Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 : Cướp hôn

Mùa xuân tháng ba, cây cỏ đua nhau sinh trưởng. 

Thiên hạ đều biết, Trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang cùng Minh Uyên Giáo nghĩa nữ hôn sự, sẽ tổ chức vào mười sáu tháng ba. 

Nghe nói vị nghĩa nữ này là Đường chủ của ma giáo, chắc cũng là hạng người ác độc thủ đoạn lắm. Vì vậy giang hồ đều chỉ nói đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, chỉ là nhân vật trong này là công tử nổi tiếng thiên hạ, mà phải kết duyên với một tà môn yêu nữ, thực khiến kẻ khác phải thất vọng. 

Vì vậy, dù trên mặt có nói chúc mừng nhưng trong lòng chẳng mấy ai thực tâm muốn chúc. Lại không biết, người duy nhất trong thiên hạ thực tâm cầu phúc cho cuộc hôn nhân này chính là tân lang , hắn vui cười hớn hở, cùng khách nhân kính rượu, người đến ta đi, kì thực đang đứng ngồi không yên, chỉ đợi đến canh giờ vừa đến liền leo lên ngựa mà đi đón đâu. 

Giờ lành đã đến, tân khách đông đủ. Ma giáo giáo chủ đương nhiên không đến, nhưng những người có uy tín trong chốn giang hồ đều đã đến rất nhiều. Tuy rằng thực không muốn đến nhưng nể mặt Danh Kiếm Sơn trang, còn có uy phong Ma giáo, đến dự hôn sự này, đều phải cố tỏ ra náo nhiệt. 

Sở Trang hôm nay mặc một bộ lễ phục tân lang, càng phát ra khí chất phong trần tuấn lãng của hắn, trên gương mặt phong lưu triển lộ nét tươi cười khiến người nhìn có chút tà, nhưng vui mừng trong mắt là thật chứ không phải giả. Huy ống tay áo dứng đậy, đem chung rượu trong tay uống cạn, đang muốn gọi người khởi hành liền có một gia đinh bỗng nhiên chạy vào trong phủ, quỳ xuống trước mặt hắn. 

"Chuyện gì lại hoảng như vậy?"

Hạ nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang dù sao cũng được huấn liện bài bản, đứng đậy nhẹ giọng báo tin bên tai hắn: 

"Ma giáo nói... nói... người không thấy." 

Không thấy người?

Nơi tân nương xuất giá được bố trí nằm ở một biệt viện trong ngoại ô, còn có thủ vệ bảo vệ canh gác ngày đêm, thêm cả thiếu chủ Mạnh Hồi được Mạnh Tinh Dã sai đến hộ tống, làm sao có thể không thấy người, một chút tăm hơi cũng không có?!

Sở Trang hắng giọng, tay cố hết sức nắm lấy mép bàn, bất tri bất giác phần đá cẩm thạch trong hay hắn đã bị nghiền đến nát bấy. 

Lẽ nào là bọn người Ma giáo muốn trêu hắn? Hắn hừ lạnh một tiếng, đối với Huyền Minh Nhị Lão phía sau nói: 

"Mang theo hai trăm người tinh nhuệ của Danh Kiếm Sơn Trang, theo ta đi đón dâu." 

Oán hận nói ra, vừa nói đến hai chữ 'đón dâu' thì trong ánh mắt đã hiện lên một chút độc ác. 

"Vâng!" 

Huyền Minh Nhị Lão nhận mệnh. 

Mọi người ở đây đều cảm giác được không khí có chút kì lạ, nhưng chẳng ai dám nói câu gì, lại bất ngờ nghe thấy ngoài phủ truyền đến trận trận tiếng vó ngựa ầm ĩ. 

Người còn chưa kịp nghe đã có một bóng người chậm rãi tiến vào. 

Một thân trang phục đi săn, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí độ ung dung, tùy tùng phía sau toàn mặc trang phục của thị vệ, khí thế như vậy khiến mọi người ở đây đều cả kinh. 

Người đứng trong sảnh uy nghiêm, tùy ý nắm lấy chuôi kiếm cẩm thạch xoa xoa, liếc tất cả mọi người xung quanh. 

"Ta vốn đi săn ở gần đây, nghe nói có náo nhiệt, chẳng biết có được uống một ly rượu mừng hay không đây?" 

Sở Trang trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng hắn nhìn thấy cảnh tượng này cũng biết người tới không phải có thiện ý. Xem như có lệ mà mang tới một bình rượu, vì hắn châm một chén. 

"Vị khách quan này cứ từ từ dùng, tại hạ lúc này phải đi đón dâu." 

"Đón dâu?" 

Nam tử giả vờ kinh ngạc đổ hết rượu. 

"Sao ta cảm thấy cảnh tượng này như muốn đi cướp cô đâu mới phải." 

"Lớn mật cuồng đồ!" 

Thị vệ sơn trang nghe vậy liền giận dữ, đang muốn tiến lên làm khó dễ lại bị Sở Trang ngăn cản. 

Sở Trang ngẩng đầu, đối diện đôi mắt không chút gợn sóng sợ hãi nói: 

"Xin hỏi quý khách, chuyến đi săn này chẳng biết là săn thứ gì?" 

