5. Nghênh hỉ
Đón dâu
Sáng sớm giờ Mão, trời còn chưa sáng, gà trong viện đã bắt đầu gáy.
Mùa đông trời vốn tối sớm sáng muộn, lúc này mở cửa nhìn ra bên ngoài, phía chân trời xa xa đều không có nửa phần ánh sáng ban mai, sắc trời đen kịt, không khí lạnh lẽo, hơi thở ra nháy mắt ngưng tụ thành sương trắng nhanh chóng tan biến.
Bên ngoài tuy lạnh, nhưng theo tiếng gà gáy, trong viện ngoài viện từ từ trở nên náo nhiệt.
Chu thị quấn khăn, gõ cửa viện của Chử Hưu, "Tú Tú, đã dậy chưa? Dậy thì phải mở cửa nghênh hỉ."
Chử Hưu đang múc nước giếng rửa mặt, khăn mặt ngâm nước vắt khô, sau khi phủ lên mặt, vừa đề thần vừa tỉnh não. Rửa mặt xong, người nháy mắt run rẩy tỉnh táo không ít, "Dậy rồi dậy rồi."
Hôm nay nàng cưới vợ, ai có thể ngủ nướng, nàng đều không thể ngủ, "Đại tẩu chờ ta rửa mặt sẽ mở cửa."
Khi mẫu thân Chử Hưu còn sống, sau khi dọn đến đây, đã tốn hết gia sản xây hai gian nhà chính liền kề, gian nhà chia làm ba, ở giữa rộng rãi là phòng khách, hai bên trái phải để làm phòng ngủ.
Ban đầu hai gian phòng chỉ có nhà chính không có sân nhỏ, là sau khi Chử Cương trở về, mới cùng Chử Hưu vây sân lại, xây một chuồng gà, nuôi không ít gà.
Sau khi Chử Cương trở về, hắn mang theo Chu thị cùng Sở Sở ở bên trái, bên phải để lại cho Chử Hưu ở. Khi đó suy nghĩ không phải đem gian nhà để lại cho Chử Hưu thành gia dùng, mà là Chử Hưu đọc sách, sợ bên này Sở Sở tuổi nhỏ ban đêm khóc nháo sẽ ầm ĩ Chử Hưu đọc sách và ngủ, liền để nàng ở một mình.
Bình thường Chử Hưu ở trong thư viện, chìa khóa sân nhỏ bên này liền giao cho Chu thị, để nàng ta ban ngày tới thay Chử Hưu phơi chăn đệm cùng cho gà ăn, cũng không có vẻ lạnh lẽo.
Mấy ngày trước Chử Hưu trở về, Chu thị càng cùng huynh muội Chử Hưu quét tước trong ngoài phòng một lần. Gian nhà tuy nói không phải mới xây, nhưng được cái sạch sẽ ngăn nắp, lúc trời tốt mở cửa sổ, trong phòng càng thêm sáng sủa rộng rãi.
Lúc Chu thị tới gọi Chử Hưu, Chử Hưu đã dậy, lúc này kéo cửa ra, liền nhìn thấy bên ngoài đã đốt lên bó đuốc chiếu sáng, bên cạnh cửa ngoài viện, trong nồi bếp tạm thời dựng lên đang đun nước, nông phụ đến hỗ trợ hai tay khoanh tay ngồi trước đống lửa sưởi ấm, trên mặt đều là nói nói cười cười.
Nhìn thấy Chử Hưu, "Chử Hưu dậy rồi, mau tới uống bát canh nóng."
"Thím." Chử Hưu cười gọi từng người.
Chử gia không có trưởng bối, đại ca Chử Cương chân cẳng lại không đủ tiện lợi, may mà Chử gia ở Chử gia thôn quan hệ láng giềng không tệ.
Chử Hưu đỗ tú tài, giành vinh quang về cho thôn, Chu thị lại là người nhiệt tình trong thôn, ngày thường nhà người khác có chuyện hỉ sự bạch sự, Chu thị đều sẽ qua hỗ trợ, hiện giờ Chử gia làm hỉ sự, hàng xóm láng giềng cũng đều tự phát dậy sớm qua giúp đỡ, thấy thiếu cái gì, không nói hai lời liền từ trong nhà lấy qua.
