Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27: Quá Khứ,Con Số và Sự Nghi Ngờ

Một căn phòng tối đen, cùng với nhưng tiếng bàn phím vang lên khắp phòng. Trong căn phòng có hai bóng dáng nhỏ đang ngồi cạnh nhau làm việc. Haru xoay người qua lại, âm thanh của xương 'răc rắc' kêu lên, mệt mỏi nằm lên bàn, Haibara bên cạnh nói.

"Xong rồi à?" Haru xoa thái dương lắc đầu, Haru nhìn qua Haibara nói.
"Cậu không dừng một tý đi, cậu gõ bàn phím còn lâu hơn tôi." Haibara nghe vậy cũng dừng lại cầm ly sữa lên uống một ngụm rồi xoay qua nói.

"Dạo này cậu có để ý thấy bọn trẻ rất lạ không?" Haru gật đầu.
"Dường như bọn chúng đang bàn bạc gì đó dính líu tới tôi. Cậu có nghe thấy chúng bàn gì không? Mỗi lần tôi lại gần chúng liền né xa ra." Haibara lắc đầu, cô xoay qua nhìn Haru.

"Muốn biết thì ngay mai theo dõi là được. Tôi cũng rất tò mò." Haru bĩu môi, Haibara cười nói.
"Nhanh đi, ngay mai còn đi học." Haru thở dài bắt tay vào làm tiếp.

Hôm sau, Haru và Haibara cùng nhau tới trường. Haru dừng tại cửa nhìn, ba đứa nhóc kia đang tụm lại nói gì đó rất say mê. Haru nhẹ nhàng bước lại gần cửa sổ đứng nghe, bọn nhóc ngồi gần cửa sổ nên cô nghe khá rõ, Mitsuhiko là người đầu tiên nói.

"Vậy các cậu đã đoán ra là gì chưa?" Ayumi và Genta cúi đầu không đáp, Mitushiko thở dài, cậu đột nhiên nghĩ ra gì đó nói.
"Có khi nào là một mật mã số không?" Genta và Ayumi ngước lên, Genta hỏi.
"Tại sao cậu lại nghĩ đó là mật mã số?" Mitsuhiko sáng mắt nói.
"Lúc đó tớ thấy mờ mờ là số bốn và số hai." Ayumi tròn mắt hỏi lại.
"Thật không?" Haru bước lại, cười nói.

"Các cậu đang bàn gì đó, cho tớ bàn chung với." Cả ba đứa nhóc giật mình chột dạ.
"K-không có gì đâu." Haru mỉm cười nghiêng đầu.
"Thật không?" Bọn nhóc có chút sợ điệu bộ này của cô, mặc dù miệng cười nhưng còn mặt thì không, Haibara bước tới vỗ lên vai Haru, cô nói khẽ.

"Haru, cậu đang làm bọn nhóc sợ." Haru mỉm cười một cái rồi đi tới chỗ mình ngồi xuống. Haibara nhìn Haru, vẻ mặt lúc nãy giống như là muốn cảnh cáo bọn nhóc, cô gái xoay qua nhìn bọn nhóc, ba đứa vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Tối hôm đó, trong căn phòng tối đen, chỉ có những tia ánh sáng lẽ loi từ hai cái máy tính. Tối hôm nay vẫn như mọi ngày, vẫn ngồi cùng nhau làm việc, nhưng không khí đã thay đổi, Haibara không tài nào có thể chịu được loại không khí này, cô thở dài quay qua nói.

"Haru, cậu rốt cuộc hôm nay bị sao vậy?" Haru vẫn không trả lời, Haibara tiếp tục nói.
"Rốt cuộc bọn nhóc đã phát hiện được gì mà cậu lại khó chịu như vậy?" Haru vẫn im lặng, Haibara lắc đầu.

"Xem như tôi nhiều chuyện." Haibara vừa nói xong câu đó Haru lên tiếng.
"Bọn nhóc đã nhìn thấy hình xăm của tôi." Haru rất đắn đo về việc nên chọn con tim hay lý trí, cuối cùng trái tim đã thắng, Haibara quay qua hỏi.

"Hình xăm?" Haru gật đầu, cô vén áo lên lộ ra bắp tay. Trên bắp tay là một hình xăm số, Haibara đưa tay sờ lên hình xăm, Haru nói.
"Đây không đơn giản là một hình xăm bình thường, đánh đổi bằng cả mạng sống." Haru mỉm cười.
"Có muốn nghe không?" Haibara chóng cằm cười.

