Quyển 1 · Chương 6
Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân
Chương 6
Lý Ninh Ngọc ngồi trong văn phòng của mình, nhìn đồng hồ đeo tay, kim giờ đã xoay bốn vòng, nước uống cạn ba ly, trong lúc đó còn đi phòng vệ sinh một chuyến. Khi đi ngang qua căn phòng đã từng thuộc về mình, hiện tại biến thành phòng làm việc của Cố Hiểu Mộng, bước chân cô không khỏi chậm lại. Liếc mắt thấy cửa phòng đóng chặt, sắc mặt Lý Ninh Ngọc vẫn như thường, chỉ ở dưới đáy lòng âm thầm thở dài, cúi đầu rời đi.
Lý Ninh Ngọc đột nhiên có chút nhớ nhung khoảng thời gian Cố Hiểu Mộng vẫn còn là một nhân viên nhỏ, làm việc ở phòng nghiệp vụ. Khi ấy, cho dù Kim Sinh Hỏa thi hành an ninh cấp 1, cô vẫn có thể xuyên thấu qua cửa sổ hành lang. Chỉ cần liếc mắt nhìn bóng lưng Cố Hiểu Mộng, cô liền có thể biết được em ấy đang ngoáy bút thoăn thoắt, hay là đang chuẩn bị một mình gánh hết mọi chuyện.
Văn phòng nghiệp vụ của Khoa Tình Báo hôm nay, bởi vì Sở trưởng cùng Khoa trưởng đều bị triệu hồi, nhóm nhân viên trong khoa cũng phải trở lại công tác. Cố Hiểu Mộng từ Khoa Điện Tín lấy về bảy bức mật điện, lựa ba bức đưa cho nhân viên, còn lại đều mang về phòng mình, không ra ngoài thêm lần nào nữa.
Mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn ít nhiều có chút oán trách, nhất là Triệu Tiểu Mạn. Lý Ninh Ngọc đi ngang qua cửa sổ lá sách, thấy được cô ta trợn trắng mắt, tròng đảo một vòng lớn, biên độ so với khoảng rộng của chữ tính toán trên giấy còn lớn hơn.
Buổi trưa ở nhà ăn, người chung quanh như cũ huyên náo, mà Lý Ninh Ngọc lại cảm thấy nhà ăn hôm nay có chút vắng vẻ, bởi vì tầm nhìn trước mặt trở nên trống trải hơn rất nhiều. Dĩ vãng mỗi lần ăn cơm, Cố Hiểu Mộng đều sẽ cùng cô chen vào một cái bàn, Cố Hiểu Mộng lúc ăn không nói nhiều, nhưng tầm mắt Lý Ninh Ngọc luôn có thể bắt được dáng vẻ cau mày của Cố đại tiểu thư, lộ ra thái độ kén cá chọn canh đối với đồ ăn trong căn tin.
Mà hôm nay, đối diện Lý Ninh Ngọc không còn cái người luôn bởi vì bản thân không cho phép kén ăn mà uể oải bới rau bỏ vào miệng, mang tên Cố Hiểu Mộng đó nữa. Chỉ có một tiểu cô nương mới đến Khoa Tình Báo, ôm hộp cơm của Cố Hiểu Mộng xếp hàng trong đám người, lại hoàn toàn không biết Khoa trưởng của mình không thích ăn gì.
Sau bữa cơm trưa, Lý Ninh Ngọc không trở về ký túc xá nghỉ ngơi như thường lệ, mà trực tiếp về lại phòng làm việc.
Nhờ có thói quen tốt làm việc năng suất cao lại không bao giờ trì hoãn công vụ, bàn làm việc hiện tại hoàn toàn sạch sẽ không có lấy một phần công văn nào cần cô xét duyệt ký tên. Ngay cả tờ báo mới đưa đến hôm nay, Lý Ninh Ngọc cũng đã lật qua hai lần, thậm chí mấy tờ quảng cáo thuê nhà nhét trong góc cũng không bỏ sót.
Dung lượng bên trong não người đều có hạn, trí nhớ tốt đến mấy, cũng sẽ chỉ phân phối cho những thứ mà bản thân cho là quan trọng. Thế nhưng hôm nay, trong đầu thiên tài lại nhét quá nhiều thứ vụn vặt không có giá trị gì.
