Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Nàng tiếp được ta

Thế nhưng buổi trưa trứng chim nhỏ a, không to như trứng gà, tựa như trứng cút. Mà chim to quái, một cái cánh thôi đã dài một mét, tỉ lệ hoàn toàn không phù hợp a.

Mặc kệ có phải ăn trứng chim của chim to quái hay không. Hiện tại Đao Nhất Nhất muốn đối phó bầy chim to quái này, nếu như mình tùy tiện đuổi mọi người về hang núi, đối với Ngả Nhã các nàng mà nói không có tác dụng gì, nói không chừng còn trở thành đối tượng bị tập kích. Mà mọi người trốn ở sơn động không đi ra ngoài thì khả năng bị tấn công rất thấp.

Bởi vì sơn động chỉ có một cửa, chỉ cần bảo vệ là được rồi.

Đao Nhất Nhất đầu óc chuyển động thật nhanh, nàng nhìn cây tre trên đất, có thể đem cây tre chẻ thành mũi nhọn, rồi đem buộc chung những cây tre lại một chỗ, làm thành lá chắn bảo vệ các nàng, như vậy các nàng không sợ bầy chim tấn công.

Nếu bầy chim đánh tới trên lá chắn, số mạng của nó chỉ có một đó chính là máu chảy thành sông. Cây tre làm thành mũi nhọn rất sắc bén và bền.

Bất quá, người khác dùng cây tre làm lồng tre vì nhốt chim, mà các nàng dùng để bảo vệ chính mình, để tránh khỏi loài chim tấn công.

Mặc dù ý tưởng khả thi, nhưng cần thời gian, đồng thời chỉ có thể phòng thủ, cho nên Đao Nhất Nhất ngay lập tức bác bỏ.

Tốn thời gian, giải pháp hiệu quả thấp... Đến cùng phải làm sao?

Vì vậy, chớp mắt nhìn phương hướng sơn động các nàng, đã tập hợp một bầy chim đen. Cho nên, Đao Nhất Nhất không do dự nữa. Nàng quyết định áp dụng phương án cuối cùng, trong lịch sử luôn có người hy sinh, bộ lạc các nàng chỉ ở trong hang núi, hai mươi mấy miệng ăn, không thể hy sinh thêm người nào nữa.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất hỏi nữ hán tử bên người, "Ngươi biết hang ổ chim to quái ở nơi nào không?"

Tên nữ hán tử là Tháp Tháp vô cùng thành thật chỉ một hướng khác, Đao Nhất Nhất nhìn khu rừng rậm, trong lòng tim đập nhanh.

Đao Nhất Nhất thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nói: "Các ngươi nguyện ý đi với ta cứu mọi người trong bộ lạc sao?"

Mọi người lập tức gật đầu, gào to. Hướng sơn động chạy đi.

Đao Nhất Nhất bước chân vừa chuyển, nói: "Đi theo ta, bên này. Trước tiên đem cây tre thả tại chỗ này."

Đội săn nữ hán tử sửng sốt, bởi vì Đao Nhất Nhất đi phương hướng ngược lại. Bất quá, các nàng nghĩ đến phân phó thủ lĩnh, dừng một chút, thì đi theo Đao Nhất Nhất.

Lúc Ngả Nhã phát hiện bầy chim to quái, nhanh chóng dẫn các nam nhân trở về sơn động, sau đó đem mọi người triệu tập vào hang núi.

Nàng dẫn một đội người canh giữ ở cửa, trong tay cầm thạch mâu, chiến đầu không ngừng với chim to quái trước cửa hang, mặc dù cánh tay đã mỏi, nàng giống như những người khác, không dám thả lỏng chút nào.

Ngả Nhã biết đội Đao Nhất Nhất đi ra ngoài vẫn chưa về, trong lòng lo lắng, các nàng ở trên đường có bị chim to quái tấn công hay không, nếu vậy... Ngả Nhã quả thực không dám tưởng tượng, nàng và những người này có thể trốn trong sơn động, chỉ cần chim to quái không bay vào được thì không sao. Còn Đao Nhất Nhất các nàng lại không có bất kỳ địa phương nào để ẩn núp a.

