Chương: 224 ~ 225
Chương 224: Đại chiến sắp đến.
Tang Đồng ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh lại ký tên báo cáo bù đắp cho liệt sĩ, liên tục dặn dò phải thiện đãi với gia quyến, sau đó lại tiếp tục ngủ, cơm cũng không ăn một miếng nào
Mặc dù Tam Muội Chân Hoả không nguy hiểm như Cửu Thiên Huyền Lôi, nhưng triệu hồi hai lần tiêu hao thể năng rất khủng khiếp.
Tận đến khi Hoa Vân Nguyệt xử lý xong tang sự của Hắc bà rồi quay lại căn cứ, Tang Đồng mới tỉnh lại.
Uống xong chén cháo bổ sung năng lượng đặc chế từ robot, cô mệt mỏi xuất hiện trong phòng họp
Mục Dung, Hoa Vân Nguyệt, Bát Chỉ Kính đều đợi bên trong, Tang Đồng nhìn ghế bên trái không người ngồi, lòng hoảng hốt.
Nơi đó từng là vị trí của Tô Tứ Phương, sau khi thả lỏng thần kinh Tang Đồng mới có chút tinh lực để nghĩ, lần này Tô Tứ Phương rời đi thật rồi...
Cô lại nghĩ tới Tang Du vẫn bị ngủ đông trong kén nhộng sinh, lòng sinh chua xót.
Ngồi vào ghế chủ, cô hằng giọng: "Trước khi họp thì nói vài câu đi."
Mục Dung thấy ánh mắt của Tang Đồng, trái tim đột ngọt ngừng lại một giây.
Đau đớn và chua xót chạy dọc thân thể, mấy ngày nay mọi người ăn ý tránh nè đề tài nhạy cảm, chôn phần đau đớn vào sâu đáy lòng, không ai chạm vào thì sẽ có cảm giác nàng vẫn còn sống, có lẽ là giống như Tô Tứ Phương, chán ghét thời gian gặp nguy hiểm, đi du sơn ngoạn thủy rồi.
Có lẽ, có một ngày khi nhìn thấu phồn hoa thì sẽ mệt mỏi, chim lại về rừng.
Chỉ tiếc, hoang ngôn vô tận, phù mộng vô tình.
"Cô định làm thế nào?" Tang Đồng không nói rõ lắm, nhưng cô biết Mục Dung sẽ hiểu.
Bầu không khí nặng nề, Mục Dung trầm mặc thật lâu, thấp giọng hỏi. "Cô có ý kiến gì không?"
"Là người trong nghề mà nói, thổ táng độ hồn tốt hơn hoả táng, nhưng tình huống của Tang Du thì...tôi theo ý kiến của cô." Không ai biết linh hồn của nàng đang ở đâu, thậm chí còn không biết linh hồn nàng còn đó hay tiêu tan rồi.
"Tôi muốn hoả táng em ấy."
Hốc mắt Mục Dung đỏ lên: "những chuyện tôi hứa với em ấy còn chưa thực hiện được, đợi chuyện này kết thúc tôi muốn đưa em ấy ra ngoài."
Cô cảm giác được có dòng nước ấm chảy ra từ mặt dây chuyền, ấm áp bao phủ lấy cô, tâm lại đớn đau.
Mục Dung đưa tay nắm vuốt mặt dây chuyền, hít hít mũi: "Được không?"
"Được, nghe theo cô. Buổi chiều dành ra chút thời gian."
"Cám ơn, còn người nhà cô thì sao?"
"Cái này không cần quan tâm, tôi sẽ tự xử lý."
...
Hội nghị đi vào chủ đề, Tang Đồng nói hết chuyện đã phát sinh dưới địa cung cho Hoa Vân Nguyệt biết, Bát Chỉ Kính cũng nói ra manh mối kinh thiên hắn đã phát hiện cho ba người.
