37. Cưỡi ta
Nhan tú tài nhìn Chử Hưu, so với Chử Hưu, dường như ông ta càng hy vọng nàng có thể bái sư, nhưng điều kiện bái sư lại không hề thay đổi chút nào.
"Chử Hưu..." Bùi Cảnh nhíu mày chần chừ. Nàng bắt đầu hoài nghi Nhan tú tài cố tình làm khó Chử Hưu và Vu Niệm.
Thông thường, lễ bái sư trong viện chỉ cần quỳ lạy và dâng trà là đủ, đâu cần quỳ suốt một canh giờ để khảo nghiệm lòng thành? Nhất là khi phải quỳ giữa con ngõ, để người khác vây quanh bàn tán.
Nhan tú tài ngoài miệng nói không muốn trở thành đề tài đàm tiếu của người khác, nhưng hành động bắt Chử Hưu quỳ như thế, về sau chỉ cần Chử Hưu có chút công danh, người ngoài sẽ nhắc đi nhắc lại rằng Nhan tú tài là thầy của Chử Hưu, mà Chử Hưu đã phải quỳ hai canh giờ mới bái được.
Ông ta dạy Vu Niệm, nhưng lại chiếm tiện nghi lớn từ Chử Hưu. Phải biết, trong thư viện có bao nhiêu phu tử đều tranh nhau muốn làm thầy của vị giải nguyên duy nhất của huyện Thanh Hà, nói ra đều có thể nở mày nở mặt, người ngoài cũng sẽ kính trọng thêm vài phần.
Ý nghĩ này dần hình thành trong lòng Bùi Cảnh, ngay lập tức thể hiện trên sắc mặt nàng. Ánh mắt nàng nhìn Nhan tú tài cũng không còn sự tôn kính như ban đầu.
Nàng muốn gọi Chử Hưu và Vu Niệm trở về. Lần này bái sư không được thì nàng sẽ tìm cho Vu Niệm một người thầy khác, lợi hại hơn Nhan tú tài mà điều kiện lại ít hơn.
Vu Niệm cũng nhìn Chử Hưu. Nàng nắm tay Chử Hưu, nhíu mày lắc đầu. Nàng không học thủ ngữ cũng không sao cả.
Chử Hưu vỗ vỗ mu bàn tay Vu Niệm, nắm chặt những ngón tay hơi lạnh của nàng vào lòng bàn tay mình, ngẩng mắt chăm chú nhìn lại Nhan tú tài.
Vị tú tài năm nay thực sự đã rất già, tuổi tác so với Liêu tiên sinh chuyên kể chuyện chỉ lớn hơn mười tuổi, nhưng Liêu tiên sinh ngồi sau bàn trà, khi kể chuyện thì vẻ mặt tinh thần phấn chấn, ngữ khí trầm bổng du dương, tinh thần mười phần, lưng thẳng tắp, kể đến chỗ hứng khởi còn nắm chặt quạt giấy đứng lên khoa tay múa chân.
Ngược lại là Nhan tú tài, hơn sáu mươi tuổi râu tóc bạc phơ, lưng thì còng xuống.
Tiểu viện này tao nhã, thanh lịch, trên bàn trà nhỏ có lò pha trà. Hương trà thanh đạm nhưng không hề tầm thường. Chắc hẳn ông ta biết Bùi Cảnh hôm nay sẽ đến, nên cố ý mang những lá trà quý nhất ra để kêu gọi tiểu bối của Bùi gia ở huyện Thanh Hà cùng mình đồng môn.
Bùi Cảnh từ nhỏ đã sinh ra trong nhung lụa, có lẽ không nhận ra những điều này, cũng sẽ không thấy trà có gì đặc biệt. Nhưng Chử Hưu xuất thân nghèo khó, trong nhà đại tẩu Chu thị và tức phụ Niệm Niệm lại là người luôn giữ gìn thể diện và tôn nghiêm của nàng nhất, vì vậy nàng ít nhiều có thể hiểu được Nhan tú tài.
Có những lời vì sĩ diện và những lý do khác không thể nói ra, nhưng đều thể hiện qua hành vi. Ông ta không khó gần cũng không phải là ông lão thích làm khó người khác. Ông ta đối đãi với Bùi Cảnh và nàng, những người cùng là độc thư nhân, rất có lễ độ.
Chử Hưu đặt chén trà xuống, ánh mắt vừa hay rơi vào chiếc thảm trên đùi Nhan tú tài. Những bông hoa thêu trên chiếc thảm lông nhung, có thể là do người vợ đã khuất của ông ta thêu, hoặc là do cô con gái câm nhưng khéo tay của ông ta thêu. Dù là ai trong hai người, đều có thể thấy được tấm lòng của người thêu dành cho Nhan tú tài.