Bàn ghế dùng để tổ chức tiệc đều là do trưởng thôn lấy từ trong thôn, bát đũa đựng thức ăn càng là của người trong thôn.
Chu thị đã dậy sớm đun một nồi nước sôi lớn, đợi bát đũa mang tới, đem bát đũa bỏ vào trong đun một lần, đợi rửa sạch sẽ hoàn toàn, mới đặt ở bên cạnh, chờ lúc ăn tiệc dùng.
Chử Cương cùng người trong thôn đi chọn heo giết heo, hắn ở trong quân doanh chính là một đầu bếp, luận làm cơm nồi lớn không ai thích hợp hơn hắn.
Những việc chuẩn bị thức ăn nấu cơm này đều giao cho Chử Cương phụ trách, Chu thị thì lo liệu trong nhà, đợi Chử Hưu rời giường, liền cho nàng ta đem trong phòng ngoài phòng bố trí phòng cưới màu đỏ, Sở Sở còn nhỏ bò trên đó một vòng, coi như đè giường.
Chử Hưu sáng sớm tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi, tất cả chữ hỉ dùng để thành thân đều là nàng tự mình viết, giờ phút này bưng hồ, mang theo đám nhóc tì mười một mười hai tuổi trong thôn, nhà nhà hộ hộ đưa "hỉ".
Hôn sự từ định ra đến trù bị đều quá mức vội vàng, rất nhiều chuyện gấp rút đến sáng nay mới xem như hoàn thành.
"Mọi người vất vả, tới uống chút canh nóng ấm bụng."
Giờ Tỵ, trời sáng rõ, mặt trời từ từ lên cao, vợ chồng Chu thị Chử Cương cùng với đầu bếp hỗ trợ bưng canh nóng ra. Người đến hỗ trợ trong viện ngoài viện tụ lại, mỗi người bưng một cái bát, ăn canh nóng bánh bao, ăn xong bữa sáng nóng hổi này.
Ban nhạc bát âm cùng đội múa sư tử gần đến giữa trưa mới tới, tới sau cũng không dong dài, trực tiếp khoanh một khoảng sân, bày một cái bàn lớn, ngồi ở bên cạnh thổi tấu. Đám thanh niên trai tráng đóng sư tử cũng giẫm lên ghế dài, ra sức múa.
Người trong thôn đều tụ lại, trẻ con ngồi xổm ở phía trước xem, đám người lớn đến hỗ trợ quay đầu về phía sau nhìn.
"Vốn nghĩ Chử tú tài cưới vợ là giả, hiện giờ xem ra là không giả một chút nào."
Dù sao chuyện các quả phụ trong mười dặm tám thôn đều muốn cho Chử Hưu một mái nhà, mọi người đều biết.
"Hiện giờ Chử Hưu vừa thành gia, không biết làm tan nát trái tim của bao nhiêu người."
"Ngày đại hỉ nói mấy lời này đùa giỡn hai câu là được, tân nương tử vào cửa các ngươi cũng không thể nói lung tung, nhà ta Chử Hưu quy củ đàng hoàng, cũng không thể để cho tân nương tử hiểu lầm." Chu thị nghe thấy nhàn đàm, đi ra cười nói một câu.
"Tẩu tử yên tâm, những thứ này chúng ta đều biết. ... Nghe nói nương tử Chử Hưu lớn lên xinh đẹp, có thật không?"
Chu thị cười lên, "Còn thật hơn vàng thật, các ngươi sau bữa cơm đi đón dâu nói không chừng có thể nhìn thấy."
Quy củ bên này đều là sau bữa cơm đón dâu, vừa vặn lúc trở về bái đường, kịp giờ hoàng hôn, cũng gọi là hôn.
Sau bữa cơm, Chử Hưu bị Chu thị thúc giục đi tắm một cái. Nàng bận rộn cả một buổi sáng, mãi đến lúc này hong khô tóc mặc hỉ phục, đứng trong phòng nghe tiếng bát âm bên ngoài, mới bỗng nhiên cảm thất thật sự là "Ta muốn thành thân".
