Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆Chương 49: Em nói như vậy, chị sẽ hiểu lầm

Một tiếng này lộ ra thân mật hoàn toàn vô pháp che giấu, mấy người Từ Thanh đều nhịn không được theo tiếng nhìn lại, sau đó ăn ý cúi đầu lên đường. Chỉ có Đường Triều Vũ mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bị Tống Vãn Phong gọi như một đứa trẻ, nàng cọ tới cọ lui một hồi rồi lại ngoan ngoãn đi qua.

"Chị làm gì vậy?"

Tống Vãn Phong có chút buồn cười, "Làm em lại đây với chị."

Đường Triều Vũ nhìn mũi chân chính mình: "Chị đột nhiên kêu em như vậy.... làm gì."

Tống Vãn Phong nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, nhịn không được trêu chọc, "Em muốn chị gọi như thế mà? Lần trước chị cũng gọi rồi, có vấn đề gì đâu."

Đường Triều Vũ nhấp nhấp miệng, cũng không cách nào phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Nhưng chị đừng kêu em như vậy ở trước mặt nhiều người chứ."

Tống Vãn Phong lần này trực tiếp cười lên tiếng: "Ồ, chị hiểu rồi, em đây là ngượng ngùng, lần sau chị sẽ cẩn thận hơn."

Nói xong nàng vỗ vỗ Đường Triều Vũ ý bảo theo sát mình chút, liền đi về phía trước. Đường Triều Vũ há miệng thở dốc, nhưng vẫn không nói được gì, chỉ có thể lẩm bẩm đuổi kịp, nàng cảm thấy Tống Vãn Phong hành xử không giống ngày thường, cũng không hề giống vòng lặp trước. Tuy nhiên... nàng khá thích nàng ấy như vậy.

Tống Vãn Phong thay đổi lộ trình, cho nên không chạm trán đám người Bạo Tuyết truy đuổi tang thi biến dị kia, chỉ là đi đến nửa đường liền nghe được tiếng súng. Đường Triều Vũ nhìn đồng hồ, cùng Tống Vãn Phong liếc mắt một cái, khẽ gật đầu.

Cố Mộng Đình có chút cảnh giác, "Vãn Phong, bên kia có tiếng súng."

Tống Vãn Phong ừ một tiếng, "Có thể liên hệ nhóm Tư Vũ không? Bên kia rất có khả năng là Bạo Tuyết bắt đầu hành động, chúng ta tốt nhất không cần xem náo nhiệt." Nàng lo lắng bên này các nàng tránh thoát, Cung Tư Vũ lại bị tiếng súng dẫn đi qua.

"Tớ hiểu, các nàng đang ở gần đây, tớ đã thông báo địa điểm tập trung, để tớ nhắc nhở họ một lần nữa." Cố Mộng Đình cũng biết tình huống khẩn cấp, cho nên lập tức dùng thiết bị liên lạc gửi tin qua.

"Các nàng cách chúng ta không xa, chúng ta trước tránh đi, miễn cho bị vạ lây." Đường Triều Vũ còn nhớ rõ khi tang thi kia chạy thoát, nó liền hướng về bên này.

"Đi thôi." Tống Vãn Phong nhanh chóng quyết định, đoàn người nhanh hơn bước chân chạy về điểm tập kết của Cố Mộng Đình.

Quả nhiên ngay khi các nàng vượt qua một ngã tư, kính của tòa cao ốc phía sau loảng xoảng vỡ nát đầy đất, Tống Vãn Phong quay đầu lại liền nhìn thấy một tang thi cả người rách rưới nện ở giữa đường cái.

Nó vừa rơi xuống đất, tiếng súng lại theo sát vang lên, nó phản ứng thực mau lập tức nhảy đi ra ngoài, tay chân cùng sử dụng né tránh.

Tống Vãn Phong trong lòng trầm xuống, "Đi mau, trốn một chút!"

Con phố này nhìn không sót gì, nếu tiếp tục chạy cho dù không bị nhóm Bạo Tuyết phát hiện, cũng sẽ bị tang thi đột biến kia phát hiện.

Đường Triều Vũ nhanh chóng nhắc nhở: "Dán tường, không cần động!"

Đường Triều Vũ nói xong, đoàn người phản ứng thực mau sôi nổi dán tường ẩn nấp. Các nàng vừa trốn xong, Tống Vãn Phong liền thấy tang thi biến dị kia cũng dừng lại, quay đầu nhìn qua bên này.