Tang Đồng chống cằm, chau mày: "Trong lòng tôi có một nghi vấn. Nếu như trận pháp đó là để bảo vệ Bất Hoán Thi, hẳn là nên giết chết kẻ xông vào ở đại sảnh mới đúng. Tại sao lại dẫn người đến chỗ quan tài? Không lẽ không sợ gặp trúng cao thủ tương kế tựu kế sao? Còn nếu như trận pháp này là để phong ấn Bất Hoán Thi thì vị trí kiến tạo lại không đúng lắm."
Mục Dung tiếp lời, nói: "đến cùng Dương Tống Nô có phải là Bất Hoán Thi hay không? Lúc đó thực lực hai bên rất chênh lệnh, nếu không phải hắn hi sinh bản thân thả chúng ta ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Tang Đồng nhẹ gật đầu.
Bát Chỉ Kính chậm rãi nói: "Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có phải còn ẩn giấu âm mưu lớn hơn?"
Mục Dung nói: "Việc đến nước này, chỉ còn cách cố gắng từng bước."
"Đúng vậy, mặc kệ có âm mưu gì, Bất Hoán Thi là nước cờ quan trọng nhất, chúng ta chỉ cần giải quyết nó thì tất cả những thứ ẩn sau sẽ rõ ràng."
Hoa Vân Nguyệt nói: "Tôi đã chuẩn bị xong lúc nào cũng có thể bắt đầu luyện Kim Tằm Cổ."
"Được, tôi lập tức bố trí hộ pháp cho cô, mấy ngày nay Vương Hạo có dị thường gì không?"
Hoa Vân Nguyệt đỡ trán: "Không có, chính là ăn liên tục ba ngày, say khướt ngất lên xỉu xuống."
Xế chiều hôm đó, Mục Dung tự tay nhấn nút hoả táng di thể của Tang Du.
A Miêu ở trong lòng La Như Yên gào khóc: "Đừng mà Mục Dung đại nhân, ngài hoả táng nhục thân của Tang Du thì cậu ấy làm sao trở về nữa! Tang Du, Tang Du của ta!!"
La Như Yên vỗ lưng A Miêu, an ủi nói: "Nhập thổ vi an là điều quan trọng với nhân loại, ngươi nghĩ thoáng chút đi."
Tang Đồng và Mục Dung nhặt lại tro cốt của Tang Du, cẩn thận đưa vào cái bình xanh, Mục Dung bưng bình im lặng quay người đi về phòng
Tang Đồng đứng yên tại chỗ ngu ngơ một lúc thật lâu, bàn giao vài câu rồi đi tới phòng Hoa Vân Nguyệt.
Bế quan đến ngày thứ ba, vạn dặm Tây Nam đột nhiên đổ mưa to, mây đen dày đặc, sấm sét vang trời, giống như cảnh tượng khi Tang Du xé nát nhục thân.
Mục Dung ôm bình đứng trước cửa hang, nhìn màn mưa kết nối thiên địa.
Lang Vương Tiếu Nguyệt đi tới bên cạnh Mục Dung, ngẩng đầu nhìn trời nặng nề nói: "Trời sinh dị tượng tất có nghịch thiên xuất thế."
"Là Bất Hoán Thi, hay là Kim Tằm Cổ?"
"Ngươi thật sự không có ý rời đi sao? Sinh mệnh nhân loại thoáng qua liền mất, tại sao lại lựa chọn cuộc sống nguy hiểm này? Ta có thể dẫn ngươi đến nơi an toàn, bảo đảm cho ngươi cả đời bình an "
"Tiếu Nguyệt tiểu thư, cám ơn khoản thời gian qua..."
Ngón tay Mục Dung khẽ động, vuốt ve bình xanh, vẻ mặt ôn nhu mềm mại: "Sau khi em ấy đi tôi đã không còn gì để lo nghĩ, Tang Đồng là bạn tốt của tôi cũng là thân nhân của em ấy, Tứ Phương đã không ở đây, tôi càng không thể bỏ mặc Tang Đồng. Xem như chúng ta không thể chiến thắng Bất Hoán Thi, tôi cũng muốn cùng cô ấy đi gặp Tang Du. Tôi tin tà bất thắng chính, Bất Hoán Thi rồi sẽ bị tiêu diệt, cho dù không phải bọn tôi cũng sẽ có những người khác làm điều đó. Giống như tám trăm năm trước vậy."