"Cậu có lòng muốn kể thì tôi sẽ nghe." Đây mới là Haru, Haru uống một hớp sữa rồi nói.
"Để trở thành một điệp viên tôi phải vượt qua một kỳ thi, kỳ thi sinh tử. Một trăm người sẽ được thả vào khu rừng nhân tạo, năm mươi là thợ săn và năm mươi còn lại là con mồi. Năm mươi con môi sẽ không được biết mặt của các thợ săn. Thợ săn sẽ được biết các thông tin của con mồi, bằng mọi cách dụ mồi vào bẫy và giết. Khi ở phòng chờ sẽ không được thông báo thể lệ thi. Chúng tôi sẽ bịt mắt đi vào một điểm được chỉ định sẵn và nghe người dẫn dắt giải thích về thể lệ thi, nên việc chơi thông đồng với nhau là rất khó." Haru chỉ đầu mình.

"Thợ săn sẽ chờ một phòng khác, vì vậy muốn chơi đội thì phải nhớ hết mặt trong phòng chờ, còn nếu không thì....chỉ có chết."

Hai năm trước, Haru nhìn xung quanh phòng, phòng đầy ấp người, cô có chút lo lắng. Loa trong phòng vang lên.
"Alo, alo. Các thí sinh nghe rõ, giờ di chuyển ra cái cửa to nằm ở đằng kia." Tất cả người nghe theo chỉ dẫn đi ra. Bước ra khỏi cửa chính là một cánh rừng được bọc trong một nhà kính to, Haru trố mắt nhìn xung quanh, rộng khiếp!!
Phía xa, có rất nhiều người mặc vest đen bước lại, Diana bước tới chỗ cô, Haru hỏi.

"Chị làm gì ở đây vậy?" Diana nói khẽ.
"Im lặng đi." Diana bịt mặt cô lại và còng tay cô dẫn đi. Diana dẫn cô tới một cái đình, Diana tháo bịt mắt và còng tay ra nói.

"Sau đây chị sẽ giải thích thể lệ thi cho em. Năm mươi người nữa sẽ được thả ra, nhiệm vụ của họ là giết em, nhiệm vụ của em là sống sót. Không cần biết em làm như thế nào chỉ cần qua mười ngày con sống thì chính thức chở thành một điệp viên." Haru nói.

"Vậy...kì thi này là giết hoặc bị giết?" Diana gật đầu.  "Alex, đừng làm chị thất vọng. Giờ thì chị đi đây." Haru gật đầu, Diana đưa cho cô một cây dao găm rồi đi khỏi đó.

Ngồi đợi một lúc thì loa vang lên.
"Bài thi bắt đầu!" Haru bắt đầu chạy khỏi cái đình. Cô nên làm gì đây? Haru đang chạy đột nhiên phía sau vang lên tiếng xé gió, nghiêng đầu né, dao sượt qua mặt cô và ghim vào thân cây. Haru xoay người lại nhìn, thợ săn đầu tiên cô gặp là một người con gái, cô ta mặc đồ đen và bịt mặt, cô ta bước chầm chậm lại chỗ cô, Haru hơi lui về sau, cô nói.

"Chu-chúng ta thương lượng một tý nha." Cô gái vẫn mặc kệ bước tới, Haru nuốt nước bọt. Cô rút dao ở thân cây ra liều mạng xông tới, Haru chém liên tục nhưng đều bị đối thủ né được, cô ta nhảy lên đá, Haru cúi xuống đổi lại cách cầm dao và chém lên, cô gái kia lộn ngược lại né, Haru trón mắt nhìn. Cô gái nhìn xuống, Haru nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy, cô gái kia cũng nhanh chóng dí theo, về phần chạy trốn thì sao chạy lại cô.

Chạy được một lúc Haru dừng lại, hay thật, cô chém rách cả áo ngực cô ả ấy nên giờ mới chạy được. Ngồi xuống một góc cây hít thở, bình ổn được nhịp thở, cô vuốt cằm suy nghĩ, lúc nãy áo ngực bó à? Mình nên liệt nó vào quả gì nhỉ? Đây không phải lúc nghĩ cái này. Haru chóng người đứng dậy, một bóng đen từ đâu bay tới đạp vào bụng cô, Haru lùi lại mấy bước ôm bụng khụy xuống, người kia lên tiếng.