Cô vốn tưởng rằng sau khi cô Triệu rời đi, Cố Hiểu Mộng sẽ đến tìm mình, nhưng đợi cả buổi sáng, đã mấy lượt người gõ cửa văn phòng cô bởi vì đủ loại vấn đề nhỏ nhặt thường ngày, vậy mà người cô đang đợi vẫn chậm chạp không đến.
Đêm qua Khoa Điện Tín liên tiếp bắt được bảy phần mật điện của Quân Thống, sáng sớm hôm nay Cố Dân Chương phân phó cô Triệu làm trợ lý riêng cho Cố Hiểu Mộng, sau đó trước cửa Bộ tư lệnh cô Triệu lại nói gì đó với Cố Hiểu Mộng, khiến Cố Hiểu Mộng có phản ứng như vậy. Mấy chuyện này tất nhiên có liên hệ với nhau, Cố Hiểu Mộng biết được nội tình nhưng lúc này lại tránh không gặp cô.
Lý Ninh Ngọc dĩ nhiên có thể lập tức đi tìm Cố Hiểu Mộng, cô biết chỉ cần mình mở miệng, Cố Hiểu Mộng nhất định sẽ nói, nhưng thứ cô muốn không phải là điều này.
Cố Hiểu Mộng phản ứng như vậy, khiến cho cô nghĩ đến Phan Hán Khanh.
Phan Hán Khanh là một người anh vô cùng cưng chiều em gái, vì cô mà buông tha tín ngưỡng của bản thân, vứt bỏ thân phận của bản thân, thậm chí chịu đựng chuyện người thường không thể nhẫn nhịn, giả chết sống lưu lạc thiên nhai.
Nhưng Phan Hán Khanh chưa bao giờ ở trước mặt cô oán trách một câu nào, càng sẽ không đem nguy hiểm chia sẻ với cô, bất kể em gái mình có khả năng san sẻ hay không, Phan Hán Khanh cũng chỉ biết một mình tự tìm cách giải quyết.
Đối với anh mà nói, chuyện thất bại nhất cuộc đời này, chính là cần giả đám cưới với em gái để che giấu thân phận. Anh trai vốn nên là người bảo vệ em gái, chứ không phải là gánh nặng.
Phan Hán Khanh hy vọng cô tốt nhất là cái gì cũng không biết, bởi vì ở thế giới gián điệp, biết được càng nhiều, nguy hiểm sẽ càng nhiều.
Lý Ninh Ngọc không thích Phan Hán Khanh như vậy, nhưng lại trở thành một Lý Ninh Ngọc như vậy. Cô đã quen với việc trước khi Cố Hiểu Mộng phát hiện, trước một bước loại bỏ hết tất cả gai nhọn uy hiếp đến em ấy.
Lý Ninh Ngọc đã quên, quên rằng con người luôn có thói quen học tập theo một bóng người đi trước, học làm thế nào để yêu, làm thế nào được yêu. Mà trong môn học liên quan đến yêu thương này, đầu não thiên tài cũng không thể giúp cô học nhanh hơn bao nhiêu. Thiên tài giải mã cũng giống như người phàm, cần phải mò mẫm từng chút một, va chạm với thế giới, sau một thời gian cọ xát cùng người thân, người yêu, bạn bè, mới có thể lấy được kinh nghiệm chính xác.
Cho nên trước khi đạt được kinh nghiệm chính xác, cô không cách nào mang Cố Hiểu Mộng đến một địa phương mà bản thân chưa từng đặt chân qua, cho dù nơi đó có quang cảnh mà bọn họ cùng khao khát hướng về.
Chậu quân tử lan trên bàn được chăm sóc rất tốt, chùm hoa diễm lệ đúng hạn nở rộ. Chậu hoa đã từng bị cô giấu trong góc tối, hiện tại đường đường chính chính đặt trên bàn làm việc.
Cố Hiểu Mộng không phải là người đầu tiên tặng hoa cho cô, người đầu tiên tặng cho cô là người chồng thứ hai, cũng là người chồng duy nhất.
Cô nhớ lúc học đại học ở Đức, lần đầu tiên nhận được hoa từ người mình thích. Hiện tại nghĩ về thuở thiếu thời không kìm được động tâm ấy, cảm giác dường như cách đã mấy đời.
Cô đem những bông hồng đỏ đại biểu tình yêu mà anh tặng cho, cắm đẹp đẽ vào bình hoa. Từ đây, con người chủ nghĩa lý tưởng anh tuấn kia, trở thành ngọn hải đăng đầu tiên chiếu vào sinh mệnh cô. Giống như chiếc thuyền con bị lạc trong biển đêm tăm tối, rốt cuộc tìm được phương hướng của cuộc đời.
