Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Sổ Tay

Một chiếc máy xúc lớn giúp nhổ sạch đám dây leo khiến Diệp Chước Ngôn đau đầu.

Ngôi nhà này khá cũ kỹ, bản vẽ kiến trúc cũ rất khó tìm, Diệp Chước Ngôn và đội thiết kế của chương trình đã phải mất khá nhiều công sức, mãi đến giờ ăn trưa mới nhận được tài liệu.

Ban đầu nàng định xem bản vẽ rồi mới tìm đội thi công để xử lý căn nhà cổ, không ngờ lại có người giúp đỡ trước.

Trước khi tham gia chương trình, Diệp Chước Ngôn nghe đạo diễn nói rằng tổ chương trình thỉnh thoảng sẽ chuẩn bị những bất ngờ.

Xem ra nàng rất may mắn.

Diệp Chước Ngôn tháo gấu bông nhỏ xuống, treo vào bên trong cánh cửa lớn của căn nhà cổ, coi như vật may mắn vậy!

Ôn Hồi Vân liên hệ với vài cửa hàng đồ hiệu cũ và cửa hàng đồ cổ, đem những món đồ hiệu và đồ cổ mà nguyên chủ đã sưu tầm rao bán.

Trong tay cô còn một ít cổ phiếu lẻ tẻ của nguyên chủ mua, tính tổng lại cũng bán được mấy trăm nghìn.

Ôn Hồi Vân dành riêng một thẻ để chứa số tiền này, gom được bao nhiêu thì gom, tất cả đều dùng để hỗ trợ nhà họ Diệp.

Những cổ phiếu và đồ cổ đó đều là do người bạn thân của nguyên chủ xúi giục cô ta mua.

Người bạn thân ấy của nguyên chủ cực kỳ mê đấu giá đồ cổ, cuồng cờ bạc, trong nguyên tác, nguyên chủ đã bị cô ta lừa đến không còn một xu dính túi.

Thế nhưng nguyên chủ lại yêu người "bạn thân" đó thật lòng, cho đến khi bị cô ta bóc lột sạch sẽ vẫn không nhìn rõ bộ mặt độc ác ẩn dưới vẻ ngoài thanh thuần giả tạo.

Theo cốt truyện cũ, sau khi nguyên chủ ly hôn với Diệp Chước Ngôn thì quay sang theo đuổi cô bạn thân, cô ta đã lợi dụng nguyên chủ để rút cạn quỹ khẩn cấp của nhà họ Ôn, khiến cha của Ôn Hồi Vân lên cơn đau tim cấp tính mà qua đời, Ôn gia từ đó suy sụp không gượng dậy nổi, còn cô bạn thân thì ôm tiền chạy trốn ra nước ngoài.

Ôn Hồi Vân đã luôn đề phòng cô bạn thân phản diện đó kể từ khi khởi động lại điện thoại của nguyên chủ, nhưng cô ta vẫn chưa xuất hiện, thậm chí trong điện thoại nguyên chủ cũng không có thông tin liên lạc của cô ta.

Không biết sự mất tích và cái chết bất ngờ của nguyên chủ có liên quan gì đến cô ta hay không.

Thời gian tự do.

Trong phòng khách lớn lại đang chiếu phim, lần này không phải phim kinh dị mà là phim hài do Mễ Đào chọn.

Ôn Hồi Vân ngồi trên ghế bar phía sau chiếc sofa hình vòng cung, vẽ nguệch ngoạc trong cuốn sổ phác thảo.

Giang Diệc Ngưng rướn người lại gần, nửa thân trên dựa vào cô, mềm mại như rắn không xương.

"Tiểu Ôn, cô đang vẽ gì vậy, cho tôi xem với."

Giang Diệc Ngưng xịt nước hoa mùi hoa rất nồng, cô ấy thích mặc áo quây* và quần short nóng bỏng, mùi hương nồng nàn lan tỏa ấm áp từ làn da trần.

(*) Áo quây: kiểu áo không có tay và không có dây, ôm sát quanh ngực, thường để lộ vai và phần lưng trên.

Ánh mắt Ôn Hồi Vân vô thức tìm kiếm bóng dáng Diệp Chước Ngôn, giống như học sinh gian lận trong giờ kiểm tra, thấy Diệp Chước Ngôn đang xem phim một cách chăm chú, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô không đẩy Giang Diệc Ngưng ra, chỉ dịch người sang bên cạnh một chút, giữ khoảng cách với cô ấy.

Ôn Hồi Vân nói: "Vẽ mấy món điểm tâm thôi."