Mưa to ròng rã bảy ngày đêm, trong trụ sở quấn quanh sự nặng nề và khẩn trương, Lang Vương Tiếu Nguyệt ra lệnh cho toàn thể tộc nhân di chuyển đến nơi an toàn, bản thân thì ở lại.
Hai bên đều chạy đua với thời gian, không ai biết được là Kim Tằm Cổ xuất thế trước hay Bất Hoán Thi hạ trần sớm.
Việc liên quan đến tồn vong toàn nhân loại, muốn giúp cũng không được, chỉ hi vọng tới chậm một chút.
Thế nhưng, ngày đó cuối cùng cũng tới.
Tia chớp hình cầu đánh vào trên phế tích thôn làng tạo ra một hố sâu to lớn, nhưng Tang Đồng và Hoa Vân Nguyệt vẫn chưa ra khỏi phòng.
Kỹ thuật viên phụ trách giám sát địa cũng hoảng hốt, cầm báo cáo xông vào văn phòng: "Mục khoa trưởng, Vương khoa trưởng, chuyện lớn rồi!"
...
Siêu thị vắng vẻ ở một thành phố nhỏ nào đó, hàng hoà chỉnh tề chỉ là không có khách hàng.
Một người mặc đồng phục nhân viên dọn vệ sinh đang cúi đầu, nơi nào nàng quét dọn qua đều sạch sẽ như gương soi.
Nhân viên vệ sinh đột nhiên ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn màn hình TV.
"Tin mới nhất, Tây Nam hạ mưa to gây sạt lỡ và lũ quét, cảnh sát và các chiến sĩ giải phóng quân nơi đó đang nỗ lực tiếp tế cứu người, phần lớn người dân đã được di dời đến nơi an toàn, nhưng vẫn còn một số ít bị mắc kẹt. Chỉ huy đội giải cứu Huy Lê Hồng trả lời phóng sự: Dù sức cùng lực kiệt cũng sẽ bảo vệ sinh mệnh người dân. Thành thị cả nước đang quyên tiền vật tư để người dân Tây Nam có thể khắc phục hậu quả thiên tai, nước và thực phẩm cũng đã phân phát đến những người bị hại. Tin tiếp Theo: Mông Cổ Seberia bị áp thấp ảnh hưởng nghiêm trọng, Đông Bắc và Hoa Bắc nước ta sẽ có hiện tượng sương mù dày đặc, trong đó Đông Bắc sẽ gặp tai họa nghiệm trọng, số lượng lớn cây nông nghiệp sẽ chết cóng, thực phẩm ở Đông Bắc đồng loạt tăng giá, trưởng ban ngành đã ra thông báo, hai mươi bốn tiếng sau sẽ phát thực phẩm cho người dân để ổn định tình hình. MC phỏng vấn ngẫu nhiên một vị chủ xí nghiệp..."
Nhân viên vệ sinh chăm chú nhìn phụ đề, sắc mặt nặng nề.
"Tiểu Tô!"
"Quản lý, cô ấy..." Người bán chỉ chỉ vào tai, quản lý bây giờ mới nhớ ra nhân viên vệ sinh mới đến là một người điếc.
Quản lý cầm lên giấy bút, đi tới gần vỗ vỗ vai nhân viên vệ sinh, xoay đầu lại, chính là Tô Tứ Phương nói muốn du sơn ngoạn thủy!
Trên giấy viết: Tổng giám đốc đang tổ chức quyền tiền cho khu gặp thiên tai, Tiểu Tô quyên bao nhiêu?"
Từ khi mất đi thính giác, Tô Tứ Phương cũng rất ít khi mở miệng, nàng cầm bút lên viết: Tám trăm.
Quản lý kinh ngạc nhìn Tô Tứ Phương: "Tiểu Tô...à phải rồi."
Quản lý cầm bút lại viết: "Tình huống của cô đặc biệt có thể không quyên hoặc quyên ít cũng được, tôi sẽ nói với cấp trên."