Những cuốn sách anh chia sẻ đều là những thứ cô chưa bao giờ tiếp xúc, bắt đầu từ nghiên cứu "Hỗ trợ lẫn nhau: Yếu tố tiến hóa", lý giải chủ nghĩa vô chính phủ, sau là tham khảo cách mạng tháng mười Nga, rồi lại đến "Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản" mua được một quyển từ chợ đồ cũ đưa cho cô, cuốn sách trân quý ấy được cô bọc một lớp bìa da.
Cô biến thành tín đồ, trở thành người hâm mộ của anh, đi theo chỉ dẫn của anh, bước lên một con đường tín ngưỡng hoàn toàn khác biệt với anh trai.
Cho nên lúc anh ấy cầu hôn cô, cô không chút do dự đáp ứng, dù khi ấy Phan Hán Khanh không thể đến để chứng kiến hôn lễ. Cô cảm thấy bọn họ nhất định sẽ trở thành Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành tiếp theo của thời đại này.
(*) Lý Thanh Chiếu: nữ thi sĩ nổi tiếng thời nhà Tống, được xưng là thiên cổ đệ nhất tài nữ. Chồng là Triệu Minh Thành, một nhà khảo chứng kim thạch học nổi tiếng.
Nhưng mà, bắt đầu từ khi nào cuộc sống bị hiện thực chiếu rọi?
Là bắt đầu từ khi tuân theo thiên chức của một người vợ, gánh vác gia vụ sau khi hai người kết hôn. Là khi anh ta cùng những người bạn vẫn như cũ vỗ bàn đàm luận, giống như trước khi kết hôn, thoải mái vui vẻ bên quế hoa mỹ tửu, mà cô lại có bát đĩa rửa không hết, vỏ đậu quét không xong.
Cô đến bây giờ vẫn còn nhớ, mùa đông đầu tiên sau tân hôn, hai bàn tay nứt nẻ vì lạnh, một mình cô tránh trong góc khóc, không phải bởi vì đau, mà là ủy khuất, ủy khuất đôi tay này đã rất lâu không lật qua sách.
Khi ấy cô cảm thấy đáng giá, bởi vì cô biết con đường bọn họ lựa chọn có thể cứu được đất nước đang ở ranh giới tồn vong này, cô nguyện ý thành toàn anh, thành toàn lý tưởng chung của bọn họ. Nếu như anh được định sẽ trở thành lãnh tụ đứng trên đài diễn thuyết dẫn dắt mọi người, vậy thì cô yêu anh, cô nguyện ý trở thành người ẩn bóng phía sau màn.
Là từ khi nào thì bắt đầu cảm thấy tình cảm là thứ quấy nhiễu?
Là khi cô phát hiện bản thân có thể phá giải mật mã điện văn phức tạp, lại không cách nào rút ngắn khoảng cách giữa hai trái tim. Anh không chịu nói ra những suy nghĩ không liên quan đến lý tưởng, mọi phương diện đều phải để cô tự mình đoán lấy, như thể nếu nói ra những chuyện phiền não sinh sôi từ bụi bặm ấy, sẽ làm ô nhục ánh sáng của một chiến sĩ chủ nghĩa lý tưởng vậy.
Khoảng cách giữa hai người, bất luận gần sát bao nhiêu, thì khoảng cách giữa hai trái tim, từ lúc ban đầu là người hâm mộ và người được hâm mộ cho đến mãi về sau, vẫn không thể rút ngắn một phân một chút nào. Cô luôn là người đuổi theo, còn anh như cũ là hải đăng trong đêm tối, bảo trì khoảng cách và cảm giác thần bí, từ xa tỏa sáng.
Khi ấy, cô cảm thấy nguyên nhân khoảng cách là bởi vì tri thức của bản thân còn chưa đủ, cô chỉ có thể càng thêm cố gắng. Nhưng mà sau đó trên buổi hội thảo nghiên cứu do anh chủ trì, cô nói ra những lời kinh người, được mọi người có mặt khen ngợi, ánh mắt anh tán thưởng, song lại phủ lên sương mù càng lúc càng dày.
Đừng bảo cảnh chẳng tiêu hồn, rèm cuốn gió tây, hoa vàng sánh sao được dáng sầu.