Chử Hưu cúi mắt, nhìn bàn tay Vu Niệm trong lòng bàn tay mình. Đôi tay này có nền tảng tốt, tinh tế thon dài, nhưng nhìn kỹ trên mu bàn tay vẫn còn những vết sẹo mờ nhạt, trong lòng bàn tay cũng có vết chai.
Hôm nay nàng đưa Vu Niệm đến đây, là để Vu Niệm học thủ ngữ có thể nói chuyện, tìm một lối thoát cho thế giới bị phong bế, không thể nói của Vu Niệm.
Lời nói của nàng là vì Vu Niệm, vậy Nhan tú tài lấy thân phận cử nhân làm cánh cửa, lấy việc quỳ trước ngõ làm điều kiện, tự nhiên cũng có mục đích và nguyên nhân không thể nói của riêng ông ta.
Chử Hưu hít sâu, nắm chặt ngón tay Vu Niệm, ngẩng đầu nhìn Nhan tú tài, đáp ứng điều kiện của ông ta: "Được."
Nhan tú tài sững sờ, kịp phản ứng liền ngồi thẳng dậy, nhìn Chử Hưu: "Thật ư?"
Chử Hưu: "Thật."
Chử Hưu ấn tay Vu Niệm đang muốn nâng lên xuống đầu gối, cười nhìn về phía Nhan tú tài: "Để tránh ngài ghét bỏ hai chúng tôi phiền phức, rồi đổi ý không làm sư phụ tôi nữa, chi bằng hôm nay chúng ta định ra mối quan hệ thầy trò này luôn đi."
"Hôm nay vừa hay phiên chợ, người của mười dặm tám thôn đều có mặt. Có các vị làm chứng, sau này nếu ngài muốn đổi ý không dạy tôi và vợ tôi, vậy thì tôi sẽ ra đường mà làm ầm ĩ lên, khiến ngài mất mặt!"
"Với lại, nếu đã bái ngài làm thầy và kính ái nữ của ngài là sư tỷ, thì nên để sư tỷ và con rể của ngài cùng ở đó khi bái sư. Tôi và Niệm Niệm sẽ kính sư tỷ một chén trà, coi như là mặt dày nhận thân môn này."
Nàng đồng ý quá nhanh, trong lúc nói chuyện đã sắp xếp xong mọi việc. Nhan tú tài nhìn chằm chằm Chử Hưu, đôi mắt mờ đục dần dần trở nên ướt át: "Những điều kiện đó ngươi cũng đồng ý sao?"
Chử Hưu là một cử nhân, vậy mà lại thật sự muốn quỳ ông ta làm thầy.
"Thế thì có gì mà không đồng ý? Thiên địa quân thân sư đều nên quỳ. Ngài lớn tuổi có tài năng, bái ngài tôi không lỗ," Chử Hưu nâng tay Vu Niệm lên, cười nói, "Ngài có nỗi khổ tâm của ngài, tôi cũng có sự uy hiếp của tôi."
"Tốt, tốt, tốt." Nhan tú tài chậm rãi nói liên tiếp ba tiếng "tốt". Ông thân là người mà Chử Hưu muốn bái làm thầy, lại run rẩy đôi tay già nua, thò người ra rót thêm cho Chử Hưu một chén trà.
Nhan tú tài đưa trà cho Chử Hưu, khàn giọng nói: "Nếu ngươi đã có tấm lòng này, vậy thì đổi thành đứng trước ngõ bái sư vậy. Bên ngoài bẩn, trời mùa đông lạnh quần áo khó giặt, đừng làm bẩn quần áo nàng mới giặt cho ngươi."
Chử Hưu sững lại, ngẩng mắt nhìn Nhan tú tài. Đối phương lại thay đổi điều kiện, muốn thay nàng giữ gìn cái gọi là thể diện của văn nhân.
Chử Hưu với xuất thân như vậy không phải là Bùi Cảnh. Khí phách và sự kiêu ngạo của văn nhân đối với nàng mà nói, đều không có lợi ích thực tế bằng những điều có thể chạm tay đến trước mắt.
Nhưng nàng nhận phần nhân tình này của Nhan tú tài, cười tiếp nhận trà: "Tạ ngài cảm thông."
Chử Hưu nhìn về phía Bùi Cảnh: "Ngươi cứ ngồi chờ ta trong viện là được. Người bái sư là ta chứ không phải ngươi, ngươi đừng có đi theo ra ngoài lộ mặt giành sự nổi bật của ta."
