Chương 1 - Gió lùa bãi bồi
Gió Năm Căn thổi rào rạt từ bờ sông, mang theo mùi mặn mòi của nước lợ, mùi bùn non và lá dừa nước ngai ngái. Mặt sông bạc nhạt dưới ánh bình minh, từng đợt sóng nhỏ gợn lên, vỗ vào mạn xuồng, lách tách vang vọng. Những bụi đước nghiêng mình trong gió, từng tán lá chao nhẹ, như thì thầm một điều gì đó mà chỉ người quen vùng đất mới nghe ra.
Nguyễn Ngọc Lan Hương, con gái út nhà ông Hội đồng Tín, đứng trước hiên nhà gỗ rộng, mặc bộ bà ba tím nhạt, tóc dài buông hờ sau gáy, mắt dõi ra bến sông. Ánh mắt cô khẽ chớp, như đang dò tìm một điều gì đó giữa mênh mông sông nước. Hương cảm nhận được nhịp sống bình yên nhưng cũng có chút bồn chồn trong lòng - một cảm giác lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.
Ở đầu bến, chiếc xuồng ba lá từ từ cập bến. Người chèo xuồng là một cô gái mặc áo bà ba đen, tóc buộc gọn, dáng đi thẳng, vững vàng. Đôi mắt sáng sắc, nhưng ánh nhìn thoáng qua hiên nhà lại tràn đầy cẩn trọng. Cô không nói gì, chỉ đứng im một lúc rồi bước lên cầu gỗ.
Bà Bảy, quản gia lâu năm của gia đình Lan Hương, vừa chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn theo cô khách lạ.
- "Ai vậy con?"
- "Dạ..." - Lan Hương khẽ đáp, chưa hiểu chuyện gì.
Cô khách đặt gói hàng lên bàn, giọng trầm mà rõ chữ:
- "Dạ, con có chút thuốc gửi cho ông Hội đồng."
Lan Hương thoáng sững, lòng bỗng thấy rộn ràng. Cô không hiểu vì sao, nhưng ánh mắt cô cứ dõi theo từng cử chỉ của người lạ. Bàn tay thon gọn, dáng đi nhẹ nhàng nhưng vững chãi, khác hẳn những người quen biết quanh nhà.
Ngoài trời, mây đã kéo đến, gió thổi mạnh hơn, những hạt mưa đầu tiên rơi lộp bộp trên mái ngói, trên lá bông trang, rồi nhảy tứ tung xuống sân gạch. Bà Bảy vội nói:
- "Trời ơi, mưa lớn dữ lắm, vô nhà nghỉ một lát đi con."
Cô khách gật đầu, bước nhẹ vô nhà. Lan Hương nhìn theo, trong lòng vừa tò mò vừa thích thú. Cô thấy một điều gì đó khác lạ trong ánh mắt người khách - vừa dè dặt vừa kiên định, mà cô không thể đoán ra.
- "Con Mướp!" - tiếng kêu yếu ớt từ hiên vườn.
Lan Hương giật mình, thấy con mèo nhỏ mắc trong đám rễ dừa nước. Cô vừa định lao ra thì cô khách đã nhanh chóng cúi xuống, kéo con mèo ra. Nước mưa văng ướt áo bà ba đen, tóc dính sát vai, nhưng cô vẫn bình thản.
Lan Hương chạy ra, đưa khăn khô cho khách:
- "Trời ơi, ướt hết trơn rồi, sao cô liều dữ vậy?"
Cô khách chỉ mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh:
- "Con mèo đâu biết mưa tạnh hay mưa lớn."
Khoảnh khắc ấy, tiếng mưa nặng hạt, mùi đất ướt và hương trà nóng tạo nên một thứ không gian đặc biệt. Lan Hương không hiểu sao tim mình bỗng dưng thấy nhói nhẹ, một cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô cảm nhận được sự khác biệt nơi người khách: vừa mạnh mẽ, vừa bí ẩn, một điều mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai xung quanh mình.
Mưa vẫn trút xuống ào ào, văng vào mái hiên, bắn lên sân gạch. Lan Hương đứng bên bàn, mắt dõi theo cô gái khách lạ, lòng vừa bồn chồn vừa thích thú. Tim cô đập lạ, một nhịp rung rinh khó tả.
Cô gái ngồi im, nhấp trà từng ngụm nhỏ, đôi tay khẽ siết mép chén. Ánh mắt cô lướt qua mọi vật dụng trong phòng: bàn ghế gỗ lim, vài bông hoa đặt nơi góc cửa sổ, chậu cảnh nhỏ trên bệ gỗ... Tất cả đều gợi lên một sự khác biệt rõ rệt với cuộc sống quen thuộc của cô nơi rừng, nơi bùn, nơi sông nước và những ngày làm nhiệm vụ.
Lan Hương mỉm cười, khẽ nói:
- "Ngoài trời mưa riết, chắc cô không đi đâu được đâu. Ở lại chút đi, uống trà cho ấm bụng..."
Cô gái chỉ gật nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn ra cửa sổ, quan sát mưa rào và sông nước. Dáng vẻ bình thản nhưng sắc bén, khiến Lan Hương cảm nhận được sức sống, sự cứng cỏi - điều mà những người quen biết quanh nhà chưa từng có.
Lan Hương bắt chuyện thêm, giọng dịu dàng:
- "Con mèo của cô nè... nó mắc kẹt ngoài hiên, may mà cô cứu."
Cô gái cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt đầu con mèo:
- "Dạ, phải cứu thôi..."
Khoảnh khắc im lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng mưa rào rạt, tiếng gió quất vào tán lá, tiếng nước vỗ vào bờ. Lan Hương nhận ra tim mình lạ lùng, rung lên một nhịp vừa tò mò vừa an tâm.
- "Cô... ở vùng này lâu chưa?" - Lan Hương hỏi, giọng khẽ bối rối.
Cô gái lắc đầu, giọng bình thản, vừa đủ để nghe thấy mà không hé lộ điều gì:
- "Dạ, mới vô thôi..."
Lan Hương thoáng ngạc nhiên. Cô cảm nhận sự cẩn trọng nơi người khách: quan sát tỉ mỉ, đoán được những chi tiết xung quanh, nhưng vẫn giấu kín bản thân. Một cảm giác vừa tò mò vừa thích thú len vào lòng cô, khiến cô không thể rời mắt.
Bà Bảy mang thêm bánh trái, nhìn hai cô gái, khẽ cười . Không khí căn phòng tràn mùi trà nóng, mưa rào và đất ướt, xen chút bí ẩn không tên. Lan Hương cảm nhận hôm nay là một ngày khác thường.
Lan dời mắt ra cửa sổ, trầm giọng:
- "Trời cứ mưa miết, chắc phải vài giờ nữa mới tạnh..."
Lan Hương cười khẽ:
- "Ở lại chút thôi, cô đừng lo, mưa cũng không sao..."
Lan chỉ mỉm cười, ánh mắt thoáng nghiêng nhìn mưa, giữ im lặng. Hành động nhỏ nhưng đủ để Lan Hương nhận ra rằng cô gái này không hề đơn giản: vừa bình thản, vừa cẩn trọng, vừa kiên định. Một cảm giác bí ẩn, khiến trái tim cô nhấp nhổm.
Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng nước dội vào bờ làm nền, xen vào đó là khoảng lặng kỳ lạ giữa hai cô gái. Lan Hương cảm nhận rằng người khách lạ này sẽ để lại dấu ấn khó phai trong đời mình, dù cô chưa biết tên, chưa biết thân phận, và chưa biết vì sao trái tim cô rung lên lạ lùng.
Và cứ thế, mưa trút, nước dâng, Lan Hương và cô gái bí ẩn ngồi bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc yên ắng, tràn đầy sự tò mò, chờ đợi một điều gì đó chưa rõ sẽ xảy ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com