Người nọ cười ha ha: 

"Không, không! Lần này ta có lẽ phải hai tay trống trơn mà về rồi, bất quá may mắn săn được Thất Tinh Bảo Kiếm này, chẳng phải còn quý giá hơn mấy thứ mồi tầm thường đó sao?" 

Hắn nói xong chằm chằm nhìn Sở Trang, như xác minh lời mình. Sở Trang nhìn hắn một cái, rốt cuộc nhấc chân, nhàn nhạt ra lệnh: 

"Đi thôi." 

Danh Kiếm Sơn Trang một ngày không tìm được gì, tân nương tựa như đã bốc hơi mất rồi, nhưng có ai ngờ rằng Hoa Tự Âm còn đang ngồi ngay ngắn bên mép giường, giống như một tân nương bình thường xấu hổ chờ mong phu quân đến. 

Chỉ là căn phòng nàng ngồi ở đây khiến Sở Trang nghìn lần không nghĩ ra là nơi nào, dù có trăm phương nghìn dặm cũng tìm không ra, vì nàng đang ở Lạc Diệp Cốc, địa phận của Thần Y Môn. 

Kẽo kẹt một tiếng, một người đẩy cửa tiến vào. 

Hồng y nữ tử đang ngồi ngay ngắn từ lâu đã chuẩn bị thật nhiều lời nói trào phúng đả kích người tới này, nhưng nàng không chống lại được đôi mắt sáng ngời của người kia, thậm chí phát hiện bản thân cũng không còn sức để nói một lời nào. 

Đã hạ thủ điểm tất cả đại huyệt quanh thân nàng, còn cần gì lại không điểm luôn á huyệt*?

[* Huyệt câm.]

Hoa Tự Âm lạnh lùng nhìn người nọ ngồi xuống đối diện mình, vẫn là một thân bạch y bất nhiễm một hạt bụi nhỏ, rất giống lần đầu gặp gỡ. Không muốn thừa nhận mình đang thất thần, Tự Âm cố hết sức bày ra một biểu tình châm chọc, thốt ra một câu: 

"Ngươi không muốn sống nữa sao?" 

Không biết có phải nàng đang gặp ảo giác hay không mà lại thấy hai mắt người nọ có chút sáng ngời: 

"Ngươi đang quan tâm ta?" 

Hoa Tự Âm lộ ra một gương mặt bạc tình: 

"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi biết khó mà lui thôi. Bây giờ đưa ta trở về, khả năng còn không quá trễ." 

"Vậy là ta đã phá hủy chuyện tốt chủa Hoa đường chủ rồi? Sở trang chủ tuổi trẻ lại tuấn tú, giàu có nhất nước, Hoa đường chủ có ái mộ hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lí." 

Ân Ly thờ ơ nhướng mày, "À, sai, hôm nay Hoa đường chủ đã thành nghĩa nữ của giáo chủ, ta phải nên đổi cách xưng hô mới phải, muốn gọi là gì đây? Tiểu thư, trang chủ phu nhân, hay là, tỷ tỷ?" 

Hoa Tự Âm trong mắt lóe lên đau đớn, vẫn không đáp lời. 

Ân Ly còn cho rằng nàng đang nổi giận mình, cũng cảm thấy buồn chán, đứng dậy nói: 

"Những thứ ngươi nợ ta còn chưa tính hết, thành thật mà đợi ở đây đi." 

"Không phải ngươi đã nói..." 

Không phải đã nói việc trước xóa bỏ hết rồi sao? 

"Ta đổi ý." 

Ân Ly lộ vẻ sầu thảm cười, đi tới cạnh cửa, thản nhiên nói: 

"Ta còn phải nói lời cảm tạ ngươi, giúp ta hiểu được trên thế này cái gì gọi là mạnh được yếu thua. Thích cái gì nếu không tranh thủ đoạt lấy, thì vĩnh viễn cũng không thể chiếm được." 

Rất châm chọc, nàng lần đầu tiên nói thích không ngờ lại trong loại tình cảnh này.

Hoa Tự Âm sửng sốt hồi lâu. Vốn tưởng rằng những lời nàng nói ngày ấy đủ để đả thương người này, cũng đủ làm người này hết hi vọng. Sở dĩ đáp ứng lời cầu hôn của Sở Trang chỉ là vì nhất thời nóng nảy mà thôi, muốn lợi dụng Danh Kiếm Sơn Trang đi trả thù Ma giáo.

Nhưng đến khi trang điểm thay đồ cưới thì chính mình đã vô số lần hiện lên trong đầu toàn là người nọ. Không thừa nhận cũng không được, thời khắc nàng xuất hiện cướp mình đi là lúc nhìn thấy trên gương mặt này sự kiên định cùng gấp gáp, còn trong lòng chính mình chỉ có kinh ngạc xen lẫn niềm hạnh phúc. 

Thế nhưng việc đã đến nước này còn phải tiếp tục thế nào đây? Lẽ nào nói cho nàng biết kỳ thực mình là tỷ tỷ ruột của nàng, sau đó tỷ muội hai người cùng nói yêu nhau?

Hoa Tự Âm tự giễu mà cười, lẳng lặng nhìn ánh nắng chiều hắt lên tấm màn mỏng, trong mắt chứa đựng ưu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: