Chap 13:Khó chịu
Khi thấy nó từ chối cô mà đi với cô Lan và thấy hai người họ đi cùng với nhau cô rất khó chịu
Cô:*Em đang làm tôi tức điên lên đúng không Hiên?*
Cô:*Tôi bảo tôi nói em phải nghe rồi mà sao em không nghe lời*-Cô nhìn với ánh mắt sắc lạnh
Khang:"Cô ơi mình đi thôi"-Hắn đi lại nói với cô
Cô:"À ừm mình đi thôi"
Cô và hắn đi tới một quán ăn (Do cô muốn ăn lẹ rồi về)
Khang:"Mình vô quán này đi cô"
Cô:"Ừm"
Khang:"Phục vụ,cho tôi những món này này..."
Đồ ăn vừa mang lên.Cô đang ngồi ăn thì nghe một giọng nói quen quen,cô liền quay lại
Nó:"Hóa ra cô muốn vô quán này.Sao cô không nói em?"
Cô Lan:"Cô chỉ sợ em không thích"
Nó:"Cô muốn ăn đâu em theo cô đi đó.Bảo sao cô cứ vòng vo hết quán này đến quán kia mà không chịu quán nào cả"-Nó cười
Cô Lan:"Đừng ghẹo cô nữa"
Nó:"Đâu có.Thôi mình kiếm bàn đi cô"-Nó cùng cô Lan đi kiếm bàn và chỗ nó ngồi cô có thể nhìn thấy đối diện
Cô:"Sao em ấy lại ở đây?"
Khang:"Cô ăn đi cô"-Hắn gắp cho cô
Cô:"À ừm"-Cô nhìn hắn cười
Nó bên này ngồi vào bàn cũng tình cờ nhìn thấy cô.cười với hắn.Nó tức chứ:)))) nhưng không lẽ xông lên rồi mình trở thành kẻ phá đám sao.Nó quyết định ngồi lại và chỉ nói chuyện với cô Lan
Cô Lan:"Em muốn ăn gì?"-Nhìn vào menu
Nó:"Cô thích ăn gì em ăn nấy"
Cô Lan:"Hihi thích em quá cơ.Phục vụ cho tôi gọi món này này"-Cô Lan chỉ vào menu nói với người phục vụ
Còn cô thì nãy giờ không chịu ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào nó còn nó thì không ngó xung quanh mà nhìn thấy cô (Nó biết cô ở đó nhưng mà phải cố kiềm hãm sự khó chịu của mình lại và cô cũng vậy)
Khang:"Cô ơi cẩn thận chút thức ăn dính trên miệng cô kìa"
Cô:"Hả?"
Hắn vươn tay ra lấy mẩu thức ăn trên miệng cô rồi hắn cho vào miệng ăn.Cô đỏ mặt,còn nó thì thấy hết mà nổi điên lên nên nhìn ra phía khác
Nó:*Bình tĩnh bình tĩnh.Đang nơi đông người không được đánh nhau.Tịnh tâm tịnh tâm*
Nó vừa quay đầu lại thấy cô Lan gắp thức ăn vô miệng mình
Nó:"Ủa cô..."
Cô Lan:"Em đó.Cô bảo cô mời em ăn mà chả thấy en ăn miếng nào cả.Để cô ăn mình"-Cô Lan quay ra giận dỗi
Nó:"Em xin lỗi"-Nó xin lỗi nhưng cô Lan vẫn chưa nguôi hết giận nên nó ngồi dậy đi ngồi kế sát cô Lan và cảnh tượng đó cô đã nhìn thấy
Nó:"Thôi mà cô.Cho em xin lỗi để em tách xương cho cô ăn nhé"-Nó đặt tay lên vai cô Lan và xích gần cô Lan hơn làm cô ấy đỏ mặt
Nhưng hành động nó cho là bình thường ấy lại bật công tắc khí ga sắp nổ của một ai đó
Bên kia
Những người xung quanh:"Sao bật điều hòa mà vẫn nóng thế nhỉ?"
Cô:*Đúng là tức mà.Sao em cứ muốn chọc điên tôi lên vậy Hiên?Né cô ta ra chục mét mau!!!*-Mặc dù cô luôn thắc mắc tại sao mình lại ghen với nó và cô luôn khẳng định mình thẳng nhưng khi thấy nó thân thiết với người phụ nữ nào là cô lại tỏ ra khó chịu
Còn hắn thì cứ nhìn cô rồi nhìn nó như đoán tính toán gì đấy
Cô Lan:"À ừm thôi khỏi,em làm cô ngại đó"
Nó:"Có gì đâu cô.Để em rút xương ra cho"
Cô:*Em đang chọc tức tôi hay sao Hiên?*-Cô nghĩ
Khang:"Em ăn xong rồi.Cảm ơn cô vì bữa ăn"
Cô:"Em...em ăn xong rồi hả?"