"Đồ khốn!" Haru cắn răng đứng dậy, cô ôm bụng thở dốc, Haru khó khăn nói.
"C-cô dai quá." Cô gái kia siết chặt nắm tay, tức giận lao tới chỗ Haru. Haru sợ hãi nhảy sang bên trái né một đấm, nhanh chóng lấy dao ra phóng tới, tiếng dao đâm qua da thịt cô gái kia đau kêu đớn kêu lên một tiếng nhảy lùi lại cách cô mấy met, Haru cũng lùi lại giữ một khoảng cách cô cho là an toàn, cô gái ôm lấy cánh tay mình.

"Khốn kiếp!" Haru lao tới, cô gái không kịp phòng bị liền bị Haru cho một đấm vào bụng, Haru gạt chân cô gái té xuống nhân cơ nỗi này leo lên ngồi trên người cô gái kia, một tay khống chế hai tay cô gái trên đỉnh đầu, tay còn lại lấy dao ra kề cổ cô gái, Haru nói.

"Tên?" Cô gái kia nghiến răng.
"Hỏi làm gì?" Haru kề sát dao vào cổ hơn nữa.
"Trả lời hoặc chết." Cô gái kia quay mặt sang chỗ khác không nói, Haru thở dài.
"Không nói thì thôi." Cô đưa tay bóp cổ cô gái, một lúc sau liền bất tỉnh nhân sự. Haru rút dao từ cánh tay của cô gái kia và băng lại. Xong xui mọi thứ cô liền phủi tay bỏ đi.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao chùm cả khu rừng, mọi thứ đều tỉnh lặng. Haru ngước lên trời nhìn, một đêm không trăng, không có bất kỳ một ánh sáng nào. Haru sờ lên ngực mình cố gắng trấn tỉnh, đột nhiên phía xa vang lên tiếng 'sột soạt', có người đang tiến về phía này! Haru đạp thân cây trèo lên hòa mình cùng bóng tối.

Tồng cộng có ba người, tất cả đều là đàn ông, Haru tận lực giảm nhẹ hơi thở của mình, cô căng tai lên nghe họ nói chuyện.
"Đã có tổng cộng năm thợ săn chết và hai mươi con mồi." Bọn này có lẽ là thợ săn, cô đành chờ bọn họ đi vậy.

'Chỉ cần giết hết thợ săn trước mười ngày thì em thắng, còn không thì chờ mười ngày.' 

Haru thở dài, đằng nào cô cũng phải giết người...

Haru lấy ra một cây dao phóng xuống, dao ghim vào cổ một tên. Haru nhảy xuống vai của tên đứng giữa, một tay cô ôm đầu một tay vịn cằm bẻ, cổ hắn kêu 'răng rắc' rồi ngã xuống, Haru lấy ra thêm một cây dao, chạy nhanh tới đâm vào cổ họng tên còn lại, cô rút dao ra, máu bắn lung tung lên mặt cô.

Haru nhìn bàn tay đầy máu của mình, cô thở dài lắc đầu, đằng nào cô cũng sẽ chạm vào việc này. Haru bước lại lục soát cơ thể ba tên đực rựa này. Mỗi tên chỉ có một cây dao, năm cây, chắc đủ, cô cất dao vào và đi về chỗ màn đêm tăm tối kia.

Haru nhìn cần câu đang lơ lững trên mặt nước, thôi nào, cô đã ngồi từ sáng sớm rồi đó! Phía sau vang lên tiếng 'sột soạt' Haru lập tức buông cần câu quay lại thủ thế chờ, bước ra từ đám cỏ là một cô gái, cô gái chỉ tay về phía cô nói.

"Tại sao lần nào ta cũng gặp ngươi!" Haru nghiêng đầu nói.
"Chúng ta có gặp nhau- À! Là cô, cô gái tôi chém đứt áo ngực!" Cô gái kia thẹn quá hóa giận lao tới, Haru lùi ra sau, ngay lập tức mông chạm đất, cô quên mất phía sau là nước, cô gái kia cười.

"Ha! Đáng lắm!" Haru đứng dậy, nước từ trên người chảy xuống, Haru bước lên bờ, cô gái kia nhìn nói.

"Người...là con gái?" 'Bong' Haru xoay qua nói.
"Cô nói lại xem nào." Cô gái kia cũng nghe lời nói lại.
"Ngươi là con gái?" Gân xanh nổi lên, Haru siết tay cố gắng giữ bình tĩnh, được rồi cô đã quen, không cần tức giận. Haru nặn ra một nụ cười nói.