Tống Vãn Phong nhanh chóng lùi đầu về, cái liếc mắt kia làm nàng tim đập sậu cấp, luôn cảm thấy nó đã phát hiện cái gì.

Đường Triều Vũ tuy rằng không thấy được một màn này, lại phát hiện thân thể Tống Vãn Phong trong nháy mắt căng thẳng, hơi thở cũng dồn nén lại.

Đường Triều Vũ nghĩ tới cái gì, duỗi tay nhẹ nhàng ấp lấy mu bàn tay Tống Vãn Phong, siết thật chặt.

Tống Vãn Phong dịch ánh mắt tới trên người Đường Triều Vũ, khẽ nhấp môi, nhỏ đến khó phát hiện mà lắc lắc đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước chân nặng nề vang lên, Tống Vãn Phong phát hiện tang thi biến dị đã đổi hướng đi về phía các nàng.

Tống Vãn Phong sắc mặt biến đổi, chỉ nói một chữ: "Chạy!"

Cố Mộng Đình giơ lên cung nỏ nhắm ngay tang thi, trực tiếp bắn một mũi tên, "Mọi người mang theo đứa bé đi trước, chạy về hướng đông, nhanh lên!"

Tống Vãn Phong một phen đẩy Đường Triều Vũ, "Triều Vũ, em mau chạy đi!"

Tống Vãn Phong giờ phút này chỉ lo lắng Đường Triều Vũ lại xảy ra chuyện, muốn cho nàng ấy trước rời đi, có Tần Thù cùng Du Du, các nàng không thể chạy nhanh được, nàng cùng Cố Mộng Đình phải ngăn trở tang thi biến dị này một chút.

Đường Triều Vũ biểu tình biến đổi, trầm giọng nói: "Để Cố Mộng Đình dẫn đường, em không đi!" Ký ức lần trước Tống Vãn Phong bị thương vẫn còn mới mẻ, nàng vì vậy bắt đầu lại, tuyệt không có thể lại khiến Tống Vãn Phong đi mạo hiểm.

Tống Vãn Phong trong lòng có chút gấp, nhưng cũng biết giờ phút này không phải thời điểm tranh luận, nàng ra hiệu cho Cố Mộng Đình, sau đó lôi kéo Đường Triều Vũ tiếp tục chạy.

"Em ở bên cạnh chị, đừng lo lắng cho chị, chỉ cần em không sao, chị liền sẽ không sao." Tống Vãn Phong nắm chặt tay nàng, vội vàng dặn dò. Trở tay liền rút ra quân đao, vung nó vào tang thi đang lao về phía mình.

Tống Vãn Phong xuất đao rất nhanh, nàng xoay người liền mạch lưu loát mà chém hai nhát, tang thi kia suýt nữa bị trảm rớt tay, tức khắc xoay chuyển phương hướng nhảy lên cửa sổ tòa nhà bên cạnh, hướng về phía Đường Triều Vũ gào rống.

Đường Triều Vũ vừa chạy vừa quay đầu lại, bên kia không ngừng có đạn bắn tới, lại là đám người Bạo Tuyết, tuy các nàng đã tránh đi con đường kia nhưng vẫn gặp phải bọn họ.

Đường Triều Vũ có chút nóng vội, chỉ là không đợi nàng nói chuyện, Tống Vãn Phong đã rút súng ra, Đường Triều Vũ lập tức minh bạch Tống Vãn Phong muốn làm gì, vội vàng nói: "Phải đảm bảo không có sơ hở nào! Vãn Phong!"

Tống Vãn Phong nhíu mày, nghe nàng nói liền không vội nổ súng, mà nhóm Bạo Tuyết đuổi theo cơ bản đã đến đông đủ, nhưng vẫn còn ở đầu phố, một khi Tống Vãn Phong nổ súng bọn họ thực dễ dàng thối lui, đến lúc đó lưu lại nhược điểm không nói, còn để tang thi biến dị kia thừa nước đục thả câu.

Nam nhân râu quai nón cũng thấy được Đường Triều Vũ các nàng, lập tức hô lớn: "Bạn hữu phía trước, xin hỗ trợ ngăn lại người nhiễm bệnh, chúng tôi là liên minh Bạo Tuyết!"

