Chap 19: Trò chơi
Như Hoa không kiểm soát cảm xúc của mình, việc mà Hựu Kỳ làm cho mình ngày hôm nay khiến nó bị xúc động mạnh. Giọt nước mắt của con bé chợt lăn dài, giọng nó hơi nghẹt nghẹt, nó lí nhí:
"Chuyện ngày hôm đó...em xin lỗi...đáng ra em không nên ảo tưởng rồi nói câu ngớ ngẩn như vậy. Em xin lỗi vì đã xử sự ấu trĩ như vậy lúc anh hỏi em ở Moonlight...em không hiểu tại sao lúc đó em lại nghĩ rằng làm vậy sẽ thu hút được sự chú ý của anh và anh sẽ xin lỗi em nữa...em đúng là điên rồi đúng không?"
Vương Hựu Kỳ mặt mày còn nóng hơn nhiều so với ban nãy. Môi cậu cứ liên tục ấp úng mãi không thốt lên được câu gì, rồi cậu hít một hơi thật sâu rồi đảo mắt nhìn quanh trong bóng tối để bình tĩnh lại. Nào ngờ ánh mắt cậu chạm phải một ánh mắt nào đó qua thứ ánh sáng le lói yếu ớt của đèn flash điện thoại, cậu hoảng hốt đẩy nhẹ con bé ra khỏi rồi ậm ừ, ánh mắt né tránh ánh mắt kia, lúng túng như thể đi ngoại tình vậy.
"À...không sao..không..sao...tôi không để bụng đâu mà...vả lại tôi cũng là người có lỗi nữa..cho nên em không cần..ph-phải xin lỗi...em nên trách tôi mới phải..."
"Sao em trách được anh chứ, hôm nay nếu không có anh thì em đã chẳng vui vẻ tới vậy tuy là có sự cố đáng tiếc xảy ra...nhưng đây là lần đầu tham dự prom của em, nó sẽ thành một kỉ niệm không mấy vui vẻ nếu em không có một bạn prom như bao người đúng không? Suýt nữa thì em bị mấy tên lạ mặt đó kéo đi...cho nên giây phút đó khi thấy anh xuất hiện, em cảm thấy...Đầu Bạc đúng là luôn có mặt để cứu em lúc em cần...em không biết làm sao để có thể cảm ơn anh nữa..."
Giọng nó càng tới cuối câu lại càng nhỏ dần. Cậu nhanh chóng kéo nó đi để tránh khỏi cái nhìn của người nào đó, con bé trong bóng tối không thấy gì nên cũng chỉ biết đi theo cậu. Cậu không mở miệng ra nói thêm được câu nào nữa vì ngại, Hựu Kỳ chưa bao giờ thấy cảm xúc trong mình hỗn loạn như vậy, cái kiểu mặt đỏ nóng bừng lên như này là sao chứ?...
Như Hoa bỗng nhớ ra điều gì đó, nó khựng lại làm Hựu Kỳ đang bước nhanh cũng dừng lại theo, quay người lại.
"Đầu Bạc này...Chí Quân đã hẹn em là giữa buổi tiệc sẽ tới, có khi giờ đang đứng đợi em ở điểm hẹn cũng nên...em phải đi tìm Chí Quân, không thì anh ấy sẽ phải đứng đó đợi em mất..."
Con bé chợt rời tay cậu rồi toan bước đi, ai đó chần chừ chừng 2 giây rồi vô thức với tay ra cầm lấy tay nó níu lại. Con bé bất ngờ dừng chân, giọng khó hiểu:
"Sao thế?"
"Ừmm...Chí Quân có bảo với tôi là sẽ không tới nữa...vì vấn đề gia đình nó vẫn chưa giải quyết xong..."
"Thật vậy sao?...Rõ ràng Chí Quân có nói là nếu có gì sẽ nhắn cho em biết mà..."
Như Hoa trong một phút một giây nào đó thầm nghĩ Lăng Chí Quân nói mà không giữ lời, nếu không có Vương Hựu Kỳ thì hôm nay chắc chắn nó sẽ phải cô đơn giữa nơi náo nhiệt này rồi. Cậu nghe xong thì sợ rằng nó sẽ thầm trách anh nên vội vàng chữa cháy:
"À nó để quên điện thoại ở nhà...aishhh cái thằng chưa già đã lẫn, mồm thì cứ kêu là lát nữa tao phải qua với em ấy mà đến cái điện thoại để có gì còn liên lạc lại cũng quên béng."
Như Hoa hiểu ra rồi gật gù vài cái, đúng là anh không cố ý để nó cô đơn chứ không phải không phải anh không giữ lời, không trách anh được...
Như Hoa đột nhiên nhớ ra có điều nó thắc mắc nãy giờ, sao Hựu Kỳ lại tới đây được? Không phải chỉ có sinh viên trong trường mới có vé để tham dự thôi hay sao?