Giang Diệc Ngưng không hề bận tâm đến hành động xa cách của Ôn Hồi Vân, cũng không tiến lại gần thêm nữa.

Cô ấy ngạc nhiên nói: "Cô đang thiết kế bánh ngọt sao? Giỏi thật đấy!"

"Vẽ linh tinh thôi."

"Tôi cũng muốn vẽ!"

Ôn Hồi Vân đưa cho cô ấy giấy bút, để cô ấy tự vẽ chơi, sau đó lặng lẽ cất cuốn sổ phác thảo rồi chuồn đi.

Trình Tiêu Minh đã để ý họ từ lâu, đợi Ôn Hồi Vân lên lầu, cô ấy cười nói: "O dọa A chạy mất, xưa nay chắc cô là người đầu tiên đó."

Giang Diệc Ngưng nhướng mày: "Tiểu Ôn đang dạy tôi vẽ đó ~ Tôi nghĩ cô cũng nên học đi, kẻo gu thẩm mỹ quá tệ, toàn là bê tông cốt thép, không có O nào chọn, tổ ấm biến thành tổ trống rỗng."

Trình Tiêu Minh quay người, ánh mắt tối sầm: "Cô lén xem bản thiết kế của tôi?"

"Máy tính của cô đặt ở phòng khách nhỏ, ai đi ngang qua cũng thấy mà."

"Cô đến khu vực nghỉ ngơi của Alpha làm gì?"

"Chương trình có quy định Omega không được đến khu nghỉ ngơi của Alpha sao?"

Lương Nguyên vội vàng can ngăn họ.

Mễ Đào bất lực tắt máy chiếu, ngay cả phim hài cũng không thể cứu vãn được bầu không khí căng thẳng giữa Trình Tiêu Minh và Giang Diệc Ngưng.

Ôn Hồi Vân ở trên lầu vẫn để cửa phòng mở, đợi đến khi phòng khách lớn im lặng mới đi xuống.

Trong phòng khách lớn chỉ có Mễ Đào, cô ấy đang gấp chăn bông.

Mễ Đào nghe tiếng bước chân xuống lầu, quay người nghiêng đầu: "Chị Hồi Vân?"

Ôn Hồi Vân nói: "Tôi chợt nhớ ra chưa chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, xem tủ lạnh có gì không."

"Tuyệt vời! Chị Hồi Vân nấu ăn giỏi quá trời, có thời gian dạy em với nhé."

Ôn Hồi Vân không hề xem tủ lạnh, cô chỉ đi một vòng quanh bếp rồi đi ra.

Mễ Đào đang quay lưng về phía cô để gấp chăn, Ôn Hồi Vân lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nhét vào khe ghế sofa.

Cô giả vờ phát hiện một cuốn sổ bị bỏ quên trên sofa, gọi Mễ Đào đến xem.

"Đào Đào nhìn này, có một cuốn sổ nhỏ ở đây, viết rất nhiều trường hợp cải tạo nhà nằm giữa khe hẹp. Các Alpha chúng tôi đâu có bốc thăm được nhà nằm giữa khe hẹp đâu."

Mễ Đào cầm lấy: "Em xem thử nào."

Cô bé chăm chú lật xem cuốn sổ, Ôn Hồi Vân nói: "Có phải Omega nào đó làm rơi không?"

"Ồ! Cuốn sổ này trông giống của chị Trác Ngôn!"

"Thật tốt quá, em trả lại cho cô ấy đi. Tôi thấy trong này ghi chú rất chi tiết, rất tâm huyết, nếu bị mất cô ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng."

Mễ Đào gật đầu: "Ừ ừ! Được ạ!"

"Tôi về phòng trước đây. À phải rồi, sáng mai các em muốn ăn gì?"

Mễ Đào nghĩ nghĩ, nói: "Em thì muốn ăn quẩy đậu nành, chị Diệc Ngưng thích đồ ngọt, chị Trác Ngôn quen ăn cháo."

Ôn Hồi Vân cười đáp: "Tôi biết rồi, cảm ơn em."

"Không có gì ~" Mễ Đào lén nháy mắt với cô, "Thật ra chị muốn biết chị Trác Ngôn muốn ăn gì nhất đúng không, em thấy chị thích cô ấy rồi nha."

Ôn Hồi Vân đưa ngón trỏ lên môi, Mễ Đào bụm miệng, hạ giọng nói: "Em biết rồi, em sẽ giữ bí mật."

Mễ Đào cầm cuốn sổ gõ cửa phòng đôi.

