☆Chương 6: Cô lùi lại một chút
Cô gái ấy tựa hồ cũng không cảm thấy có lỗi vì làm Đường Triều Vũ té ngã, mà là quay đầu cảnh giác nhìn về phía người phụ nữ đã bắt đầu phát sinh dị biến.
Quá trình bà ta biến đổi chỉ diễn ra chưa đầy mười giây, Đường Triều Vũ không kịp chạy, mà cô gái kia thoạt nhìn cũng không tính toán chạy, vẫn còn đang nhìn.
Đường Triều Vũ cũng bất chấp nghĩ nhiều tại sao nữ nhân này lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình, nàng nhịn đau nhặt lên thanh kiếm bị rơi trên đất, bò lên thân trảo một cái đã bắt được tay cô gái.
"Đừng nhìn, còn không mau chạy!"
Cô gái bị Đường Triều Vũ túm đến một cái lảo đảo, nhíu lông mày liền định tránh ra, nhưng không ngờ Đường Triều Vũ nắm quá chặt, cô không cách nào hất tay ra được.
Hai nàng mới chạy được hơn mười mét, thì nơi ngã tư hẻm phía trước bất thình lình xuất hiện hai người thân thể cứng đờ đi ra.
Vừa thấy đến người sống, bọn họ nguyên bản động tác chậm chạp trong nháy mắt trở nên linh hoạt, ngươi đẩy ta xô liền lao về phía bên này, chỉ là tốc độ so hai cái đầu tiên trong tiểu khu chậm hơn một chút.
Tống Vãn Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn tay Đường Triều Vũ đang nắm chặt tay mình, duỗi tay muốn ném đối phương ra, thế nhưng nữ nhân kỳ quái này lại đem nàng đẩy về phía sau, "Cô.... Cô lùi lại một chút."
Rõ ràng là nữ nhân xa lạ, bất quá vừa mới gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng một câu "Cô lùi lại một chút" này lại quen thuộc đến không gì tả được.
Như khắc vào linh hồn, xâm nhập cốt tủy, dù chết trăm lần cũng không thể nào quên.
Tống Vãn Phong trong lúc xuất thần đã bị đẩy về phía sau, nàng nhướng mày, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Đường Triều Vũ.
Lúc này Đường Triều Vũ thân thể căng chặt, đôi tay gắt gao nắm một thanh trường đao loang lổ rỉ sét, cái này làm cho Tống Vãn Phong có chút kinh ngạc, rõ ràng là sợ muốn chết, cư nhiên còn tạo dáng anh tư.
Nhưng một tia kinh ngạc trong mắt nàng rất nhanh tan đi, ngay sau đó chỉ còn lại vắng lặng hờ hững.
Nàng nương theo lực đạo Đường Triều Vũ đẩy mình mà lùi lại, ánh mắt nhìn quét về phía hai khối thân thể đã không phải người kia, trong mắt sáng tối không rõ, hô hấp cũng đi theo đè ép xuống, thần sắc cũng không nhẹ nhàng.
Lúc này Đường Triều Vũ đã không còn ý tưởng dư thừa, nàng chỉ có thể được ăn cả ngã về không liều mạng với chúng. Cô gái phía sau tay không tấc sắt, nàng chỉ có thể trước chống đỡ.
Khi hai đồ vật làm cho người ta sợ hãi kia xông tới, Đường Triều Vũ đã dọn xong tư thế, cử đao liền chém.
Lưỡi dao đã bị cùn từ lâu bởi sự ăn mòn, Đường Triều Vũ hoàn toàn dựa vào sức lực chính mình mới chém tới thân thể quái vật, nhưng thương tổn tạo thành không hề tác dụng đối với con quái vật không biết đau đớn kia.
Cú chém này chẳng những không thể ngăn chặn hành động của nó, ngược lại chọc giận nó.