Bùi gia tâm cao khí ngạo, không thể chịu đựng Bùi Cảnh phải cúi đầu. Nhưng Chử Hưu thì khác, nàng bái sư có điều cầu, có điều đạt được, kẻ ngốc mới không chắp tay nhận sư phụ.
Nàng lại nghiêng đầu nhìn Vu Niệm, ôn giọng nói: "Nàng cũng ở đây chờ ta."
Vu Niệm mắt đỏ hoe, muốn cùng Chử Hưu ra ngoài đứng cùng. Chử Hưu khẽ nhéo ngón tay Vu Niệm, thì thầm: "Ngoan."
Đặt chén trà xuống, Chử Hưu quả thật nói được làm được, đứng dậy chắp tay cúi đầu với Nhan tú tài, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Nàng vừa đi vừa lớn tiếng hô: "Chử Hưu của Vô Danh Thư Viện, hôm nay nguyện nhận Nhan tú tài làm thầy, xin sư phụ đồng ý!"
Chử Hưu đứng ở đầu ngõ, chỗ không cản trở dòng người và xe ngựa qua lại, vén tà áo, đứng thẳng tắp chắp tay thi lễ.
Cái cúi đầu này của nàng, không chỉ vì Vu Niệm, mà còn vì nàng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngày xưa trên người Nhan tú tài.
Chử Hưu nhớ mẹ mình trước khi lâm chung, cũng bất lực như Nhan tú tài bây giờ, muốn tìm chỗ dựa cho nàng.
Vì vậy, hôm nay nàng bái Nhan tú tài không chỉ là bái thầy, mà còn cố ý bù đắp cho nỗi tiếc nuối của mẹ nàng.
Lúc mẹ nàng qua đời, nàng còn nhỏ tuổi, bây giờ đã lập gia đình, tự lập lò riêng, gánh vác được gia đình nhỏ của nàng và Niệm Niệm.
Sau tiếng hô lớn của Chử Hưu, những người quen biết hay không quen biết, hiếu kỳ đi ngang qua, đều lấy Chử Hưu và đầu ngõ làm trung tâm vây quanh nửa vòng, trong ngoài đều là người.
Chẳng nói đến hàng xóm láng giềng của Nhan tú tài, ngay cả những người đi chợ qua đường cũng đều biết Chử Hưu muốn nhận Nhan tú tài làm thầy.
"Kia có phải là vị giải nguyên trên bảng vàng không?"
"Nghe nói là vậy đó, tên là Chử Hưu thì phải. Một thời gian trước có bà mối còn muốn đến thôn Chử gia để làm mai cho cậu ấy, tiếc là người ta mới thành thân rồi."
"Hoặc là nói người ta là cử nhân chứ, đã có thể vén tà áo bái tú tài, tương lai nhất định sẽ là người làm nên việc lớn. Nhan tú tài cũng là số tốt, được cử nhân làm đồ đệ."
"Con gái và con rể Nhan gia về rồi kìa."
Cô con gái Nhan tên là Nhan Thư Thư, năm nay ba mươi lăm tuổi, dáng vẻ trung quy trung củ, người cũng thanh thanh gầy gò. Nhìn kỹ đuôi mắt, dù có dấu vết của năm tháng nhưng ánh mắt trong trẻo ôn hòa. Nàng nắm chặt vạt áo mỉm cười gạt đám đông, cùng chồng mình bước nhanh về phía cửa sân nhà.
Ánh mắt lướt qua đôi nam nữ xuất chúng trước cửa, Nhan Thư Thư liền vội vàng nhìn vào nhà mình.
Trong sân, cha nàng ngồi trên ghế đu không lay động, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ánh sáng dùng để tính thời gian phía trước, trông còn để ý thời gian hơn cả người đang đứng bên ngoài.
Nhan Thư Thư gõ cửa tạo tiếng động, thấy cha nàng nhìn qua, vội vàng đưa tay khoa tay với cha:
'Chuyện gì thế ạ? Người đứng ở đầu ngõ nói là đến bái cha làm thầy, là học cái gì chăng?'
Nhan tú tài môi mấp máy, giọng nói hơi khàn, vừa nói vừa khoa tay cho nàng xem: "Học thủ ngữ."
'Vậy cha dạy là...' Nhan Thư Thư lo lắng không thôi. Cha nàng thi cả đời mới được tú tài, có thể thấy cử nhân là nhân vật hiếm có đến nhường nào.
Bây giờ người ta đến học hỏi từ các nàng, đó là phúc khí của các nàng.