Hắn vừa nói xong, Tống Vãn Phong nhịn không được cười nhạo một tiếng, bất quá nàng cũng cần ngăn lại tang thi biến dị này, để nó cùng đám người kia giết hại lẫn nhau, các nàng mới có cơ hội trốn thoát.

Đường Triều Vũ thấy nhóm người Bạo Tuyết đều kéo tới, càng là không hề cố kỵ, hướng về tang thi biến dị đang cuồng táo kia lớn tiếng nói: "Nếu ngươi biết suy nghĩ thì nên cách chúng ta xa chút, chúng ta chỉ muốn rời đi, cũng không muốn phí sức lực đối phó ngươi. Nếu ngươi vẫn gàn bướng hồ đồ đuổi theo, thì đừng trách chúng ta liên hợp tiêu diệt ngươi."

Tống Vãn Phong nghe được có chút kinh ngạc, bất quá nhớ tới lần trước hai tang thi biến dị đều hành xử như con người, có lẽ nó nghe hiểu được.

Nàng nhìn về phía nam nhân râu quai nón, đối phương hiển nhiên cũng nghe được những gì Đường Triều Vũ nói, tức khắc có chút thẹn quá thành giận, "Các cô không nghe hiểu lời tôi sao? Chúng tôi là liên minh Bạo Tuyết, đang chấp hành nhiệm vụ."

Đường Triều Vũ không để ý tới, lại hướng tang thi kia hô lớn: "Ngươi còn có thời gian rảnh rỗi ở đây chơi đùa, còn không bằng đi tìm bạn của ngươi, nó lúc này khả năng đã bị nhóm người Hừng Đông làm thịt, nếu ngươi đến chậm, ngươi liền không còn bạn lữ!"

Tống Vãn Phong thiếu chút nữa bị câu cuối cùng của nàng làm bật cười, cô bé này sao lại đáng yêu đến thế!

Nguyên bản Đường Triều Vũ chỉ là ngựa chết coi như ngựa sống muốn thử một chút, kết quả nàng vừa nói xong, tang thi kia vốn đang hùng hổ thế nhưng co rúm lại, nó nhìn chằm chằm Tống Vãn Phong lại liếc Đường Triều Vũ, đao trong tay các nàng đều sáng loáng tùy thời chém xuống, khiến nó có chút e ngại.

Nó suy đi nghĩ lại, rồi đột nhiên quay đầu nhảy lên tòa nhà phía sau, tay chân cùng bắt lấy mép cửa sổ thả người lên tầng hai, mấy cái lên xuống đã nhảy tới khu phố bên kia, thật sự là không hề quản Đường Triều Vũ các nàng.

Tống Vãn Phong cũng không ngờ nó hành động như vậy, nàng hướng Đường Triều Vũ giơ ngón tay cái, lôi kéo nàng nói: "Đi mau!"

Giọng nói mới lạc, tiếng súng liên tiếp vang lên, Tống Vãn Phong sớm có chuẩn bị, đè nặng Đường Triều Vũ che chở đầu nàng, một cái nghiêng người lăn mấy vòng trên đất, hiểm hiểm tránh thoát làn đạn.

Bên kia Cố Mộng Đình phát hiện tang thi rời đi, quay đầu liền bắn tiễn về phía đám người Bạo Tuyết, một người trong đó tức khắc ngã xuống.

Nam nhân râu quai nón tức muốn hộc máu, há mồm liền mắng, chính là một chữ đều không kịp phun ra, Tống Vãn Phong xoay người hai tròng mắt nhíu lại, nhắm ngay trán hắn bắn một phát.

Nam nhân theo tiếng ngã xuống, súng trong tay Tống Vãn Phong cũng không ngừng lại, nàng chỉnh mắt kính liên tục tỏa định mục tiêu. Đối phương người đông thế mạnh, lập tức cũng điên cuồng nổ súng phản kích, Tống Vãn Phong đẩy Đường Triều Vũ một cái, "Triều Vũ, em nhanh trốn đi."

"Tống Vãn Phong." Đường Triều Vũ trong lòng quýnh lên, nhịn không được gọi cả họ tên nàng.

Tống Vãn Phong xoay người trốn sau chiếc ghế sofa gãy ở đầu đường, đối Đường Triều Vũ nói: "Tin chị."

Đường Triều Vũ trái tim run rẩy, chỉ có thể kiềm chế xuống.

Đối diện địch quân chó cùng rứt giậu hung hãn, Đường Triều Vũ không kinh nghiệm bắn súng lại sợ lãng phí đạn, chỉ có thể tìm chỗ an toàn tránh né.