Đường Triều Vũ có thể rõ ràng nhìn đến cơ bắp mạch máu sưng phù nơi cổ quái vật khi nó bạo nộ, nó tay trái bắt lấy lưỡi dao, giữ chặt thanh đao cắm trên bả vai, ép tới Đường Triều Vũ từng bước lui về phía sau, năm ngón tay vốn đã trải rộng lông tơ màu trắng cong lên, không ngừng vươn tới trước mặt Đường Triều Vũ.
Đao không đủ dài, Đường Triều Vũ sức lực không thể so quái vật, cho nên nàng bị ép tới cong cánh tay, lại tiếp tục giằng co tất nhiên nàng sẽ bị nó bắt lấy.
Đường Triều Vũ không kinh nghiệm ứng đối, lập tức chỉ có thể chạy nhanh rút đao tránh né.
Chính là đao vừa kéo ra tới, khoảng trống trước mặt liền bại lộ, nàng còn không kịp chém ra đao thứ hai, đã bị một con quái vật khác theo sát phía sau đánh ngã xuống đất, chỉ một thoáng lực đạo trong tay liền rớt.
Đau đớn nơi gáy làm nàng đầu váng mắt hoa, mắt thấy nam nhân nửa bên mặt đã bị lông tơ trắng ăn mòn nhanh chóng nhào đến gần, nàng vẫn không thể ức chế mà trào ra một trận sợ hãi thấu xương.
Ngay khi Đường Triều Vũ cho rằng chính mình đương trường mất mạng, thì con quái vật đang áp chế nàng đột nhiên bị một cổ lực mạnh mẽ đạp văng ra ngoài.
Đường Triều Vũ che lại đầu, giãy giụa vừa định muốn đứng lên, quần áo đã bị người dùng sức bắt lấy, nâng nàng đứng dậy.
Không đợi Đường Triều Vũ phản ứng, đối phương lại bỗng nhiên một túm, Đường Triều Vũ cả người cứ thế lảo đảo nhào qua.
Trong tầm mắt Đường Triều Vũ, một thanh côn sắt vung tới trước mặt nàng, phanh một tiếng nghênh diện nện vào con quái vật đang lao tới. Tiếp theo, cô gái mà nàng nghĩ rằng không có khả năng tự vệ đã tung cước đi qua, hung hăng đá vào cằm quái vật, lập tức đá nó lệch cả đầu.
Sau khi Đường Triều Vũ đứng vững, nàng nhịn không được trợn to mắt nhìn về phía đối phương, cô gái này một thân trang phục sạch sẽ cùng dáng vẻ mảnh mai, như thế nào đều nhìn không ra là người dũng mãnh như vậy.
Bất quá Tống Vãn Phong giờ phút này lại không để ý tới Đường Triều Vũ kinh ngạc, nàng nhanh chóng vớt lên thanh đao rơi trên đất, giơ tay ném sang, trong lúc Đường Triều Vũ luống cuống tiếp đao, nàng lạnh nhạt nói: "Cô ngẩn người làm gì, vừa rồi không phải phản ứng rất nhanh sao, còn không mau chạy!"
Đường Triều Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng chạy theo Tống Vãn Phong, ánh mắt nhịn không được dừng ở trên người nàng ấy.
Trái tim Đường Triều Vũ bởi vì tốc độ chạy quá nhanh mà nhảy đến lợi hại, nhưng nhìn Tống Vãn Phong, nàng vẫn cảm nhận được một loại kích động khác.
Đây là lần đầu tiên Đường Triều Vũ cảm nhận được, trên thế giới này còn có người sánh vai bên nàng cùng nhau đối kháng đám quái vật kia.
Chẳng sợ hiện giờ các nàng vẫn chưa phải là đồng đội, thì hành động vừa rồi của Tống Vãn Phong cũng đủ mang lại cho Đường Triều Vũ niềm an ủi lớn lao cùng cảm giác an toàn.
Hai người một đường chạy như điên, dọc theo đường đi vài lần gặp phải thi thể đã bắt đầu biến dị, cái này làm cho một tia an ủi trong lòng Đường Triều Vũ lần nữa tan biến.