Ngả Nhã nhìn nữ nhân xa lạ trong sơn động, trên đầu nàng mang lông vũ đủ mọi màu sắc, váy da thú màu đen, không có nhiều lông. Trên tay, trên cổ treo đầy vỏ sò cùng hàm răng, hiển nhiên so với các nàng tốt hơn nhiều.

Ngả Nhã có chút hối hận, sớm biết thế nàng sẽ không cứu nữ nhân này, bị chim to quái tấn công.

Ngả Nhã biết bầy chim to quái này tấn công sơn động các nàng là vì nữ nhân này, mà không phải trứng chiên buổi trưa, lúc nàng trộm trứng chỉ lấy một cái trong ổ, hết sức cẩn thận căn bản không bị phát hiện.

Mà nữ nhân này dĩ nhiên ăn vụng trứng công khai ở địa bàn chim to quái, thuận tiện ăn thêm mấy con chim nhỏ. Lúc nữ nhân này chạy vào lãnh địa săn thú Ngả Nhã các nàng, Ngả Nhã nhìn thấy nàng bị chim to quái tấn công, không chút do dự xuất thủ cứu nàng. Không nghĩ tới lại đưa càng nhiều chim to quái đến.

Được rồi, Ngả Nhã hiện tại rất hối hận, nàng sở dĩ cứu nữ nhân này, kỳ thực có một chút tâm tư riêng, bởi vì nàng phát hiện nữ nhân này vẻ bề ngoài rất giống nàng, nói không chừng có thể tìm được càng nhiều người giống nàng....

Bây giờ, tự trách cùng hối hận chiếm cứ toàn bộ bụng dạ Ngả Nhã, nàng chỉ cần nghĩ tới Đao Nhất Nhất có thể sẽ bị chim to quái công kích, bị móng vuốt sắc bén chúng nó bắt lại, mang bay lên cao... Hung hăng quăng xuống... Chỉ cần nghĩ đến đây, Ngả Nhã trong lòng đau dử dội.

Bởi vì không tập trung, Ngả Nhã bị móng vuốt chim to quái quào trầy cánh tay. Nàng hồn nhiên không biết.

"Nhất Nhất" Ngả Nhã không tự chủ kêu thành tiếng, trong lòng Ngả Nhã đang tràn đầy thương tâm, người bên cạnh kêu lên, "Chim to quái đã bay đi...."

Ngả Nhã lấy lại tinh thần, quả nhiên bầy chim to quái trên không trung gào thét, bay đi.

Ngả Nhã chú ý tới chỗ địa phương bốc cháy, chính là hang ổ của chim to quái trong mảnh rừng rậm kia.

"Những chim to quái chết tiệt này, nhất định là bị thần linh nghiêm phạt."

Nhìn bầy chim to quái bay đi, Ngả Nhã âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng hiện tại rất muốn đi ra ngoài tìm Đao Nhất Nhất, nhưng lại sợ chính mình sau khi rời khỏi, chim to quái này bay trở lại, cho nên có chút do dự.

Sau đó, suy nghĩ một chút, Ngả Nhã vẫn quyết định đi ra tìm Đao Nhất Nhất các nàng. Nàng kêu người trong sơn động dùng tảng đá, đầu gỗ gì gì đó đem cửa hang chặn lại, vào mùa đông bọn họ cũng làm như thế này, để ngăn cản gió tuyết bay vào.

Ngả Nhã đi lên lại nhìn nữ nhân kia, nàng vẫn ngồi ở một góc nhỏ, dáng vẻ vô cùng an tĩnh. Ngả Nhã gọi người xem chừng nữ nhân kia, nếu như nàng có làm điều khác thường, thì đem nàng đuổi ra ngoài, sau đó dẫn người đi ra sơn động.