Diệp Chước Ngôn liếc nhìn Giang Diệc Ngưng đang đeo tai nghe đắp dưa chuột, khoác áo choàng tắm mở cửa.

"Đào Đào?"

Mễ Đào đưa cho nàng một cuốn sổ bìa trơn, lớn hơn lòng bàn tay một chút.

Diệp Chước Ngôn mơ hồ nhận lấy.

Mễ Đào nói: "Chị Trác Ngôn, phòng cải tạo của chị là nhà nằm trong khe hẹp đúng không."

"Ừm."

"Vậy thì đúng rồi, cái này cho chị." Mễ Đào nghiêng đầu cười, vẫy vẫy tay như cún con, "Ngủ ngon!"

"?"

Cửa đóng lại.

Diệp Chước Ngôn cầm cuốn sổ một cách bối rối.

Đây là cái gì? Sao lại đưa cho nàng? Cái này có liên quan gì đến 'Tổ Ấm Tình Yêu' mà nàng cải tạo không?

Bên cạnh, Giang Diệc Ngưng đột nhiên hát lớn: "Chết rồi chết rồi oh my god, phép thuật sao lại mất tác dụng rồi!"

"..."

Mấy ngày sống chung, Diệp Chước Ngôn dần dần thích nghi với tính cách tưng tửng của Giang Diệc Ngưng.

Giang Diệc Ngưng hỏi: "Ơ? Trác Ngôn, có đồ tốt gì à?"

"Cuốn sổ đầy chữ, muốn xem không?"

Giang Diệc Ngưng quay người lại: "Nhàm chán quá, không xem."

Diệp Chước Ngôn lật xem cuốn sổ, bên trong ghi đầy những ghi chú chi tiết, toàn bộ là những ghi chép về tình hình xung quanh căn phòng cải tạo của nàng, cùng với các trường hợp cải tạo những ngôi nhà tương tự cả trong và ngoài nước.

Mặc dù nội dung ghi chép liên quan đến căn phòng cải tạo của nàng, nhưng cuốn sổ này không phải của nàng.

Ai lại có thể tỉ mỉ tìm kiếm tài liệu cho căn phòng cải tạo của nàng như vậy?

Thật kỳ lạ.

Điện thoại riêng của Giang Diệc Ngưng reo, cô ấy liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi rồi lập tức tắt tiếng, mỉm cười với Diệp Chước Ngôn, cầm điện thoại lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trước đây, Giang Diệc Ngưng thường nghe điện thoại ngay trong phòng, không hề né tránh.

Diệp Chước Ngôn không bao giờ tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng cũng không khỏi hơi tò mò.

Sau khi Giang Diệc Ngưng ra ngoài, Diệp Chước Ngôn cũng đi ra, tìm Mễ Đào ở phòng bên cạnh.

"Sao vậy chị Trác Ngôn?"

"Cuốn sổ này từ đâu ra vậy?"

"Ồ ồ, chị làm rơi trong khe sofa đó, chị Hồi Vân phát hiện ra hỏi em của ai, em liền mang về cho chị đó."

Diệp Chước Ngôn hơi không tin vào tai mình: "Ôn Hồi Vân?"

"Ừ ừ, là chị Hồi Vân phát hiện ra đầu tiên. Lúc đầu em cũng không chắc của ai, xem nội dung ghi chú là nhà trong khe hẹp mới biết là của chị."

Diệp Chước Ngôn trầm tư, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy, cảm ơn."

Chẳng lẽ những ghi chú đó là do Ôn Hồi Vân viết?

Nhưng nét chữ không đúng.

Chữ của Ôn Hồi Vân cực kỳ xấu, nói là chữ gà bới còn làm nhục cả gà.

Chữ trong cuốn sổ rất ngay ngắn, nét ngang nét phẩy nét sổ đều mạnh mẽ, nhìn là biết đã được luyện tập. Đặc biệt là bộ "chuyển" (辶) ở cuối, nét cuối cùng cong rất đẹp.

Rất giống nét chữ trên tờ giấy note của tiểu tinh linh ở nhà cổ.

Diệp Chước Ngôn quay về phòng, vô tình nghe thấy Giang Diệc Ngưng đang gọi điện thoại ở cuối hành lang.

Giọng Giang Diệc Ngưng rất khẽ, ngữ điệu khác hẳn với vẻ quyến rũ thường ngày.

Lạnh lùng, nguy hiểm, như một con nhện đang dệt tấm lưới mê hoặc: "Ồ? Vậy thì đó là phí dịch vụ khác rồi, phải tăng giá."