Nàng nhìn Tống Vãn Phong ở bên kia không ngừng lăn qua lộn lại, trong lòng thẳng đổ mồ hôi, lại cảm thấy chính mình vô dụng. Loại này thời điểm nếu nàng biết dùng súng, cũng có thể hỗ trợ Tống Vãn Phong một vài, cũng không đến mức để nàng ấy một người đơn độc chiến đấu.

Tống Vãn Phong ngược lại thập phần trấn định, mỗi một lần nổ súng đều không chút do dự, liên tiếp mười phát đạn, đảo mắt xoá sạch bảy tên địch.

Đường Triều Vũ vẫn luôn chú ý nàng, thấy nàng vừa bắn xong phát cuối, lập tức ném một cây súng khác đi qua: "Vãn Phong, nhận lấy!"

Tống Vãn Phong giơ tay tiếp được, mà Đường Triều Vũ mới lộ nửa người, một viên đạn liền bắn thẳng về phía nàng, đạn sượt qua mép tường trúng vào gần bả vai Đường Triều Vũ, nàng chỉ cảm thấy trên cánh tay đau xót, kêu lên một tiếng rụt trở về.

Tống Vãn Phong chụp súng còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn đến Đường Triều Vũ ôm cánh tay rụt trở về, tức khắc thần sắc khẽ biến.

Nàng lập tức nhoài người ra sau ghế sofa, chuẩn xác bắn hạ người đàn ông vừa nổ súng vào Đường Triều Vũ.

"Triều Vũ, em sao rồi, bị trúng đạn ở đâu?" Vòng lặp trước Đường Triều Vũ cũng bị thương, chính là sượt qua cánh tay, lúc này đây nàng không thấy rõ, không biết nàng ấy rốt cuộc thế nào.

Đường Triều Vũ chịu đựng đau che lại cánh tay nói: "Em không việc gì, chỉ trầy da thôi." Nàng cúi đầu nhìn, lập tức thấy có một vết cắt, máu không ngừng chảy ra giữa các kẽ ngón tay, nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, nhưng may mắn không trúng vào xương cốt.

Tống Vãn Phong sắc mặt âm trầm, mím môi. Đúng lúc này, phía sau lại một trận súng vang lên, giữa hỗn loạn truyền đến một giọng nữ quen thuộc.

"Vãn Phong, Mộng Đình!"

Cung Tư Vũ các nàng tới rồi.

"Tư Vũ, không buông tha bất cứ kẻ nào!" Tống Vãn Phong vốn dĩ không muốn xung đột với đám người Bạo Tuyết, nhưng bọn họ thiên đường có lối không đi, cũng không thể trách nàng.

Nhờ có nhóm người Cung Tư Vũ gia nhập, Tống Vãn Phong đã không cần quản chuyện khác, nàng vội đứng dậy chạy về phía Đường Triều Vũ, ngay khi nhìn thấy vết máu thấm đẫm trên tay áo nàng ấy, nàng tức khắc cả người choáng váng.

Nàng nửa quỳ ở trước người Đường Triều Vũ, bắt lấy vai nàng ấy, "Để chị nhìn xem."

Đường Triều Vũ thấy nàng gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Không sao, vết thương ngoài da, chảy máu hơi nhiều thôi."

Tống Vãn Phong ngước mắt nhìn Đường Triều Vũ, trong mắt tràn đầy đau khổ và tức giận, như thể có một cơn bão nổi lên, cuối cùng nàng đè nén tất cả, rút đao cắt một mảnh quần áo sạch sẽ, duỗi tay liền cởi áo khoác Đường Triều Vũ.

Cởi áo khoác vốn dĩ không có gì, nhưng giờ phút này Tống Vãn Phong liền nửa quỳ trước người nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt liền cẩn thận cởi từng viên cúc áo, lại dán đến quá gần, thậm chí hơi thở đều đánh vào trên sống mũi của nàng.

Đường Triều Vũ cảm thấy chính mình mất máu nhiều nên có chút khát nước, bằng không miệng nàng sao lại khô như vậy, nàng nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Em... để em tự cởi."

Tống Vãn Phong đôi mắt dưới mắt kính tơ vàng vừa nhấc, đảo qua tay nàng đang ấn trên miệng vết thương, một chữ cũng chưa nói nhưng lại mang theo áp lực làm người không dám cưỡng lại.

