2. Được rồi
Gió lặng trời quang, hình như lại được rồi
Chu thị tốn hai văn tiền, mang theo Chử Hưu cùng Sở Sở ngồi lên xe lừa.
Xe lừa tuy chậm nhưng được cái tiết kiệm sức lực cùng tiện nghi, như thế này một chuyến, người lớn một người chỉ tốn một văn, càng quan trọng là, nhóc tì như Sở Sở không thu tiền.
Cùng mấy người làng bên cạnh chen chúc lên xe lừa, Chu thị ôm Sở Sở để đứa nhỏ ngồi trên đùi nàng, hỏi Chử Hưu ngồi đối diện, "Muội cảm thấy chủ ý này của tẩu tử có được không, nếu là được, chiều nay muội liền đi xem mặt thế nào, nếu là không được, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."
Chử Hưu ôm bao gạo mì trong lòng, hai tay khoanh lại, mím môi không nói, không lập tức trả lời.
Lựa chọn tương tự nàng nhiều năm trước cũng đã chọn qua một lần.
Khi đó mẫu thân nhìn tẩu tử mới gả vào hai năm có thể sắp thành quả phụ, nói với nàng:
"Chiến trường đao kiếm vô tình, ca ca con đi lần này nói không chừng sẽ không trở về. Cha con mất rồi, trước kia trong nhà có ca ca con chống đỡ còn coi như có nam đinh, người khác không dám mơ ước nhiều, hiện giờ chúng ta cô nhi quả phụ không nói, còn có tẩu tử con mới gả vào..."
"Nếu là không có nam nhân chống đỡ gia đình, về sau cuộc sống này biết sống thế nào."
"Ta một bà già không sợ gì cả, tẩu tử con có thể tái giá, đáng thương con mới năm tuổi, ta nếu không còn, thế đạo này, một mình con là nữ hài tử, làm sao có thể sống sót."
Chử Hưu sớm hiểu chuyện, ba tuổi liền có thể hiểu rõ rất nhiều đạo lý, năm tuổi tâm trí càng giống như đứa trẻ tám tuổi bình thường.
Nàng nhìn mẫu thân nước mắt lưng tròng, mặt đầy lo lắng, lựa chọn nữ giả nam trang thay thế ca ca chống đỡ Chử gia.
May mà thế đạo loạn, tốn chút tiền bạc liền có thể sửa đổi giới tính của nàng.
Một lượng bạc đưa ra, chữ "nữ" trên giấy trắng mực đen kia nháy mắt biến thành "nam", nàng cũng từ Tú Tú ban đầu biến thành Chử Hưu, hơn nữa có cơ hội vào thư viện đọc sách, thi công danh mà nam tử mới có được.
Chính là lựa chọn năm đó mới phát triển thành nan đề "cưới vợ" "không cưới vợ" hiện tại.
Gió bắc thổi tới, Chử Hưu thuận theo gió nheo mắt nhìn con lừa bị quất roi thúc đẩy đi về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy mình không khác gì nó, thoạt nhìn từng bước một đi về phía trước, trên thực tế chẳng qua là bị roi thúc ép không thể không tiến lên.
"Trước xem mặt thử thế nào đi." Chử Hưu giơ tay xoa xoa cái mũi ngứa ngáy lạnh lẽo, kéo khóe môi cứng ngắc cười cười, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm đùa giỡn, "Vạn nhất người ta không vừa mắt ta thì sao."
Chu thị nghe như kể chuyện đêm khuya liếc nàng một cái, "Muội nói lời này cũng không nhìn mặt mình, cho dù mặt không có tác dụng, học thức cùng danh hiệu tú tài của muội hãy còn ở đó."
Nghe thấy Chu thị nhắc tới hai chữ "tú tài", những người khác trên xe ẩn ẩn đều nhìn về phía Chử Hưu.