Tô Tứ Phương nhẹ cười: "Cám ơn, không cần đâu, tiền quyên góp cứ trừ vào lương là được."
Quản lý méo mặt, mấy ngày trước bọn họ mới nhận người khiếm khuyết vào làm nhân viên vệ sinh, cho ăn cho ở, dọn dẹp trông chừng, tiền lương một tháng vừa đủ tám trăm....
...
Vương Hạo đi vào đại sảnh chủ trì đại cục, Mục Dung cất bình tro cốt của Tang Du vào một vòng bảo vệ đặc chế, đeo.lên lưng rồi chạy về hướng Tang Đồng, Hoa Vân Nguyệt.
Vừa chạy tới, cửa phòng liền mở.
Mục Dung thấy Tang Đồng mặc đạo bào, trong tay lại cầm valy nên vui mừng hỏi: "Hoàn thành rồi?"
"Đã tiến đến bước quan trọng nhất."
"Vây giờ tính sao?? Thiên Lôi đã làm nổ tung địa cung rồi, Bất Hoán Thi sẽ sớm xuất thế!"
"Làm hết sức mình, nghe theo thiên ý thôi. Vương Hạo đâu?"
"Chỉ huy ở đại sảnh."
"Cô đi theo tôi."
Mục Dung nhìn Tang Đồng bố trí thần án, tiếng cảnh báo vang vọng trong căn cứ, cô hoảng hốt vội la lên: "Hoa Vân Nguyệt còn cần bao nhiêu thời gian nữa? Nếu Bất Hoán Thi truy theo mùi đến đây thì toàn bộ căn cứ sẽ tiêu đời!"
"Đừng ồn! Có thể kéo bao nhiêu thì kéo bấy nhiêu, đối phó với cương thi không phải nghề chính của tôi, tôi muốn khai đàn thỉnh thần nhập thân."
"Mời ai đến giúp???"
"Truyền nhân Mao Sơn, đạo trưởng Mao Tiểu Phương."
~~~~
....đã thấy tình yêu của Tô sư phó vĩ đại đến mức nào chưa??????
~~~~~
Chương 225: Cương thi hoá Người.
Tang Đồng mặc vào đạo bào, xếp toàn bộ valy thành một hàng, mở ra toàn bộ, tất cả gia sản đều lấy ra ngoài.
"Nam nữ khác biệt, vậy nên chút nữa tôi sẽ tự phong bế Nguyên Thần, nhường nhục thân cho đạo trưởng toàn quyền chủ đạo, lúc đó tôi sẽ không còn ý thức, cô nhớ nói rõ với đạo trưởng Mao Tiểu Phương những gì đang xảy ra, pháp khí của tôi để đạo trưởng tùy ý sử dụng."
Nói xong Tang Đồng cầm ba nén nhang vàng nâng lên mi tâm bái ba bái, không biết dùng cách gì mà ba nén nhang tự cháy.
"Thời gian thỉnh thần duy trì bao lâu?"
"Không rõ, đến cực hạn thì sẽ tự ly thể."
Tang Đồng cắm nhang vào lư hương, cung kính quỳ trên gối bồ đoàn: "Từ xưa đến nay nữ đệ tử không thể tùy tiện thỉnh nam thần hạ giới nhập thân, nhưng việc làm này quan hệ đến suy vong của nhân loại, thỉnh đạo trưởng thứ tội."
Tang Đồng lắc kim linh, niệm thần chú cổ xưa, niệm xong chữ cuối cùng 'Phụt' một tiếng, lửa trên hai ngọn nén nhảy lên ba tấc, thân thể Tang Đồng run rẩy mấy giây.
Mục Dung lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Tang Đồng?"
"Ừm?" Tang Đồng bỗng nhiên xoay đầu nhìn Mục Dung, biểu cảm nghiêm túc đôi mắt đẹp căng tròn, giọng nói cũng thay đổi.
"Đạo trưởng Mao Tiểu Phương?"
Mao Tiểu Phương nhập vào người Tang Đồng, cúi đầu nhìn nhìn thân thể, sau đó tức giận vung tay nói: "Hồ nháo! Âm dương khác biệt, nữ đệ tử sao có thể tự tiện mời nam thần hạ giới..."
