Chap 60:Tai nạn
Nó:"Đúng là một lũ phiền phức"-Nói xong nó đứng dậy,quệt tay lên vết máu trên miệng rồi rời đi
Cô:"Hiên..."-Cô nhìn nó đi đi dần
Nhỏ và cậu đi đến chỗ cô.Cô thì vẫn im lặng và đỡ hắn
Thụy:"Nếu đã yếu thì đừng có mà ra gió.Đánh không lại đâu mà gây sự"
Thụy:"Tao không ngờ nó còn yếu vậy đấy"-Nhỏ cười khinh quay ra nói với cậu
Hùng:"Đúng vậy đấy"
Thụy:"Còn cô á nếu thương và yêu hắn thì lấy cái xích mà trói hắn lại,cần không để tôi mua?"-Nhỏ ngó xuống châm chọc cô với hắn
Khang:"Không cần"
Hùng:"Cũng biết không cần sao.Nói thật chứ bớt gây sự lại mình không bằng người ta mà cứ gây sự hoài"
Thụy:"Đúng đấy.Cô nên giữ tên bạn trai của cô cho cẩn thận chứ đụng tới con Hiên thì nó đấm không gãy răng cũng gãy xương thôi"
Thụy:"Đừng hỏi tại sao bạn tôi ác mà đấm thằng Khang ra như vậy.Hơn là con bạn tôi nhẹ tay đấy và mày cũng hơn là cô người yêu của mày ra ngăn kịp mày đấy.Haizz đúng là tức thật,đang hay mà có ai đó lại thích xen vào chuyện người khác nữa rồi"-Nhỏ tỏ ra tiếc nuối
Hùng:"Đã bảo rồi không nghe nó chưa đánh chết là may rồi.Giải tán đi tụi bây"-Cậu ra lệnh cho tụi đàn em đi theo rời đi.Chỉ còn cô và hắn cùng tụi đàn em trên sân thượng
Thụy:"Cô và thằng này tốt nhất nên tránh xa bạn tôi ra đi"
Cô thì chết lặng tại chỗ còn hắn nhìn cả bọn đã rời đi với ánh mắt căm thù
Khang:"Khốn kiếp"-Hắn nói thầm
Đang đi
Hùng:"Haizz con Hiên nó đang dần thay đổi rồi"
Thụy:"Tao cũng biết có ngày này mà bởi vậy tao luôn lo lắng trong lòng"
Hùng:"Lo lắng gì chứ?"-Cậu quay ra hỏi nhỏ
Thụy:"Bộ màu quên bản tính thật của con Hiên đáng sợ tới cỡ nào sao?Có nhớ hồi đó không?"
Hùng:"Ừ nhớ lại đáng sợ thật"-Cậu nhớ lại cảm thấy sợ hãi
Thụy:"Đó tao mà ác tới cỡ nào thì nó còn ác hơn nhiều"
Thụy:"Nhưng đây mới là sự thay đổi dần dần của nó thôi.Đợi nó chở về bản tính như ban đầu đi thì..."-Nhỏ lắc đầu
Hùng:"Thì đấy.Đầu năm học nó bảo sẽ thay đổi bản thân để có nhiều bạn bè hơn nhưng bây giờ chính cô đã thay đổi luôn con người nó rồi"
Thụy:"Tao không biết con Hiên nó ổn không đây.Thôi về lớp nào"
Còn nó khi rời khỏi sân thượng thì bước ra hành lang.Nhưng đi được nửa đường thì chân nó run lên,nó phải vừa đi vừa đỡ vào bức tường rồi ngã quỵ xuống
Nó:"Hộc...hộc"-Nó cảm giác khó thở trong người là do nó nhớ tới mấy lời nói lúc nãy của hắn
Nhớ lại
Khang:"Mày không từng nghe cô Bạch bảo ghét mấy đứa nữ không ra nữ mà còn phiền sao?Mấy ngày nay mày hơi phiền với cô Bạch rồi đấy"
Khang:"Kẻ thứ 3 mà không chịu thừa nhận sao?Ê mà hỏi xíu nếu mày biết được giới tính thật của mày vậy mày có thấy xấu hổ không?Tao là cảm thấy xấu hổ rồi đấy"
Khang:"Mày đã biết rõ cô Bạch là người ghét giới tính thứ 3 mà vẫn dây dưa vào.Nếu mày yêu cô thì hãy để cô hạnh phúc đi hoặc đừng tới gần cô nữa.Càng làm thế cô càng cảm thấy kinh tởm và thấy mày phiền thôi"
Khang:"Còn không thì mày chết đi,để diệt trừ mối nguy hại cho xã hội.Đúng là cô Bạch nói đúng,đáng để xã hội miệt thị,chết quách đi cho xong.Bố mẹ sinh ra hình hài như thế mà giới tính thì tởm vãi"
Khang:"Kẻ thứ 3,giới tính thứ 3 làm gì xứng đáng có tình yêu như thế.Cô cũng không yêu con người nam không ra nam nữ không ra nữ như mày đâu con bệnh hoạn à"-Rồi tất cả tiếng cười miệt thị xung quanh nó