Ta muốn cưới vợ.
Chử Hưu bỗng nhiên hồi hộp, tay ở vạt áo trước người hết vuốt lại vuốt, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía sau.
Chu thị cười sửa sang vạt áo cho nàng, "Yên tâm, vốn của muội cũng không nhiều, hiện giờ quấn lại càng không nhìn ra."
Chử Hưu, "..."
Lời của đại tẩu nàng, vẫn thô thẳng như vậy.
Chử Hưu ngượng ngùng buông tay, ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng, mặc cho Chu thị chải đầu vấn khăn cho nàng.
Chu thị cúi đầu nhìn Chử Hưu, "Lúc ta mới gả tới, muội còn chưa cao bằng hiện giờ ngồi. Nháy mắt một cái, muội đã sắp có gia đình riêng."
Chu thị nhẹ giọng cảm khái, "Nương nếu còn sống nhìn thấy muội thành gia, không biết sẽ cao hứng bao nhiêu."
Nàng ta nhìn về phía Chử Hưu, trong lòng nghĩ, có lẽ cao hứng cùng thở dài mỗi thứ một nửa. Cao hứng là Chử Hưu có gia đình của chính mình, thở dài là Chử Hưu không thể lấy thân phận cô nương gia thành gia.
Chử Hưu xuyên qua gương đồng nhìn về phía sau, nhìn thấy thần sắc Chu thị, không khỏi cười nói, "Đại tẩu lời này nói đúng, sáng sớm ta đã đến mộ nương đốt giấy, ngọn lửa vừa lớn vừa vượng, chứng minh nương đích xác rất cao hứng."
Chử Hưu, "Dù sao không phải gả ra ngoài, mà là cưới vào nhà mình, nhân khẩu hưng vượng là chuyện tốt."
"Cũng đúng, vậy đợi tân nương tử vào cửa, muội dẫn nàng ta đi đốt giấy một lần nữa, để nương cũng gặp nàng ta." Chu thị thuận theo lời Chử Hưu nói tiếp.
Lệch chủ đề, Chu thị nháy mắt không còn chút thương cảm lúc trước, bắt đầu thúc giục, "Muội mau tự mình chỉnh lý quần áo cho tốt, đợi xe lừa đến, liền xuất phát đi đón dâu."
Từ Chử gia thôn đến Vu gia thôn có chút khoảng cách, toàn bộ dựa vào nâng kiệu hoa căn bản không khả thi, cho nên người trong thôn cưới vợ đều là mượn xe lừa cưới.
Đầu lừa đội một đóa hoa lụa đỏ lớn, xe lừa rửa sạch sẽ, trải một lớp chăn đỏ, từ Chử gia thôn do Chử Hưu dắt đi, tiến về Vu gia thôn đón dâu.
Ban nhạc thổi kèn đi theo sau xe lừa, một đường đi một đường thổi. Bởi vì giữa trưa ăn no, lúc này thổi càng thêm có sức lực.
Một đám người náo nhiệt vào Vu gia thôn, người Vu gia thôn mới phản ứng lại hôm nay Vu lão đại gả nữ.
Không trách bọn họ không biết, thật sự là Vu gia lạnh lẽo không có nửa phần dáng vẻ làm hỉ sự.
Lý thị ghét bỏ phiền phức, trên cửa ngay cả chữ hỉ đều không dán.
Đội ngũ đón dâu dừng ở cửa nhà Vu gia, Chử Hưu hướng Vu lão đại cùng Lý thị hành lễ, "Nhạc phụ nhạc mẫu, ta đến nghênh thú Vu Niệm."
Vu lão đại mắt cao hơn đầu, trong tay cầm tẩu thuốc lá, không cho Chử Hưu nửa phần mặt mũi, kéo âm điệu, "Ồ, vậy cưới đi."
Hắn cho Lý thị một ánh mắt, Lý thị không vui vẻ lắm, bĩu môi, xoay người đi vào trong phòng.
Vu lão đại không hề có ý tứ chiêu đãi người vào nhà uống ngụm nước ấm, Chử Hưu chỉ đành mang theo người đứng ở ngoài cửa đứng trơ.