Chử Hưu nháy mắt bày ra nụ cười đẹp đẽ lại tự nhiên, lưng thẳng vai buông, mặc cho người khác đánh giá, vẻ mặt kiêu ngạo giống hệt Chu thị bên cạnh.
Thân phận nam tử tuy là giả, nhưng danh hiệu cùng học thức đầy bụng nàng thi ra được lại là thật.
Chỉ cần nàng có thể giấu nhẹm chuyện nữ giả nam trang, giấu cả một đời.
-
Nắng ấm mùa đông, chiếu đến người ta mơ màng muốn ngủ.
Đợi xe lừa đến đầu thôn, Sở Sở đều đã ngủ say trong lòng Chu thị.
Chử Hưu không đánh thức nàng, trực tiếp một tay ôm Sở Sở, để con bé tựa vào vai mình ngủ, tay kia còn có thể rảnh rang xách túi gạo mì.
Về phần tay nải nàng từ thư viện mang ra, giao cho Chu thị.
Chu thị tiếp nhận tay nải tùy tay sờ một cái, liền biết bên trong chỉ có một bộ quần áo thay giặt, vật cứng rắn còn lại đều là sách vở của Chử Hưu.
Chu thị không biết chữ, nhưng cẩn thận xách tay nải của Chử Hưu, sợ làm nhàu sách vở.
"Tú Tú về rồi à." Chử Cương ngồi trên nóc nhà, từ xa đã nhìn thấy vợ mình, nữ nhi cùng muội tử.
Hắn hô lớn một tiếng, Sở Sở đang nằm trên vai Chử Hưu hừ hừ tức giận bắt đầu dụi mắt, rõ ràng chưa ngủ đủ.
Chử Hưu đặt túi gạo mì xuống, vỗ nhẹ lưng Sở Sở, giao người cho Chu thị, giọng nói nhỏ nhỏ, "Còn chưa ăn cơm, ôm vào trong cho nó ngủ thêm một lát."
Chu thị trừng mắt nhìn Chử Cương phía trên, đón lấy nữ nhi vào nhà.
Bị thê tử liếc một cái, Chử Cương chỉ cười.
Chử Hưu xắn tay áo lên, giẫm lên thang dựa vào mái nhà, nhẹ nhàng nhanh nhẹn bò lên nóc nhà ngồi xổm xuống, động tác tự nhiên nhận lấy xẻng và ngói từ trong tay Chử Cương, bắt đầu sửa chữa lỗ thủng trên nóc nhà.
"Hai ngày trước cảm thấy có chút dột gió, hôm nay thừa dịp trời tốt ta mới lên vá, còn chưa vá xong thì muội đã về." Chử Cương cười ngồi ở bên cạnh giúp Chử Hưu làm việc vặt.
Hắn tuy phế một chân, nhưng chưa phế đến mức nằm trên giường há miệng chờ người hầu hạ. Lúc bình thường, việc nặng không làm được liền giao cho Chử Hưu cùng Chu thị, hắn có thể giúp được liền giúp, không giúp được, liền về nhà trông con nấu cơm.
Ở Chử gia, là hiếm có nữ chủ ngoại nam chủ nội, hai vợ chồng Chử Cương cùng Chu thị cảm thấy cuộc sống như vậy đã rất tốt, ai ngờ bên ngoài lại không thiếu những lời chỉ trỏ bàn tán truyền vào.
Nói ra nói vào không gì khác ngoài Chử Cương vô năng, Chu thị cường hãn, cùng với việc nữ tử sao có thể xuất đầu lộ diện lo toan việc gia đình.
Chử Hưu chỉ huy Chử Cương, "Huynh cũng đừng ở trên này thêm phiền, xuống dưới xào món ăn nóng, ta khó khăn mới về một chuyến, phải ăn một bữa ngon."
Chử Cương vỗ vỗ chân tàn của mình, "Ta liền không thể nghỉ ngơi một chút a."
Chử Hưu còn thật thuận theo động tác của Chử Cương nhìn qua, gật đầu, "Vậy huynh ngồi xào, xóc chảo cũng không cần chân."
