Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆Chương 36: Đường Triều Vũ, em muốn điều tra chị sao?

Tô Minh cùng Từ Thanh cũng không khá hơn là bao, bên ngoài phòng họp, những tiếng rống giận và va chạm không ngừng của đàn tang thi vẫn không dừng lại, may mắn Tô Minh các nàng đã nhanh trí chặn luôn cửa sau, tuy rằng vẫn khiến người kinh hồn táng đảm, nhưng trước mắt xem như các nàng an toàn.

Vì vậy, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt của ba người Đường Triều Vũ.

Tống Vãn Phong cong eo, dựa vào bàn thở hổn hển, nhưng không giống như ba người kia đã hoàn toàn kiệt sức. Chỉ là đích xác quá mức mạo hiểm, cuối cùng nàng cũng ngồi xuống.

Nàng nghiêng đầu nhìn Đường Triều Vũ đang nằm ngửa trên sàn, mồ hôi đầm đìa, tóc dính vào tai, ngực bụng không ngừng phập phồng, vạt áo bị kéo lên, lộ ra một phần bụng trắng nõn. Có thể thấy Đường Triều Vũ thường ngày rất tự giác, bụng không có mỡ thừa, có thể rõ ràng xem đến đường nét cơ bụng, lúc này cũng mang theo mồ hôi không ngừng lên xuống, trông khá bắt mắt.

Tuy nhiên dưới tình huống này, ngoài Tống Vãn Phong ra, không ai còn sức để chú ý đến điều đó.

Tống Vãn Phong khẽ động môi, cuối cùng đứng dậy dịch đi qua, ngồi bên cạnh Đường Triều Vũ, nhanh chóng vươn tay kéo lại áo cho nàng.

Đường Triều Vũ vốn đang nhìn lên trần nhà thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy áo bị kéo, nàng quay lại nhìn, thấy Tống Vãn Phong có chút ngượng ngùng nói: "Em đừng để bụng lạnh."

Vừa trải qua một hồi sinh tử đại kiếp nạn, Đường Triều Vũ vẫn chưa hồi phục từ cơn hoảng loạn, tinh thần mệt mỏi lại hỗn độn bất kham, nhưng trong lúc này nàng phát hiện ra hành động thập phần biệt nữu của Tống Vãn Phong, khiến mọi sự chú ý cùng suy nghĩ của nàng ngay lập tức bị kéo đi, hơn nữa không thể kiểm soát được mà bật cười thành tiếng.

Lý trí và sự kiềm chế trước đây dường như đã mất khi nàng cố gắng chạy trốn khỏi cái chết, lúc đầu nàng cười một cách nghẹn ngào, sau đó nàng cười đến run rẩy cả người, ai cũng biết nàng đang rất vui vẻ.

Tống Vãn Phong ban đầu bị nàng cười đến có chút xấu hổ, nhưng thấy nàng thoải mái không chút kiêng dè, cũng bị tâm tình của nàng lây nhiễm không khỏi cười lên, đưa tay vỗ vào chân Đường Triều Vũ một cái, "Được rồi, em đừng cười quá mức."

Đường Triều Vũ vẫy vẫy tay, lại cười một lúc, Từ Thanh và Tô Minh vốn sợ hãi mặt mày tái mét, thấy Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong cười, lập tức cảm giác hồi hộp và căng thẳng trong lòng cũng được xoa dịu, không nhịn được mà cũng cười theo.

Đường Triều Vũ hít một hơi thật sâu, cũng không quan tâm đến sàn nhà bẩn, quay đầu nhìn Tống Vãn Phong, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta còn sống, thật tốt."

Câu nói này không chỉ là của Đường Triều Vũ, mà cũng là tâm trạng của tất cả mọi người lúc này.

Tống Vãn Phong nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Ừ, không tệ."

Nói xong nàng cũng nhìn về phía Từ Thanh và Tô Minh, "Mọi người phối hợp rất tốt, nếu không chúng ta thật sự khó mà trốn vào đây." Lần này sương mù đến quá đột ngột, hoàn toàn không cho các nàng thời gian phản ứng.

Từ Thanh gật đầu, nhớ tới lòng còn sợ hãi, "Chủ yếu là nhờ em và Tiểu Đường lợi hại, chặn được chúng nó, nếu không chúng ta thật sự không còn đường sống."

Tống Vãn Phong chỉ cười không nói, có một số việc mọi người đều hiểu là được.