Nhóm người Ngả Nhã đi không xa, thấy được trên mặt đất thả rất nhiều 'cây gỗ màu xanh', suy nghĩ Đao Nhất Nhất các nàng để lại, đến khi Ngả Nhã nhìn phương hướng theo dấu chân trên mặt đất. Lập tức dẫn người tiến vào rừng rậm.

Cánh rừng kia hiện tại ánh lửa ngút trời, có không ít động vật nhỏ từ bên trong lao ra, nhưng nhóm người Ngả Nhã không có một chút tâm tình nào săn bắn, nhìn nhiều con mồi như vậy cũng mặc kệ.

Bầy chim to quái bay về hang ổ của riêng mình, nghĩ cách cứu chim non bên trong a! Nhưng kết quả đều giống nhau, bị lửa thiêu, chim to quái trên người nhiều lông vũ, hơn nữa lông vũ rất dễ bén lửa, vừa đụng đến lửa thì bị thiêu. Dù làm cách nào chúng nó vẫn không thể vào trong ngọn lửa, bởi vì nơi đó chim non phát sinh tiếng kêu yếu ớt, gọi chúng nó.

Lửa làm cho văn minh nhân loại tiến bộ đồng thời cũng nuốt chửng tất cả.

Loài người đáng sợ đại khái chính là 'Thủ đoạn'.

Có thể mượn tất cả sức mạnh, để hủy diệt!!!

Mãnh thú sợ lửa, người nguyên thủy dùng lửa xua đuổi dã thú. Đồng thời, bọn họ cũng sợ lửa, đốt mồi lửa lên để thành kính cùng kính nể, bọn họ đơn giản không dám dùng lửa. Có thể Đao Nhất Nhất không giống họ, nàng dám 'đùa với lửa'.

Ngả Nhã không có thời gian thương cảm những con chim to quái này, nàng đang khẩn trương tìm kiếm tộc nhân của mình.

Lúc tìm được Đao Nhất Nhất các nàng, trái tim Ngả Nhã suýt chút nữa từ trong ngực nhảy ra, bởi vì nàng nghĩ chuyện lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, Đao Nhất Nhất bị một con chim to quái bắt được.

Đồng thời đang dần dần rời mặt đất, mà Đao Nhất Nhất ở tại móng vuốt con chim to quái ra sức giãy dụa.

Đến khi có mấy con chim to quái phát hiện Đao Nhất Nhất các nàng những 'kẻ gây ra hỏa hoạn', chúng nó đã hy sinh không ít, còn rất nhiều 'chim ngốc' Tiếp tục nghễnh cái cổ hướng vào biển lửa.

Mà nhóm nữ hán tử đột nhiên bị lửa bốc cháy làm cho sợ choáng váng, không có chú ý tới Đao Nhất Nhất, cho nên Đao Nhất Nhất đáng thương bị một con chim to quái bắt được.

Khi đầu ngón chân Đao Nhất Nhất cách mặt đất, nội tâm muốn sụp đổ... Nàng nghĩ tới Tháp Tháp nói, "Chúng nó có thể bay lên trên cao, rồi hung hăng quăng con mồi xuống..."

Đao Nhất Nhất nghĩ, nếu vậy, nàng nhất định sẽ bị phanh thây a!, bị dập thành một đống...thịt vụn.

Con chim to quái này mắt tại sao nhỏ như vậy chứ, nhiều người như vậy không phải bắt, lại bắt nàng. Đao Nhất Nhất nghĩ, lẽ nào trên mặt nàng viết 'người xấu' a.

Mặc dù bị chim to quái bắt, móng vuốt sắc bén tựa hồ đâm vào thịt nàng, toàn bộ lưng đều đau rát. Thế nhưng Đao Nhất Nhất không sợ, ngược lại có một chút cảm giác giải thoát.

