìm vào trong suy nghĩ thì bị mẹ gọi, nàng buộc lòng phải đi ra chào hỏi Lục Vân Tiên, hai người nhìn nhau ngoài chào hỏi cũng không biết làm gì hơn .Chợt nàng nhìn thấy chiếc khăn lụa màu trắng nằm trên ngực áo chàng ta, Võ Thể Loan vui mừng trong lòng ,không chừng công tử đã có người thương.
Lục Vân Tiên nhìn thấy nàng nhìn chăm chú liền cúi đầu nhìn vào ngực áo, hắn đưa tay lấy ra chiếc khăn thêu rồi nói. "Tiểu thư chớ đừng bận tâm, tại hạ đã cùng người đính ước thì sẽ giữ chữ tín, chiếc khăn này là do Kiều cô nương đã tặng lúc lỡ đường, tôi sẽ mang trả lại cho nàng ấy".
"Kiều cô nương chàng nói có phải Kiều Nguyệt Nga". Võ Thể Loan đột nhiên cau mày hỏi.
"Dạ phải, tại hạ không biết mình đã có hôn ước nên tự định chung thân, hiện tại biết rồi nên vật sẽ về chỗ cũ". Lục Vân Tiên chấp tay nói, nam tử hán đại trượng phu nói lời thì phải giữ lấy lời.
Võ Thể Loan cảm thấy không được vui, ánh mắt đang bình tĩnh trở nên gợn sóng, nàng đưa tay cầm lấy khăn lụa mà đáp. "Vật này để thiếp mang trả cho nàng ấy, còn chàng cứ lo chuẩn bị lên kinh ứng thí".
Lục Vân Tiên có chút chần chừ rồi cũng đưa cho nàng, hắn từ biệt để còn về chuẩn bị, Võ Thể Loan nắm cái khăn trong tay mà nắm chặt, nàng ấy lại định chung thân với người ta.
.....
Kiều Nguyệt Nga cầm trâm gỗ ngắm một lúc lâu, thì nghe tiếng Kim Liên hớt hải nói. "Tiểu thư có Võ tiểu thư đến tìm em".
Kiều Nguyệt Nga nghe thế thì lập tức đứng lên, nàng lấy áo dài bận vào rồi đi ra bên ngoài, dù sao Võ Thể Loan cũng biết nàng là phận gái thì không cần giả trang nữa.
Võ Thể Loan ngồi trên ghế trên tay cầm khăn lụa đã nhăn nhúm, trong lòng nàng cứ âm ỉ khó chịu, đến khi nghe mùi hương của Kiều Nguyệt Nga mới quay mặt lại nhìn.
Võ Thể Loan chớp mắt có chút thẹn thùng, nàng không ngờ nàng ấy lại đẹp đến vậy, dù nàng mặc váy dài nhưng nét anh khí vẫn còn vươn trên đuôi mắt.
Kiều Nguyệt Nga ngồi xuống ghế, nàng chưa kịp mở lời đã thấy Võ Thể Loan đưa một cái khăn đến trước mặt, trong khi nàng còn đang thắc mắc thì nàng ấy đã hỏi.
"Tiểu thư tự định chung thân với Lục công tử sao".
Kiều Nguyệt Nga sững sờ rồi gật đầu.
Võ Thể Loan ánh mắt trầm xuống, nàng đặt cái khăn xuống bàn giọng nói có chút khó chịu. "Lục công tử không thể cùng tiểu thư đính ước, chàng cùng ta đã được cha mẹ định hôn".
Kiều Nguyệt Nga đưa tay cầm lấy khăn, nàng cũng nắm chặt nó mà đáp lời. "Xin lỗi tiểu thư do tôi không biết mọi chuyện, tiểu thư yên tâm tôi sẽ không tìm gặp Lục công tử nữa".
Kiều Nguyệt Nga định đem cất khăn đi thi thì bị Võ Thể Loan giật lại, nàng không hiểu mà nhìn về phía nàng ấy thì thấy bờ môi mím chặt kia.
"Tôi cũng muốn". Võ Thể Loan giọng nói tự dưng nhỏ đi như đang thì thầm vậy.
"Tiểu thư muốn khăn lụa sao". Dù nàng ấy nói nhỏ nhưng Kiều Nguyệt Nga lại nghe được những lời nàng nói.