Cô ấy nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, Diệp Chước Ngôn lấy lại tinh thần, vội vàng bước vào phòng.

Diệp Chước Ngôn vẫn không thể nhận ra chữ viết trong cuốn sổ là của ai.

Ngay cả khi chức năng não bộ của Ôn Hồi Vân có rối loạn, thói quen viết chữ cũng không thể thay đổi được đúng không?

Chuyện này cũng không thể hỏi trực tiếp, đối phương rõ ràng là không muốn nàng biết, nên chỉ có thể âm thầm điều tra.

Làm thế nào đây?

Diệp Chước Ngôn ngồi trước bàn học suy nghĩ một lúc, từ ngăn kéo tìm ra một cây bút chì, chọn ra một số chữ để khoanh lại.

Đến thời gian tự do sau bữa tối, Diệp Chước Ngôn lấy vài tờ giấy A4 trải trên bàn trà.

"Mọi người cùng chơi vài ván trò điền từ vào chỗ trống nhé, thắng sẽ có kẹo."

Mễ Đào nhảy nhót chạy đến: "Em trước, em trước!"

Diệp Chước Ngôn đưa bút cho cô ấy, Mễ Đào chăm chú điền vào.

Trên giấy in những bài thơ có chỗ trống, mỗi chữ còn thiếu đều do Diệp Chước Ngôn cẩn thận thiết kế, trùng khớp với nét chữ trong cuốn sổ ghi chú.

Ôn Hồi Vân cũng nhanh chóng đến, cô và Mễ Đào tranh nhau điền xong bài thơ.

Sau khi về phòng nghỉ ngơi, Diệp Chước Ngôn so sánh từng chữ điền của Ôn Hồi Vân với nét chữ trong cuốn sổ ghi chú.

Chữ của Ôn Hồi Vân tuy không đẹp, nhưng mỗi nét bút đều có lực, khác hẳn với "chữ bay bay" của nguyên chủ về lực bút.

Có vẻ Ôn Hồi Vân muốn bắt chước chữ xấu, tiếc là không qua được mắt Diệp Chước Ngôn.

Đối chiếu với độ cong của bộ "chuyển" (辶), Diệp Chước Ngôn có thể khẳng định cuốn sổ ghi chú chính là do Ôn Hồi Vân viết.

Trên bàn học trải cuốn sổ và giấy điền từ, Diệp Chước Ngôn ngồi trước bàn trầm tư.

Vì sao nét chữ của Ôn Hồi Vân lại thay đổi?

Ngay cả khi tài nấu ăn có thể học cấp tốc, vậy còn thư pháp thì sao?

Và vì sao Ôn Hồi Vân lại tốn nhiều công sức để giúp nàng như vậy?

Những gì Ôn Hồi Vân làm rõ ràng không thể là những việc cô ấy từng làm trước đây...

Diệp Chước Ngôn cất cuốn sổ đi, suy nghĩ rối bời.

Nàng rất bối rối, ngày càng không thể hiểu nổi Ôn Hồi Vân.

AI thông báo: "Mời các khách mời Omega gửi tin nhắn riêng tư 'Lời thì thầm tình yêu' và biểu tượng cảm xúc hôm nay cho các khách mời Alpha!"

Diệp Chước Ngôn lấy điện thoại tình yêu ra, do dự không biết quyết định như thế nào.

Nàng quay đầu nhìn lại, Giang Diệc Ngưng đã gửi xong tin nhắn riêng từ lâu, đang dựa vào đầu giường xem phim truyền hình, cười ngả nghiêng, bộ dạng mê trai.

"Cô gửi xong nhanh vậy sao?"

Giang Diệc Ngưng nhét khoai tây chiên vào miệng, nói một cách đương nhiên: "Ừ thì, tôi thích ai và ghét ai rất rõ ràng."

"Ừm... vậy thì tốt."

Diệp Chước Ngôn lại nhìn giao diện tin nhắn riêng tư.

Ưm...

Ôn Hồi Vân đang phân vân không biết gửi biểu tượng cảm xúc nào cho Giang Diệc Ngưng.

Tiểu La bay ra reo hò:「Chúc mừng đạt được hai điểm hảo cảm của nữ chính! Tân binh, tuyệt vời quá!」

Ôn Hồi Vân ngạc nhiên: "Thật sao?!"

Ting~

Ôn Hồi Vân lập tức cúi đầu nhìn, nhận được hai tin nhắn "Lời thì thầm tình yêu"!

—————————————

*Nếu có góp ý xin hãy nhẹ nhàng, Cảm ơn !!*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com