Mục Dung vừa định giải thích thì đã nghe Mao Tiểu Phương "a" một tiếng, đi tới thần án bóc một núm gạo rãi xung quanh bàn thờ, dư ra một hạt gạo liền bỏ vào miệng, hai tay nâng lên đảo qua ngọn nến sau đó nuốt hạt gạo xuống.
"A!"
Mao Tiểu Phương nâng tay phải lên, bấm bấm đốt tay: "gần đây có cương thi?"
"Đúng vậy đạo trưởng, tình hình khẩn cấp nên mới mạo muội thỉnh đạo trưởng hạ phàm, bên này là pháp khí của bạn tôi, mời ngài lựa chọn."
Mao Tiểu Phương để một tay sau lưng, một tay khác lại để ngang người, bước chân thư thả đi tới.
Mục Dung nhịn không được nhẹ cong khoé miệng, bộ dạng này của Tang Đồng rất vui mắt.
Hắn cầm đào mộc kiếm nhìn nhìn một chút, sau đó lại lấy đinh gỗ dao và gạo nếp đặt sang bên, lại cầm kiếm Ngũ Đế vuốt ve thân kiếm: "được lắm." Lại cầm thêm túi ngũ đậu đặt một góc.
Nhìn ra được đạo trưởng Mao Tiểu Phương đối với mấy thứ này quen thuộc thế nào, lúc hắn nhìn bọn nó ánh mắt như loé sáng, giống như trùng phùng với lão hữu lâu năm.
Mao Tiểu Phương thả kiếm Ngũ Đế xuống, lại cầm ống mực đưa lên mũi hít hà: "Đáng tiếc."
"Đạo trưởng, sao vậy?"
"Ống mực này nếu ngâm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày thì còn có công dụng tốt, ngâm bảy ngày thì uy lực hơi nhỏ, đáng tiếc."
Mục Dung phục sát đất, ngửi một cái liền biết rõ như vậy, không hổ là đệ nhất nam Mao phái Thái Sơn Bắc Đẩu."
"Thời gian không nhiều, chỉ có thể chuẩn bị nhiêu đây, xin ngài bỏ qua."
Mao Tiểu Phương nhẹ gật đầu, cầm lên một cái bình, lấy ngón út chấm vào rồi đưa lên miệng nếm, nhẹ cười nói: "Lão huyết cao!"
Nói xong lập tức chọn bình lão huyết cao và ống mực.
Mục Dung giật giật khoé miệng, thầm nghĩ: Ánh mắt đạo trưởng này hao quá, Tang Đồng tỉnh lại sẽ tiếc của đến đau lòng cho xem.
"Tứ Cửu, thay vi sư cầm...",
Mao Tiểu Phương đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Mục Dung, áy náy nói: "Đường đột rồi, Tứ Cửu...là tiểu đồ đệ của bần đạo khi còn sống."
Mục Dung thấy được đau thương trong mắt hắn, vội nói: "Không sao, tôi cầm thay ngài."
Mục Dung để những thứ Mao Tiểu Phương đã chọn vào túi, vác lên vai: "Đạo trưởng chúng ta có thể xuất phát."
Mục Dung chạy chậm theo phía sau, Mao Tiểu Phương thì khí định thần nhàn, bước chân thoải mái thanh thản, mà tốc độ lại nhanh doạ người.
Mưa tạnh, mặt đất đọng lại bùn, đứng trước cửa căn cứ nhìn về phía nam, cả bầu trời dường như bị nhuộm đỏ.
Nửa bầu trời đen thâm trầm, nửa còn lại đỏ hồng xinh đẹp, hai màu sắc va vào nhau lại không kém nhau.
Mao Tiểu Phương nhìn bầu trời xa xăm, nghi hoặc nóị: "Không đúng, cương thi sợ lửa, tại sao quanh đây không đặt tháp lửa?"
"Đạo trưởng, lần này chúng ta đối phó không phải là cương thi bình thường mà Hoàng Thi, Bất Hoán Thi."
"Bất Hoán Thi?"