Nàng ngồi nghỉ một chút, rồi nhìn sang Đường Triều Vũ, "Sàn nhà bẩn, em đừng nằm nữa."

Đường Triều Vũ lập tức lật người dậy, vội vàng phủi phủi quần áo của mình, lúc này lý trí mới trở lại, nhìn Tống Vãn Phong lại cảm thấy ngại ngùng.

Tống Vãn Phong nhìn quanh căn phòng này, ở giữa là một cái bàn tròn lớn, hai bên là những bàn làm việc dài, rất điển hình cho một phòng hội nghị. Cả hai cánh cửa đều đóng, bên hành lang không có cửa sổ, chỉ có một hàng cửa sổ ở phía sau tòa nhà, điều này vô hình trung mang lại cho các nàng một chút cảm giác an toàn, ít nhất không phải lo lắng về việc thây ma sẽ đột nhập qua cửa sổ.

Ngoài kia tiếng động vẫn chưa ngừng, qua cửa sổ chỉ thấy một mảng sương mù trắng xóa, Tống Vãn Phong lau sạch kính, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt đất tầng một còn nhiều bóng đen đang di chuyển, nàng có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu người nhiễm bệnh bên ngoài.

"Sương mù kia là sao vậy?" Đường Triều Vũ nhíu mày, luôn cảm thấy đây là một vấn đề rất phiền phức.

Tống Vãn Phong sắc mặt nghiêm túc, mở miệng giải thích: "Em có thể hiểu đơn giản là sự nổi loạn của những người nhiễm bệnh, kể từ khi vi khuẩn lan rộng trong thế giới loài người, số lượng người nhiễm bệnh đã tăng vọt, cung cấp cho nó một lượng lớn ký chủ để sinh sản. Nhưng con người không phải là sinh vật ngồi chờ chết, dù người nhiễm bệnh có mạnh mẽ đến đâu, họ cũng chỉ là thịt xương, không thể nào chống lại súng đạn, vì vậy Quận Mới đã nhanh chóng kiểm soát được phạm vi lây nhiễm trong khu B."

Đường Triều Vũ sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa trong ký ức của nàng, vài ngày trước khi gặp phải vòng lặp nàng đã từng đến khu C, khi đó hết thảy gió êm sóng lặng, nàng gần như mặc định rằng tận thế bùng nổ vào ngày ấy, dù sau này phát hiện không phải như vậy, nàng cũng chỉ coi đó là thiết lập của trò chơi, hoàn toàn không nghĩ rằng còn nhiều điều ẩn giấu bên trong.

"Vậy cuối cùng tại sao lại mất kiểm soát?" Đường Triều Vũ có chút khó hiểu, tuy rằng thế giới này công nghệ suy tàn, năng lượng cạn kiệt, vũ khí hủy diệt lớn gần như biến mất, nhưng vũ khí cơ bản hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, thực sự không dễ bị dồn vào đường cùng.

Tống Vãn Phong cũng không giấu giếm, "Đường Triều Vũ, em còn nhớ tang thi đột biến mà chúng ta gặp gần nhà Từ Thanh không?"

Đường Triều Vũ đương nhiên không quên, nàng đã từng bị nó làm tử vong, nhưng ý của Tống Vãn Phong là... nàng mở to mắt, "Ý của chị là, chúng có tư duy riêng?"

"Không hẳn là thế, nhưng ngay cả những sinh vật cấp thấp cũng có bản năng sinh tồn và sinh sản, trong điều kiện bất lợi, chúng thậm chí có thể ngủ đông, chờ đến khi điều kiện thuận lợi, khi vật chủ lơ là cảnh giác, chúng sẽ phát triển và sinh sản một cách điên cuồng."

Tống Vãn Phong nhìn ba người đang đại kinh thất sắc, tiếp tục nói: "Loại vi khuẩn này đáng sợ hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, thế giới này cũng vậy. Ngoài việc có một số vi khuẩn cố tình ẩn nấp trong cơ thể vật chủ chờ thời cơ, còn có một số sẽ lợi dụng loại sương mù dày đặc như hôm nay để mở rộng một cách ồ ạt."

Trong lòng Đường Triều Vũ lạnh thấu xương, nửa ngày nàng nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, gian nan nói: "Sương mù dường như có thể khiến tang thi hoạt động tích cực hơn, vậy có khả năng nào đó, nấm sát thủ lợi dụng sương mù để lây nhiễm cho người bình thường không?"