Nhan tú tài dừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua con gái mình và con rể trung thực đứng sau lưng nàng, thở dài một tiếng, ngữ khí bất đắc dĩ, đưa tay nói: "Hắn nhất định phải bái ta, ta cũng không có cách nào. Ta nói ta già rồi, tinh lực không đủ không thể dạy, nhưng hắn đã hạ quyết tâm muốn bái."
'Vậy sao cha không cản ngăn?' Nhan Thư Thư mím môi nhíu mày suýt nữa giậm chân vì lo lắng. Nàng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt qua lại giữa đầu ngõ và trong nhà, không khỏi buồn bực.
Cha nàng không phải người khó tính, cũng sẽ không làm những chuyện làm khó người khác, sao lại bày vẻ ta đây khi dạy học trò chứ.
Nhan tú tài cũng không biện minh, mặc cho con gái nói xong: "Các con cứ lo việc của mình đi, ta có tính toán của ta."
Nhan Thư Thư đâu còn tâm tình đi bán đậu hũ, nhìn chồng mình:
'Chàng đi coi chừng sạp hàng, lát nữa có việc em sẽ bảo người gọi chàng về.'
Con rể Nhan gia cũng trung thực, bản phận. Thấy trong nhà không có việc gì, vợ lại đẩy hắn một cái, liền đưa tay khoa tay:
'Được, vậy nàng có việc thì bảo người gọi ta về.'
Chồng Nhan Thư Thư là hàng xóm cũ của nàng. Sau khi cha mẹ hắn qua đời, cha nàng đã đón hắn về nhà, vừa học nghề mài đậu hũ vừa học thủ ngữ. Đợi đến khi nàng hai mươi tuổi, hai người cũng thuận theo tự nhiên mà thành vợ chồng.
Những năm này hai người tình cảm rất tốt, còn sinh được hai con khỏe mạnh, bây giờ đang học trong thư viện. Mấy năm trước khi phụ thân còn khỏe mạnh, ông ấy không quái gở buồn rầu như vậy, nhưng theo tuổi tác gia tăng, tâm tư mạnh mẽ đã ép còng lưng ông ấy, người cũng trở nên hay buồn rầu.
Nhan Thư Thư khuyên không được phụ thân, lại không thể tự ý đỡ vị cử nhân kia lên, chỉ có thể cười nhìn hai người đang đứng cạnh cửa, đưa tay ra dấu mời vào trong sân.
Bùi Cảnh dù không hiểu vì sao Chử Hưu nhất định phải bái Nhan tú tài, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng về Chử Hưu, chắc chắn có nguyên nhân bên trong.
Bây giờ đối mặt với Nhan Thư Thư, nàng lắc đầu vẫy tay, chuẩn bị xem thêm một chút.
Vu Niệm càng không muốn đi vào, tựa vào khung cửa, ngón tay cào gỗ, ánh mắt nhìn về phía Chử Hưu.
Một canh giờ cũng không dài đằng đẵng, nhất là khi xung quanh có người vây quanh. Chử Hưu đứng trong đó, còn nghe được vài chuyện nhà, càng hiểu vì sao Nhan tú tài nhất định muốn nàng nhận thầy trước mặt mọi người.
Bùi Cảnh chắp tay vào trong: "Đến giờ rồi."
Nhan tú tài run rẩy đứng dậy, bảo Nhan Thư Thư đỡ ông ra ngoài.
Vượt qua cửa, ông còng lưng ngẩng mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Chử Hưu một thân áo bào đỏ tươi đứng dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông, cả người tắm mình trong ánh sáng, khiến người ta phải ngước nhìn.
Nhan tú tài lảo đảo đi đến trước mặt Chử Hưu: "Ngươi thật sự muốn bái ta làm thầy, mời ta dạy nàng?"
Chử Hưu giọng rõ ràng vang dội: "Đương nhiên ạ!"
Nhan tú tài ánh mắt đều ướt: "Tốt, hảo hài tử."
Trong ba người, chỉ có Nhan Thư Thư không nghe được hai người đang nói gì, chỉ thấy Chử Hưu cúi đầu chào nàng và nói gì đó, khiến nàng vội vàng đưa tay ra đỡ.
Những người vây xem bên cạnh cũng đều nói theo: "Cử nhân bái tú tài, cũng là điều hiếm có, sau này không chừng có thể thành giai thoại đó."
"Ai nói thầy giáo nhất định phải có thân phận cao hơn, chỉ cần có bản lĩnh cũng được."
"Đúng vậy đúng vậy."
Nhan tú tài cười nhìn Nhan Thư Thư đi đỡ Chử Hưu.