Mao Tiểu Phương biến sắc, đáy mắt hiện lên chiến ý: "khi còn sống bần đạo chém giết vô số cương thi, chưa tiếng gặp qua Khoáng thế ma vật như vậy, quả nhiên nhân sinh hay cho người khác kinh diễm, chỉ là Yêu Hoàng giáng thế thì dân chúng lầm than, haiz."
"Đạo trưởng, Bất Hoán Thi cách nơi này mười sáu dặm, để tôi đi gọi trực thăng."
Mao Tiểu Phương bắt lấy tay Mục Dung: "Bần đạo muốn dùng Thần Hành Thuật, ngươi theo sát."
Nói xong dựng lên tay phải, ấn pháp quyết, miệng lẩm bẩm.
Bước chân đầu tiên, Mục Dung hoa mắt chóng mặt, vừa rồi rõ ràng còn đứng trước căn cứ, nháy mắt một cái đã đi vào rừng sâu.
Mục Dubn nhịn không được quay đầu nhìn lại, căn cứ ẩn hiện trong màn đêm.
Mao Tiểu Phương quát: "Tập trung tinh thần !"
Mục Dung tranh thủ xoay đầu, lại thấy cảnh vật cấp tốc thay đổi, tiếng gió không dứt gào thét bên tai, hai người tựa như đứng trong một vòng bảo hộ, đến cả góc áo cũng không bị gió thổi lên.
Cảnh này giống như Khôi Tam bà bà sử dụng Súc Địa Thành Thốn khi ở Nguyệt Hương thôn, chẳng qua pháp thuật của đạo trưởng Mao Tiểu Phương cao hơn một bậc.
Đoạn đường này cho dù cưỡi yêu lang cũng phải mất ba mươi phút, dưới sự dẫn dắt của Mao Tiểu Phương lại chỉ mất mười phút.
Dưới sườn đồi là một cái hố sâu, hai bên hố hừng hực nhiệt hoả.
Mưa to mấy ngày vừa tạnh không lâu, thảm thực vật chứa đầy hơi nước nên bình thường không thể nào bốc cháy như vậy, nhưng lửa trước mắt cô tựa như đang nổi giận, muốn đốt cháy mọi thứ mới thôi.
Mao Tiểu Phương nhìn sườn đồi trầm ngâm nửa ngày, khoát tay: "Đưa đào mộc kiếm cho ta."
Cầm đào mộc kiếm, Mao Tiểu Phương ấn pháp quyết, lôi kéo Mục Dung bay lên rồi vững vàng hạ xuống phế tích.
Một nửa phế tích biến thành hố sâu, Mao Tiểu Phương vuốt đào mộc kiếm, uy phong lẫm liệt đứng trước người Mục Dung: "Tứ Cửu, đinh gỗ đào "
Mục Dung đưa đinh gỗ đào, lại nghe Mao Tiểu Phương nói: "Bày trận Ngũ Đậu Thiên, đợi ở đây."
Mục Dung nhớ lại cách bày trận Tang Đồng từng dạy, bắt đầu bày trận. Mao Tiểu Phương qua một lúc lâu mới nhớ tới người sau lưng không phải đồ đệ mình, đệ tử đã chết, năm đó Tứ Cửu đã nhập thổ vi an.
Hắn xoay người nhìn, Mục Dung đã bố trí xong trận pháp: "Sư phụ ngươi là ai?"
"Không phải, không phải, chẳng qua là học được từ bạn tôi, cũng là người mời ngài hạ phàm, chỉ là chút da lông."
Mao Tiểu Phương gật đầu: "Không tệ."
"Grừ..." Bên trong phế tích vang lên tiếng rống dài, Mao Tiểu Phương nâng lên hai ngón tay, vẽ một vòng: "Dạ quang!" Sau đó cảnh vật trước mắt liền rõ ràng.
Tuy trong núi được lửa chiếu sáng, những Mục Dung lại nhìn không rõ, cô cầm túi tiếc nuối nghĩ: "Nếu tôi cũng có thể nhìn thấy rõ thì thật tốt."