Nàng chỉ lo lắng, hy vọng chim to quái giữ nàng chặt một tý a, không muốn chưa đạt tới độ cao đã quăng nàng xuống, nếu không chết thì tàn phế là chuyện dằn vặt người nhất.

Được rồi, Đao Nhất Nhất không giả bộ được, nàng khóc, trong nước mắt có thể thấy rõ ràng ngọn lửa....

Đột nhiên xuyên tới một thế giới lạ lẫm, nàng gặp người nguyên thủy, bị ép làm mồi dụ đi săn bắn, còn luyện tập vểnh đuôi, bị lão hổ truy sát.... Cùng bầy sói đấu trí so dũng khí....

Cho tới hôm nay, nàng đốt lửa đủ để thiêu hủy một cánh rừng....

Mặc dù trong nội tâm khuyên bảo chính mình, đây là vì cứu đồng loại của mình!

Có thể cho tới nay lương tâm vẫn không ngừng dày vò Đao Nhất Nhất, tâm dù lớn cũng biết mệt!

Nàng làm như vậy đến cùng đúng hay sai?

Đao Nhất Nhất dường như thấy được Ngả Nhã, không nhịn được nghĩ đến, haiz~, tim của mình vẫn là quá cảm tính, nếu như Ngả Nhã nói, nàng nhất định sẽ không rầu rĩ như thế này a!

Ngả Nhã là thủ lĩnh đại nhân. Nàng nhất định sẽ rất quả quyết, sẽ không lưỡng lự...

'Vù' Một tiếng xé gió truyền đến, Đao Nhất Nhất phát hiện thân thể con chim to quái đung đưa kịch liệt vài cái, sau đó nàng bắt đầu rơi xuống ....

Cuối cùng, một tiếng kinh thiên động địa "Đừng a" Truyền đến, chuyện Đao Nhất Nhất lo lắng nhất đã xảy ra, bạn học chim to, chiều cao này không được a, tuyệt đối quăng không chết nàng!

Đao Nhất Nhất lệ rơi đầy mặt: Mời ổn định cánh, lần nữa bay lên a.

***

Đau nhức trong tưởng tượng không có truyền đến, Đao Nhất Nhất rốt cục xác nhận mình chính là một cái tai họa, gọi là 'tai họa ngàn năm', là nàng a! Cao như vậy ngã xuống dĩ nhiên không có việc gì.

Đao Nhất Nhất đang đắc ý, giọng nói Ngả Nhã từ dưới mông nàng truyền lên, "Nhất Nhất, ngươi không sao chứ."

Đao Nhất Nhất nhanh chóng đứng lên, có chút ngượng ngùng nhìn Ngả Nhã, Ngả Nhã nhất định rất đau a!, làm nệm thịt cho mình.

Nhìn Đao Nhất Nhất không có việc gì, Ngả Nhã vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nàng vừa rồi ra sức chạy tới, cánh tay dùng hết sức lực, vì vậy bị Đao Nhất Nhất áp, không có đau chút nào, chỉ là, hiện tại hai cánh tay dường như chết lặng, không nhấc nổi.

Từ lúc một loạt chuyện phát sinh, nhóm người trong bộ lạc đã hội hợp đứng ở phía sau Ngả Nhã cùng Đao Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã quay đầu nhìn lại, từ xa đi tới mười mấy người, vừa rồi chính bọn họ bắn cung tên cứu Đao Nhất Nhất.

Tuy rằng gặp được người nguyên thủy không đồng dạng, nhưng tâm tình Đao Nhất Nhất không thoải mái.

Ngả Nhã có vẻ rất nghiêm túc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngả Nhã: Nhất Nhất, ngươi sẽ rời ta sao?

Đao Nhất Nhất: Vì sao hỏi như vậy?

Ngả Nhã: Bọn họ có cung tên! Như vậy mới có thể bảo vệ được ngươi. Mà ta, cái gì cũng không làm được...

Đao Nhất Nhất: Nhưng bọn họ sẽ không nguyện ý làm nệm thịt cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com