Chử Hưu đứng thẳng ngẩng mắt nhìn về phía trước. Vu Niệm vẫn ngây ngốc đứng ở cửa ra vào không đến gần. Nàng chớp mắt, khi cất bước đi về phía trước, cố ý lảo đảo một chút.
"Chử Hưu!"
Bùi Cảnh kinh hãi, còn chưa kịp hành động, liền thấy Vu Niệm vốn đang đứng yên lặng bên cạnh nàng không biết từ lúc nào đã chạy về phía Chử Hưu, khi Chử Hưu run chân thì nhào vào lòng Chử Hưu, vững vàng dùng chính mình đỡ lấy Chử Hưu đang ngã về phía trước.
Bùi Cảnh sững lại tại chỗ, bàn tay chậm rãi thu về, hai chữ "cẩn thận" cũng nuốt vào bụng.
Vu Niệm ôm eo Chử Hưu, ngẩng mặt nhìn nàng, trong mắt toàn là đau lòng, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng.
Cánh tay Chử Hưu khoác lên vai Vu Niệm, cười đắc ý, thì thầm: "Niệm Niệm ngốc, bị ta lừa rồi."
Vu Niệm: "..." Người này thật đáng ghét!
Chử Hưu: "Đứng một chút thế này có là gì, Tiểu Cảnh biết đó, ta đầu têu trèo tường ra ngoài bị sơn trưởng bắt được, phải đứng trước trường trọn ba canh giờ, cuối cùng còn không đi nổi đường."
Vu Niệm: "..."
Muốn nói nàng đáng đời, nhưng lại không nỡ.
Nên bái sư.
Nhan tú tài sai người gọi chồng Nhan Thư Thư về, ba người trong viện uống trà mà Chử Hưu và Vu Niệm dâng lên, xem như chính thức nhận Chử Hưu làm đồ đệ.
Nhan Thư Thư lúc này mới biết hóa ra Chử Hưu là thay Vu Niệm bái sư. Nàng không khỏi trừng mắt nhìn cha mình, trách ông một chút, sau đó thân thiết kéo tay Vu Niệm.
Nhan Thư Thư muốn giữ Chử Hưu và Vu Niệm ở lại ăn bữa tối rồi mới về, nhưng sạp hàng của nàng trên đường vẫn chưa dọn, lại muốn tranh thủ hôm nay đi chợ buôn bán tốt để kiếm thêm tiền, cộng thêm Chử Hưu nói họ đi đường xa nên về sớm một chút, Nhan Thư Thư lúc này mới đành thôi.
Nhan tú tài: "Không vội gì đâu, sau này họ thường xuyên đến, không thiếu bữa cơm trong nhà đâu, không kém bữa này, để hắn về nghỉ đi."
'Sau này hai nhà mình như một nhà, phải thường xuyên qua lại đó.' Nhan Thư Thư khoa tay.
Nàng dùng giỏ trúc đựng một bát lớn mấy miếng đậu phụ non xinh xắn, đưa cho Vu Niệm, ra hiệu nàng mang về nấu ăn. Còn giỏ trúc và bát lớn, lần sau đến thì mang theo là được.
Vu Niệm thấy Chử Hưu gật đầu, mới hai tay tiếp nhận giỏ trúc.
Có lẽ vì Vu Niệm cùng nàng là người giống nhau, cộng thêm Vu Niệm xinh đẹp lại ngoan ngoãn, Nhan Thư Thư thực sự rất yêu thích Vu Niệm, cười sờ mặt nàng.
Nhan tú tài ngồi bên cạnh nhìn, nụ cười trong mắt không hề tắt, nỗi lo lắng trong đáy mắt dần tan biến.
Thấy Chử Hưu muốn đi, ông đứng dậy, đưa cuốn sách thủ ngữ do chính mình biên soạn cho Chử Hưu: "Cầm lấy, ngươi biết chữ, về nhà dạy nàng trước. Với lại chỗ ta bút mực đều có, lần sau ngươi mang sách của ngươi đến đây đọc là được, ta ở bên cạnh dạy nàng thủ ngữ, như vậy không chậm trễ nàng mà cũng không chậm trễ ngươi."
Chử Hưu thở dài với Nhan tú tài: "Đa tạ lão sư."
Nàng quay đầu nhìn Nhan Thư Thư, rồi lại nhìn Vu Niệm, ý tứ sâu xa: "Lão sư yên tâm, tôi nhất định giữ lời hứa."
Nhan tú tài vỗ vỗ cánh tay nàng, nắm chặt lại: "Trên đường đi chậm một chút."