Mặt dây chuyền trên cổ im ắng chảy ra dòng ánh sáng cực mỏng, Mục Dung đột nhiên cảm giác hai mắt sáng tỏ, một ngọn cây cọng cỏ trong bóng đêm cũng thấy rất rõ ràng.
Cô ngạc nhiên dụi mắt: "Tâm tưởng sự thành?"
(Nghĩ gì được nấy)
Bát Chỉ Kính ở trong tâm thức của cô bất đắc dĩ liếc mắt: "Đúng là người ngốc có phúc ngốc, cách xa vạn dặm như vậy cũng muốn nuông chiều yêu cầu nhỏ này."
"Rầm" một tiếng thật lớn, đất đá bay tứ tung.
Mấy người đàn ông mặc chiến phục tập tễnh đi ra từ trong phế tích: "Đặc phái viên???".
"Hửm?" Mao Tiểu Phương hỏi.
"Không có gì! Mao đạo trưởng cẩn thận!"
Mao Tiểu Phương khinh thường hừ lạnh, chỉ là đám thi nhân thối thịt, cần gì phô trương thanh thế.
Nói xong tay trái kẹp lấy bốn cây đinh gỗ đào tùy tiện ném một cái, đinh gỗ đào như có mắt ghim lên bốn con cương thi.
"A!" Tiếng kêu bi thảm phát ra, nơi bị đinh gỗ đào ghim trúng bốc lên khói trắng, sau đó bốc cháy, mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Mục Dung cau mày, lấy tay che mũi, Mao Tiểu Phương cầm thẳng kiếm Ngũ Đế, cao giọng nói: "Tương truyền Bất Hoán Thi trí tuệ không khác người thường, bất tử bất diệt. Hôm nay bần đạo đặc biệt đến lĩnh giáo, ngươi cần gì phải giấu đầu lòi đuôi? Chẳng lẽ chưa chiến đã sợ sao?"
"Ha ha ha ha ha...." Tiếng cười thanh thúy vang lên, Mục Dung giật mình, tiếng cười này hình như đã từng nghe qua.
Mao Tiểu Phương bước lên nửa bước, đưa ngón trỏ tay trái vẽ một lá bùa trên không trung, chữ 'kim' lóng lánh lơ lửng, hắn lại vuốt dọc thân kiếm, đào mộc kiếm bình thường đột nhiên toả ra kim sắc, thân kiếm cũng biến thành kim quang dài ba thước.
Bát Chỉ Kính khen: "Đạo sĩ này có chút bản lĩnh, tiện tay có thể mời đến thần kiếm."
"Mao đạo trưởng có phải thần tiên không? Cẩu Đản, ngươi cảm thấy đạo trưởng có mấy phần thắng?"
"Khó nói, dù sao Tang Đồng cũng là nhục thể phàm thai sức chịu đựng có hạn, xem như là thần tiên cũng không thể phát huy toàn bộ thực lực, còn thân thể Bất Hoán Thi lại là đao thương bất nhập."
Một đám hoả quang từ trong bóng tối bay ra, Mục Dung nhìn người vừa tới đồng tử co lại: Liệt diễm không làm hư dung nhan hoạ thủy, phong thái tuấn tú tựa như Phan An, đây chằng phải Dương Tống Nô sao?!
"Hắn...thật sự là Bất Hoán Thi sao? Ngày đó sao lại hi sinh chính mình cứu chúng ta?"
Mao Tiểu Phương cũng giật mình, hắn từng nhìn vô số cương thi dáng vẻ xấu xí hung tợn, quanh thân hôi thối.
Bộ dạng cương thi như vậy là lần đầu tiên trông thấy: "Không hổ Hoàng Thi, có thẻ nghịch chuyển càn khôn, khôi phục dáng vẻ lúc còn sống!"
Dương Tống Nô tà mị cười, phất ống tay áo, ngọn lửa trên người hoá thành huyết y chiến bào, toàn thân phủ áo giáp hoàng kim.
Mao Tiểu Phương hét lớn một tiếng, mũi kiếm chỉ thẳng, lá bùa vàng bay đến Dương Tống Nô...
~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com