Khang:"Dạ vâng.Thôi em về đây.Em chào cô"- Nói rồi hắn rời đi
Bước ra khỏi nhà hàng
Hắn đi vào một con ngõ nhỏ và lấy chiếc điện thoại ra bấm máy
Khang:"Alo.Tao có việc nhờ chúng mày làm đây.Làm xong tao sẽ trả công"-*Để xem mày với cô bên nhau được bao lâu*-Cười gian ác
Còn cô thì không để tâm mấy liền quay lại xem nó tiếp tục sẽ làm gì
Vừa quay ra đã thấy nó càng gần cô Lan hơn.Ơ mới quay đầu quay lại sắp dính nhau rồi hả.Cô không chịu nổi lập tức đứng dậy đi tới
Nó:"Cô ăn chậm thôi.Đồ ăn dính trên miệng rồi nè"-Nó lấy khăn lau miệng cho cô Lan
Cô Lan:"Tại do cô đói quá.Mà em làm vậy cô ngại quá"-Cô Lan đỏ mặt
Nó:"Hì hì nhìn cô đáng yêu ghê á"
Cô:"BỎ TAY EM RA KHỎI CÔ TA NGAY TRỊNH HIÊN"-Lập tức đi lại
Nó:"Ủa ủa cô ở đây hả?"-Nó giật mình bỏ tay ra.Nó biết là cô ở đây và ăn cùng với hắn,để cô không phát hiện mình có nhìn cô nên nó giả vờ không biết cô ở đây
Cô Lan:"Chào chị Bạch"
Cô:"Hai người làm gì ở đây?"-lườm cô Lan
Cô Lan:"À chúng tôi chỉ..."
Cô:"Tôi không hỏi cô.Tôi hỏi Trịnh Hiên"
Nó:"Ờ,em đi ăn với cô ấy"-Nó lạnh lùng nhìn cô
Cô:"Vậy tại sao tôi mời em không đi ăn với tôi"-Cô chất vấn
Nó im lặng chả nói gì mà lơ đi chỗ khác
Cô:"Em điếc sao?Tôi hỏi sao không trả lời"-Cô nghĩ*Em đang chọc điên tôi hay sao Hiên?Tôi sắp điên vì em rồi đấy*
Nó:"Em đang bận lắm không trả lời cô được.Cô về đi có gì tối em sẽ trả lời cô sau"
Cô:"Nếu vậy thì nói chuyện tại đây đi"
Nó:"Em bảo cô về đi có gì em sẽ gọi cô sau mà"-Nó quát lên
Cô:"Em...em..."
Cô Lan:"Chị Bạch,chị về trước đi.Đây là buổi hẹn của chúng tôi nên nếu chị muốn gặp em ấy thì hãy để sau.Còn giờ em ấy đang bận nên chị cứ về nhà đi"
Cô im lặng người thì run run mà rời khỏi đó
Nó:*Hình như thấy cô ấy khóc thì phải*
Cô Lan:"Em cũng đừng nên tức giận như thế chứ Hiên"
Nó:"Dạ vâng,việc này em sẽ giải quyết ạ"
___________________________________
Au ấy mấy bợn
Giờ này mới ra truyện chứ hôm qua nếu như rảnh rỗi thì mình đã ra 2 tập rồi mà hôm qua mình chiến đấu với cơn ác mộng khi mình mới đi du lịch vừa qua
Thứ 1:Chạy xe hơi bố mình luôn đâm đầu vào ổ gà thì tới nơi đã muốn ngất tại chỗ
Thứ 2:Đang đi đường vắng không có nhà cửa,cửa hàng gì hết chỉ toàn là rừng mà xe mình bị thủng lốp.Bơm được xíu phải chạy đua với thời gian lái 5 cây ra quốc lộ vá cho kịp
Thứ 3:Mình cảm thấy có điều gì đó tâm linh ở đây.Như các bạn đã thấy thì nhân vật Trịnh Hiên mình đang sáng tác đã bị thương ở tay là xước da và chảy máu.Không thể ngờ điều đó lại ám vào tác giả này,mình bị té do xuống dốc và bị thương,xước da như chính con nhân vật trong truyện của mình.Ôi tâm linh quá rồi người bị ám là mình:))))
Nói chung là hôm qua quá là ác mộng đối với mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com