Trở về thực tại
Nó:"Không...đừng nói nữa.Làm ơn biến đi,biến khỏi tâm trí tôi đi"-Nó vừa lắc đầu vừa bịt chặt tai lại
Nó:"Làm ơn biến hết đi"-Nó bắt đầu khóc
Nó:"Rốt cuộc tôi đã làm gì sai để cô và thằng đó nói ra những lời lẻ đấy với tôi chứ?"-Nó cúi người lại vào một góc,mặt cúi xuống và bắt đầu khóc
Lúc đó
Ngọc Lan:"À à tôi biết rồi thưa thầy.Lát nữa tôi sẽ làm để nộp cho thầy sớm nhất có thể"-Cô Lan vừa đi vừa gọi nói chuyện
Ngọc Lan:"Vâng chào thầy"-Cô Lan cúp máy rồi đi về phòng làm việc của mình,đang đi thì cô thấy ai đó đang ngồi khom người lại
Ngọc Lan:*Ai lại ngồi đó thế nhỉ?*-Cô nghĩ rồi đi lại chỗ người đó
Ngọc Lan:"Em học sinh này đang làm gì ở đây thế?"-Cô Lan chạm vào vai người đó rồi cúi người hỏi thăm
Người đó ngẩng mặt lên.Là nó
Ngọc Lan:"Hiên,sao em ở đây?Sao em khóc vậy?"-Cô Lan thấy nó khóc thì hơi hoảng vì đây là lần đầu tiên cô Lan thấy nó khóc
Nó:"Cô Lan..."
Ngọc Lan:"Đứng dậy đi cô dẫn em xuống căn tin mua khăn giấy lau cho em nhé"-Cô Lan dìu nó xuống căn tin
Tại căn tin
Ngọc Lan:"Nè em lau đi"-Cô Lan đi tới đưa miếng khăn giấy cho nó
Nó:"Em cảm ơn cô"-Nó nhận lấy
Ngọc Lan:"Cô có mua nước cho em nè em uống đi"-Cô Lan đưa nước cho nó
Nó:"Dạ em cảm ơn cô nhiều"-Nó nhận lấy
Ngọc Lan:"Sao nhóc lại ngồi khóc thế?Buồn chuyện gì à?"
Nó:"Dạ không có gì đâu cô.Mấy nay em bị áp lực thi cử ấy mà"-Nó nói dối cô Lan để không muốn cô Lan lo cho nó
Ngọc Lan:"Cũng đúng ha.Sắp thi mà em lại nghỉ nhiều nên không hiểu bài áp lực là phải rồi"
Ngọc Lan:"Không sao đâu cô sẽ kèm cho em.Đừng áp lực mà hãy luôn bình tĩnh,em sẽ làm được"
Nó:"Dạ"-Nó nhìn cô
Ngọc Lan:"Đừng lo lắng vì có cô ở bên cạnh em rồi,cô sẽ giúp em để em vượt qua được thi cuối cấp nhé.Cố lên"-Cô cười rồi vỗ vai nó
Còn nó nhìn nụ cười của cô Lan mà cười mỉm
Bên này
Cô:"Haizz cuối cùng cũng thoa vết thương cho Khang xong.Mệt quá,xuống căn tin mua nước thôi"-Cô vừa bước xuống căn tin thì
Cảnh tượng trước mặt cô là nó và cô Lan đang ngồi cạnh nhau bên ghế đá và cái cô nhìn thấy là cô Lan thì cười còn nó thì cứ nhìn cô Lan mà bất giác nó cũng cười theo cô Lan
Cô:"..."-Cô siết chặt tay,mặt trầm đi lặng người nhìn hai người họ
Giờ ra về
Nó đi bộ trên đường do xe của nó đã bị hư nên đi bộ.Nó đang suy nghĩ chuyện gì đó trong đầu mà cứ im lặng bước đi,không biết là mình đang đi đâu cứ đi như người thất thần.Đến chỗ qua đường thì đèn xanh,nó nhìn rồi sang đường
Khi đang sang đường thì...
Bíp bíp (Tiếng còi xe)
Một chiếc xe hơi đang lao tới về phía nó
Hai đứa bạn nó đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng còi xe hơi.Cả hai vừa nhìn lên thì thấy nó đang đi giữa đường và phía bên trái nó một chiếc xe hơi đang lao nhanh và tới gần nó hơn.Cả hai hoảng hồn hét lên
Thụy:"Hiênnn coi chừng"-Nhỏ thấy nó thì hét lên
Hùng:"Hiênnnn"-Cậu hét lên
Nó:"Hở"-Nó quay ra nhìn hai đứa bạn mình rồi quay ra nhìn lên phía xe đang lao đến.Do có bật đèn xe nên chói quá nó che mắt lại để nhìn kĩ nhưng...
Rầm (Tiếng va chạm)
Thụy:"Hiênnnn"
Hùng:"Hiênnnn"
Cả hai hét lên
___________________________________
Toang...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com