Chử Hưu đứng một canh giờ, vừa rồi lại giả vờ "ngã", Bùi Cảnh sợ nàng run chân, do dự mãi, rồi tự vỗ vai mình, phóng khoáng đại khí: "Dựa vào đây."
Chử Hưu đứng thẳng: "Bùi huynh xem thường ta rồi, đừng nói đứng, ngay cả quỳ, đầu gối của ta bình thường có thể quỳ cả đêm, không tin ngươi hỏi Niệm Niệm."
Bùi Cảnh nhìn Vu Niệm: "Hả?"
Nàng lại không đứng đắn rồi!
Vu Niệm trừng Chử Hưu, nhét giỏ trúc vào tay nàng!
Chử Hưu cười nhận lấy. Khi đi ra ngoài, Chử Hưu mới nhẹ giọng giải thích cho Bùi Cảnh và Vu Niệm vì sao nhất định phải là Nhan tú tài:
"Niệm Niệm muốn thật sự bái thầy, với số tiền lớn chắc chắn sẽ có người đồng ý dạy nàng, nhưng đối phương chưa chắc đã tận tâm tận lực như lão sư."
"Hơn nữa, nếu ông ấy bỏ qua ta, e rằng sẽ nhắm mắt trong lo lắng và tiếc nuối."
Bùi Cảnh không hiểu nhìn sang, Vu Niệm cũng ngẩng đầu.
Chử Hưu: "Lão sư và sư mẫu chỉ có một cô con gái là sư tỷ. Sư mẫu mất đi không đáng ngại, vẫn còn lão sư chăm sóc sư tỷ. Nhưng lão sư bây giờ đã già, sư tỷ còn trẻ."
Khi nàng nói đến đây, Bùi Cảnh đã hiểu.
"Chồng sư tỷ tuy trung thực, nhưng về sau năm tháng dài đằng đẵng, khó tránh khỏi có chuyện bất trắc." Chử Hưu dừng lại một chút:
"Nếu có vạn nhất, sư tỷ không nơi nương tựa. Nàng không nghe được không nói được, ngay cả than khóc cũng không thể. Lão sư chẳng qua là mượn danh nghĩa ta để nâng đỡ người có tên tuổi, tìm chỗ dựa cho sư tỷ, để mọi người đều biết sư tỷ có một vị cử nhân sư đệ, khiến người ngoài khi làm việc liên quan đến nàng phải cân nhắc kỹ lưỡng, có kiêng dè."
"Nhưng những lời này lão sư không thể nói thẳng, dù sao quan hệ giữa sư tỷ và tỷ phu không tệ, ông ấy nói ra sẽ không được lòng. Không nói không có nghĩa là không lo lắng. Trong cả gia đình này, chỉ có sư tỷ là ông ấy không yên lòng, vì vậy mới ngày càng sầu muộn, sợ mình không còn, không ai chăm sóc sư tỷ."
"Hôm nay vừa nghe nói ta là cử nhân, lại một lòng muốn tìm thầy thủ ngữ cho Niệm Niệm, lúc này mới nhìn thấy cơ hội, muốn ta thành tâm bái ông ấy làm thầy."
Chử Hưu nói xong những điều này, Bùi Cảnh không khỏi dừng bước lại quay đầu nhìn, vì áy náy, nàng hướng về phía nhà Nhan tú tài nghiêm túc cúi người một cái thật dài: "Thương thay tấm lòng cha mẹ, may mà vừa rồi ta dù trong lòng có chỉ trích bất mãn, nhưng ngoài miệng không nói lời nào quá đáng, nếu không đêm nay chắc chắn sẽ tự trách khó ngủ."
"Cái hàm dưỡng này của ngươi, có bảo ngươi nói ra lời quá đáng ngươi cũng không nói được," Chử Hưu cười nàng, "Đi thôi, hôm nay đa tạ ngươi, lát nữa chúng ta về huyện thành sẽ mang bánh bao cho ngươi ăn."
Bùi Cảnh: "Ta không thèm đồ của nhà ngươi."
Chử Hưu: "Hừ, không cần thì thôi."
Đến cổng quán trà lên xe lừa.
Chử Hưu đặt giỏ đồ ở tay phải sang tay trái, tay phải khoác lên vai Vu Niệm, mượn bờ vai nàng làm điểm tựa, chậm rãi lên xe duỗi thẳng chân ngồi xuống.
Vu Niệm ngồi xổm bên cạnh chân Chử Hưu, đưa tay ôm chặt giỏ trúc vào lòng, tránh làm hỏng đậu phụ.