(*)Tuý Hoa Âm - Lý Thanh Chiếu
Hậu nhân đều nói Triệu Minh Thành từ đó càng khâm phục tài năng học vấn của thê tử, nhưng thời điểm đọc đến câu thơ này, cô bỗng nhiên toát ra một nghi vấn, nếu Triệu Minh Thành thật sự khâm phục học vấn của thê tử, sao lại ba ngày quên ăn quên ngủ sáng tác năm mươi bài thơ, rồi mới đặt xen lẫn một bài này của Lý Thanh Chiếu vào trong, đưa cho người khác phẩm định.
Nếu đổi thành cô là Triệu Minh Thành, nhất định sẽ vô cùng tự hào cầm bài thơ tuyệt diệu này của thê tử, đi chia sẻ với tất cả mọi người, sau đó nói một câu: Đây là phu nhân ta viết.
Sau đó, cuối cùng trong một lần thất ý say rượu, anh đã nói: Cô là nữ nhân sao có thể hiểu được thân là nam nhân như tôi.
Hóa ra thân là một nữ nhân, một thê tử, chính là nguồn gốc của tội lỗi, là nhất định phải nhạt đi ánh sáng, trở thành trang sức.
Cũng giống như đại não của cô chưa bao giờ thay đổi, nhưng lại chỉ sau khi rời xa gia đình, mới được đội lên cái danh thiên tài giải mã, không còn là vợ của một người chủ nghĩa lý tưởng.
Lúc còn ở Cầu Trang, Bạch Tiểu Niên đã từng cùng cô giao dịch một lần, lẫn nhau trao đổi bí mật. Khi đó cô nói rất nhiều lời nói dối, duy chỉ có một câu là thật, cô hận anh ta.
Bởi vì hoa hồng vẫn luôn đợi, nhưng cuối cùng đến tận lúc khô héo, bình hoa cũng không xem nó như một bộ phận của mình.
Sau khi anh đi, trái tim cô cũng chết theo, bởi vì cô cảm thấy tình yêu trên thế gian, đại khái đều là như vậy.
May mà cõi đời này trừ tình yêu ra vẫn còn thứ khác quan trọng hơn, đáng giá để cô theo đuổi, cô muốn trở thành một phần của lực lượng màu đỏ, giải trừ áp bức trên mảnh đất này.
Thẳng đến khi Lý Ninh Ngọc gặp được Cố Hiểu Mộng, cô cảm thấy Cố Hiểu Mộng tựa như mặt trời phá tan đêm đen trên biển rộng, khác với hải đăng, ánh sáng của Cố Hiểu Mộng chiếu lên người, cảm giác thật ấm áp.
Nếu như cô có thể có con gái, nếu như con gái cô có thể sống sót, cô hy vọng con gái mình có thể giống như Cố Hiểu Mộng, ấm áp, dũng cảm, tự do, bởi vì cô cảm thấy đây là dáng vẻ tốt đẹp nhất của một cô gái.
Nếu như có thể, cô muốn dạy cho con gái thật nhiều thứ, nói cho nó biết thế giới này nên như thế nào, chứ không phải là thế giới này như thế nào.
Chính là một Cố Hiểu Mộng như vậy, đã đem gốc quân tử lan Lý Ninh Ngọc này, trồng vào mảnh đất của bản thân, không cần loại bỏ rễ cây, trừ đi gai nhọn, càng không cần đổi thân phận trở thành trang sức cho bồn hoa.
Cửa phòng lần nữa được gõ, tiếng vang ngoài cửa lần này không còn là người khác nữa, mà chính là người cô vẫn luôn chờ đợi kia.
Hải đăng sẽ chỉ dừng ở nơi xa xăm không thể chạm đến, mà Hiểu Mộng của cô, sẽ luôn bất chấp tất cả đi đến bên cạnh cô.
Cố Hiểu Mộng cầm văn kiện bước về phía cô, gió lùa hành lang cuốn theo mùi nước hoa đối phương quen dùng, thổi vào trong lòng Lý Ninh Ngọc.
"Chị Ngọc, chị có tâm sự sao?"
"Không, tôi chỉ là, đang đợi em."
Nếu dưới chân là một con đường không đủ rộng để sánh vai cùng tiến, vậy thì ít nhất, ở thời điểm một trước một sau dò tìm bước về phía trước, tôi hy vọng, em có thể nắm lấy tay tôi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com