Võ Thể Loan gật đầu một cái, gò má nàng đã đỏ ửng lên, nàng đưa tay vén sợi tóc mai che đi xấu hổ.
Kiều Nguyệt Nga trong lòng xao động, nàng móc trong ngực áo ra khăn lụa mình hay dùng, không hiểu sao nàng lại đem nó tặng cho Võ Thể Loan. Trên khăn lụa vẫn còn hương vị trên người nàng, Kiều Nguyệt Nga có chút ý đồ riêng, nàng muốn Võ Thể Loan nhớ đến mình.
Võ Thể Loan đưa tay nhận lấy, nàng giả vờ giơ khăn lên cao chỉ để ngửi hương thơm trên khăn, đúng là hương thơm nàng từng nghe qua.
"Tiểu thư cùng Lục công tử sẽ thành vợ chồng thật sao". Kiều Nguyệt Nga hỏi.
"Không, sao có thể". Võ Thể Loan lập tức trả lời, nhưng suy nghĩ lại nàng có chút tức giận mà nói. "Tiểu thư muốn theo Lục công tử sao".
"Tiểu thư nói bậy bạ gì đó, tôi làm sao có thể theo chàng ấy chứ". Kiều Nguyệt Nga lập tức phủ nhận, nàng thấy mình đã sai khi tặng khăn cho Lục Vân Tiên.
Không khí xung quanh sau câu trả lời chợt im lặng hẳn, Võ Thể Loan ngồi đó chân cạ vào nhau không biết nói gì thêm, còn Kiều Nguyệt Nga cứ len lén nhìn nàng một cái.
Võ Thể Loan ngượng quá nên cầm khăn che đi xấu hổ, không ngờ rằng nàng lấy khăn Kiều Nguyệt Nga vừa tặng lau lên gò má, hương thơm cứ như vậy tràn ngập khoang mũi.
Kiều Nguyệt Nga nhìn thấy thì không tự chủ đưa tay nắm lấy tay nàng, Võ Thể Loan ngẩng lên nhìn vào ánh mắt của nàng ấy, nàng cảm thấy gương mặt càng thêm nóng vì ánh nhìn chăm chú kia.
Hương thơm như hoa vờn quanh chớp mũi, đến khi nhận ra thì mặt cả hai đã gần sát nhau, Kiều Nguyệt Nga có thể nhìn thấy lông mi của nàng rất dài, chỉ cần nhích một chút là có thể chạm vào nó rồi.
"Tiểu thư ".
Tiếng gọi của Kim Liên làm Kiều Nguyệt Nga giật mình, nàng liền buông tay Võ Thể Loan ngồi lại chỗ của mình, tim không hiểu sao lại đập nhanh liên hồi.
Võ Thể Loan dùng mu bàn tay che đi gò má đỏ ửng, nàng đứng lên vội vã cáo từ ra về, khi đi một đoạn lại quay đầu nhìn lại, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, rồi lại thẹn thùng mà quay đi.
Kiều Nguyệt Nga thẩn thờ nhìn bóng dáng thướt tha rời khỏi tầm mắt, chỉ một chút nữa là nàng đã hôn lên khóe môi nàng ấy, sao nàng lại muốn làm vậy với một người giống nàng chứ. Kiều Nguyệt Nga trầm tư mà quay trở vào trong buồng, nàng để mặc Kim Liên nói là có người muốn gặp mặt.
Đêm đó Kiều Nguyệt Nga đã mơ, giấc mơ khiến nàng xấu hổ che lại bụng mình, nàng sao lại mơ loại chuyện xấu hổ như vậy, mà người kia lại là Võ Thể Loan. Kiều Nguyệt Nga thở mạnh một hơi, nhớ đến dáng vẻ yêu kiều cùng ánh mắt say nồng như ủ rượu của Võ Thể Loan, nàng không uống rượu mà cơ thể nóng bừng lên. Tay của nàng như còn cảm giác chạm vào sống lưng mềm mại ấy, môi của nàng dường như vẫn còn dư vị đắm say.
Kiều Nguyệt Nga cảm thấy mình bị cảm rồi , cơ thể cứ nóng bừng mồ hôi ướt cả lưng áo, nàng ngồi dậy cầm theo yếm lụa mà đi tắm.
Kiều Nguyệt Nga suy nghĩ một lát thì muốn đi kiểm chứng, nếu tim nàng trao cho nàng ấy, nàng sẽ không ngại lễ giáo mà giữ nàng ấy cho riêng mình.
......
Lục Vân Tiên trên vai đeo tay nải chấp tay cáo biệt Võ Công lên đường ứng thí, Võ Thể Loan chuẩn bị theo cơm nấm theo sau tiễn bước chàng ta, khi đi đến nữa đường nàng mới mở lời.
"Công tử, thiếp xin tạ lỗi cùng công tử vì đã mượn danh của công tử để làm chuyện khác, thật ra cơm này thiếp làm cho lão nông hôm nọ".
Lục Vân Tiên lắc đầu cười nói. "Tôi hiểu thưa tiểu thư".
Võ Thể Loan đợi đến khi Lục Vân Tiên rời đi nàng mới đi tìm lão nông, có nấm cơm nàng làm mấy em nhỏ sẽ không còn đói nữa.
Võ Thể Loan vui vẻ đến quên mất thời gian, đến khi nhận ra thì trời đã chập tối, nàng vội vã trở về nhà. Nàng vừa đi thì cảm thấy phía sau có người đi theo, Võ Thể Loan trong lòng sợ hãi vội vàng đi nhanh hơn, đến một đoạn đường vắng chợt có người nắm tay nàng kéo lại.
Võ Thể Loan định la lên thì miệng bị che lại, hương thơm mam mát theo từng lẽ tay quanh đi quẩn nơi chớp mũi, nàng nhậm ra người che miệng là ai nên không có la nữa.
Kiều Nguyệt Nga mặc trên người áo dài màu xám tro, nàng giả trang như cái hôm gặp mặt nhau ở chợ, gương mặt tuấn tú trắng hồng khiến Võ Thể Loan không thể rời mắt.
"Tiểu thư đừng la nữa nhé". Kiều Nguyệt Nga mở lời.
Võ Thể Loan không trả lời được nên gật đầu ra dấu, Kiều Nguyệt Nga thấy vậy liền bỏ tay xuống, nàng kéo nàng ấy vào một bụi cây ven đường, đoạn đường này vắng sẽ không ai quấy rầy cả hai nói chuyện.
"Tiểu thư kéo tôi vào đây làm gì". Võ Thể Loan lên tiếng hỏi.
"Để chứng thực một chút chuyện". Kiều Nguyệt Nga mím môi rồi mới nói.
Võ Thể Loan khó hiểu, mà đâu có kịp để nàng hiểu chuyện gì thì môi đã bị đè ép, nàng mở to mắt nhìn gương mặt Kiều Nguyệt Nga cách mình không quá một đốt tay.
Hơi thở có chút gấp gáp, mềm mại bao bọc lấy nhau, Kiều Nguyệt Nga bắt lấy tay nàng ấy kéo vòng qua cổ mình, làm xong nàng lại vòng tay ôm lấy vòng eo kia siết chặt.
Gò má Võ Thể Loan đỏ ửng lên, môi nàng bị ép phải mở ra, vật gì đó trơn ướt chạm vào đầu lưỡi của nàng, tim nàng đập liên hồi, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ gì được nữa hết.
Kiều Nguyệt Nga buông môi nàng ra, khi thấy gương mặt nàng đỏ ửng thì nhớ đến giấc mơ đêm qua, nàng đã hiểu lòng mình muốn gì.
Gặp nhau đã được bao lần, mà cảm tình nảy sinh lúc nào không hay.
Võ Thể Loan hé môi thở dốc, nàng muốn mở lời mắng nàng ấy một câu, nhưng không còn hơi để mà mắng nữa, người gì mà kỳ cục tự dưng đè người ta ra hôn.
Kiều Nguyệt Nga lại kè sát vào gương mặt nàng mà nói. "Đừng gả cho Lục công tử, tiểu thư gả cho tôi đi".
Võ Thể Loan bất ngờ trước câu nói này, nàng từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ theo lễ giáo, kể cả chuyện trăm năm cũng do cha mẹ định đoạt, hiện tại nàng làm sao mở lời đáp lại Kiều Nguyệt Nga được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com