Tống Vãn Phong lập tức nhìn về phía Đường Triều Vũ, khi mấy người đều khẩn trương vạn phần thì chậm rãi nói: "Nếu thật sự như vậy thì chúng ta cơ bản là xong rồi."

Chỉ là chưa kịp để ba người thở phào, trên mặt nàng lại hiện lên ưu sắc, "Tuy sương mù không mang lại nhiều vi khuẩn, nhưng cơn mưa theo sau thì không chắc."

Ông trời dường như muốn chứng minh lời nàng, từ xa sương mù vẫn chưa tan, đã bắt đầu rơi những giọt mưa tí tách. Tống Vãn Phong đã sớm đóng kín tất cả cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài mưa, trầm mặc không nói.

Thời tiết này vốn dĩ liền mấy ngày không thấy mặt trời, lại trải qua một hồi khủng hoảng, ngày mưa càng khiến tâm trạng người ta thêm chán nản. Huống chi nó còn ẩn chứa nguy cơ, không ai biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, cũng không ai biết sau một cơn mưa, còn bao nhiêu người có thể trụ vững.

Từ khi Tống Vãn Phong nhắc đến khu mới, Từ Thanh vẫn không nói gì, cô mím môi ngây ngốc nhìn ra ngoài, ngón tay vô thức nắm chặt tay áo, trong mắt đầy lo âu và bất an.

Đường Triều Vũ quay người lại thì thấy Từ Thanh có chút không ổn, nàng vốn nghĩ rằng cô ấy bị đả kích bởi những gì Tống Vãn Phong vừa nói, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không giống.

Nàng đi đến bên Từ Thanh đưa cho cô ấy một miếng bánh quy, "Chị Từ Thanh, chị đang lo lắng cho em gái mình à?"

Từ Thanh hồi thần nhìn Đường Triều Vũ, mắt có chút đỏ, cô vội vàng cúi đầu, nắm chặt miếng bánh quy mà Đường Triều Vũ đưa cho, giọng nói căng thẳng: "Chị luôn ảo tưởng tình hình khu mới sẽ tốt hơn, không thì cũng chỉ có một ít tang thi, nhưng theo lời Tiểu Tống nói, khu mới đã xảy ra chuyện rồi. Nếu bệnh dịch các nơi không đồng nhất, thì đã lâu như vậy, Tiểu Tuyên sao lại không có chút tin tức nào cho chị? Có phải em ấy đã gặp chuyện, hoặc là..." Cô càng nghĩ càng sợ hãi bất an.

"Chị Từ Thanh, chị đừng lo lắng. Giả như dịch bệnh nghiêm trọng, khu mới vì tránh hỗn loạn và hoảng sợ tuyệt đối sẽ không công khai, em gái chị chắc chắn cũng bị quản lý, có lẽ cô ấy sợ chị lo lắng hoặc không có phương tiện, cho nên mới không gửi tin tức được." Đường Triều Vũ vội vàng an ủi cô, một người trong lúc này sợ nhất là mất đi hy vọng mà hỏng mất, tinh thần một khi sụp đổ, con người cũng sẽ tan vỡ.

Từ Thanh cúi đầu, rồi lại lắc đầu: "Nếu như vậy thì tốt, nhưng nếu bệnh dịch từ sớm đã không thể kiểm soát được, Tiểu Tuyên chắc chắn sẽ không làm ngơ, chị sợ em ấy sẽ nóng vội muốn về nhà tìm chị, thậm chí có thể em ấy đã... đã đến tìm chị rồi, trên đường nguy hiểm như vậy, nếu em ấy còn ở bên ngoài thì phải làm sao?"

Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong sẵn sàng dẫn theo cô, cô cảm kích vô cùng, nên dù phải chịu đựng rất nhiều, cô cũng chưa bao giờ bộc lộ nửa phần, chỉ sợ gây rắc rối cho các nàng. Nhưng hôm nay, sương mù nguy hiểm này đã chấm dứt sự may mắn của cô, cũng hoàn toàn khiến cô không thể kiểm soát được nỗi lo lắng và sợ hãi của mình.

Đường Triều Vũ nhất thời nghẹn lời, đúng là có khả năng đó, thế nhưng...

Trong lúc này, việc quay lại tìm Từ Thanh ở khu B và C, đừng nói là một cô gái, ngay cả những người như Sở Tiếu Tuyền các nàng cũng không thể làm được. Em gái Từ Thanh có thể đưa ra quyết định ngốc nghếch như vậy sao?

"Nếu cô ấy có thể vào khu mới, thì không phải là người bình thường, càng không thể mơ mộng viển vông, từ khu mới quay về chỗ chúng ta cơ bản là không thể." Tô Minh cũng muốn an ủi Từ Thanh, hơn nữa cô cũng không cảm thấy Từ Tuyên sẽ vội vàng như vậy.

Từ Thanh đương nhiên biết Từ Tuyên thông minh, nhưng đó là em gái mà cô đã nuôi nấng từ nhỏ, cô hiểu tính cách của Từ Tuyên hơn bất kỳ ai khác. Ngày trước, khi mọi người đều tha thiết mơ ước được vào khu mới làm việc, thì Từ Tuyên bởi vì không được phép dẫn cô theo, đã dự định từ bỏ.

Nếu không phải cô lấy cái chết ra ép buộc Từ Tuyên, thì em ấy cũng sẽ không chọn lựa rời đi. Trong những năm qua, cũng vì thấy Từ Thanh sống ổn định ở khu cải tạo, không có chuyện gì xảy ra, nên Từ Tuyên mới đồng ý vào làm việc tại trụ sở tập đoàn X, nhưng mỗi tháng đều phải về nhà một lần.

Tống Vãn Phong lúc này lên tiếng, "Một đứa trẻ lớn lên ở khu cải tạo, năng lực sinh tồn chắc chắn không tệ. Đứa trẻ đó có thể vượt qua hàng vạn người ở những khu vực khác, giành lấy một suất vào khu mới, nhất định là tài năng xuất chúng. Chị nên tin tưởng cô ấy, còn về việc cô ấy có thể sống sót hay không, chị Từ Thanh, chị có thể quyết tâm đi theo chúng em đến khu mới tìm cô ấy, đã đi đến tận đây rồi, sao lại không tin rằng cô ấy cũng có khả năng vượt qua chứ?"

Từ Thanh nghe vậy ánh mắt bỗng sáng lên, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, "Nếu không có em và Tiểu Đường, chị nơi nào có thể sống sót."

"Điều này đúng, nhưng đôi khi chúng em cũng khó bảo vệ bản thân, chị có thể theo kịp, cũng phải dựa vào chính mình. Hơn nữa, sao em gái chị lại không thể gặp được những người bạn tốt? Những người có thể vào khu mới, tôi tin rằng có nhiều người sẵn sàng giúp cô ấy."

Lời của Tống Vãn Phong hiển nhiên càng có sức thuyết phục, Từ Thanh lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt rõ ràng tốt hơn trước nhiều.

"Đúng vậy, Tiểu Tuyên rất có chủ kiến, em ấy thông minh lanh lợi, chắc chắn đã chuẩn bị chu đáo, chị chỉ cần cố gắng sống sót, tìm được em ấy." Cô thì thầm, cắn mạnh một miếng bánh quy nén.

Đường Triều Vũ lại chia cho Tô Minh một ít đồ ăn, sau đó đi đến chỗ Tống Vãn Phong đang ngồi ở góc, lặng lẽ lấy ra một miếng bánh mì đưa cho nàng ấy, "Nè, cho chị."

Đối đãi hoàn toàn khác biệt, cho dù trong tay Đường Triều Vũ cũng chỉ là bánh quy.

Tống Vãn Phong có chút ngạc nhiên, "Sao em không giữ lại mà ăn?"

"Chị vất vả nhất, chị ăn trước đi." Đường Triều Vũ cười tươi cắn một miếng bánh quy, rồi ngồi xuống.

"Có phải chị nhận thức Từ Tuyên?"

Tống Vãn Phong nhướng mày, "Không ngờ, xem ra em không phải thấy chị vất vả, mà chỉ muốn điều tra chị."

Đường Triều Vũ tức khắc nóng nảy, hạ giọng nói: "Không phải đâu, em chỉ là hiếu kỳ, cho dù chị không nói thì cũng không ảnh hưởng. Chị đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

Tống Vãn Phong nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, không nhịn được cong cong khóe môi, xé một miếng bánh mì đút cho nàng, "Nè, em cũng vất vả rồi. Ăn xong, chị xem tâm trạng, rồi mới nói cho Đường tiểu thư có lòng dạ quân tử biết."

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com