Con bé đang tính mở miệng hỏi thì bỗng đèn điện bật sáng khiến tất cả mọi người đang có mặt giật mình bất ngờ nhìn quanh, cuối cùng bên chịu trách nhiệm về mảng ánh sáng sân khấu cũng sửa được đường dây điện để tiếp tục cuộc vui. Tuy có một số đã ra về nhưng bầu không khí vẫn rất đông vui náo nhiệt, tiếng hò reo khi có điện khiến con bé bất giác cười thật tươi, đôi mắt cười cong lên, long lanh như chứa cả một bầu trời sao. Hình ảnh ấy vô tình lọt vào ánh mắt Vương Hựu Kỳ, vô tình làm Vương Hựu Kỳ thần người ra, đôi mắt cậu vô hồn nhìn nụ cười ấy không rời, cho tới khi MC lên tiếng thì mới giật mình đảo mắt đi nơi khác:
"Chúng tôi vô cùng xin lỗi về sự cố vừa rồi và rất cảm ơn những người đã ở lại đây tiếp tục buổi prom hôm nay cùng với chúng tôi!! Không biết là các bạn có còn hứng thú bắt đầu với các trò chơi của ngày hôm nay không ạ?!!!"
Tiếng reo của đám đông phía dưới sân khấu vô cùng dõng dạc, ai nấy đều rất trông chờ vào phần thú vị nhất của ngày hôm nay. Tiếng hú hét nhiệt tình của các thanh niên đi cùng người yêu đang trông đợi vào mấy phần trò chơi dành cho các cặp đôi, để nhân cơ hội này có thể thể hiện được tình cảm của mình với người ấy. Có một vài người thì chờ đợi phần này để có thể lại gần hơn với crush của mình, lòng bồi hồi không yên. Sau khi ban tổ chức kêu các cặp đôi đã nhận số ban nãy lên bố thăm trò chơi thì một loạt người chạy lên chỗ mấy cái hòm phiếu trên sân khấu để bốc thăm với hi vọng có thể bốc trúng trò gì đó giúp mình với người ấy có thể bày tỏ tình cảm của mình dành cho đối phương. Có mấy thanh niên lẻ bóng thì ước bốc được trò nào hay ho mà có thưởng đậm đậm một tí cho bõ công tham gia. Vương Hựu Kỳ cũng nhanh chóng bốc cho mình được một lá phiếu, hồi hộp mở ra xem bên trong có gì nhưng lại chỉ thấy có mỗi một chữ số 3. Đang chăm chú nhìn lá phiếu thì MC lại lên tiếng:
"Hiện tại thì các bạn đã cầm những lá phiếu trên tay mình rồi đúng không ạ? Các bạn có thể thấy trên mỗi lá phiếu nhỏ của mình là những con số, thì những con số này chính là con số tương ứng với trò chơi mà các bạn phải tham gia, khi đến lượt trò chơi tương ứng với con số trên tay các bạn thì xin mời những bạn có số đó hãy buớc lên sân khấu để chúng ta có thể bắt đầu trò chơi nhé! Chúng tôi sẽ không bật mí trước đâu nha, như vậy mới gây bất ngờ đúng không nào?"
Anh chàng MC kết thúc câu bằng một điệu cười khiến mọi người ai nấy đều tò mò đến sốt cả ruột. Con bé đang ngó sang xem số mà Hựu Kỳ mới bốc được thì cậu quay sang nói khiến nó khẽ giật mình:
"Nếu có trò nào em cảm thấy không chơi được hoặc không muốn chơi thì nói nhé, chúng ta có thể bỏ qua."
"Dạ...". Con bé chậm rãi đáp rồi khẽ giật giật cái tay áo cậu. "Nhưng mà anh này...đông như vậy mà mình đứng trước bao nhiêu người chơi trò chơi thì ngại lắm..."
"Ôi dời ngại gì, tôi sẽ biến em thành một đứa bị đứt dây thần kinh xấu hổ, chai lì với những thứ nhục như chó nhé. Đi với tôi nhiều rồi em sẽ thành như tôi thôi."
Dứt câu, cậu cười một điệu nham nhở khiến con bé cũng phải cười theo. Cậu vừa cười vừa nhìn sang nó, những lúc làm nó cười cậu cũng thấy niềm vui như nhân lên mấy nghìn phần trăm vậy.
Sau khi trải qua tầm 2-3 trò chơi mà chưa thấy số 3 được gọi, Như Hoa sốt ruột quay sang hỏi cậu:
"Có khi nào họ quên chúng ta rồi không?..."
"Không có đâu, cuộc vui mới bắt đầu thôi mà."
Vừa dứt lời, y như rằng số 3 bị gọi lên cho trò chơi kế tiếp.
Như Hoa chần chừ ngại đám đông, cậu thấy vậy ngay lập tức cầm chặt tay con bé dắt lên trên sân khấu cùng mình. Như Hoa thấy mình lạ ghê, không hiểu sao mấy nay cứ dễ dãi vậy, cứ để yên tay cho cậu cầm đi vậy đó...
"OK toàn những gương mặt vô cùng đẹp trai và xinh gái, chắc hẳn là tất cả các bạn đang đứng trên sân khấu này đều đã biết tới trò chuyền giấy bằng miệng rồi đúng không ạ?!!"