Chử Cương, "..."
Muội tử của hắn là thật không coi hắn là phế nhân, càng không coi hắn là ca ca, sai sử không chút khách khí.
Chử Cương chậm rãi xuống thang, trước đi múc nước trong rửa tay, lại đi phòng bếp.
Thấy động tác Chử Cương ổn thỏa, Chử Hưu từ trên nhìn xuống mới nhẹ nhàng thở ra, thu hồi ánh mắt của mình.
Buổi trưa ăn cơm, trên bàn so với bình thường nhiều chút đồ mặn, nhưng chỉ giới hạn ở xào một đĩa trứng gà.
Chử Hưu gắp trứng xào vào bát Sở Sở.
Chu thị gắp trứng gà cho Chử Hưu, "Mối hôn sự này là tam tỷ của ta nói, nàng nói đối phương họ Vu, tên Niệm, lớn lên xinh đẹp, trong mười dặm tám thôn không tìm được cô nương nào có diện mạo tốt hơn nàng. Theo lý mà nói cô nương như vậy không lo không gả được, chỉ tiếc nàng mệnh không tốt."
Sau bữa trưa, Chu thị vừa mang theo Chử Hưu đi Vu gia thôn, vừa tiếp tục nói chuyện của Vu Niệm.
Bởi vì giữa hai thôn còn có một thôn, khoảng cách không tính là gần, Chu thị liền không chậm trễ thời gian, sau bữa cơm liền mang theo Chử Hưu xuất phát, miễn cho mùa đông trời tối sớm, lúc trở về đường xá khó đi.
Tam tỷ Chu gia làm người trung gian, tự nhiên cùng đi, nếu mối hôn sự này thành, người làm mai này dù không nhận được một phong bao dày, cũng có thể được một giỏ trứng gà cùng kẹo mừng.
Chuyện của Vu gia, từ sau khi tam tỷ Chu gia đến, liền từ Chu thị cùng Chử Hưu nói, đổi thành Chu tam tỷ cùng Chử Hưu nói.
"Hai vợ chồng Vu gia vốn không có con cái, nghe người khác nói có thể ôm phượng dẫn long, lúc này mới từ nơi khác ôm Vu Niệm về. Mà quả linh nghiệm, Vu Niệm vừa tới không đến hai năm, Vu gia Lý thị liền mang thai, một năm sau sinh một bé trai mập mạp."
"Có được con trai, con gái tự nhiên không còn đoái hoài," Chu Tam tỷ thần bí nói với Chử Hưu, "Ta nghe người khác nói, Vu Niệm khi còn nhỏ bị Vu gia vứt bỏ, sau đó tự mình tìm trở về."
Có nhi tử, hai vợ chồng Vu gia không muốn nuôi Vu Niệm nữa, lúc này mới dỗ nàng nói mang nàng đi huyện thành họp chợ, nhân cơ hội vứt bỏ nàng ở nơi hẻo lánh.
Ai ngờ nha đầu kia trí nhớ tốt, mệnh cũng lớn, cứ như vậy tìm trở về.
Chu Tam tỷ nghe nói Vu Niệm lúc trở về, toàn thân ướt sũng, như thủy quỷ tóc tai bù xù hai mắt đỏ bừng, dọa Vu gia tìm người làm phép, sau đó thái độ dành cho Vu Niệm đổi khác trước kia, ngay cả giả dối bề ngoài cũng không thèm giả dối, trực tiếp xem người ta như nha hoàn nuôi trong nhà mà dùng.
Về Vu Niệm còn có một chuyện tam tỷ Chu gia không nói với Chu thị, tự nhiên càng không nói với Chử Hưu, chỉ hàm hồ nói: "Đợi ngươi gặp người liền biết, lớn lên rất xinh đẹp."
Chử Hưu nghe tam tỷ Chu gia lặp đi lặp lại việc khen ngợi dung mạo của đối phương, trực giác mách nảo tam tỷ của đại tẩu có chuyện quan trọng hơn giấu giếm không nói, nhưng giờ các nàng đã đến Vu gia thôn, đã đến rồi, dù sao cũng phải qua xem mặt.
So với họ Chử, họ Vu coi như là họ nhỏ, thôn trang không lớn, người họ Vu cũng không nhiều, tam tỷ Chu gia trước đó đã tới, dẫn Chử Hưu cùng Chu thị trực tiếp đi đến cửa nhà Vu lão đại.
Vu lão đại hôm nay không có ở nhà, ở nhà là vợ hắn Lý thị.
Ba người đến, Lý thị đang ngồi ở cửa nheo mắt phơi nắng ăn hạt dưa, nhàn tản giống như phu nhân nhà giàu có.
Nhìn thấy ba người đi tới, Lý thị nâng đuôi mắt lên đánh giá các nàng một phen, ánh mắt tập trung vào trên người Chử Hưu.
Lý thị nhìn không phải khuôn mặt diễm lệ kia của Chử Hưu, càng không phải học thức nội tại cùng danh hiệu tú tài của Chử Hưu, mà là quét trên dưới hai lượt áo dài bó eo màu đỏ táo giặt đến bạc màu, cùng đôi giày vải bông tuy sạch sẽ nhưng chất liệu rẻ tiền kia của Chử Hưu.
Trong mắt Lý thị, Chử Hưu giống như hàng hóa, bị cân nhắc, ước lượng xem có thể ép ra được mấy đồng tiền từ trên người nàng.
Chử Hưu hiên ngang đứng thẳng, mặc cho Lý thị đánh giá.
Nhưng ánh mắt không che giấu chút nào của Lý thị khiến Chu thị bất mãn, lên tiếng cắt ngang nàng, "Là Lý nhị nương sao?"
Biết được ba người là đến xem mặt Vu Niệm, Lý nhị nương phun vỏ hạt dưa trong miệng ra. Nàng ăn không phải hạt dưa rang đường bán ở tiệm trên chợ, mà là hạt dưa lấy ra từ quả bí ngô tự mình rang, giờ phun một đống vỏ trắng trên đất.
Lý thị phủi phủi tay, lại phủi vỏ hạt dưa trên áo bông, không nhiệt tình lắm nói, "Đợi đó, ta đi gọi nó ra cho các người."
Nghe ngữ khí, không giống gả nữ nhi, mà giống như bán gia cầm ——
Xách ra để người ta xem màu lông có vừa ý hay không, sau đó thương lượng giá cả.
Chử Hưu lần đầu trải qua cảnh tượng như vậy không có kinh nghiệm, cũng không biết người khác gả con gái có phải như thế này không, chỉ quay đầu nhìn Chu thị.
Chu thị nhìn về phía tam tỷ Chu gia.
Tam tỷ Chu gia cũng kỳ quái, "Hai ngày trước ta đến nói chuyện này với nàng ta, nàng ta không phải phản ứng này a. Ta nói vì Vu Niệm tìm một mối hôn sự, đối phương là tú tài, năm sau thi Hội khả năng có tiền đồ lớn, khi đó Lý nhị nương còn lôi kéo tay ta, nói việc này liền làm phiền ta."
Tam tỷ Chu gia xòe tay, "Sao trước sau có hai ba ngày, nàng ta liền thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt như vậy. ... Chẳng lẽ đã tìm được đường ra tốt hơn cho Vu Niệm?"
Chử Hưu ngược lại không để ý, mối hôn sự này không thành, nàng ngược lại nhẹ nhõm. Dù sao nàng vốn không muốn cưới vợ.
Chử Hưu ngoài mặt tiếc nuối, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm, nói với Chu thị, "Đại tẩu, vậy chúng ta xem xong liền trở về, ta còn có sách phải đọc."
Thi Hội sắp đến, nàng không thể chậm trễ thời gian.