Những người phía sau cùng nhau tới đón dâu nhìn thấy thái độ này của Vu lão đại, không khỏi ngẩng mắt nhìn sắc mặt Chử Hưu.
Bị cha vợ đối xử như vậy, nếu là một cô gia sĩ diện, ngoài mặt không nói gì, trong lòng khẳng định không thoải mái, đến lúc đó cưới người về nhà, nói không chừng sẽ bày sắc mặt, gây khó dễ với tân nương tử như thế nào.
Chuyện này Vu lão đại thân là nam nhân, không có khả năng không rõ ràng, nhưng hắn rõ ràng không coi nữ nhi ra gì, tự nhiên sẽ không quan tâm nữ nhi sau khi gả đến Chử gia sống là ngày gì, càng sẽ không nghĩ ở trước mặt người khác cho con rể mấy phần mặt mũi.
"Hôm nay là đại hỉ của ta, ta cùng Vu Niệm mời mọi người ăn kẹo." Chử Hưu không để cho bầu không khí xấu hổ, xoay người từ trong xe lừa lấy ra tay nải, lấy kẹo hỉ phát ra phía sau, ngay cả phụ cận láng giềng cùng nhau đến xem náo nhiệt đều được chia kẹo hỉ.
Vu lão đại có thể không cho nàng mặt mũi, nhưng nàng không thể để Vu Niệm gả không có mặt mũi.
Người Vu gia thôn nhận được kẹo của Chử Hưu, thấp giọng bất bình thay nàng, "Chử tú tài cũng là một người tính tình tốt, cho hắn mặt mũi thì đã làm sao."
"Đúng vậy, ngươi xem Vu Đại đức hạnh nhường đó, nào xứng đáng Chử tú tài lễ đãi."
"Ta nghe nói hắn ta vốn muốn đem nữ nhi bán cho Khổng viên ngoại, là sợ truyền ra ngoài không hay, lúc này mới hứa cho Chử tú tài, hai ngày này Lý thị đối với Vu Niệm mắng mắng chửi chửi, không ít đánh chửi nàng ta."
"Cho dù không phải thân sinh, sắp đem người gả ra ngoài, thế nhưng ngay cả một phần sắc mặt tốt đều không muốn cho, hai vợ chồng này cũng thật là."
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, tiếng thì thầm của láng giềng, sau khi tam tỷ Chu gia đỡ Vu Niệm ra, liền chậm rãi nhạt xuống.
Chử Hưu cũng nhân cơ hội thu dọn bao kẹo hỉ, đứng ở bên cạnh xe lừa nhìn về phía trước.
Tam tỷ Chu gia đỡ một cánh tay Vu Niệm, đỡ tân nương tử đội khăn voan đỏ uyên ương hí thủy bên cạnh, nhấc chân bước ra khỏi ngưỡng cửa Vu gia.
Tam tỷ Chu gia là người làm mai, lại là tỷ ruột của Chu thị, vốn nên coi như là người bên Chử Hưu, cùng nhau đến đón dâu, nhưng tam tỷ Chu gia cùng Chu thị thương lượng một chút, sợ Vu gia làm quá khó coi, liền để tam tỷ Chu gia mang hỉ phục đến Vu gia bên này, cùng Vu Niệm cùng nhau xuất giá, miễn cho lúc thành thân tân nương tử bên cạnh ngay cả người chải đầu đều không có, quá mức đáng thương.
Không sai, hỉ phục trên người Vu Niệm cùng khăn voan đều là Chử gia bên này đưa tới, Lý thị căn bản không nghĩ qua chuẩn bị những thứ này cho Vu Niệm.
Nhìn thấy tân nương tử ra, Chử Hưu tiến lên hai bước nghênh đón, vươn tay về phía đối phương.
Lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ xòe ra đưa đến trước mắt mình, Vu Niệm rũ lông mi, xuyên qua khe hở lay động của khăn voan lộ ra, thử thăm dò đặt đầu ngón tay mình lên.