Xung quanh nó ai cũng biết rồi nói to lên khiến con bé đứng ngẩn tò te vì chưa biết trò đó là gì. Đang lơ ngơ nhìn qua nhìn lại thì MC lại tiếp tục:
"Bây giờ mọi người hãy đứng thành hai hàng nào, chúng ta sẽ xem xem bên đội nào sẽ có nhiều giấy trong hộp hơn nhé!! Nào xếp thành hai hàng cho tôi nàooooo!!!"
Cậu nhìn sang cái mặt con bé này ngơ ngơ là biết ngay nó không hề biết gì về trò này. Cậu kéo nó đứng xuống cuối hàng để tránh việc con bé phải chuyền giấy với tên con trai nào, cậu sợ con bé đến lúc í nhỡ bị khựng lại vì ngại. Nó vẫn đang chưa hiểu gì thì cậu nhắc:
"Trò này đơn giản lắm, em đứng cuối có nhiều thời gian chuẩn bị nên cứ nhìn phía trước xem mọi người chơi sao rồi mình làm giống vậy nha!"
"Dạ...nhưng mà..."
"Sao?"
"Em sợ trò này cần sự nhanh nhẹn, nhỡ em chậm chạp làm mọi người khó chịu thì sao?"
"Sao là sao? Sợ chó gì, đứa nào ý kiến với em là tôi đấm cho không trượt phát nào nhá!!"
Cậu gằn giọng lên đùa đùa khiến con bé lại cười hết căng thẳng hẳn.
Khi trò chơi vừa bắt đầu, con bé ngó nghiêng mãi mà bị tấm lưng và mấy cái đầu phía trên che hết không nhìn thấy gì, nó cứ hơi tí lại vỗ vỗ vào lưng Hựu Kỳ gọi cậu, cậu cũng đang để ý sợ mình bị chậm nên chỉ bảo nó là sắp tới lượt câu thì nó để ý nhìn kĩ là được.
Khi mà người con trai đứng ngay phía trước cậu quay lại với tờ giấy ở trên môi, nó thấy cậu và người đó mặt sát lại, đầu nghiêng nghiêng như sắp sửa hôn nhau thì nó tá hoả, mặt mày nơm nớp lo sợ đứng sau lẩm bẩm gắt nhẹ:
"Đầu Bạc...làm gì vậy!!?? Đầu Bạcccc!!! Anh làm vậy nhỡ có ai quay lại rồi Chí Quân...."
Đang dở câu thì cậu quay lại, cậu cúi xuống ghé sạt mặt nó khiến con bé hai mắt tròn xoe lên nhìn. Tự dưng Hựu Kỳ tỉnh ngộ, thôi chết, nãy giờ cậu quên mất tiêu vấn đề này, đây là Như Hoa chứ đâu phải người bình thường nào khác, làm vậy thấy cứ....
Mặt cả hai đều đỏ dựng lên, hai cái mặt cách nhau chưa tới một gang tay nữa...
Đang nhìn nhau đắm đuối thì ngay sau cậu mọi người cứ nheo nhéo:
"Nhanh lênnnnnn, nhìn nhau vừa thôi đội kia vượt mình bây giờ!!"
Cậu nhớ ra, nhanh chóng giữ hai vai nó rồi ghé sát lại nhắm tịt mắt dí sát mặt lại, tim đập thình thịch. Như Hoa vô tình nhìn sang đội bạn thấy cách họ nhận giấy rồi học theo, nó nghiêng đầu đón lấy mẩu giấy ở vị trí dưới môi cậu rồi nhanh chóng bỏ vào hộp.
Hựu Kỳ quay đi nhanh chóng sau khi nó nhận lấy mẩu giấy từ môi mình, cậu mặt nóng phừng phừng, tim đập liên hồi lạ lùng dã man. Cậu đặt tay lên tim vỗ nhẹ cho nó bình tĩnh trở lại, đón chờ mẩu giấy tiếp theo.
Đằng sau cậu có một đứa không những không bình thản hơn mà còn bấn loạn trong lòng hơn nữa, tim nó như muốn nhảy ra ngoài, nó ôm lấy hai cái má mình mà cảm tưởng giờ nhìn vào gương sẽ không khác nào hai quả cà chua chín sắp đến lúc thu hoạch. Nó liên tục tự hỏi tại sao mình lại có cảm giác lạ như thế, rõ ràng chỉ là trò chơi thôi mà...
Cậu quay lại, lần này ánh mắt cậu nhìn xuống dưới vì không thể nhìn thẳng vào mắt nó được nữa, cậu nhanh chóng ghé sát rạt, bỗng dưng có một lực nào đó tác động từ phía sau, mấy thanh niên xô đẩy huých cái vào người cậu.
Hựu Kỳ người bị đẩy về phía trước...
Mắt vẫn đang nhắm tịt, hương vị ấy lại ùa về, chính cái hương cherry thơm thơm ngọt ngọt ấy, đúng cái sự mềm mại ấy, chính là thứ khiến Hựu Kỳ tâm trạng không ổn định bao ngày trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com