Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter 1

Trận chiến Hogwarts có thể do một cậu bé dũng cảm giành chiến thắng, nhưng một sinh mạng đã được cứu vì một cô gái tài giỏi.

Hermione Granger đã cứu Bellatrix Lestrange. Đó là một câu mà không ai nghĩ đến sẽ nói ra. Đó là một câu mà cả hai không bao giờ nói, thậm chí không nói riêng. Đó là một câu của sự thật cuối cùng.

Khi Molly Weasley chĩa đũa phép về phía ả phù thủy không mảnh vải che thân, Hermione thấy mình lao về phía một tử thần đang đứng sẵn sàng xả súng vào bà Weasley. Nó cố gắng kéo bà Weasley xuống đất và tước vũ khí của kẻ kia.

Điều này đã cho Bellatrix thời gian để trốn thoát. Molly không hề hay biết về tử thần đang rình rập sau lưng bà và không biết rằng Hermione chỉ đang cố gắng cứu bà. Hermione sớm nhận ra mình đang loay hoay trong đống đổ nát của trường Hogwarts.

Bà Weasley đã gửi một Lời nguyền Cruciatus cực mạnh vào cô phù thủy trẻ tuổi, gán cho nó danh kẻ phản bội. Mặc dù Trận chiến rất hỗn loạn, mọi người dường như đông cứng lại khi tiếng hét của Hermione vang lên khắp sân trường.

( Cruciatus : 1 phần của lời nguyền tra tấn)

Ron thấy mình đang chạy về phía tiếng la hét của bạn gái và hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng trước mặt. Mẹ của cậu ấy đã đứng vững với cây đũa phép của mình và bạn gái của cậu ấy là người nhận được một câu thần chú trêu ngươi.

Một cuộc xung đột diễn ra trong tâm trí cậu bé. Một quyết định mất nhiều thời gian hơn đáng lẽ ra trong đầu cậu ta. Ronald Weasley cuối cùng đã quyết định tước vũ khí của mẹ mình.

Hermione suy sụp khi ý thức của mình mờ đi nhanh chóng điều cuối cùng nó nghe được là bà Weasley gọi nó là kẻ phản bội.

Chiến tranh đã kết thúc. Neville Longbottom mới là người hùng thực sự khi khói lửa tan thành mây khói. Các học sinh vui mừng trước chiến thắng, gần như quên đi những gì họ đã mất.

Harry và Ron đứng trên Hermione bất tỉnh trong Cánh bệnh viện cố gắng hiểu những gì bà Weasley nói với họ.

"Cậu ấy sẽ không, Harry. Hermione sẽ không bao giờ đứng về phía họ. Cậu ấy là một người muggle, tại sao cậu ấy lại tham gia một nơi chứa những người ghét muggle?"

"Tớ không biết Ron, nhưng mẹ của bồ nói đúng về một số điều. Bellatrix Lestrange đã biến mất, ả đã trốn thoát Ron. Cậu có biết ả sẽ làm gì khi phát hiện ra chúng tôi đã giết Chúa tể Voldemort của không? Nếu bồ nghĩ cô ấy tốt bụng đủ để giết chúng ta, cậu đã sai. "

Ron khó chịu. Bực bội với mẹ của mình. Bực bội với người bạn thân nhất của mình. Bực bội với bạn gái của mình. Thất vọng về anh trai của mình. Ron phải chịu một áp lực mà chỉ Merlin mới có thể nhấc khỏi vai.

"Được thôi, cậu là Harry Potter. Cậu thắng. Cậu muốn bạn gái tôi bị trục xuất, bị đày ải, bị trục xuất khỏi Thế giới Phù thủy, vậy thì cứ như vậy đi. Cậu thực sự nghĩ rằng mình có sức mạnh đó sao? để tốt nghiệp. Đáng lẽ ra phải là ba chúng ta. Không chỉ tôi và câuh. Hôm nay tôi đã thua đủ nhiều và cậu phải điên đầu như Bellatrix nếu cậu nghĩ rằng cậu có thể cướp bạn gái của tôi khỏi tay tôi. "

Hermione tỉnh táo, nó đã nghe thấy tất cả. Nó đã bị tiêu diệt vì Molly và Harry đã quá nhanh chóng ném nó vào mặt tối. Nó có lẽ đã mất nhiều thứ nhất so với bất kỳ ai trong quá trình này. Các thành viên gia đình duy nhất của nó không nhớ nó và gia đình bạn trai của nó sẽ sớm ghét cay ghét đắng nó.

Nó không biết tại sao, nhưng nó đổ lỗi cho Molly. Molly đã lan truyền những lời nói dối về nó cho gần như toàn bộ mọi người ở Hogwarts. Hermione dù nhỏ nhất cũng không thể chịu đựng được suy nghĩ đó. Ý nghĩ mọi người đều để mắt đến mình từng giây khiến nó khó chịu.

Nó không giống như Syltherins 'không nhìn chằm chằm vào nó và chế nhạo tình trạng máu của no, hay giống như Ravenclaws' không cho nó vẻ ngoài bẩn thỉu để thông minh hơn, hoặc thậm chí là Hufflepuffs 'và Gryffindors'. Tất cả họ luôn nhắm vào "Mione máu bùn tội nghiệp".

Nó quyết định ra đi. Nó không quan tâm nếu nó trông như thể nó có tội. Nó không quan tâm liệu họ có tìm kiếm nó hay không. Đặc biệt trong thời điểm này, nó thậm chí còn không quan tâm đến Ron.

Nó thích chàng trai ấy và nó thực sự đã yêu, nhưng Hermione biết cuối cùng cậu ta sẽ chọn gia đình của mình hơn nó. Hermione biết rằng cái chết của anh trai cậu sẽ khiến gia đình xích lại gần nhau hơn. Nó sẽ gắn kết họ lại với nhau theo cách loại trừ Hermione khi mẹ cậu tuyên bố nó là kẻ phản bội.

____________________

Đêm đến và Hermione thức trắng trên giường bệnh. Bây giờ là cơ hội để nó ra đi và không bao giờ quay trở lại. Nó cẩn thận ngồi dậy trên giường kiểm tra xung quanh và thấy mọi người đều đã ngủ.

Nó trượt ra khỏi giường và đi đến lối ra phía trước của trường Hogwarts. Nó gần như đã làm được điều đó cho đến khi đột nhiên đứng hình. Cơ thể nó dường như bị tê liệt nó không thể cử động chút nào.

"Cô nghĩ mình sẽ đi đâu, Granger?" Giọng nói đó đã quá quen thuộc với Hermione. Một giọng nói đã khiến nó đau đớn kể từ năm đầu tiên của nó ở ngôi trường phép thuật.

"Dì thân yêu của tôi muốn nói chuyện với cô," Draco bước vào ánh đèn gửi cho nó một nụ cười buồn, "Tôi thực sự không muốn làm điều này, tôi hy vọng một ngày nào đó cô có thể hiểu nó"

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô trước khi đưa cả hai vào Trang viên black.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com