Bùi Cảnh nhìn hai người kề sát bên nhau, trai tài gái sắc, dừng lại một chút, rồi hoàn toàn thoải mái: "Ai dà! Bánh bao ta muốn ăn bánh nhân cải trắng, nhớ mang nhiều hai cái nhé, ta gần đây đang tuổi lớn, khẩu vị lớn lắm đó."
Nghe nàng tự trêu chọc chiều cao của mình, Chử Hưu cười nói: "Được, mang nhiều cho ngươi hai cái."
Xe lừa đi về phía trước, Bùi Cảnh vẫy tay tiễn hai người rời đi.
Trên đường, Chử đại thúc liên tục nói chuyện với Chử Hưu, hỏi nàng chi tiết chuyện bái sư ở đầu ngõ. Chử Hưu chỉ nói mình thay Vu Niệm bái sư, còn những chuyện khác liên quan đến Nhan gia thì không nói gì thêm.
Nhan Thư Thư cho rất nhiều đậu phụ. Sau khi về nhà, Vu Niệm rửa tay sạch sẽ, chia hơn nửa cho Chu thị. Chu thị bưng đậu phụ ngồi trong nhà chính hỏi chuyện Chử Hưu bái sư, còn Vu Niệm thì vào bếp nấu cơm.
Nàng đổ gạo và cải trắng thái nhỏ, nấu canh đậu phụ cải trắng. Nghĩ nghĩ, lại hâm nóng mấy cái bánh ngô.
Khi Chu thị về đến nhà, trời đã tối. Trong bếp không đốt đèn dầu, ánh sáng toàn bộ nhờ vào lửa đáy lò.
Chân Chử Hưu đứng lâu có chút tê dại, nhưng lúc này đã nghỉ ngơi gần xong. Nàng đứng ngoài bếp nhìn Vu Niệm, chớp mắt hai cái, bỗng nhiên lại bắt đầu đi khập khiễng, như thể đứng không vững, đưa tay vào bếp hô: "Niệm Niệm, mau đến đỡ ta một tay."
Vu Niệm đang đối diện với ánh lửa dưới đáy nồi thất thần, nghe thấy tiếng Chử Hưu quay đầu nhìn sang, dù không phân biệt được nàng là thật hay giả, nhưng vẫn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, đưa tay đỡ Chử Hưu.
Nàng dang hai cánh tay, ý là đỡ lấy cánh tay Chử Hưu.
Nhưng Chử Hưu hơi xoay người, cánh tay dài vòng qua, ôm chặt Vu Niệm vào lòng.
Chử Hưu cười: "Lại bị lừa rồi bé vợ ngốc."
Vu Niệm sững lại, đôi cánh tay đang giơ ra hai bên người Chử Hưu từ từ vòng lại, ôm lấy lưng Chử Hưu. Mặt nàng vùi vào lòng Chử Hưu, há miệng khẽ cắn vào vai nàng.
Đồ xấu xa.
Màn đêm mông lung đen kịt, che khuất mọi ánh mắt.
Vu Niệm ôm Chử Hưu, trái tim mềm nhũn, ánh mắt hơi nóng, muốn nói lời cảm ơn nhưng không biết biểu đạt thế nào, nghẹn ngào có chút khó chịu.
Chử Hưu: "Niệm Niệm, nàng có biết lý do thực sự ta muốn nhận Nhan tú tài làm thầy không?"
Vu Niệm lắc đầu.
Chử Hưu cằm đặt lên đầu Vu Niệm, rủ mắt nhẹ giọng:
"Mẹ ta trước khi mất, thật ra cũng không yên lòng ta và đại tẩu. Lúc đó đại ca ta còn chưa về, mẹ ta thật ra sợ đại tẩu ta sống khó khăn khi mang ta theo, thậm chí bà ấy còn nghĩ đến việc để đại tẩu ta tái giá."
"Nghe có chút buồn cười lại xót xa, nhưng bà ấy thật sự không còn cách nào khác. Con người ta đến lúc đó, đầy rẫy bất lực mà mệnh không còn lâu, thực sự đáng thương."
Chử Hưu thở dài:
"May mà ta và đại tẩu đã chống đỡ được. Bây giờ tẩu ấy đại ca và Sở Sở một nhà, nàng và ta một nhà."
"Nhưng nàng và ta đã định trước không có con cái. Chờ khi ta tóc bạc trắng như sư phụ, ta chắc chắn cũng sẽ như sư phụ, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên vì nàng, nghĩ nếu ta không còn, nàng lại không biết nói chuyện, ở lại trên đời này thì phải làm sao đây."