Đó không phải trường hợp ngoại lệ, mà nơi nơi đều có người bị nhiễm bệnh.
Ngay khi Đường Triều Vũ trong lòng phát lạnh, Tống Vãn Phong đang chạy phía trước đột nhiên chậm lại, ngẩng đầu lên.
Đường Triều Vũ suýt nữa nhào vào trên người đối phương, mà trong nháy mắt Tống Vãn Phong ngẩng đầu, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, thẳng hướng hai nàng nện lại đây.
Loại thời điểm này, từ trên mái nhà rơi xuống, đều không phải thứ tốt.
Đường Triều Vũ đồng tử co chặt, duỗi tay ôm eo Tống Vãn Phong, cấp tốc mang theo nàng ấy lăn về phía bên phải.
Hai nàng vừa ngã trên mặt đất, phía sau rầm một tiếng trầm vang, theo sát là một tiếng đập mạnh.
Hai người Đường Triều Vũ cơ hồ đồng thời đứng dậy, lúc này mới phát hiện không chỉ có một quái vật theo dõi các nàng.
Trong nháy mắt các nàng né tránh, trên nóc nhà phía sau cũng nhảy xuống một quái vật, hai tên gia hỏa cứng đối cứng ở giữa không trung đụng vào nhau lại song song văng xuống đất.
Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong liếc nhau, ngay cả khi lúc này các nàng vẫn còn xa lạ, thì nhìn vào mắt nhau lại là một loại tín hiệu quen thuộc, không chút do dự, hai người liền lắc mình chạy về bên phải.
Một số khu dân cư nơi này đang được xây dựng lại, nhưng việc cải tạo đã bị ngừng giữa chừng, nơi đi đến đều là trang bị duy tu cùng những giàn giáo bỏ hoang, dưới cơn mưa axit đã bị ăn mòn đến phá thành mảnh nhỏ.
Nhà ở xung quanh chật chội cũ nát, so le không đồng đều, nhiều ngôi nhà được nối với nhau một cách lộn xộn. Đường Triều Vũ một bên chạy một bên đánh giá phía trước, hai người thực mau liền chạy tới một chỗ ngoặt, mà Tống Vãn Phong dẫn đầu ngừng lại, thần sắc nghiêm túc, "Đường cùng rồi."
Nhìn hẻm kia bị phong kín, Đường Triều Vũ cuống quít quay đầu lại.
Các nàng một đường chạy tới giống như một miếng thịt vào bầy sói, đưa tới một đám đồ vật, giờ phút này căn bản không có khả năng quay trở về.
Trong lúc Đường Triều Vũ khẩn trương tìm kiếm lối thoát, Tống Vãn Phong đã đi trở về.
Đường Triều Vũ rất nhanh hiểu được nàng ấy muốn làm gì, không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau, đây là một loại ăn ý khó mà lý giải được.
Dãy nhà bên kia không bằng phẳng, có vài ngôi nhà gỗ thấp, có thể trèo lên được.
Nhưng cho dù là nhà gỗ thấp, chỉ bằng một người, không mượn lực cũng vô pháp leo lên.
Đường Triều Vũ không hề nghĩ ngợi, theo bản năng chạy nhanh tới, ném xuống trường đao, đôi tay giao nắm ra sức, dựa vào tường hạ thấp người, ra hiệu cho Tống Vãn Phong: "Cô mau giẫm lên vai tôi, trèo lên trước."
Tống Vãn Phong lại một lần ngây ngẩn cả người, nàng nguyên bản là tính toán liều mạng bò lên.
Đồ vật phía sau đã rít gào hướng bên này xông qua, cách các nàng không đến 100 mét, số lượng ước chừng có mười mấy, như vậy thành đàn truy lại đây, không khác gì tang thi ngày tận thế vừa xổng chuồng, khiến người sống lưng phát lạnh.
Tống Vãn Phong nhanh chóng quyết định, một cái chạy lấy đà chân trái đạp lên đôi tay giao nắm của Đường Triều Vũ.
Hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Tống Vãn Phong, nữ nhân da thịt trắng nõn thoạt nhìn có vẻ ốm yếu này, sức lực lại không yếu, chỉ là lung lay một chút liền đứng vững, đem nàng đẩy lên trên.
Nương theo lực đạo ấy, Tống Vãn Phong dễ dàng giẫm lên đầu vai Đường Triều Vũ, ngay sau đó bắt lấy mép tường trèo đi lên.
Đường Triều Vũ bất chấp bả vai bị giẫm đến sinh đau, muốn đứng lên nâng Tống Vãn Phong một phen, kết quả chỉ chớp mắt Tống Vãn Phong liền lật qua bờ tường, không còn bóng dáng.
Dù cho loại thời điểm này, Đường Triều Vũ cũng nhịn không được lộ ra tia cười tán thưởng, cô ấy thật là lợi hại.
Tống Vãn Phong vừa thò đầu ra, liền vừa lúc thấy được một gương mặt tươi cười như vậy, nàng nhịn không được sửng sốt, nụ cười này, tựa như đã từng gặp ở nơi đâu.
"Cô ném đao lên đi, còn có côn sắt."
Đường Triều Vũ quay đầu nhìn, sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhặt lên trường đao cùng gậy sắt ném lên gác gỗ.
"Nắm lấy tay tôi!" Tống Vãn Phong quỳ xuống, nửa thân thể dò đi qua, duỗi tay lớn tiếng nói, đồng thời ánh mắt nhanh chóng nhìn quét đám quái vật đang lao vào Đường Triều Vũ, biểu tình khẩn trương.
Đường Triều Vũ một cái chạy lấy đà, bắt lấy tay Tống Vãn Phong, vừa lúc nam nhân biến dị thứ nhất gương miệng vọt lại đây. Đường Triều Vũ cảm giác hô hấp chính mình đều phải ngừng, mà Tống Vãn Phong vội vàng đan năm ngón tay nàng lại, cắn răng dùng hết sức lực kéo Đường Triều Vũ lên.
Tống Vãn Phong nắm tay nàng rất chặt, lòng bàn tay hơi lạnh khô ráo, cổ tay thon dài, chính là trong nháy mắt bộc phát ra sức lực lại khiến Đường Triều Vũ giật mình.
Nàng cảm nhận rõ ràng các cơ nơi cổ tay của Tống Vãn Phong lập tức căng ra, sức mạnh bộc phát từ đường cong làm Đường Triều Vũ bất ngờ, cứ thế nàng nương theo lực đạo này, nâng toàn bộ cơ thể mình theo hình vòng cung nhảy sang trái.
Theo sát Đường Triều Vũ hai chân đạp lên trên vách, tay trái thực thuận lợi bắt được mép tường gỗ, chuẩn bị nhảy qua.
Tống Vãn Phong vẫn chưa buông ra, mà nàng cũng không hề muốn buông, nàng như vậy kéo mạnh, Đường Triều Vũ cả người lao tới, còn không dừng lại cứ thế lao vào trong lòng Tống Vãn Phong.
"Ưm...."
"Tê!"
Tống Vãn Phong ôm lấy Đường Triều Vũ, hai người song song ngã trên sàn gỗ, đầu của Đường Triều Vũ nện mạnh vào xương quai xanh bên trái của Tống Vãn Phong, đau đến cả hai nàng đều kêu rên một tiếng.
-----------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn xem, bởi gì muộn, nên Tiểu Tống mới xuất hiện muộn như vậy.
_________
*Sẽ rất buồn nếu hai người đã tuần hoàn rất nhiều lần, nhưng chỉ một mình Tiểu Đường còn nhớ!
*Tin tôi đi, Tiểu Đường là hung thủ kéo theo Tiểu Tống cùng chết! *Hahaha, vẫn chưa tới 360 lần mà?
*Tiểu Tống đã lạnh nhạt với vợ khi mới gặp lần đầu, và cô ấy nhanh chóng bị vả mặt.
*Cảm tình tuyến phát triển quá nhanh thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com