Chử Hưu tuy là văn nhân, nhưng cũng không phải không làm việc nặng, cho nên trong lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng, nhưng nàng ngón tay thon dài, xương thịt cân xứng, cho nên làm nổi bật đôi tay này đẹp đến tựa hồ chỉ từng cầm bút.
Vu Niệm đặt ngón tay mình vào lòng bàn tay Chử Hưu, cảm thấy như là đem hành tây trắng đặt ở trong ngọc bàn, nhìn thế nào đều cảm thấy không xứng, nhất thời cắn môi, muốn rụt tay về giấu trong ống tay áo.
Giống như giấu đi che khuất, mới khiến nàng cảm thấy chắc chắn.
Chử Hưu thấy đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay mình có xu hướng rụt trở về, mờ mịt ngẩn ra, theo bản năng đưa tay nắm lấy ngón tay đối phương, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nàng cách khăn voan đỏ nhìn Vu Niệm ——
Đối phương không có ý tứ giãy giụa, chỉ là chậm rãi cúi đầu, vươn cánh tay mặc cho ngón tay bị nàng nắm.
Chử Hưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng Vu Niệm đột nhiên không muốn gả cho nàng.
Chử Hưu dắt Vu Niệm ngồi lên xe lừa, tam tỷ Chu gia ở bên cạnh hát quy trình hai câu, theo tiếng pháo nổ vang lên, Chử Hưu dắt xe lừa trở về Chử gia thôn.
Ban nhạc thổi kèn lại vang lên, Vu Niệm ôm tay nải duy nhất của mình, hai chân duỗi thẳng để phòng giày làm bẩn chăn đệm, mím chặt môi, tâm tình thấp thỏm ngồi trên xe lừa, sợ hai vợ chồng Vu gia bên này sinh biến cố.
Cho đến khi nàng đi xa, Vu lão đại cùng Lý thị đều không dặn dò nàng lấy nửa câu.
Vu Niệm nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm chậm rãi thả lỏng.
Nhà bình thường gả nữ nhi, mẫu thân không nỡ, đều là khóc sướt mướt tiễn đến đầu thôn mới trở về, trên đường kéo tay nữ nhi hận không thể đem cả đời có thể dặn dò nói qua một lần, sợ nữ nhi về sau ở nhà chồng sống không tốt.
Nhưng Lý thị không có, bởi vì nàng ta không phải nương ruột của mình.
Vu Niệm ôm chặt tay nải trong lòng, tay nải không lớn không nhỏ, bên trong chỉ đựng quần áo cũ của nàng, không có gì khác, chính là như vậy, đêm qua nàng l thu thập quần áo, Lý thị còn lật tới lật lui kiểm tra mấy lần, sợ nàng trộm đồ trong nhà mang đi.
Vu gia tuy có ân tình nuôi dưỡng với nàng, nhưng những năm này nàng trả lại đã đủ nhiều, Vu Niệm tự nhận đã thanh toán xong với Vu gia. Hôm nay xuất giá rời đi từ Vu gia, đáy lòng Vu Niệm đặc biệt nhẹ nhõm, nàng rốt cuộc có thể thoát khỏi hai vợ chồng Vu gia.
Nhưng sau khi nhẹ nhõm, lại mờ mịt càng nhiều, giống như đứng ở ngã tư đường, bỗng nhiên không có nơi về.
Vu gia dù kém, đối với nàng mà nói, lại là một nơi có thể trở về.
Hiện giờ gả chồng, về sau nàng thật sự đã không còn nhà.
Vu Niệm lưng cong, trán gần như chạm vào tay nải trong lòng, hai tay lộ ra ngoài mu bàn tay bị gió thổi đỏ, sớm đã lạnh đến mất tri giác.
Nàng đờ đẫn ngồi trên xe lừa, hai tai trống rỗng, dường như tiếng bát âm bên cạnh cùng tiếng nói chuyện náo nhiệt đều không liên quan đến nàng, cho đến khi xe lừa dừng lại.
Đến Chử gia rồi.
°° vote đi bé °°
Mn để lại cho biên tập viên kiêm hiệu đính viên là tui chút cảm nhận về 5c đầu nhé, cho vui cửa vui nhà, lòng không quạnh quẽ ☺️☺️☺️.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com