Chu thị có chút do dự, "Nhưng mà đã đến, gặp xong lại đi."
Tam tỷ Chu gia cũng khuyên, "Trước nhìn xem, xem trong hồ lô của Lý nhị nương rốt cuộc bán thuốc gì."
Với điều kiện của Vu Niệm kia, tam tỷ Chu gia không tin, bỏ qua Chử Hưu, Vu gia còn có lựa chọn tốt hơn sao?
Suy nghĩ này, không chỉ tam tỷ Chu gia có, Vu Niệm cũng có.
Nàng bị Lý thị nắm cổ tay lôi kéo từ sau nhà kéo về phía trước, trong tay còn kéo theo xẻng đào đất, ngón tay dính bùn đất, làm nổi bật lớp da lộ ra ngoài của nàng càng thêm trắng nõn.
Vu Niệm mặc cho Lý thị thô bạo đối đãi, cúi đầu không dám phản kháng, một bộ dáng mặc cho người xâu xé, chỉ có lông mi dài rậm rũ xuống che kín đôi mắt đen nhánh không ánh sáng.
Nàng mím môi đi về phía trước, trong lòng như nước đọng.
Vu lão đại hôm nay đi chợ không phải mua đồ, một là đưa nhi tử vào thư viện, hai là vì Vu Niệm tìm một nơi tốt.
Nơi tốt là gì, đương nhiên là nơi cho nhiều tiền.
Với sắc đẹp như Vu Niệm, vốn có thể gả cho viên ngoại làm thiếp, đáng tiếc nàng tuy có vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng lại là một người câm không thể nói chuyện.
Nhưng câm cũng tốt a, câm bất kể bị đối xử thế nào đều không lên tiếng, càng thích hợp làm một món đồ chơi mặc người làm nhục.
Vu Niệm đờ đẫn đi về phía trước, nghĩ, có lẽ là Vu lão đại đã bàn bạc xong giá cả.
Giữa cái chết, cùng kéo ba người Vu gia cùng chết, Vu Niệm yên lặng nắm chặt tay cầm xẻng.
Ngay khi nàng sắp hạ quyết tâm, Lý thị buông tay nàng ra dừng lại, đẩy nàng về phía trước, "Này, nhìn xem đi."
Vu Niệm bị đẩy lảo đảo một cái, mắt thấy không đứng vững muốn ngã về phía trước, bỗng nhiên một đôi tay trắng nõn thon dài đỡ lấy cánh tay nàng, giữ vững nàng.
Tâm từ treo cao đến rơi xuống đất, bất quá chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng nhịp tim lại sợ tới mức đột nhiên tăng nhanh.
Vu Niệm hoàn hồn chậm rãi ngẩng đầu, liền đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm khó phân biệt nữ nam. Đôi mắt đối phương sáng ngời ấm áp, như ánh sáng, cứ như vậy không có dấu hiệu chiếu vào đôi mắt đen nhánh như nước đọng ao tù của nàng.
Ánh sáng quá chói mắt, chói đến mức Vu Niệm như rùa đen theo bản năng rụt vào trong mai của mình, cúi đầu bối rối lui về phía sau nửa bước.
Chử Hưu sau khi đỡ vững đối phương liền yên lặng thu tay về, tay giấu trong ống tay áo, khẩn trương ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nàng vốn hào phóng thẳng thắn, giờ phút này không biết trong đầu dây thần kinh nào nối sai, đối diện với khuôn mặt như hoa sen mới nở của Vu Niệm, văn vẻ nói lời khác thường, "Chào Vu cô nương, ta gọi Chử Hưu. Vừa rồi mạo phạm cô nương, thẹn, thẹn thùng."
Nàng cà lăm, khiến mọi người đều nhìn về phía nàng.
Chử Hưu, "..."
°° vote đi bé °°
Không được gặp gái đẹp là được ngay, được liền, được gấp 🌝🌝🌝.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com