"Thế nhìn tôi không giống con gái à?" Cô gái lắc đầu, Haru thở dài lắc, cô không nên tốn thời gian nói chuyện với cô gái này. Haru ngồi xuống tiếp tục câu cá, cô gái kia lại gần.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Haru không lên tiếng, cô gái kia mím môi nói.

"Lo đánh nhau ta không để ý ngươi là nam hay nữ." Haru thở dài.

"Được rồi, đừng ngươi này ngươi nọ, tôi tên Alex." Cô ngồi xuống cạnh Alex nói.
"Ừ, Aki." Cần câu đột nhiên bị kéo xuống, hay lắm cuối cùng cũng có cá! Haru kéo cần câu lên, con cá treo lơ lững, Haru vác cá lên vai đi, Aki xoay qua nói.

"Cô có thể bước xuống nước trật tiếp bắt mà." Aki nói xong liền lao xuống bắt một con cá lên, Haru thở dài.
"Tôi chỉ đang hưởng thụ cuộc sống thôi." Cô gái khó hiểu nói.

"Hưởng thụ?" Haru phất tay.
"Được rồi không nói với cô nữa. Tôi đi nướng cá." Aki đi theo.

Haru chóng cằm ngồi nhìn ngọn lửa, cô có phải đang dụ địch không? Haru quay sang nói.
"Tại sao tôi phải ngồi đây ăn với cô?" Aki vẫn còn ngồi ngấu nghiến con cá.
"Tại cô không biết nhóm lửa." Haru thấy có lý đáp.
"Ăn xong rồi đường ai nấy đi." Aki gật đầu vẫy tay. Haru chóng người dậy bước đi, đi chưa được mấy bước đột nhiên 'vụt' một cái, Haru bị đạp văng ra ngoài con sông, Aki quăng con cá phóng tới nhưng giữa chừng thì dừng lại.

Haru ngồi dậy ho sặc sụa, bên má đau ê ẩm, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu đỏ, cô lau chất lỏng kia, khó khăn đứng dậy nhìn. Là một cô gái, xấp xỉ tuổi Diana, người đó lên tiếng.

"Úi chà, đây chả phải là đứa em yêu quý của Diana à?" Haru mím môi, cô nên tìm cách trốn thoát, đánh với cô ta không có cửa thắng.

Đang trong lúc suy nghĩ thì cô ta lao tới, đá một cú vòng cầu ngang hông, Haru ôm lại chân cô ta xoay vòng, cô ta chóng người xuống dưới đất dùng chân còn lại đá ở dưới cằm Haru bị đau buông ra, cô ả lao tới vực cô xuống leo lên người Haru ngồi và nhấn đầu cô xuống nước. Haru khó thở muốn gỡ tay người kia ra nhưng không được, cô ta ngồi phía trên nói.

"Ha! Đây là đứa em con ả đó nuôi dạy à?" Haru căn răng mở mắt ra nhìn, Haru không thương tiếc chọt thẳng vào mắt cô ả, cô ta ôm mắt mình la lên, máu từ từ bắt đầu chảy ra, Haru đạp cô ta ra ngồi dậy ho, cô xoa cổ mình, cô điên tiết la lên.

"Con khốn!!!" Haru phóng tới, cô ta đấm đá lung tung, Haru giữ một tay ả, lật ngửa lại nhắm khủy tay mà lên gối, tiếng 'răng rắc' của xương vang lên. Cô ả la lên và khụy xuống, tay cô ta cong xuống. Haru túm tóc ả kéo lên, cô rút dao ra đâm xuyên qua cổ họng ả rồi rút ra, máu bắn tung tóe lên mặt vá quần áo Haru, cô ả không còn la nữa, mặt trợn lên ngã xuống, máu hòa cùng với nước trôi đi.

Mười ngày cuối cùng cũng trôi qua, mãi cho đến sau này cô cũng không thể quên được những cảnh tượng mình đã tạo ra trong cuộc thi.

Haru xoay qua nói với Haibara.
"Mỗi con số của mỗi người sẽ được dùng các loại mực được pha chế khác nhau. Không được phép lộ ra con số cho người khác nhìn thấy." Haibara nói.  "Vậy tại sao cậu lại cho tôi coi." Haru xoay qua nhe răng cười nói.

"Ai biết! Làm việc tiếp thôi nào." Haibara gật đầu, cô nên nghĩ cách để bọn nhóc không còn nghi ngờ nữa.

_____________________________________________
Dạo này wifi chán quá, chả lết nổi vào watt. Đọc chuyện vui vẻ nghen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com