Chử Hưu ôm eo Vu Niệm: "Cho nên sau này nàng không chỉ phải học thật tốt thủ ngữ, mà còn phải cùng Sở Sở cùng ta học viết chữ và nhận biết chữ. Như vậy dù không thể nói chuyện, dù người khác không hiểu thủ ngữ, cũng có thể thông qua bút mực mà hiểu được ý của nàng."
Vu Niệm ngẩng mặt nhìn Chử Hưu, nước mắt trong mắt chập chờn rơi xuống, qua nước mắt ánh sao trời trên đỉnh đầu và đôi mắt rủ xuống của Chử Hưu hiện rõ.
Chử Hưu nhìn Vu Niệm: "Niệm Niệm, nếu sau này ta không thể như lão sư tìm được cho sư tỷ một chỗ dựa như ta, không thể tìm được sự bảo vệ vạn toàn cho nàng, vậy thì ta sẽ sống nhiều hơn nàng một ngày, chỉ nhiều hơn một ngày thôi có được không?"
Vu Niệm gật đầu. Vu Niệm ngẩng mặt, đưa tay ôm cổ Chử Hưu, kiễng chân ngẩng đầu hôn nàng, chặn lại cái miệng nói điềm gở của nàng!
Chỉ là hôm nay nàng quá đau lòng Chử Hưu, ngay cả nụ hôn cũng mặn chát.
"Niệm Niệm?"
Sau bữa ăn rửa mặt xong, Chử Hưu ngồi xếp bằng bên giường chống cằm nhìn Vu Niệm, thấy nàng ngồi trước gương đồng uốn nắn tư thế thủ ngữ của mình, nàng cười.
"Nàng có làm không chuẩn, ngày đầu tiên lão sư cũng sẽ không mắng nàng đâu, lại đây ngủ nào." Chử Hưu vỗ ván giường.
Vu Niệm liếc nhìn nàng một cái, rồi lại thu ánh mắt. Ngày mai sẽ chính thức học thủ ngữ, nàng không muốn để mình làm mất mặt Chử Hưu.
Cách đàng hoàng không gọi được vợ yêu, Chử Hưu đành duỗi hai chân ra đổi cách khác: "Nhất định là chân què không quỳ được, vợ bắt đầu ghét bỏ ta rồi."
Vu Niệm: "..."
Vu Niệm nhịn lại nhịn, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn nàng.
Mặc dù hôm nay Chử Hưu nói rất nhiều lời tâm tình, nhưng lúc này Vu Niệm thật sự muốn bịt miệng nàng lại.
Chử Hưu cười vỗ ván giường, thấy Vu Niệm cuối cùng cũng ngồi lại đây, lập tức đưa tay ôm eo nàng kéo vào lòng.
Vu Niệm ngồi bên giường, thân trên ghé vào người Chử Hưu, ánh mắt lướt qua nhìn xuống đùi nàng.
"Đừng nhìn, hôm nay thật sự không quỳ được nữa rồi." Chử Hưu thở dài.
Vu Niệm: "..."
Vu Niệm mím môi nhíu mày, tay đặt lên đùi Chử Hưu nhẹ nhàng xoa, ý đồ giúp nàng giảm bớt.
Nếu không làm được, chi bằng để Chử Hưu dạy nàng mấy cái thủ ngữ mới?
Chử Hưu ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt long lanh của Vu Niệm: "..."
"Ta dạy cho nàng thứ khác." Chử Hưu cắt ngang ý định đốt đèn học thủ ngữ của Vu Niệm.
Vu Niệm nghiêng đầu nghi hoặc: "?"
Chử Hưu rút từ dưới gối đầu ra một quyển sách, bìa màu xanh lam, thở dài chắp tay, vẻ nho nhã: "Hôm nay không quỳ được nữa, chỉ có thể làm phiền vợ ta vất vả một chút ở phía trên."
Vu Niệm vẻ mặt hồ nghi, ánh mắt từ mặt Chử Hưu chậm rãi chuyển sang quyển sách Chử Hưu đang mở ra.
Chỉ nhìn một cái, Vu Niệm liền đỏ mặt đưa tay che mắt.
Bây giờ nàng mới biết Chử Hưu hôm qua gật gù đắc ý xem là sách gì!
"Niệm Niệm." Thấy nàng quay người quay lưng về phía mình, Chử Hưu đưa tay từ phía sau vòng lấy eo Vu Niệm, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào hõm eo Vu Niệm, hôn cái này tiếp cái khác rơi vào sau lưng nàng, thì thầm dụ hoặc: "Niệm Niệm, cưỡi ta."
°° vote đi bé °°
Chử tiểu cẩu thật là bại hoại 🐕🐕🐕.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com