Đường Triều Vũ cảm nhận được khí tràng của nàng, lập tức ngậm miệng, tùy ý để nàng nhanh chóng giải khai áo khoác.

Tống Vãn Phong cởi xuống một bên tay áo nơi bị thương của nàng, lập tức kéo ba lô lấy ra cồn khử trùng bôi lên cho Đường Triều Vũ.

Miệng vết thương có điểm thâm, sâu hơn vết thương lần trước một ít.

Nhìn áo trắng bên trong đã bị vết máu nhuộm đỏ, Tống Vãn Phong trên người khí áp càng thêm thấp.

Đường Triều Vũ vẫn luôn lặng lẽ xem nàng, thấy thế liền thấp giọng trấn an, "Thật không đau, vết thương nhỏ mà thôi."

Tống Vãn Phong thắt nút lại vết thương của nàng, ngữ khí phức tạp: "Đường Triều Vũ, em không phải làm bằng sắt."

Này cũng không đau, kia cũng không có việc gì. Lần lượt tử vong, lần lượt đối bản thân tàn nhẫn như vậy, vòng lặp trước còn dám nổ súng tự sát! Còn có lần trước nữa, bị tang thi biến dị cào trúng, em ấy cầm dao nhỏ liền tự đâm chính mình, kiên quyết dứt khoát, hoàn toàn không để lại lối thoát, không hề để lại chút thời gian nào cho nàng! Thật là hỗn đản!

Tống Vãn Phong nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được mắng: "Hỗn đản."

Đường Triều Vũ ngơ ngác nhìn nàng, "Vãn Phong, chị mắng em à?"

Tống Vãn Phong giận mà không thể làm gì, "Đường Triều Vũ, cho dù em có thể lặp lại nhiều lần, nhưng em cũng có máu thịt, em không biết đau sao? Mỗi một lần chết, không đau ư? Em sao có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy...."

Đường Triều Vũ bình tĩnh nhìn Tống Vãn Phong, nàng vẫn còn nhớ có một lần chính mình kể về việc tử vong, nàng ấy đã hỏi "Rất đau đi?" Liền ba chữ kia làm nàng suýt nữa không kìm nén được cảm xúc, mà lúc này Tống Vãn Phong phản ứng mạnh như vậy, cũng bởi vì đau lòng nàng.

"Em không có lựa chọn, em không muốn biến thành tang thi, em sợ mình nhiễm bệnh rồi, cho dù chết cũng sẽ trở thành cái xác không hồn. Tồn tại như vậy, không bằng trước tự mình kết thúc."

Tống Vãn Phong cắn răng nói, "Vậy lần trước thì sao? Em vì chị mà tự sát, có đáng giá không?"

"Đáng giá!" Lúc này đây Đường Triều Vũ không có do dự, lập tức trả lời.

Tống Vãn Phong dừng lại.

"Chị biết không, một lần trước nữa em vì cứu chị nên bị bắn chết, kỳ thật em có chút hối hận, chính mình quá xúc động rồi. Nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy chị ở bên cạnh, em liền cảm thấy một chút đều không hối hận. Mà lúc này đây, em thực may mắn vì mình đã hành động dứt khoát, chúng ta mới có cơ hội làm lại, chị vẫn còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện, đối với em cũng xem như một sự đền bù." Nói đến đây nàng như cũ giấu không được tươi cười.

Thấy Tống Vãn Phong thần sắc phức tạp, nàng lại nghiêm túc nói: "Em đã từng nói chị là người quan trọng nhất của em, đó không phải là em tùy tiện. Em không thể tưởng tượng nếu chị xảy ra chuyện rồi, em một mình bước tiếp bằng cách nào. Em cũng không biết vì sao, kỳ thật thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không lâu, nhưng em lại cảm thấy như mình đã cùng nhau đi qua nửa đời người. Em sống nhiều năm như vậy, chưa từng có ai khiến em tin tưởng, khiến em nguyện ý đi thân cận, ngoại trừ chị, ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy chị, liền cảm thấy chị thật tốt."

Nàng vừa nói vừa chìm vào hồi ức, trên mặt có nụ cười xen lẫn nghi ngờ, cuối cùng đều hóa thành ánh tinh quang rạng rỡ trong đôi mắt kia, thẳng lăng lăng nhìn Tống Vãn Phong, khiến trái tim Tống Vãn Phong mất đi tiết tấu, thình thịch loạn nhảy.

"Đường Triều Vũ, em nói như vậy, chị sẽ hiểu lầm."

Nàng lại gọi cả tên họ Đường Triều Vũ, nhưng vào lúc này, ba chữ Đường Triều Vũ so với hai chữ Triều Vũ càng khiến cho lòng người run sợ. Nàng nói thực chậm, thực mềm, mỗi một chữ mỗi một âm tiết đều mang theo triền miên tình ý, làm cho Đường Triều Vũ nhất thời tâm loạn như ma.

Rõ ràng lý trí nói cho Đường Triều Vũ, Tống Vãn Phong rất nguy hiểm, nàng không nên tiếp tục. Nhưng lý trí chỉ biết kêu gào, cũng không làm ra bất luận hành vi ngăn trở nào, tùy ý cho nàng mê man rơi vào hố sâu vạn trượng này, nàng lẩm bẩm nói: "Chị hiểu lầm chuyện gì?"

Tống Vãn Phong thật sâu nhìn nàng một cái, "Em hy vọng là chuyện gì?"

Đường Triều Vũ trong lòng đang rót mật, còn chưa kịp thưởng thức tư vị, đã bị người cướp trở về không còn sót lại chút gì.

Tống Vãn Phong quá xấu rồi, không chịu cho nàng cái thống khoái. Thật ghét muốn chết!

---------------------

<Khu bình luận>

*Tác giả thực sự rất tuyệt vời, lúc đầu mỗi cuộc trò chuyện giữa Đường Triều Vũ và Tống Vãn Phong đều rất thoải mái, không có gì thừa thãi.

Hơn nữa, sự tương tác giữa cả hai cũng rất tốt, cả cốt truyện lẫn mạch tình cảm đều tiến triển rất tốt, không có gì khiến người ta cảm thấy phi logic cả (Ví dụ như cảnh Tiểu Tống bóp Tiểu Đường, biểu cảm của nhân vật chính, cả động tác và lời nói đều rất mượt mà và trôi chảy, không có chút cảm giác nào như đang diễn kịch.) Việc miêu tả các cảnh chiến đấu cũng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, soái và nhập vai. Hơn nữa, nhân vật chính lẫn nhân vật phụ đều rất có hồn, khiến người đọc thực sự yêu mến.

Cuối cùng, điều gây sốc nhất là tác giả thực sự đã viết về sự kiên trì của hai nhân vật chính. Họ rất kiên cường và thực sự có thể khiến mọi người cảm thấy mạnh mẽ và ngưỡng mộ. Nhiều tác giả không thể làm được điều này, nhưng Vi Vi đã làm rất tốt. Nội dung tôi thấy cho đến nay rất chu đáo và sâu sắc, cũng rất khốc liệt.

*Nơi nào Tống Vãn Phong có ký ức, cốt truyện tiến triển khá tốt, nếu đến sớm sẽ có cảm giác đột ngột, nếu về sau thì sẽ cảm thấy quá muộn, điều này sẽ khiến người đọc cảm thấy Đường Triều Vũ có chút thiệt thòi. Và điểm này không chỉ đúng để thúc đẩy cốt truyện mà còn thúc đẩy sự hâm nóng và đột phá lớn trong mối quan hệ giữa hai người. Quá tuyệt vời, tôi cảm thấy không thể diễn tả hết sự cảm kích của mình đối với tác giả bằng lời, và hóa ra là tôi chưa đọc đủ sách.

*Đúng là mối quan hệ này tiến triển hơi chậm nhưng nó rất kích thích người đọc. Mỗi một tình tiết, mỗi một sự kiện đều có cảm giác mọi thứ đều ổn.

Tôi vẫn phải khen ngợi cách khắc họa nhân vật Đường Triều Vũ và Tống Vạn Phong, nếu khắc họa nhân vật Tống Vạn Phong quá lố sẽ khiến người ta cho rằng cô là người kiêu ngạo, coi thường người khác, rằng nhân vật không đủ mạnh mẽ để đứng lên. Còn Đường Triều Vũ, năng lực tăng lên rất tốt, nàng thật sự rất xứng đáng với sự trong sáng của tác giả. Tôi rất thích từ này, nhưng sự hiểu biết của tôi về nó luôn có chút không rõ ràng, cảm ơn tác giả đã làm cho tôi hiểu được tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com